Hạ Du Cảnh đứng dậy đi về phía Ngô Kỳ.
Thấy hắn qua đây, các staff xung quanh liên tục cất tiếng chào hỏi, Ngô Kỳ nói với vẻ khách sáo: “Chào thầy Hạ.”
“Có thể nói chuyện riêng một lúc được không?”
“Tất nhiên là được.”
Hai người đi ra một góc trường quay, Hạ Du Cảnh mở lời trước: “Chú có yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng nói thật, còn nghiêm khắc hơn cháu nghĩ nhiều.”
“Có thể sẽ hơi làm khổ người ta, nhưng như vậy mới quay được một tác phẩm hay.”
Ngô Kỳ tự cho rằng mình đã hiểu được ý hắn nói trước lúc nghỉ ngơi.
Khương Lưu Tuế là người do Hạ Du Cảnh chọn lựa, cứ giày vò qua lại ít nhiều cũng sẽ khiến Hạ Du Cảnh mất mặt.
Ông ta ẩn ý nịnh nọt: “Làm việc chậm mà chắc, điều này hẳn là cậu cũng hiểu.”
Hạ Du Cảnh gật đầu như đang tán thành, rồi nhíu mày hỏi: “Cháu không am hiểu về biểu diễn, có phải diễn xuất của Khương Lưu Tuế kém lắm không?”
“Cậu ấy còn trẻ, kinh nghiệm chưa phong phú, khó tránh khỏi có một vài chỗ thể hiện không đạt yêu cầu.
Thật ra ở tuổi cậu ấy mà diễn xuất được như này cũng là giỏi rồi, nhưng tôi nghĩ chắc chắn cậu muốn MV được quay một cách tốt nhất, miễn cưỡng cho qua sợ hiệu quả không cao.”
Ngô Kỳ nói có tình có lý, vẻ mặt cũng rất chân thành: “Quên mất chưa hỏi, thời gian của cậu kịp chứ? Chậm chạp thế này liệu có ảnh hưởng gì đến công việc khác không?”
“Không sao, yêu cầu nghiêm khắc cũng tốt.” Hạ Du Cảnh cười với ông ta: “Chúng ta cứ từ từ quay, từ từ luyện.”
“Ban nãy cháu đã nói chuyện với Tiểu Khương để cậu ấy yên tâm, MV có quay thế nào cũng không thay người.
Cậu ấy bày tỏ đã hiểu.
Dù sao tiêu chuẩn của chú cao như thế, cậu ấy còn có thể theo học thêm nhiều điều.”
Nghe Hạ Du Cảnh nói có quay thế nào cũng không thay người, sắc mặt Ngô Kỳ hơi thay đổi, ông ta nặn ra một nụ cười: “Phải, hai cậu đều nghĩ như thế là tốt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Ngô Kỳ âm thầm liếc về phía người mà bọn họ đang nhắc tới.
Khương Lưu Tuế vẫn đang đứng giữa đống gối ôm mềm mại, bởi vì cậu cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt.
Nếu như Hạ Du Cảnh đã cam đoan, vậy thì ông ta không thể dùng lần quay MV này để gây khó dễ cho Khương Lưu Tuế.
“Giờ cháu còn có việc, hôm nay quay tới đây thôi.” Hạ Du Cảnh nói rất khách sáo, dứt khoát quyết định tiến độ cho cả đoàn: “Ngày đầu tiên lại chậm trễ như này, thật ngại quá.”
Ngô Kỳ không hiểu Hạ Du Cảnh đột nhiên kêu ngừng là có ý gì, rốt cuộc là hắn không biết gì hay có nghe ngóng được một chút chuyện giữa ông ta và Khương Lưu Tuế.
Trong lòng Ngô Kỳ nghi ngờ không thôi, ngoài mặt vẫn cười đồng ý: “Vậy hôm nay dừng tại đây, đúng lúc trạng thái của Tiểu Khương không ổn, để cậu ấy nghỉ ngơi một ngày tìm cảm giác.”
Thư ký trường quay đi qua thông báo tạm dừng một ngày rồi mới quay tiếp.
Khương Lưu Tuế không ngờ hắn trực tiếp bảo dừng, cậu vô thức nhìn về phía người có thể đưa ra quyết định kia.
Hạ Du Cảnh ở phía xa đang đi về hướng phòng hóa trang, giống như định đi tẩy trang, trợ lý Lâm Sùng đang gấp gáp nói gì đó với hắn.
“Anh, anh đột nhiên bận việc gì vậy, sao em không biết?” Lâm Sùng thấy hắn lơ đãng bấm điện thoại, cảm thấy không ổn: “…Chẳng lẽ do dạo này bận rộn áp lực quá nên anh định cho mình nghỉ phép một hôm?”
Lâm Sùng càng nghĩ càng thấy có lý, dựa theo thói quen của Hạ Du Cảnh, cái hành động tùy hứng quẳng gánh bỏ làm này thật sự có thể làm được.
Nhưng nếu Thân Khiết hỏi thì lại thành lỗi cậu ta vì không trông người cho kĩ.
Hạ Du Cảnh đang liên lạc với Thân Khiết, nhờ cô nghĩ cách tra thử xem trước kia giữa Khương Lưu Tuế với Ngô Kỳ có ân oán gì không.
Cách nói của hai người hoàn toàn khác nhau, tuy trong lòng hắn thiên vị nhưng cũng không thể tùy tiện buộc tội cho người khác.
Lâm Sùng vẫn đang líu ríu, Hạ Du Cảnh chẳng buồn ngẩng lên: “Anh nghỉ phép cậu cũng được nghỉ theo, không tốt hả?”
Lâm Sùng đau khổ: “Chị Thân Khiết sẽ giết em mất.”
“Thế cũng được, trân trọng ngày cuối cùng trong đời cậu đi.”
Nghe câu trả lời không chút tình người, trước mắt Lâm Sùng tối sầm.
“Anh Du.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Lâm Sùng quay đầu, trông thấy cậu diễn viên cùng quay MV hôm nay.
Kể từ khi thông tin chuẩn bị quay MV được tung ra, liên tục có người hoặc công ty liên hệ với bọn họ.
Ngay cả Hạ Du Cảnh cũng đích thân xem qua không ít tư liệu của diễn viên hoặc người mẫu, vài người trong số đó có điều kiện khá tốt, đạo diễn cũng rất hài lòng, nhưng Hạ Du Cảnh vẫn không ưng.
Ai ngờ cuối cùng lại chọn một cậu diễn viên không danh tiếng.
Lâm Sùng âm thầm đánh giá Khương Lưu Tuế, nghĩ thầm, chàng trai này quả thực rất nổi bật, ông sếp Hạ Cảnh Du tuy hơi vô lương tâm nhưng được cái mắt chọn người thì miễn chê.
Khương Lưu Tuế bước nhanh tới.
Lúc quay MV cậu để chân trần, để tiện chạy qua đây cậu trực tiếp đạp lên gót giầy chứ không đi hẳn vào, tiếng bước chân loẹt quẹt trông có hơi trẻ con.
Giọng điệu của Khương Lưu Tuế trịnh trọng hơn: “Cảm ơn anh đã bằng lòng tin tưởng tôi.”
“Chỉ tạm thời bảo ngừng.” Hạ Cảnh Du tỏ thái độ giải quyết việc chung: “Tôi cũng không nói là tin cậu.”
“Ừm, tôi biết.” Khương Lưu Tuế mỉm cười.
Vốn dĩ cậu chỉ mang suy nghĩ cược một ván để xin Hạ Du Cảnh giúp đỡ, không ngờ đối phương lại nghiêm túc lắng nghe cậu, trông có vẻ còn định điều tra thêm.
Làm trong nghề này, được đối xử một cách công bằng quả thực là việc xứng đáng để cảm ơn.
“Tôi nói trước.” Hạ Du Cảnh thấy cậu cười với mình, không biết xuất phát từ trạng gì lại giở giọng dọa nạt: “Nếu cậu hắt nước bẩn cho người khác, người xui xẻo vẫn là cậu thôi.”
Nụ cười của Khương Lưu Tuế không đổi, hoàn toàn không sợ hãi: “Vâng.”
“Tôi sẽ chờ anh điều tra rõ.”
–
Hiệu suất làm việc của Thân Khiết trước giờ rất cao, tối hôm ấy, cô báo cáo lại kết quả cho Hạ Du Cảnh.
“Cậu biết “Kính lưu ly” không?” Ở đầu dây bên kia, Thân Khiết nói từ tốn: “Là một bộ phim truyền hình đang trong giai đoạn chuẩn bị, có thể coi là bộ được đầu tư lớn của năm nay.
Trước kia Khương Lưu Tuế từng gửi video thử vai, nhưng mà không thông qua.
Ngô Kỳ là tổng đạo diễn của bộ phim này.
Ngoài chuyện này ra thì hình như hai người họ không còn mối liên hệ nào khác.”
“Chị đã nhờ người nghe ngóng rồi, Ngô Kỳ ham mê sắc đẹp chẳng phải bí mật gì trong giới, cậu bảo Ngô Kỳ quay một cảnh tận bốn năm lần hả? Có lẽ ông ta còn mang ý đồ khác, biết đâu là cố tình làm khó người ta.”
Thân Khiết hơi ngừng lại, phân tích một cách khách quan: “Nhưng cũng có thể chỉ đơn giản vì diễn xuất không ổn, chưa đạt tới tiêu chuẩn của Ngô Kỳ.”
“Tốt nhất nên thế.” Vẻ mặt Hạ Du Cảnh lạnh lùng, “Nếu ông ta khiến em tốn công vật vã cả một buổi sáng chỉ để làm mấy trò vớ vẩn…”
Đương nhiên Thân Khiết hiểu hắn đang nghĩ gì, cô bèn an ủi: “Chủ yếu là mức độ chuyện này cũng khó nắm bắt, lý do Ngô Kỳ cho cậu ấy NG thì không ai nghi ngờ… Diễn xuất tốt hay xấu mỗi người có một cách đánh giá, nhỡ Khương Lưu Tuế chưa đạt tới tiêu chuẩn của ông ta thì sao?”
Hạ Du Cảnh đáp lại: “Ai thèm quan tâm tiêu chuẩn của ông ta đúng hay sai.”
“?”
“Về sau mặc kệ Ngô Kỳ nói gì, em thấy đạt thì là đạt.”
“… Rồi, cậu muốn sao cũng được.” Đây không phải lần đầu tiên Thân Khiết chứng kiến tính cách áp đặt của hắn, nhưng cô vẫn rất yên tâm với thẩm mỹ của Hạ Du Cảnh: “Bất kể thế nào, nếu cậu đã nói rõ không thay người, vậy Ngô Kỳ cũng không cần phải bất chấp đắc tội với chúng ta để gây thêm chuyện nữa.”
“Nếu mấy ngày tới ông ta yên phận quay MV, không làm ảnh hưởng tiến độ thì chuyện này coi như xong.
Tháng sau phải phát hành ca khúc rồi, còn không tới hai mươi ngày nữa, thời điểm quan trọng mà làm ầm với đạo diễn thì phiền lắm.”
Cho dù Ngô Kỳ thật sự mượn cơ hội này gây khó dễ, cách làm khiến người ta xem thường, nhưng theo quan điểm của Thân Khiết thì không nhất thiết phải trở mặt.
Đều là người trong giới, sau này ít nhiều gì cũng chạm mặt, dù cô và Hạ Du Cảnh không coi Ngô Kỳ ra gì thì cũng không cần phải làm mất lòng ông ta.
Nói khó nghe thì Ngô Kỳ đang nhằm vào Khương Lưu Tuế, không liên quan tới bọn họ.
Hạ Cảnh Du chẳng ừ hử gì cả, Thân Khiết coi như hắn ngầm thừa nhận.
Nhớ ra hắn không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, cô không cả nghĩ nữa, dặn dò thêm vài cậu rồi yên tâm cúp máy.
–
Sáng ngày kế, tại trường quay MV.
Khương Lưu Tuế đến sớm, mọi người ở đây còn chưa tới đủ.
Thợ trang điểm không rõ chuyện xảy ra hôm qua, vừa nhìn thấy Khương Lưu Tuế đã nói bằng giọng tiếc nuối: “Tiếc thật, tạo hình hôm qua đẹp như thế mà chỉ quay nửa ngày.”
Khương Lưu Tuế ngồi xuống trước gương, mỉm cười với cô: “Vậy làm phiền cô hôm nay giúp tôi trang điểm đẹp như hôm qua nữa nhé.”
Cô gái trẻ bị cậu “phóng điện” mà luống cuống ngượng ngùng: “À được được được, hôm nay em sẽ trang điểm cho anh đẹp hơn hôm qua!”
Hôm qua sau khi quay về, Khương Lưu Tuế có kể cho Tưởng Xuyên nghe sự cố trong buổi quay MV.
Mặc dù từng có suy nghĩ tìm Ngô Kỳ giúp đỡ, nhưng tự nguyện dâng mình với ép buộc dụ dỗ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tưởng Xuyên vừa bất ngờ vừa tức giận, nhớ đến ý tưởng đi vào lòng đất của mình trước kia lại thấy xấu hổ, ở trong điện thoại mắng Ngô Kỳ nhân phẩm đê tiện.
“Ông ta cố tình làm như thế, bề ngoài không tìm ra bất kỳ sai lầm nào, chúng ta chỉ đành im lặng chịu thiệt.” Tưởng Xuyên nói bằng giọng mỉa mai, anh ta sợ cậu kích động bèn nhắc nhở: “Cậu bảo vệ bản thân cho cẩn thận, lúc cần thiết nhớ lưu lại chứng cứ, với cả đừng có chọc giận Ngô Kỳ.
Chuyện này… anh sẽ đi nói lại với công ty.”
Nghĩ đến chút may mắn duy nhất trong việc này, Tưởng Xuyên nói: “Cũng may, không quan tâm Hạ Du Cảnh có thái độ gì, nhưng hôm qua hắn thẳng tay cho ngừng quay, ít nhiều cũng khiến Ngô Kỳ lo ngại, tạm thời không dám làm phiền cậu nữa.”
“Cậu đừng để bị ảnh hưởng, cứ quay cho tốt, Ngô Kỳ có muốn soi mói cũng phải để ý tình hình thực tế.”
Khương Lưu Tuế cũng cảm thấy Ngô Kỳ tạm thời sẽ không gây sự, huống chi đã là họa thì không thể tránh khỏi, lo lắng suông cũng vô dụng.
Nhưng khác với Tưởng Xuyên, thật ra trong lòng cậu rất tin tưởng Hạ Du Cảnh.
Có mối quan hệ này, tâm trạng của cậu sau khi tới trường quay cũng thả lỏng không ít.
Dưới tình huống bị đạo diễn cố ý bới móc thì mình càng phải duy trì trạng thái thật tốt.
Thế là Đinh Ngôn đặc biệt mua cho Khương Lưu Tuế một cốc cà phê đá để giảm sưng, nhưng dù có phải dậy sớm thì gương mặt Khương Lưu Tuế cũng không có dấu hiệu sưng phù nào cả.
Cà phê mua về không dùng, Đinh Ngôn lại rảnh rỗi, thế là y lên quảng trường Weibo tìm tên Khương Lưu Tuế.
Lướt một lúc, y không kìm lòng được phải cảm thán: “Tuế Tuế à, quảng trường của cậu hài hòa quá, toàn là lời khen, hiếm khi thấy nhiều người qua đường khen như vậy.”
Thợ trang điểm đang trang điểm cho Khương Lưu Tuế, cô chậm rãi đánh nền cho phần mắt của cậu.
Đánh xong, Khương Lưu Tuế chớp chớp mắt: “Lợi ích của flop đấy.”
Đinh Ngôn bật cười, thợ trang điểm cũng cười theo, thực lòng cô rất mến Khương Lưu Tuế, không nhịn được nói xen vào: “Đợi MV này phát hành, anh chắc chắn sẽ hot! Thầy Hạ có thể chất “tổ nghề độ” lắm đấy, nghệ sĩ từng hợp tác với anh ấy đều phát triển rất tốt.”
“Người hợp tác trong album lần này ngoài anh ra còn có chị Tô, mấy hôm trước chị ấy vừa ký hợp đồng đại diện mới, anh chắc không còn xa đâu.”
“Anh Du và chị Tô…” Nhớ tới tin đồn của Hạ Du Cảnh và Tô Vãn mà Thẩm Tư Gia bận tâm mấy hôm nay, Khương Lưu Tuế nhỏ giọng hỏi: “Hai người họ đang hẹn hò à?”
“Không có không có, toàn là tin đồn vô căn cứ không thể coi là thật.” Thợ trang điểm đổi đề tài: “Nhưng mà theo em thấy, người bình thường đúng là không thể hẹn hò với thầy Hạ được đâu, chắc sẽ áp lực lắm.”
Đinh Ngôn cũng coi như là nửa fan của Hạ Du Cảnh, mỗi bài hát đều có thể thuộc từ đầu tới cuối, y nghe vậy hào hứng tham gia cuộc thảo luận: “Tại sao thế? Chứ không phải là hạnh phúc sung sướng phát điên à? Bạn trai là Hạ Du Cảnh, nghĩ thôi đã thấy…”
Đinh Ngôn tìm mãi không ra tính từ, vốn từ nghèo nàn nên y chỉ đành cảm thán: “Á đù, nghĩ thôi đã thấy phê.”
“Được đấy Tiểu Đinh.” Khương Lưu Tuế dựa trên ghế, nói đùa cùng bọn họ: “Thì ra cậu có ý đồ đen tối với người ta như này.”
Thấy Khương Lưu Tuế cũng thân thiện dễ gần, cô nàng thợ trang điểm càng nói càng hăng: “Con trai các anh không hiểu, các phương diện của anh ấy quá tốt, rất dễ khiến người khác phải nghi ngờ bản thân, hẹn hò với kiểu người này không có cảm giác an toàn.”
Cô nàng thành thật: “Nhưng mà em nói thật nhé, thỉnh thoảng nhìn thấy thầy Hạ, em vẫn không nhịn được mơ tưởng một chút.”
Đinh Ngôn cười ha ha, hai mắt Khương Lưu Tuế cũng cong cong.
Ngay lúc này, có người gõ cửa từ bên ngoài.
Ngô Kỳ bước vào, nhìn hai người còn lại trong phòng: “Ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với Tiểu Khương về tiến độ hôm nay.”
Thợ trang điểm ngơ ngác thu dọn đồ đạc, Đinh Ngôn biết Ngô Kỳ đến tìm Khương Lưu Tuế chả mang ý tốt gì nên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bầu không khí thoải mái lúc nói chuyện phiếm ban nãy đã bay sạch, vẻ mặt Khương Lưu Tuế trở nên căng thẳng.
Đối phương một mình tìm đến nhanh như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng Ngô Kỳ đã làm đến nước này, cậu biết mình không thể tiếp tục trốn được nữa.
“Nếu đã vậy.” Khương Lưu Tuế bình tĩnh: “Đinh Ngôn, cậu ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Đi đi, đạo diễn muốn nói chuyện riêng với tôi.”
Đinh Ngôn bước ra ngoài mà trong lòng không yên, y do dự một lát, lúc rời đi còn muốn đề phòng nên không đóng chặt cửa phòng trang điểm.
Ngô Kỳ chậm rãi kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Khương Lưu Tuế.
“Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hôm qua có vài lời chưa thể nói rõ với cậu, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện nghiêm túc thì hơn.”
“Tôi biết cậu là một thanh niên có lý tưởng, tôi rất muốn giúp cậu.”
“…”
“Cậu còn trẻ, có lẽ không biết cạnh tranh trong cái giới này khốc liệt đến mức nào.
Không cần coi loại giao dịch này thành chuyện gì to tát.” Ngô Kỳ nói, hai cặp mắt đục ngầu bị rượu thịt ăn mòm híp lại: “MV của Hạ Du Cảnh, rồi cả tài nguyên mà tôi sẽ đưa cho cậu sau này, cộng lại với nhau không muốn nổi tiếng cũng khó.
Cậu chỉ cần nghĩ một chút là thấy, có biết bao người nằm mơ cũng khát khao nhận được cơ hội của cậu hiện giờ?”
“Đạo diễn Ngô.” Khương Lưu Tuế đè nén sự ghê tởm trong lòng, cất giọng hờ hững: “Cháu đã nói với chú không chỉ một lần, cháu không có ý muốn về phương diện này.”
Nói đến cuối, Khương Lưu Tuế thêm một câu bằng giọng mỉa mai: “Như chú đã nói, cơ hội này khó có được, những tài nguyên của chú chắc sẽ tìm được người thích hợp hơn thôi.”
Ngô Kỳ thấy cậu không biết điều, ông ta chẳng buồn vòng vo nữa, dứt khoát vô liêm sỉ: “Tôi không đành lòng làm khó cậu, nhưng nếu cậu cứ không biết điều như vậy, đương nhiên tôi có cách khiến cậu phải cúi đầu! Cậu có tin, ngoài MV này ra, về sau cậu sẽ không nhận được một công việc nào nữa không?”
Ngô Kỳ liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Khương Lưu Tuế, cười khẩy: “Ối chà! Mày còn ghi âm cơ hả?”
Vốn dĩ Khương Lưu Tuế cũng không muốn giấu.
Cậu thẳng tay đặt điện thoại lên bàn trang điểm, đứng dậy nhìn xuống gã đàn ông bụng phệ trước mặt, cất giọng lạnh lùng: “Chú không đến quấy rối tôi, tôi sẽ không phát tán ghi âm ra ngoài.”
“Thế mày thử đi.” Ngô Kỳ chẳng hề hoảng loạn: “Thử xem ai bằng lòng giúp mày phát tán ghi âm ra ngoài, công ty truyền thông nào lại muốn đắc tội với tao chỉ vì một nghệ sĩ quèn như mày?”
“Tao biết mày đã nói mấy câu với Hạ Du Cảnh, đừng tưởng bản thân có chút nhan sắc là có thể ôm chân Hạ Du Cảnh, vô dụng với cậu ta thôi! Nếu thật sự làm ầm lên, mày nghĩ cậu ta sẽ tin tao hay tin mày?”
Mặc dù nói thế, nhưng nghĩ tới mấy hôm trước Hạ Du Cảnh trực tiếp kêu ngừng quay, trong lòng Ngô Kỳ vẫn kiêng dè, không dám gây chuyện ở trường quay nữa.
Ông ta bực bội nhổ toẹt xuống sàn: “Lần này tao tha cho mày! Ra ngoài mày cứ chờ đó mà xem! Cái loại không tên không tuổi như mày, tao không tin là không trị được!”
…
Bên ngoài phòng trang điểm, Hạ Du Cảnh dừng động tác đẩy cửa.
Hắn đến trường quay muộn hơn Khương Lưu Tuế một chút, muốn qua đây nói chuyện về Ngô Kỳ, vừa đi tới cửa đã nghe thấy động tĩnh bên trong.
Ngô Kỳ càng nói càng khó nghe, hạ thấp Khương Lưu Tuế đến mức tồi tệ, thậm chí còn kèm theo không ít từ ngữ nhục mạ.
Hạ Du Cảnh cau mày, định đẩy cửa vào——
“Có một việc hình như chú mãi không hiểu.”
Là giọng của Khương Lưu Tuế, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như chẳng hề quan tâm đến những lời thóa mạ kia, lại như đang đè nén sự tức nước sắp sửa vỡ bờ.
Hạ Du Cảnh dừng động tác.
Khương Lưu Tuế biết, Ngô Kỳ nói khó nghe đến mấy thì vẫn có một phần là sự thật.
Muốn tiếp tục lăn lộn trong cái giới này phải biết nhìn rõ tình thế, lúc cần cúi đầu thì cúi đầu.
Trước mắt cười xòa cho xong với Ngô Kỳ, quay về nói với Tưởng Xuyên, nói với công ty để nghĩ cách mới là kế hoạch đúng đắn nhất.
Nhưng Ngô Kỳ hết lần này đến lần khác quấy rối cậu, sức chịu đựng của Khương Lưu Tuế đã đến giới hạn.
Nếu không chọc giận Ngô Kỳ, cậu thực sự không nuốt nổi cục tức này.
Thấy cậu còn dám mở miệng phản bác, Ngô Kỳ khinh thường mắng chửi: “Nói tiếp đi! Tao không hiểu cái gì? Cái loại dựa vào mặt mũi để kiếm sống còn muốn dạy đời tao ấy hả?”
Đờ mờ ông, Khương Lưu Tuế thầm nghĩ.
Loại như Ngô Kỳ vô liêm sỉ quen rồi, phản kích bình thường chẳng nhằm nhò gì, muốn giẫm vào chỗ đau của ông ta…
“Chú cũng biết tôi dựa vào mặt kiếm sống cơ à?” Giống như không cảm thấy đây là một câu mắng người khó nghe, Khương Lưu Tuế hờ hững nhắc lại lần nữa, thuận theo ý này mà nói tiếp: “Chỉ cần tôi bằng lòng, cơ hội quy tắc ngầm muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Cậu nói rất thẳng thắn, giống như xé rách cái hình tượng vẫn luôn duy trì thể diện, tự mình coi vẻ ngoài xuất chúng của bản thân như một món cược giá trị ngàn vàng.
Ngô Kỳ nghe thế ngồi ngẩn ra, Khương Lưu Tuế tự độc thoại: “Thế nên cho dù tôi muốn bị quy tắc ngầm, cũng đếch cần phải tìm cái loại…”
Cậu cố ý dừng lại, trong mắt tràn ngập ác ý: “Kệch cỡm như ông.”
Nghe đến câu cuối cùng, Ngô Kỳ tức sôi máu: “Mày nói gì?! Mẹ nó mày bị điên đúng không?”
Ông ta đứng bật dậy, giơ tay muốn tát Khương Lưu Tuế.
Khương Lưu Tuế túm lấy cổ tay ông ta, dùng lực bóp chặt.
Ngô Kỳ dùng sức vùng vẫy, gương mặt ông ta đỏ gay, nhưng cơ thể suốt ngày say mê chè chén sao có thể so với sức lực của thanh niên, xương ông ta đã bị bóp kêu lạo xạo.
“Buông tay, tao đệch mẹ mày, buông ra cho tao! Xem ông đây có giết mày không…!”
Khương Lưu Tuế thấy ông ta tức phát điên thì bật cười.
Cho dù vào lúc này, cậu cười lên trông vừa xinh đẹp lại tàn ác.
Ngô Kỳ nhìn thôi mà cũng thoáng ngẩn ngơ.
Khương Lưu Tuế thấy vậy, sự khinh thường trong ý cười lại càng nhiều thêm: “Tức giận mà nhìn tôi vẫn có thể sững sờ, chú đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Hết chương 5..