Trường Đại học Nghệ thuật Quốc gia và cao ốc Thịnh Vân ở hai đầu thành phố, may là ban đêm nên xe cộ không nhiều. Lúc Khương Lưu Tuế đến dưới lầu vừa đúng 0 giờ.
Một nửa tầng sáu của công ty là phòng làm việc của Hạ Du Cảnh. Chỗ này có danh tiếng tốt nên người ngoài công ty rất thích đến đây chụp hình check-in, biến nơi đây thành điểm đến thu hút của Thịnh Vân. Nhưng có người nói Hạ Du Cảnh khá coi trọng vấn đề riêng tư, không tùy tiện cho người khác vào trong.
Giờ này trong công ty hầu như không có người, chỉ có mấy cái đèn cảm ứng sáng lên mỗi khi đi ngang qua. Khương Lưu Tuế ra khỏi thang máy rồi đi thẳng về phía trước, hơn nửa khu vực tầng sáu đều sáng đèn, hệt như hằng tinh sáng tỏ trong vũ trụ đen kịt.
Trong sảnh trước của phòng làm việc, Hạ Du Cảnh đang ngồi đợi ở sô pha. Nhìn thấy bóng người từ từ đến gần, hắn nhét điện thoại di động vào túi rồi đứng dậy.
Cách một lớp cửa thủy tinh mờ, dáng vẻ của người kia mơ hồ, lúc tới gần cửa cũng không đẩy ra để vào. Chú ý tới sự chần chừ của đối phương, người đàn ông đứng sau cửa không kiềm được nụ cười.
“Vào đi.” Hạ Du Cảnh nói, “Mới mấy ngày không gặp mà sao xa lạ với tôi thế.”
Nghe thấy tiếng nói của hắn, đối phương đẩy cửa ra. Đầu tiên đập vào mắt là ngón tay mảnh khảnh với móng tay được sơn. Người phụ nữ vừa vào cửa mặc một chiếc đầm bó eo màu trắng, mặt được trang điểm xinh đẹp, như là vừa mới quay chương trình xong thì vội vã đến ngay. Thứ không xứng với bề ngoài tao nhã đẹp đẽ là túi đồ ăn đóng gói trong tay cô nàng.
Nhìn thấy người đến, vẻ mặt Hạ Du Cảnh nhạt đi.
“Sao em đến đây?”
Bước chân của Tô Vãn ngừng lại, nghe ra người hắn muốn gặp không phải là mình, cô nhất thời lúng túng, sau đó nói dịu dàng: “Tại anh không trả lời tin nhắn của em, em nghĩ anh đang bận. Vừa khéo xe đi ngang Thịnh Vân, em định tiện thể đưa ít đồ cho anh.”
Cô nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ai trong nghề mà không biết quay chương trình vào đêm muộn mệt mỏi biết bao nhiêu. Nếu không phải vừa quay xong đã cố ý đi mua đồ ăn, làm sao cô có thể đến đây nhanh thế được.
Hạ Du Cảnh im lặng một lúc, giữ lại thể diện cho cô: “Tại anh không thấy tin nhắn của em, xin lỗi nhé.”
Tô Vãn thở phào, tiện đà nói: “Em biết ngay là anh còn bận việc ở đây mà.”
Lần trước ở CLUB, dường như tình cảm của cô biểu hiện rõ ràng hơn, từ đó về sau Hạ Du Cảnh không trả lời tin nhắn của cô nữa. Tuy không nói ra, nhưng cô cảm thấy hắn đang xa lánh mình.
Hạ Du Cảnh trông thì có nhiều bạn bè, chơi với ai cũng được hết, nhưng thật ra trong lòng biết cân nhắc. Bạn cùng phái và khác phái của hắn nhiều, nhưng hắn của bao giờ vượt quá giới hạn, cũng không thích người khác bước vào địa bàn của mình khi chưa được cho phép. Biết rõ rằng người như vậy không hợp để yêu đơn phương, nhưng khi cô tỉnh táo lại, bản thân đã bất giác buông xuống dáng vẻ của ngôi sao nữ đang “hot”. Cô cứ như mấy cô bé bình thường thầm mến người ta vậy, dễ bị từng cử chỉ của hắn ảnh hưởng tới tâm trạng.
Hạ Du Cảnh nhận túi đồ ăn trong tay cô, đặt lên bàn: “Cảm ơn.”
Khóe môi Tô Vãn vừa cong lên đã nghe hắn nói tiếp: “Muộn thế này rồi, thật ra không cần cố ý mang đồ ăn đến đây đâu.”
Nụ cười của Tô Vãn cứng đờ trên mặt, Hạ Du Cảnh nói rất lễ độ, nhưng lại một lần nữa phân rõ giới hạn với cô.
Lòng Tô Vãn càng chua xót hơn, cô giả vờ hỏi vu vơ: “Anh đang chờ ai à?”
“Ừm.”
Hạ Du Cảnh không nói nhiều, bấy giờ Tô Vãn nghe thấy tiếng điện thoại của hắn rung rung, hắn cúi đầu xem điện thoại.
Khương Lưu Tuế: [Anh Du, tôi để túi đồ ăn ở chỗ rẽ.]
[Cậu đâu rồi?]
[Trong thang máy, xuống dưới tầng rồi.]
Hạ Du Cảnh nhìn câu trả lời của cậu, thấy hơi buồn cười: [Đêm hôm chạy tới đây một chuyến mà cậu lại đi mất, cậu ship đồ ăn tới cho tôi đấy à?]
Có lẽ là vì tín hiệu trong thang máy không mạnh, một lúc sau Khương Lưu Tuế mới nhắn lại:
[Đâu có.]
[Tôi ship ấm áp tới.]
Khương Lưu Tuế hồi âm xong liền ấn tắt điện thoại, không giống với nét bình tĩnh bông đùa ngoài mặt, vừa nãy cậu hết hồn thiệt sự.
Lúc sắp tới cửa phòng làm việc, ở cuối chỗ rẽ, cậu nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, ngớ người một hồi mới ra đó là Tô Vãn. Trong tích tắc trong đầu hiện lên vô số scandal của Hạ Du Cảnh và Tô Vãn. Chú ý thấy hình như Tô Vãn cũng xách theo đồ, Khương Lưu Tuế do dự chốc lát, vẫn cảm thấy không nên đến quấy rầy là tốt nhất.
Cậu và Hạ Du Cảnh chẳng thể tính là thân thiết, người ta chỉ muốn ăn khuya thôi, không gặp mặt cũng có sao đâu.
Hạ Du Cảnh thấy tin nhắn được gửi tới, cạn lời xong lại cảm thấy buồn cười.
“Đúng thật là…”
Bảo Khương Lưu Tuế đưa đồ sang, thì đúng là chỉ đơn giản là đến đưa đồ thôi.
Đêm nay đột nhiên Khương Lưu Tuế gửi tin nhắn, Hạ Du Cảnh vốn tưởng rằng ít nhiều gì cậu cũng giống những người khác, có ý muốn nịnh nọt hắn. Không thể trách hắn tự luyến được, với hắn, người trong giới lấy lòng hắn là chuyện hết sức bình thường, nếu đổi đại thành một người khác, chắc chắn đối phương sẽ cho rằng đây là cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách với hắn.
Hắn ngầm cho phép người ta đến gần, vậy mà tên nhóc này lại tự chạy đi mất.
Ngón tay Hạ Du Cảnh trượt lên, nhắn lại: [Vậy mai rồi gặp.]
Khương Lưu Tuế: [Mai gặp.]
Tô Vãn thấy hắn chỉ chú tâm vào điện thoại, biết là có chờ ở đây cũng chỉ gây phiền cho người ta: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, anh làm việc đi.”
Hạ Du Cảnh hờ hững đáp một tiếng. Tô Vãn thấy thế, sự chua xót dâng lên trong lòng, rất mong hắn có thể đối xử với mình tốt thêm một chút.
Nhưng ngay sau đó, cô lại phủ định ngay suy nghĩ không thực tế này.
Trong ấn tượng của cô, Hạ Du Cảnh chưa bao giờ dỗ người khác, ít nhất là trong một tháng hợp tác làm nhạc, hắn đều tỏ thái độ giải quyết việc chung, không quan tâm đặc biệt tới cô lấy một lần.
–
Tối hôm sau, trường quay “Sắc tàn”.
Khương Lưu Tuế đi ra khỏi phòng hóa trang, vừa khéo đụng phải Hạ Du Cảnh cũng đã tạo hình xong. Chàng trai mặc áo măng tô và quần dài sẫm màu, trang phục lịch sự làm bật lên ưu thế dáng người của hắn, cũng tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, vóc dáng gọn gàng, toát lên sự kiêu ngạo đầy xa cách.
Trên ngón tay Hạ Du Cảnh đeo một chiếc nhẫn khá độc đáo, cổ tay cũng đeo một chiếc vòng tay đính kim cương (?) cùng kiểu. Khương Lưu Tuế chưa từng thấy hắn đeo trang sức bị trùng lặp bao giờ, dường như không chỉ do công việc yêu cầu mà còn vì đây là thói quen cá nhân của hắn.
Vừa gặp nhau, Hạ Du Cảnh đã bắt chuyện trước: “Hôm qua cậu chạy trốn nhanh thật đấy.”
Hắn cao hơn Khương Lưu Tuế một khúc, lúc nhìn cậu thì hơi rũ mắt. Cho dù không làm gì cũng tạo nên cảm giác ngột ngạt.
“Tôi…” Khương Lưu Tuế chần chừ, giây sau nhỏ giọng bảo: “Tôi sợ quấy rầy hai người.”
Không đợi Hạ Du Cảnh nói gì, Khương Lưu Tuế đã bổ sung: “Anh yên tâm, tôi sẽ không rêu rao bậy bạ đâu.”
“Tôi với cô ấy không có quan hệ gì hết.” Hạ Du Cảnh ngó cậu một cái, giọng điệu vừa như thân thiết vừa như nhắc nhở: “Không được nghĩ lung tung.”
“Ồ.” Khương Lưu Tuế phối hợp đáp lại, Hạ Du Cảnh không hài lòng lắm: “Cậu không tin à? Không xạo cậu đâu, mờ ám với người ta mà còn không thừa nhận thì coi sao được.”
Khương Lưu Tuế im lặng trầm ngâm một lát, sau đó nói rất chân thành: “Trước đây tôi nghĩ sao không quan trọng, quan trọng là, bây giờ tôi rất tin tưởng anh.”
Hạ Du Cảnh: “…”
Hạ Du Cảnh còn định nói gì đó nhưng đột nhiên có một giọng nói xen vào: “Đến đủ cả rồi nhỉ? Nhớ kịch bản hết chưa?”
Hoàng Trí Thành cũng tỏ ra rất dễ tính: “Tiểu Khương phải không? Chào cháu.”
“May mà chú tới đây quay được, giúp cháu một công lớn.” Hạ Du Cảnh nói.
“Nhờ mấy đứa ra giá cao thôi.” Hoàng Trí Thành nói vô cùng thản nhiên, lúc nói còn bày ra sự thân thiện chỉ người quen mới có được, “Mới đầu chú còn tưởng báo sai giá, quay một cái MV mà thôi, công ty của cháu chịu chi quá nhỉ.”
Hạ Du Cảnh cà lơ phất phơ: “Dù gì cháu cũng được coi là trụ cột của Thịnh Vân, sao mà không hào phóng cho được.”
Hoàng Trí Thành cười ha ha, vỗ vai hắn: “Có điều lát nữa mà quay không tốt thì đừng trách chú yêu cầu cao đấy nhé.”
“Bạn nhỏ này cũng thế.” Hoàng Trí Thành quay đầu nhìn Khương Lưu Tuế, “Đó không phải chuyên ngành của nó, nhưng lại là chuyên ngành của cháu, tiêu chuẩn giữa mấy đứa không giống nhau đâu.”
“Vâng.” Khương Lưu Tuế nghiêm túc đáp lời, “Cháu sẽ cố gắng.”
Vai bỗng dưng trĩu xuống, cánh tay thon dài rắn chắc đặt lên, Hạ Du Cảnh dùng tư thế giống như bảo vệ ôm lấy cậu, đối mặt với Hoàng Trí Thành: “Chú yên tâm đi, cậu ấy là người cháu chọn đó.”
Vẻ mặt Khương Lưu Tuế hơi biến đổi, trong mắt cậu thoáng lên sự kinh ngạc. Cậu quay đầu nhìn Hạ Du Cảnh theo phản năng, trước mắt cậu là quai hàm có đường nét rõ ràng và khóe miệng hơi nhếch lên của chàng trai.
“Ồ, hiếm thấy nha.” Hoàng Trí Thành bày ra vẻ mặt khó tin, trêu chọc bằng câu nửa đùa nửa thật, “Cháu mà cũng học được cách săn sóc người ta nữa.”
Tổng thể MV được quay chia thành ba thời kỳ, lần đầu gặp gỡ, yêu nhau tha thiết rồi chia xa. Vì muốn cho hai người họ tìm được cảm giác nhanh hơn, Hoàng Trí Thành chọn quay phân đoạn chia xa trước.
“Quay cảnh này trước vì cơ bản đều do Tiểu Khương đảm nhận chính, sẽ khá dễ dàng với cháu.” Hoàng Trí Thành nói với Hạ Du Cảnh, “Ngoài trời đang mưa, cháu muốn rời khỏi đây, trong lòng cháu không nỡ. Nhưng cháu biết chỉ có rời đi thì cậu ấy mới có thể tạo ra tác phẩm tuyệt hơn, đau khổ khiến cháu tiến thêm một bước.”
Hạ Du Cảnh gật đầu.
“Hai cảnh hôn ở đây rất quan trọng, đợi cậu ấy hôn xong thì cháu hôn lại. So với cậu ấy, cháu phải tỏ ra dữ dội hơn.”
Hoàng Trí Thành dặn dò xong rồi nói đùa với Khương Lưu Tuế: “Nhân vật của cháu bản chất là vật dẫn cho họa sĩ theo đuổi linh cảm. Cháu biết mình có sự hấp dẫn mạnh mẽ đối với người kia, cho rằng cả hai sẽ mãi mãi hạnh phúc. Nhưng trong phút chốc, người kia lại quyết tâm muốn rời đi. Trong sự hoảng hốt, cháu chỉ đành dùng hết mọi cách để níu giữ, cháu cầu xin đối phương, thậm chí là dụ dỗ anh ta, chỉ cần anh ta có thể ở lại.”
“Cảnh này có lẽ sẽ khó quay đấy, nhưng cũng xem như là cơ hội cho hai đứa “phá băng”. QUay cảnh này xong thì mấy cảnh còn lại chỉ là chuyện nhỏ.” Hoàng Trí Thành nói, “Hiểu hết chưa? Không có vấn đề gì nữa thì bắt đầu thôi.”. Đọc 𝘵𝘳uyệ𝑛 hay, 𝘵𝘳uy cập 𝑛gay || 𝘵𝘳u𝒎𝘵𝘳 uye𝑛.V𝑵 ||
“—— Sắc tàn, cảnh 39 lần 1, ACTION!”
Thư ký trường quay dập bảng, Hạ Du Cảnh lập tức xông vào phòng vẽ tranh.
Hắn kéo vali, tay khác cầm họa cụ lên đi thật nhanh về phía trước. Người đuổi theo đằng sau mang vành mắt đỏ ửng, không thể tin được rằng hắn muốn bỏ đi ngay trong đêm mưa.
Dù Khương Lưu Tuế đi đằng sau hắn chất vấn điều gì, hắn cũng chẳng mảy may dừng lại. Cuối cùng, trước khi Hạ Du Cảnh bước ra khỏi cửa, người phía sau bổ nhào tới, ngoan cố chặn đường hắn.
“Đừng đi.” Khương Lưu Tuế run rẩy, khổ sở cầu xin, “Em xin anh, đừng đi mà…”
Tuy trong MV không xuất hiện lời thoại, lúc quay cũng không thu âm, nhưng có vài cảnh phải khớp khẩu hình, sợ bọn họ lúng túng khó vào vai nên biên kịch viết vài loài thoại đơn giản.
Khương Lưu Tuế giơ tay vuốt ve gò má Hạ Du Cảnh, vẻ mặt cậu ngập tràn yêu thương, trong vẻ khát cầu còn giấu đi sự hờn giận khi bị vứt bỏ. Hạ Du Cảnh ngẩn ngơ, trong phút chốc gần như bị cảm xúc trong mắt cậu hút vào.
Người này diễn… cuốn hút quá.
Cánh tay trắng gầy vươn ra quấn lấy cổ Hạ Du Cảnh như rắn. Cậu ngửa đầu sáp lại, để phiến môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Du Cảnh, hôn một nụ hôn thật lưu luyến.
“Trời ơi,” Chuyên viên trang điểm đứng bên ngoài che miệng lại, bất giác thốt lên, “Thầy Khương quyến rũ ghê.”
Đôi gò má của người trong lòng ửng lên màu đỏ mờ ám, vẻ mặt cậu khát khao cám dỗ. Hạ Du Cảnh nhớ rằng, theo kịch bản, Khương Lưu Tuế phải nói “xin lỗi, đừng bỏ rơi em”, tất cả đều là lời van xin đáng thương.
Nhưng Khương Lưu Tuế lại kìm giọng, đôi môi khép mở.
“Vậy không đủ.”
Ngón tay thon gầy lướt qua gáy Hạ Du Cảnh, bóp một cái bằng lực không mạnh không nhẹ. Trái với vẻ yêu mến tràn đầy trên mặt mình, ngón tay của Khương Lưu Tuế lại vô cùng lạnh lẽo.
“Lúc hôn tôi, anh hôn mạnh chút nữa.”
Hạ Du Cảnh hơi nheo mắt lại.
Hệt như đáp lễ, ngón tay thon dài của hắn xuyên vào trong mái tóc của Khương Lưu Tuế, cố định gáy cậu, tư thế ép phải ngửa đầu ấy khiến người ta không thể chạy trốn.
Khoảnh khắc hai đôi môi dán vào nhau, răng nhọn phớt qua bờ môi, Khương Lưu Tuế còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị cắn một cái.
“A…!” Hơi thở của Khương Lưu Tuế bị ép cho rối loạn.
Khác với chiếc hôn mang tính thăm dò lúc trước, nụ hôn của Hạ Du Cảnh mang theo cảm giác bức ép vô cùng mãnh liệt, có thể nói là động tác vô cùng thô lỗ. Hơi thở của hắn làm tê liệt cảm giác của Khương Lưu Tuế, khiến cho cơ thể cậu gần như nhũn ra.
Sao bảo Hạ Du Cảnh chưa quay cảnh hôn bao giờ cơ mà?
Vậy mà trước ống kính lại chẳng hề trúc trắc, hôn chẳng nương tay chút nào… Khương Lưu Tuế bị hôn cho choáng váng, khâm phục năng lực nghiệp vụ của đối phương từ tận đáy lòng.
…
Mấy cô gái trẻ ở trường quay xem tới nỗi đỏ bừng mặt, đến thở cũng chẳng dám thở ra tiếng. Họa cụ trong tay Hạ Du Cảnh chợt rơi xuống trong lúc họ quấn lấy nhau, thuốc màu và bút vẽ rớt xuống đất. Tiếng động ấy khiến Khương Lưu Tuế như tỉnh khỏi giấc chiêm bao, trên mặt cậu hiện lên vẻ mừng rỡ, tựa như cho rằng nụ hôn của mình đã được đáp lại, người mình yêu sâu đậm cũng sẽ ở lại.
Nhưng khi nụ hôn nồng kết thúc, cậu bị đẩy ra.
Hạ Du Cảnh đẩy cửa rời đi không ngoảnh lại, tựa như đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm với người yêu mình sau nụ hôn cuối cùng kia. Ống kính chuyển hướng, Khương Lưu Tuế dựa lưng vào tường, cúi thấp đầu, ngỡ rằng sức lực đã bị rút hết, giọt lệ lăn ra khỏi vành mắt đỏ ửng.
“—— Cắt!” Hoàng Trí Thành vui vẻ, “Tốt lắm, tốt lắm!”
Ông biết rõ trình độ diễn xuất của Hạ Du Cảnh, cũng đã chuẩn bị tâm lý phải quay lại trên mười lần, không ngờ mới quay lần đầu đã cho được chất lượng tốt đến vậy, cảnh hôn mà ông lo nhất bỗng nhiên trở nên vô cùng “cuốn hút”.
Có điều…
Hoàng Trí Thành xem lại cảnh quay lần nữa, nói với Hạ Du Cảnh: “Mấy chỗ khác thì ổn, nhưng chắc cháu không nhận ra, lúc cậu ấy nhào tới cháu có hơi sững sờ, nét mặt cũng không đủ cứng rắn. Quay lại đoạn ở hành lang đi.”
Hoàng Trí Thành thấy Hạ Du Cảnh không đáp lời, tưởng là hắn không nghe thấy nên nói lại lần nữa, bấy giờ hắn mới lên tiếng. Lâm Sùng có năng lực thấu hiểu nên mới tiến lên: “Anh, anh cần khăn giấy à? Với cả nước súc miệng và kẹo nữa.”
Mặc dù biết bọn họ không hôn “lưỡi”, nhưng mới nãy dán sát quá, nói không chừng là có dính nước bọt.
Công việc là công việc, nhưng tính Hạ Du Cảnh không thích thân mật quá mức với người khác. Lâm Sùng phỏng đoán dáng vẻ ngơ ngác này của hắn là do nụ hôn kia làm hắn khó chịu.
Hoàng Trí Thành quay đầu hỏi Khương Lưu Tuế: “Đoạn bắt đầu cần quay lại, trạng thái của cháu thế nào?”
Cảnh quay kia khiến cảm xúc của Khương Lưu Tuế hết sức mãnh liệt, coi như là một lần bùng nổ. Một số diễn viên cần thời gian để nhập hoặc thoát vai. Nước mắt của Khương Lưu Tuế đến giờ vẫn chưa ngừng rơi, cả gương mặt đẫm lệ trông đáng thương vô cùng.
“Cháu không sao, vậy quay lại lần nữa đi.” Giọng của Khương Lưu Tuế hơi nghẹn ngào, nhưng cảm xúc lúc nói chuyện rất ổn định.”
Cậu vừa nói vừa xoay xoay bả vai bị va vào tường, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Du Cảnh đang nhìn mình bằng ánh mắt khó đoán, cậu ngượng ngùng, hỏi: “Mới nãy tôi nhắc anh trong tình huống cấp bách, anh không để bụng chứ?”
Dù lời nhắc nhở xuất phát từ ý tốt, nhưng cậu vẫn không muốn tỏ vẻ mình đang dạy Hạ Du Cảnh diễn xuất. Nếu gặp phải người không biết suy xét, nói không chừng người ta còn cho rằng cậu cố tình ra vẻ ta đây.
“Để bụng gì đâu, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Ánh nhìn của Hạ Du Cảnh rơi xuống bờ vai cậu, hắn đột nhiên hỏi: “Đau lắm à?”
“?”
“Vừa nãy bị đẩy ấy, đau lắm à?”
“Không phải vì chuyện này…” Khương Lưu Tuế thấy hắn hiểu lầm nên giải thích, “Hễ khóc là tôi khóc lâu lắm, xíu nữa hết ngay ấy mà.”
Cậu vừa nói vừa xoa nhẹ dưới vành mắt, thợ trang điểm vội vàng cản lại, ” y da, yên đó đừng nhúc nhích, để tôi lau cho!”
Khương Lưu Tuế nhẹ giọng “ừm” một tiếng. Thợ trang điểm dùng tăm bông chấm lau nước mắt ở khóe mắt cho cậu, sau đó cầm cọ lên dặm lại lớp trang điểm thật kĩ.
Son trên môi cậu do bị hôn nên trôi hết rồi, ánh mắt cứ long lanh, nhưng trên mặt chẳng còn thứ cảm xúc dữ dội lúc diễn nữa.
Lâm Sùng không nhận được câu trả lời chính xác nên vẫn đang dò hỏi liên tục: “Anh, anh có cần giấy lau không?”
Hạ Du Cảnh lơ đễnh liếm môi, nếm được mùi vị của son môi còn sót lại. Hắn rời mắt, giọng điệu đầy lười biếng: “Khỏi cần, trả lại đi.”
Thợ trang điểm lau cả buổi trời mà Khương Lưu Tuế vẫn chưa nín khóc, cô bèn trêu: “Ui cha, sao nước mắt cậu cứ tuôn mãi thế, xem ra là bị thầy Hạ làm tổn thương sâu sắc quá nhỉ.”
Phản ứng sinh lí mà thôi, người trong cuộc rất bất đắc dĩ: “Thôi thì đợi lát nữa lại dặm tiếp, chứ không lớp trang điểm lại trôi hết.”
Có thể thấy, tính cách Khương Lưu Tuế không hề mềm mại như vẻ ngoài của cậu.
Nhưng ngoại hình của cậu quá đỗi lừa tình, đỏ mắt lên là đến cả Hoàng Trí Thành cũng thấy không nỡ. Nhớ tới quan hệ của cậu nhóc này với Hạ Du Cảnh cũng không tệ, Hoàng Trí Thành bắt chuyện với cậu: “Mau lên, dỗ người ta đi chứ, không thì khó mà quay tiếp đó.”
Khương Lưu Tuế bị chọc cho dở khóc dở cười: “Không cần đâu ạ, cháu không sao thật, xíu nữa là——”
Cứ ngỡ Hạ Du Cảnh không hùa theo, ai ngờ đâu hắn vừa liếc sang đã đụng phải khóe mắt ửng đỏ của cậu.
“Nhân vật của tôi đáng ghét thật, đẩy cậu xong còn phải hôn một cái để chiếm hời.” Hạ Du Cảnh nói như thật, tự mình kiểm điểm lại, “Xấu tính thật.”
Hắn tự chê mình xấu tính, người xung quanh đều bị chọc cười. Khương Lưu Tuế không ngờ cách dỗ của hắn lại đáng yêu đến thế nên cũng cười theo.
“Đúng đó, xấu tính ghê.”
Khóe môi Hạ Du Cảnh cong cong, rõ ràng là câu xin tha thứ nhưng giọng điệu của hắn y như chòng ghẹo: “Ừ, lỗi của tôi, đừng khóc nữa nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ê người anh em, đừng có mà tiêu chuẩn kép.