Chap 157:Liên bước từng bước đến gần tôi, ánh mắt của người con gái đó lại chuyển sang dịu dàng đến lạ.- Anh có sợ không hihi, nếu như anh khó chịu thì em sẽ tha cho bọn nó!Tôi nuốt cái ực rồi lấy lại trạng thái ban đầu, quay sang nói với thằng Thành.- Về thôi!Tôi chẳng còn tâm trạng để có thể nói chuyện với người con gái ấy, Thật sự tôi chỉ muốn tránh càng xa càng tốt người con gái này, tôi quay lưng đi thẳng cùng đám bạn bỏ lại đằng sau lưng là âm thanh của Liên.- Anh à sao lại đi như vậy em đâu có sai, anh nói gì đi, anh!Cuối cùng tôi cũng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây, một nơi thật đáng sợ.
Về đến nhà, Trinh vẫn ngồi đó chờ đợi tôi như bao ngày, thở dài cho mọi suy nghĩ bên trong lòng xua tan đi.- Hihi mệt không vào nhà đi! – Trinh ra mở cổng.- Ừ, không hỏi gì thêm nữa à! – Tôi ngơ ngác quay sang hỏi.- Chuyện của mỗi người mà, T làm như mình là cảnh sát điều tra không bằng ấy hihi, thôi vào trong ăn uống rồi còn đi làm nữa kìa.Tôi thẩm mỉm cười với Trinh rồi bước vào, tôi mở của phòng lặng lẽ ngồi xuống bàn học.- Liên là con người như thế nào đây? – Bao câu hỏi cứ vây lấy tâm trí.Lại một mùa giáng sinh đến với đám trẻ thơ bọn tôi, cái không khí lạnh buốt bao trùm lấy mọi nơi.
Tôi đang đứng trước nhà nàng, hai tay xoa xoa vào nhau cho bớt rét buốt, cánh cửa được mở ra, tôi bước vào bên trong như mọi ngày, nàng đang ngồi ở phòng khách nhẹ nhàng hồn nhiên chạy ào ra.- Hihi lạnh không, vào đây uống trà cho ấm người rồi đi nơi này với em!Mấy ngày trước nàng có hẹn với tôi sau khi học xong thì ghé sang nhà nàng đi đây một chút.
Tôi bước vào nhìn sang một góc nhà đã thấy khá nhiều quần áo mới, bao gạo và một số thực phẩm cùng bánh keo.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nàng.- Ủa hôm nay đi đâu thế mà chuẩn bị nhiều thứ thế em!Nàng nhẹ mỉm cười trên đôi môi đầy ngọt ngào kia, đưa hai tay lên đôi má của tôi.- Hôm nay chúng ta đi làm từ thiện nhé, có một nơi em muốn cho anh biết! – Nàng mỉm cười nói.Tôi gật đầu rồi phụ nàng đem mấy thứ đồ ra bên ngoài bỏ lên phía sau xe bán tải.
Loay hoay một lúc thì cũng đã xong, tôi cùng nàng ngồi vào hàng ghế phía sau, bác Minh bắt đầu cho xe lăn bánh di chuyển ra đường NVĐ, xe rẽ vào con đường VK rồi vòng vèo một lúc thì cũng đến nơi.
Một ngôi chùa nhỏ bé hiện ra trước mắt, điều tôi ngạc nhiên nhất khi bên trên xuất hiện với hàng chữ mang tên của ngôi chùa BC.
Tôi lại nhớ đến tấm hình đã cũ kỉ và câu nói của vị sư cô lúc trước.
Tôi cùng nàng bước vào bên trong, ngôi chùa nhỏ nhắn, đơn sơ, giản dị, không gian mang đến cho con người cảm giác thanh tịnh.
Tôi cùng nàng đi vào một lối đi nằm ở giữa, bên cạnh là từ đường và khu giàn hoa được treo đầy những chậu hoa lan.
Đi vào thêm một chút nữa thì âm thanh của tiếng trẻ con vang vọng khắp nơi, từ bên dưới thềm bậc thang là những cô cậu bé chạy ào lên ôm lấy nàng ríu rít.- A chị Mi, chi Mi đến chơi nè!- Hihi chị tới rồi nè, vui không, mấy đứa ngoan đợi chị gặp Sư cô MN nhé rồi chị cho quà mấy đứa nè.- Dạ!Những đứa trẻ thật ngoan ngoãn, lễ phép biết bao, đây là lần đầu tiên tôi được biết đên nơi chăm sóc trẻ mồ côi như thế nào.
Sau khi chào hỏi nàng bọn trẻ của ùa sang tôi với những nụ cười tỏa nắng hồn nhiên như chính người con gái ấy.- Anh ơi vào đây ngồi chơi đi ạ! – Một đứa bé gái chỉ có một con mắt vui vẻ mời tôi.- Ừa đợi anh chút anh lấy quà cho mấy đứa nhé! – Tôi ngồi xuống ân cần vuốt lên mái tóc của bé gái ấy.Tôi quay lưng chạy ra chỗ xe bắt đầu lấy những món quà mà nàng đã chuẩn bị từ trước.
Từng món quà, tuy chỉ là túi kẹo thôi nhưng bon trẻ cười thật tười mỗi lần nhận lấy, những nụ cười ấy làm tôi cảm thấy thoải mái vui vẻ biết bao nhiêu.
Sau khi mang hết mọi thứ vào bên trong, tôi cùng bọn trẻ hòa vào những trò chơi đầy nghịch ngợm nhưng đáng yêu.
Tôi ngồi vào hàng ghế đá sau khi nô đùa mệt mỏi, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khồng gian sạch sẽ thoáng mát cùng những tiếng cười của bọn trẻ, tôi nhắm mắt ngẫm lại mà xót xa cho số phận của bọn trẻ.
Đang miên mang, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi một chai nước mát lạnh.- Hihi vui không anh! – Nàng mỉm cười nói.- Mệt chết đi được à, mà bọn trẻ cũng hồn nhiên quá em nhỉ, mà sao em biết chỗ này vậy.- Anh muốn biết không! – Nàng đưa ánh mắt nhìn lên phía trên dàn hoa lan đang đón những ánh nắng yếu ớt giữa mùa đông lạnh giá.- Ừ!- Lúc trước em cũng là trẻ mồ côi và nơi này đã nhận nuôi em! – Ánh mắt nàng phảng phất nỗi u buồn.Tôi từ từ quay sang nhìn người con gái đang mang nỗi buồn kể lại câu chuyện.- Nơi đây cũng chính là nơi em và Trinh được chăm sóc cho tới khi được nhận nuôi, ở đây khó khăn lắm, nhưng các sư cô chăm sóc bọn em và những đứa trẻ chu đáo ân cần, bọn em xem nơi đây là mái ấm, là ngôi nhà đã cưu mang cuộc đời không nơi nương tựa.
Anh biết không ở đây có tới hơn năm mươi đứa trẻ, có cả những đứa trẻ bị khuyết tật và sơ sinh, lúc đó khó khăn đến nỗi miếng ăn cũng không đủ! – Nước mắt nàng khẽ rơi.Tôi lặng lẽ cầm lấy bàn tay đang run lên vì lạnh, đang run lên vì những kỷ niệm bất hạnh lúc xưa, tôi cũng dần đoán ra câu chuyện bên trong bức ảnh ấy.
Nàng lặng lẽ quay sang nhìn vào đôi mắt của tôi.- Em biết anh đang giữ tấm ảnh ấy, hôm nay em muốn kể cho anh biết, em không muốn che giấu nữa, em là trẻ mồ côi vậy anh có chê em không! – Ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vào tôi.- Hì ngốc à, ai lại chê em chứ, có bị khùng mới chê đó! – Tôi phì cười.- Hihi em cảm ơn anh, cũng may em và Trinh được nhận nuôi, sau này em vẫn hay đến đây thăm và chơi cùng, nhìn lũ trẻ em lại nhớ về quãng thời gian đầy ấm áp.Nàng mỉm cười tựa đầu vào vai tôi, bất giác tôi nhớ đến một phần của bức ảnh mà đến giờ vẫn chưa tìm thấy.- Em này vậy còn một phần bức ảnh bị mất kia là sao!- Là Liên đó!Tôi lại ngạc nhiên bởi theo những gì Trinh kể thì hoàn toàn khác.- Liên hay đến nơi này để chơi, lúc đó em với Trinh còn sợ hãi với mọi thứ, sau đó bọn em theo sư cô ra bên ngoài chơi thì gặp.
Lúc đó Liên đang ngồi khóc trên một ghế đá trong một căn nhà đối với bọn em là rất to.
Em và Trinh đến bên cổng gọi vào thì Liên đứng dậy và mở cổng, thế là ba bọn em đã gặp nhau như vậy đó.
Sau này Liên hay tới nơi đây chơi cùng, lúc đó cô ấy cũng như mọi đứa trẻ hồn nhiên và cũng rất sợ gặp người lạ.
Sau này anh cũng biết rồi đó.Đến bây giờ tôi mới biết họ đã gặp nhau như vậy, và cũng được biết ba người họ đã xem nhau như chị em của mình, Trinh là chị cả, rồi đến Liên và cuối cùng là nàng.
Đó cũng chỉ là một phần nhỏ mà tôi biết mà thôi, sau đó là cả một câu chuyện rất dài.
Hiện tại cả hai người bọn tôi không còn nói gì với nhau nữa, chỉ còn biết nhìn vào những bông hoa, những làn hơi lạnh của cuối năm mang đến.
Tiếng gọi ăn cơm của sư cô vang lên làm hai người chúng tôi choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ, cả hai cùng nhau mỉm cười rồi bước vào bên trong nơi có những tiếng cười nói của đám trẻ, những kí ức về cuộc đời của những người con gái mà tôi đã gặp, lúc nhỏ họ đã trải qua như thế này sao..