Chap 160:Đến gần chiều cũng là lúc Trinh phải tạm rời xa ngôi nhà chứa nhiều kỷ niệm, tôi vác vali xuống bên dưới đặt vào xe.
Trinh chào mọi người rồi bước ra bên ngoài nơi tôi đang đứng đấy đợi.- Nhớ ăn uống đầy đủ nha, qua tết mình lại về thôi hihi! – Trinh khẽ mỉm cười.- Ừ mình nhớ mà, có thể… có thể cho mình ôm một cái được không! – Tôi ngập ngừng dang tay.- Không ngại hả hihi! – Trinh nheo mắt liếc nhìn tôi.Tôi giật mình, cảm giác ngại ngùng bắt đầu trỗi dậy, tôi định thu tay lại thì người con gái ấy đang xòa vào ôm chầm lấy.
Tôi khẽ mỉm cười rồi đưa vòng tay ôm lấy.- Được rồi, mình đi đây T nhé! – Trinh buông tôi ra rồi nở nụ cười.- Ừ tạm biệt!Chiếc xe lao vút rồi khuất bóng sau dãy nhà, tôi đứng đó lặng nhìn theo, cái cảm giác luyến tiếc bên trong lòng, tôi biết hết tết thì Trinh sẽ quay trở lại nhưng cảm thấy thời giác đó sẽ rất dài.
Tôi nhìn vào màn hình rồi thở dài.- Giờ sang nhà của em thôi nhỉ!Tôi quay vào bên trong nhà, bước lên phòng nhưng cũng không quên quay lại nhìn về phòng của Trinh.
Căn phòng bây giờ đã đóng cửa, cái cảm giác không còn được như lúc xưa nữa, tôi quay lưng đi vào chuẩn bị sang nhà của nàng.
Đến tối, tôi đã có mặt tại nhà của nàng, vẫn như mọi ngày tôi nấu cơm, nàng phụ cái cảm giác ấy thật hạnh phúc biết bao.- Anh ơi lấy cho em chai nước mắm với hạt nêm đi, hôm nay anh nấu ăn nhạt quá à hihi! – Nàng bĩu mỗi sau khi nếm thử món canh.- Hể anh nêm thấy vừa miệng rồi mà, đưa anh xem!Tôi nếm thử một hớp canh công nhận nó nhạt như nước lã ấy.- Hihi nhớ ai à! – Nàng hấp háy mi mắt.- À không chắc tại quên thôi ấy mà.- Hihi xạo không à, thôi để em nếm cho, anh ăn đi!Tôi cười gượng gạo rồi tiếp tục bữa ăn của mình.
Sau bữa cơm tôi tót lên lại ban công, vẫn cái cảm giác lạnh lẽo từ những cơn gió thổi vào, nhưng bây giờ tôi không thấy lạnh nữa mà cảm thấy thích thú vô cùng.
Bước ra bên ngoài tôi hít một hơi thật sâu cho cái lạnh tràn vào phổi, thật thoải mái biết bao.- Hihi đứng đây không lạnh hả! – Nàng bước đến nói.- Không em à, từ khi gặp được em với Trinh anh đã cảm thấy mọi thứ thay đổi rất nhiều em à, cảm ơn cái tát đã mang em đến với anh! – Tôi mỉm cười đưa ánh mắt nhìn vào không gian.- Hihi ngốc à, đối với em anh vẫn luôn là anh, vẫn là người con trai dám nhìn em chằm chằm như thế ấy hihi!- Ơ tại lúc đó anh bị té nên mới cố nhìn kỹ cái đứa làm anh ngã chứ! – Tôi lườm nàng.- Này thì nhìn này hihi! – Nàng đưa tay véo vào hông tôi.Tôi giật mình la bãi hãi, với cái thời tiết này mà ăn cái véo thì nó thốn tới tận rốn luôn ấy chứ.
Cả hai cùng nô đùa, rượt đuổi nhau cùng tiếng cười vang lên trong căn nhà.
Giỡn với nhau thấm mệt, tôi cùng nàng ngồi xuống cái đàn piano.- Mới đây nhanh thật anh nhỉ! – Nàng đưa ánh mắt nhìn vào phím đàn.- Ừ mới đó đã hơn một nửa của cấp ba rồi, tương lại em đã có dự định gì không! – Tôi nhẹ nhàng quay sang nhìn người con gái ấy.- Tương lai hả, em… em chỉ muốn được bên cạnh anh mà thôi, đó là ước mơ hiện tại của em! – Nàng thở dài rồi cuối mặt xuống.- Ơ gì kỳ vậy đáng lý phải học đại học này nọ rồi công việc sau đó là lấy anh chứ nhỉ! – Tôi lúc ấy vẫn còn tưởng nàng đang nói đùa.- Thật đó, em chỉ cần như vậy thôi, thế còn anh!- Anh à, anh sẽ thi đại học nè, học xong rồi cưới em làm vợ nè hề hề! – Tôi cười hả hê.- Này thì cưới nè, ai đồng ý cưới anh chứ hứ! – Nàng lườm tôi rồi lại liên hoàn véo.Tôi la bãi hãi rồi đưa tay lên đầu hàng xin nàng tha mạng.
Nàng véo tôi chán chê rồi đặt đôi tay mềm mại ấy lên phím đàn.
Những âm thanh quen thuộc của bài hát ấy lại vang lên, tôi cũng bất giác cất lời của mình hát theo.
Một người đàn một người hát, căn phòng chỉ còn lại thứ âm thanh đau buồn của bản nhạc, niềm hạnh phúc đầy màu sắc của hai con người.
Kết thúc bản nhạc nàng tựa đầu vào vai tôi.- Anh à mai em phải đi rồi, anh nhớ giữ sức khỏe tốt nhé, hết tết em sẽ vào lại với anh!- Ừ anh biết, qua bên đó em nhớ mặc nhiều áo ấm vào nhé, bên đó lạnh lắm không như bên này đâu.- Hihi em biết mà, à không có em ở đây cấm anh lén phéng với đứa con gái nào đâu đấy! – Nàng lại thò tay véo thêm cú nữa.- Ái đau đau, được được anh hứa không bậy bạ đâu tha anh đi mà! – Tôi la làng la xóm.Sau đó cả hai lại không nói gì với nhau tất cả chỉ muốn giữ một chút gì đó tĩnh lặng để cảm nhận từng chút thứ ngọt ngào của tình yêu đầu đời mang lại.
Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy trên cái ghế sa lông, nhìn vào màn hình điện thoại tôi hớt hãi, định bật dậy chạy đi thì ánh mắt tôi dừng lại trên bàn.
Tôi ngồi trở lại cầm lấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ của nàng.- Anh à, sáng nay em thấy anh ngủ ngon quá, em không nỡ gọi dậy anh đừng giận em nhé, à bữa sáng em chuẩn bị bên dưới rồi anh nhớ ăn uống đầy đủ rồi về nhé, trên bàn em có để lại chìa khóa nhà đó, anh nhớ em thì sang nhà mà ở cũng được hihi, cô Vân đi với em rồi, còn bác Minh vẫn còn ở đấy, anh muốn đi đâu thì alo bác ấy nhé.
Nếu anh có đọc được thì chắc em cũng lên máy bay rồi, sang tết em lại về với anh, tạm biệt người em yêu!Tôi lại nở nụ cười đầy hạnh phúc trên môi, cái cảm giác ấy thật ngọt ngào biết bao, cầm vội cái điện thoại lên xem thì chắc vẫn còn kịp, tôi lấy điện thoại ra alo ngay cho bác Minh.
Ngồi trên xe mà lòng tôi cứ như ngọn lửa đang thiếu đốt chỉ mong đến kịp sân bay mà thôi.
Đến nơi, tôi chạy hết chỗ này đến chỗ khác đưa ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu, cảm giác buồn bã chán trường dâng lên.
Tôi lảo đảo bước ra bên ngoài sân bay thì tin nhắn vang lên, tôi vôi vàng cầm lấy điện thoại mở tin nhắn ra.- Anh về đi em thấy anh rồi, em xin lỗi không thể ra với anh được, vui vẻ nhé anh yêu hihi!Đọc xong tin nhắn tâm trạng tôi cũng vơi đi phần nào, bước đến xe bác Minh, tôi nhìn lên bầu trời, máy bay từ bên trong bay vút lên bầu trời.- Tạm biệt em nhé, hẹn tết gặp lại!Đó cũng là lúc tôi sẽ phải tạm xa nàng một thời gian khá dài, quãng thời gian ấy tôi sẽ phải cô đơn, lo lắng, bất an bởi vì tin nhắn ấy cũng là tin nhắn cuối cùng trong suốt thời gian gặp lại người con gái đó.
Một người chờ đợi cùng những âm thanh không liên lạc được, một người vẫn luôn cố gắng để được gặp lại người ấy mà phải vượt qua căn bệnh và một người sẽ luôn âm thầm bên cạnh vực dậy một người con trai..