Chap 38:Đùa giỡn với nhau được một lúc tôi nghe có tiếng xe ô tô đậu trước cổng nhà.- Con ơi bạn đến rồi nè! Mẹ tôi gọi lên.- Dạ con biết rồi mẹ ơi! Tôi đáp.Đang lon ton dắt Mi, Phương với bác tài xế lên lầu, mẹ tôi chợt kéo tay tôi lại.- Trên trường có yêu đương gì không đấy con? Mẹ tôi hỏi- Dạ đâu có đâu mẹ, cứ nghĩ xấu con hoài! Tôi chối bay chối biếng.- Mà nè ba đứa con gái đó được đó, ưng đứa nào giới thiệu cho mẹ mày biết nhé! Mẹ tôi trêu.-Con nó còn nhỏ em lại trêu nó hoài! Bố tôi đang nhâm nhi miếng bò nói với mẹ.-Con em, em quan tâm, anh lo ăn đi, thôi con lên chơi với bạn đi nhé! Mẹ tôi nói với bố xong quay qua cười với thằng con đào hoa.- Dạ con đi đây!Qua ải được bố mẹ tôi cười như phê cần rồi chạy thẳng lên trên.
Đứng trước ba người con gái thật xinh đẹp ấy tôi cảm giác rất hạnh phúc, không biết tôi đã tu được mấy kiếp mà hôm nay mới được như thế này.
Tôi lắc đầu rồi cùng vào chỗ lai rai chém gió với các nàng mùi thơm từ những miếng bò bốc lê nghi ngút, tiếng cười nói của những người con gái thật đầm ấm, lại một đêm vui vẻ nữa trôi qua.
Sáng sớm tôi dậy tập thể dục, xong vào làm vscn, tôi lại chở Trinh trên con đường thân quen ấy đến trường.
Hôm nay chủ nhật nên học sinh tụ họp rất đông, náo nhiệt khắp cả một vùng, sau những bài phát biểu dài lê thê của thầy Hiệu trưởng, cũng là lúc bắt đầu các tiết mục văn nghệ.
Những tiết mục văn nghệ đủ thể loại cuốn hút mọi ánh mắt của các cô cậu học trò cũ lẫn mới dõi theo dưới cái ánh nắng gay gắt, nhưng vẫn không làm giảm đi sự vui vẻ trên những gương mặt ấy.
Kết thúc buổi văn nghệ, lớp tôi như đã hẹn kéo nhau tiến về nhà thằng Đức.
Nhà nó kinh doanh câu cá, hồ rất rộng có cả cây cầu bắc sang bờ bên kia, xung quang là những bụi tre cùng nhưng hàng cây thông đặc trưng của phố núi thật yên bình.
Lớp tôi chọn lấy hai chòi bên kia cầu vì đông người, tôi nhìn xung quanh quay qua hỏi thằng Đức.- Ê mầy nước ở đây có sâu không mầy? Tôi hỏi- Có đấy cũng gần 3 m, thấy bên kia có cái thuyền không, tao dùng nó để đi dọn rác với cho cá ăn đấy! Nó đáp- Đùa tao à mầy lỡ ai té xuống tính sao! Tôi hỏi- Yên tâm có tao bơi giỏi lắm hề hề! Nó đápNói xong nó chạy vô bếp phụ mọi người, tôi quay trở lại trọng chòi với đám cờ hó.
Ngồi được một lúc nàng cùng với Phương bước xuống xe rồi đi vào, tôi thấy hai nàng rồi giơ tay lên gọi họ.
Hai nàng nhìn thấy tôi rồi nờ nụ cười bước lên cầu, đang đi bỗng có thằng ất ơ nào đấy chặn hai nàng lại.- Hai em gì ơi! Có chỗ chưa, chưa có qua chỗ anh làm vài ly nhé! Nó nói rồi đưa cái tay lên định nắm lấy tay nàng.- Tránh ra, tôi có rồi, bạn tôi đang đợi bên kia, phiền anh tránh ra! Nàng bực tức hất tay tên đó ra.- Kìa cô em, em càng giận thì càng xinh lắm đó nha, thôi qua làm với anh vài ly nào! Thằng ất ơ lại đưa cái tay bẩn thỉu lên mặt nàng.Nàng tức giận hất phăng tay tên đó ra, nhưng tay của thằng đó rắn chắc làm nàng bị bật sang một bên.-Miiiiiiiiiiiiiiiiii!Tôi gào lên hết sức, cảnh tượng trước mắt tôi hiện lên kinh hoàng, nàng va vào thành cầu rồi rơi xuống.
Tôi điên tiết lao lên , chạy hết sức, lao thật nhanh tới đạp vào thằng chó ấy.
Tôi lúc đó đã không còn nhận biết gì hết nữa, chỉ biết cần phải cứu lấy người con gái ấy, tim quặng đau, tôi lao thẳng xuống quên luôn mình không biết bơi.
Tôi cố gắng hết sức vùng vẫy, hít lấy thật nhiều hơi vươn tới người con gái ấy.
Cuối cùng tay tôi cũng chạm được nàng cảm giác có gì đó đang đau nhói ở chân nhưng không quan tâm tôi cố hết sức kéo nàng tới con thuyền đang được neo đậu gần đó.
Tôi cố hít thở thật nhiều thật nhiều vùng vẫy mặc cho chân tay đang bắt đầu mệt mỏi, mắt đã bắt đầu không còn nhìn rõ mọi thứ.
Tay chạm vào thành thuyền tôi cố hết sức đẩy nàng lên, rồi bật lên mạn thuyền nhìn nàng mà lòng tôi quặn đau, đôi mắt ấy gương mặt ấy thật xanh xao như không còn sức sống nữa, tôi lập tức cuối người xuống hô hấp nhân tạo cho nàng, mỗi một lần hô hấp là tôi rất sợ rất sợ người con gái đó xảy ra chuyện gì- Mi ơi đừng làm mình sợ, mình còn chưa nói cho Mi mà, tỉnh dậy đi, LÀM ƠN ! Tôi la hết sức, rồi hít một hơi thật nhiều rồi cuối xuốngSau một hơi thổi thật mạnh thì đôi mắt ấy lại mở ra, nàng nôn ra rất rất nhiều nước, tôi nhìn thấy mà trong lòng như đã quăng đi thứ gì đó rất khủng khiếp đè nén trái tim của tôi, những giọt nước mắt tôi lăn dài trên gương mặt xanh xao của thằng con trai ấy, môi khẽ mấp máy,- Cảm ơn trời, cô ấy đã tỉnh…..
tỉnh rồi!Vừa nói xong mọi thứ xung quanh tôi chìm dần vào bóng tôi, xung quanh chỉ còn tiếng la hét của đám bạn.
Cả người tôi mềm nhũn ngã ra mạn thuyền rồi rơi tự do xuống mặt hồ, cái cảm giác lạnh lẽo cô độc của người chết đuối là đây ư………..
tôi không muốn.
Và rồi tôi chìm hẳn vào trong bóng tối đáng sợ ấy.
.