Chap 49:Đến ngày chủ nhật, tôi dừng chân bấm chuông nhà nàng, tôi há hốc miệng ra nhìn một cô nàng đúng chất tiểu thư luôn, nàng mặc một chiếc váy dài tới đầu gối, cái áo lụa phá cách màu xanh dương nhạt, người đẹp là đây chứ đâu hề hề, trên tay là thùng đá giữ lạnh mini màu đỏ.- Ủa sao biết hôm nay đi gì mà vác theo thùng đá thế kia! Tôi tròn mắt ngạc nhiên- Hihi em không biết tự mang theo thôi! Nàng nhí nhảnh nháy mắt- Hề hề lên xe đi thôi, đưa cái thùng đá đây cho anh!Tôi để cái thùng đá lên giỏ xe trước rồi nàng ngồi lên yên sau một bên, tay vòng sang ôm eo tôi.
Tôi chạy ra con đường NVX huyền thoại ấy, rồi cua qua đường UT, vào đường UT là không gian toàn cây cối hai bên đường, không gian yên tĩnh thoáng đãng.
Đạp xe gần đến đường cua tôi quay lại nói với nàng- Ôm chặt nhé, chuẩn bị vào đường hơi nhiều đất đá đó!Nói xong tôi bắt đầu đảo xe vào con đường chông gai ấy, cũng vì nơi tôi đến rất ít người tới nên cây cỏ mọc um tùm.
Sau khi qua được đoạn dốc khung cảnh dần hiện ra trước mắt, màng ngồi sau la lên- Đẹp quá anh ơi, em ở đây mà bây giờ mới biết đó!Tôi cũng từng như nàng vậy, lần đầu đến nơi này cũng bất ngờ lắm, đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống toàn bộ của cao nguyên đại ngàn hiện ra trước mắt, bên dưới là dòng suối lặng lẽ chảy êm đềm, nước trong veo có thể nhìn thấy cả đáy, nhìn lên là rừng cây bạt ngàn đung đưa theo cơn gió, tiếng chim kêu vang lên không trung ( Tôi cá mấy đứa bạn tôi hay ai ở đó đến giờ cũng không biết chỗ ấy đâu hề hề).
Tôi dựng xe trên đồi, rồi cầm tay nàng nhẹ nhàng đi men theo con dốc xuống dòng suối ấy, nàng vẫn như thế vui vẻ líu la líu lo nhìn đủ mọi nơi, thật hồn nhiên.
Tới cạnh con suối tôi vẫn nhớ ở gần đó có cái quả gì nhìn như mấy quả nhót nhưng to hơn xíu, nó màu vàng ăn vào ngọt lịm bùi bùi thêm chút chua chua( đến giờ quả đó tôi cũng chả biết nó là cái quả gì luôn@@), tôi đưa tay ra hái rồi đưa nàng- Hì ăn đi, lúc trước anh chơi lớn ăn thử luôn, ai ngờ nó ngon bá cháy .Nàng tinh nghịch cầm lấy nhìn dò xét cái quả đó rồi đưa lên định ăn.- Khoan bóc vỏ ra rồi ăn nhé!Nàng làm theo tôi bóc nó ra rồi cắn nhẹ một miếng- Hihi ngon quá!- Anh mà!Tôi lại đưa nàng tới gần con suối rồi sang bờ bên kia, tới tẳng đá dưới cây thông mát mẻ- Mình ngôi đây nhé!Tôi ngồi xuống mở cái thùng nước đá mà nàng mang theo,- Chà em chu đáo thế! Tôi tòm tèm nhìn vào đống thứ nàng tha đi- Em mà, anh ngồi đây nhé em chạy ra chơi đây hihi!Bên trong thùng được ngăn ra hai vách, một bên là đồ ăn, bên ngăn kia là nước trà cùng trái cây, tôi nở nụ cười vì sự chu đáo ấy của nàng rồi đưa ánh mắt nhìn hình bóng người con gái ấy đang vui đùa dưới dòng suối.
Nụ cười đó như xua tan cái lạnh của cao nguyên, mang hơi ấm đến con tim, nàng tinh nghịch hất từng giọt nước, xong lại chạy theo đàn cá, thật đáng yêu.- Anh ơi lại đây nè con cá nó bơi vào trong hang mất rồi ! Nàng vẫy tay về phía tôi- Hì anh tới đây!Tôi chạy tới cố bắt lấy con cá, chân tay ướt mèm lạnh teo hột mít luôn ấy @@.
Cuối cùng cũng bắt được nó, tôi đưa cho nàng, nàng cầm lấy ngắm nghía nó xong rồi từ từ thả nó lại con suối, nhìn nàng thật vui vẻ, ước gì cứ mãi như thế này.
Đùa nghịch dưới nước xong, tôi dắt tay nàng lên tảng đá nghỉ ngơi,- Anh nè, sao anh biết chỗ này vậy! Nàng chống tay lên cằm nhìn tôi- Ừ hồi nhỏ anh với mấy đứa bạn trong xóm đi dạo thì phát hiện ra nó, sau đó lên kế hoạch lội hẳn con suối từ dưới kia lên đó! Tôi chỉ tay về cuối con suối.- Giờ nghĩ lại cũng thật….! Tôi cười một tràng cho tuổi thơ ấy.- Hihi , ở đây trong lành với sảng khoái quá anh nhỉ!- Ừ, mà ăn thôi sáng anh chưa ăn gì luôn.- Heo!@@Tôi với tay lấy miếng cơm cuộn đưa vào miệng, cảm giác thật tuyệt khi cái bụng đang biểu tình.
Đang ăn nàng lấy trong thùng ra hai cái ly rồi đổ thứ nước trà ấy ra- Hihi uống cái này đi nè!- Ngon hơm đó! Tôi nheo mắt nhìn nàng.- Xí dở lắm, uống đi hihi!Tôi vui vẻ cầm lấy uống một hơi, thật đang ăn cơm xong uống ly nước ấy phải gọi bá cháy ông con bọ chét luôn.
Vị thơm từ nước trà cùng một chút gì đó chua chua dịu nhẹ cùng vị ngọt lạnh lan xuống cổ.- Ui ngon quá, trà gì vậy em!- Hihi trà chanh đó!- Hôm nào làm riêng cho anh uống nhé!- Heo!@@Cái miệng tôi đơ như mới ăn quả mơ luôn, mà công nhận uống thứ nước ăn tôi ăn rất ngon miệng.
Đánh chén no căng bụng cũng đã đến gần trưa, định đưa nàng lên đồi thông chơi nhưng nàng bảo tranh thủ về ôn bài sắp thi rồi, nên tôi cũng để lại hôm nào rủ đám cờ hó kia đi luôn.
Lên tới đồi chúng tôi quay lại nhìn một lần khung cảnh ấy rồi tạm biệt nó, cố thu hết khung cảnh vào tâm trí rồi chở nàng quay về.
Khung cảnh ấy dần dần khuất đi sau những đám cây, nơi đó cũng là lần cuối tôi đến đó, tương lai sau này đã làm tôi không còn tâm trí quay lại.
Về tới cổng nàng vẫn nhắc tôi hôm nào sẽ quay lại đó lần nữa nhưng tôi đâu biết sẽ chẳng có ngày đó để cùng nàng vui đùa bên con suối trong veo ấy, cùng những khung cảnh bạt ngàn đầy kỷ niệm của tôi và người con gái có nụ cười tỏa nắng làm con tim tôi rung động.
Tạm biệt nơi ấy nhé, tạm biệt con suối tạm biệt cánh rừng bạt ngạt xanh tươi đẹp đẽ ấy để đến bây giờ chắc con đường ấy đã bị che lấp đi bởi thiên nhiên như muốn chôn vùi vùng dất ấy.
.