Chap 60:Thanh toán tiền xong, L gọi điện cho ai đó rồi một lúc sau chiếc xe màu đỏ chạy tới và dừng lại.- Cảm ơn mọi người bữa tối!Nói xong L đi thẳng ra xe, bánh xe dần lăn đi để lại đám bọn tôi, nói chính xác hơn là tôi lúc đó đang nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu.- Mình về thôi T! Trinh xua tan đi bầu không khí im lặng.Xe dừng trước cổng nhà, tôi sảng khoái với cái bụng đã no nê bước xuống,- Về ngủ ngon nha em!- Ừa anh cũng ngủ ngon, à mà đừng thân quá với L nhé không an toàn đâu!- Ừa!Tôi chào nàng rồi cùng Trinh đi vào nhà, về tới phòng tôi thả cả cơ thể lên chiếc giường thân yêu đầy êm ái, tôi nhớ lại gương mặt của L khi nhìn vào tên kia, đó là một gương mặt khác của L phải không, sao nó đáng sợ như vậy.
Tôi lắc đầu rồi lết thân vào phòng tắm, sạch sẽ thơm ngát như cái bát tôi bước ra bên ngoài, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn.
Tôi bước xuống lầu lấy lon pepsi mát lạnh ra làm một ngụm sảng khoái rồi đi lên, vừa bước lên trên đã nghe tiếng sáo vi vu từ phòng của Trinh.
Tôi bước tới cửa phòng,- Trinh có đó không! Tôi gọi vào- À ừ T vào đi!Tôi từ từ mở cửa bước vào, bóng dáng người con gái ngồi đó trên tay cầm cây sáo rất cô đơn, lặng lẽ trước màn đêm u tối, tôi bước đến ngồi xuống bên cạnh.- Hì tiếng sáo hay quá nên T bị kéo tới đây nè vui hơm!- Ngốc muốn nghe thì nói đi, còn ngại hihi! Trinh quay qua nở nụ cười thật tươi.- Hì hì thích bài đó lắm hả!- Ừa- Thổi cho T nghe với nhé! Tôi nhìn vào không gian đen tối của màn đêmTiếng sáo ngân vang cao vút vang lên trong màn đêm, tôi im lặng ngồi bên nhẹ nhàng thả tâm hồn mình vào tiếng sáo.
Bầu trời đêm dường như chỉ còn người con trai là tôi tận hưởng cảm xúc của bài hát và người con gái lặng lẽ ngân vang những lời tâm sự của riêng mình.
Tiếng sáo nhẹ nhàng kết thúc rời khỏi đôi môi mềm mại ấy,- Hề hề nghe sướng thật đó! Tôi quay qua trao tiếng vỗ tay nhẹ cho Trinh- T biết bài đó chứ!- Ừa biết, bài ấy tên là Chàng là gió thiếp là cát phải không!- Ừa, bài ấy mình thích lắm, chàng vẫn luôn là cơn gió mãi tự do bay lượn, còn người con gái là những hạt cát nhẹ nhàng âm thầm đi theo gió, gió vẫn không biết rằng cát vẫn luôn đi theo, chờ đợi gió.! Trinh đưa đôi mắt đầy tâm sự nhìn vào màn đêm.- Hề hề biết đâu gió sẽ thành lốc xoáy để rồi cuốn cát bay theo cùng thì sao! Tôi đưa tay véo nhẹ mũi Trinh- Mình cũng mong được một lần như thế thôi!Tôi nhìn người con gái ấy như muốn nói điều gì đó thì Trinh quay mặt lại, hai ánh mắt chạm nhau rồi Trinh quay đi thật nhanh như không muốn tôi thấy.- T muốn nghe nữa không!- ỪTiếng sao lại vang lên, lần này âm thanh lại càng u buồn hơn, tôi biết bài hát này “ My heart will go on” từ từ chậm rãi như tình yêu nhẹ nhàng từ từ đến với con tim, rồi tiếng sáo cao vút như tình yêu vỡ òa mang cảm xúc dâng trào mãnh liệt, rồi nhẹ nhàng kết thúc mang nỗi thiết tha cho những con người yêu nhau.- Hì Trinh khát không! Tôi đưa lon pepsi ra- Hì mình xin!- Mình lỡ uống rồi đó ! Tôi trêu- Không sao!Trinh cầm lấy rồi đưa lên đôi môi mềm mại tinh tế kia, tôi mê mẫn nhìn ngắm người con gái vừa dịu dàng chu đáo.- Hihi T cho mình mượn bờ vai nhé!- ỪTrinh nhẹ ngàng nghiên đầu lên vai tôi- Tình yêu là gì hả T!- À Ừ, mình không biết, mình chỉ biết nó ngọt ngào thôi!- Hì nó ngọt ngào đấy, nhưng nó cũng đau khổ cay đắng lắm, tại sao mọi người vẫn phải phải lao vào yêu vậy!Tôi im lặng nhìn vào màn đêm, tôi lúc đấy đâu biết gì, nó thật ngọt ngào toàn màu hồng với những người đang yêu, nhưng sau đó luôn là sự cay đắng, sự đau khổ ấy còn hơn muôn vạn con dao cứa vào tim.
Còn tôi lúc đó chỉ có im lặng, ngồi suy nghĩ miên man rồi quay qua nhìn Trinh, người con gái đó đã ngủ say trên bờ vai tôi.
Bờ vai của tôi lúc đó luôn là điểm tựa mỗi khi người con gái mang nhiều tâm trạng rồi bời để rồi bờ vai đó lại dành cho mội nỗi đau mà tôi không thể nào khóc được, nó cay đẳng đi ngược vào con tim tôi.
Tôi đưa tay cầm lấy cây sáo rồi nhẹ nhàng bế Trinh đặt lên giường, đắp chăn lên người con gái ấy,- Ngủ ngon nhé!Tôi nhẹ nhàng bước ra bên ngoài rồi về phòng cùng chìm vào giấc ngủ.……….Buổi sáng, lại là mấy con đầy lông lá bên ngoài cửa sổ hót- Bi ơi con đem mấy cái bánh xèo này sang bên nhà L đi con! Mẹ tôi gọi- Chi vậy mẹ, bên đó có mấy người giúp việc nấu ăn rồi mà mẹ.- L nó bảo mấy người đó nấu nó ăn không được nên mẹ làm ít đưa sang, đi lẹ đi mẹ đi làm đây kẻo trễ.- Dạ!Tôi uể oải vào làm vscn rồi mặc đồ đàng hoàng vào chứ như hôm nọ có mà đóng cửa tự kỷ luôn ấy.
Tôi bước xuống cầm cái hộp mẹ để trên bàn rồi đi sang bên kia bấm chuông.
Cánh cửa từ từ mở ra- Chào cậu, cậu sang đây có việc gì không! Tiếng bác quản gia.- À hôm qua L nói mẹ cháu làm bữa sáng rồi đem qua ạ!- À cậu vào trong đi.Tôi lầm lũi đi vào, tôi nhìn quanh quẩn không thấy L đâu quay qua hỏi bác ấy- Ủa bạn L đâu bác!- Tiểu thư còn ngủ trên phòng đó, hôm qua không biết tiểu thư mua ở đây mấy món ăn nhìn kỳ kỳ không hợp vệ sinh về ăn rồi nôn thốc mấy lần, cậu lên gọi tiểu thư đi, tại mỗi lần tiểu thư ngủ là không được ai gọi!Tôi hơi bỡ ngỡ trước câu nói của bác,- Cháu cháu lên gọi ấy ạ!- Vâng cậu lên gọi chắc được đó!Bác nói xong rồi quay lưng đi, tôi thoáng ngẩn ngơ rồi đem đồ ăn đặt lên bàn tồi lén la lén lút đi lên cầu thang như thằng ăn trộm được người nhà mời vô lấy đồ ấy hề hề.
.