Ước Nguyện Hạnh Phúc

Tôi theo bản năng cầu cứu, chọn người mà tôi muốn dựa vào nhất.

Cảm giác tội lỗi mang gông cùm xiềng xích và năm năm tự giam cầm đã giày vò tôi thành một người cực kỳ nhát gan.

Cửa sổ mở ra hàng ngày nhưng ánh nắng mặt trời không bao giờ chiếu vào.

Tôi thiếu sự khoan dung, tình yêu và sự ủng hộ, gặp phải cú sốc lớn như vậy, tôi không dám tiến lên, chỉ có thể lùi lại.

Nhưng khi Cam Hạnh xuất hiện trở lại, mọi thứ đã khác, chị ấy nói: [Em đừng sợ, tệ nhất cũng chỉ là đoàn tụ với chị.]

Tôi vừa nhập viện điều trị, vừa tiến hành thủ tục ly hôn.

Đây đều là những bước mà Cam Hạnh ép tôi phải làm, ngoài mẹ ra, tôi nghe lời chị ấy nhất, chị gái nói gì cũng đúng.

Chị ấy biết tôi có người mình thích, cũng đã tiêm phòng cho tôi trước. Chị ấy nói rằng mẹ có thể phản đối, vì vậy tôi nên cẩn thận che giấu chuyện tình cảm của mình nhưng cuối cùng vẫn bị bại lộ.

Mọi người đều đồn Dịch Tấn thích Cam Hạnh nhưng chị ấy lại khẳng định với tôi: "Cậu ta thích em."

"Mỗi lần hai người cùng ở một chỗ, cậu ta vừa nói chuyện là mắt đã tìm em trước, gặp chuyện buồn cười, phản ứng đầu tiên cũng là tìm em trước."

"Nhưng tên đó rất hèn nhát và ngu ngốc, cậu ta có lẽ không nhận ra điều này, hoặc nhận ra rồi cũng không thừa nhận."

"Cho nên trước khi em giả vờ hẹn hò với cậu ta, chắc chắn phải nói rõ ràng."

Tôi đã nói rồi nhưng anh ta lại hiểu lầm rằng người tôi thích trong miệng tôi là anh ta.

Là người có lỗi trong hôn nhân, Cam Hạnh không ngại ngần đòi một khoản tiền lớn về bồi thường tài sản, chị ấy rất khí thế: [Không cần tiền thì cần gì? Cần sự hối lỗi rẻ tiền và thân xác bẩn thỉu của anh ta sao?]

[Tra nam nên bị thiến vật lý, nghèo túng cả đời!]

Luật sư soạn lại tài liệu cho tôi xem, sau khi xác nhận lại một lần nữa thì gửi cho Dịch Tấn. Cam Hạnh còn nói: [Nếu anh ta không muốn chấp nhận, không muốn ly hôn cũng được, chúng ta từ từ chờ, nếu em không chữa khỏi, đến lúc đó sẽ đưa cả anh ta đi, xem anh ta muốn tiền hay muốn mạng, chỉ có thể chọn một.]

Ý định cùng c.h.ế.t thật đáng sợ.

Được sức mạnh tinh thần của chị ấy hun đúc, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều.

Lần nhập viện này, tôi đã chuyển đến một bệnh viện tốt hơn. Kết quả kiểm tra mới nhất đã có, thời gian phẫu thuật được sắp xếp vào ngày kia, phương án mà bác sĩ đưa ra là phẫu thuật trước rồi hóa trị.

Người thân ký giấy phẫu thuật là Cam Dục, anh ấy còn không thể chấp nhận được sự thật rằng tôi bị bệnh.

Anh ấy nhìn vào tờ báo cáo chẩn đoán đó rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ấy đột nhiên không biết chữ.

Tờ giấy đó bị anh ấy đè dưới lòng bàn tay, tôi mới thấy ngón tay Cam Dục đang run nhẹ, ánh mắt anh ấy nhìn xuống sàn nhà. Không biết anh ấy đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Phát hiện sớm như vậy, sao mày không nói với ai?"

"Nói rồi, mẹ nói có bệnh mà bệnh viện không chữa được thì tìm bà cũng vô dụng, hơn nữa như vậy không phải vừa ý anh sao."

Tờ giấy báo cáo bị anh ấy vò nát, Cam Dục ngẩng đầu nhìn tôi: "Mày định thế nào?"

"Thì định thế nào." Tôi cười cười: "Mộ cũng mua rồi."

"Đợi em đi rồi chỉ còn mình anh." Tôi dừng lại một chút: "Nhàn rồi, sau này không còn ai chọc anh tức giận nữa."

Cam Dục lại tức giận.

Phòng bệnh của tôi có ba người hộ lý, đều là Cam Dục thuê đến.

Cam Hạnh nói: [Không dùng thì phí, không đáng vì tức giận với anh ta mà làm lỡ việc hưởng thụ của mình.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui