Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring)

Daisy cố gắng vô ích để ngồi cho vững, nhưng khi chiếc xe sa vào một vết lún sâu, Daisy bị hất văng khỏi xe. Hubert tiếp tục chạy tán loạn xuống đường trong khi Daisy ngã xuống mặt đất cứng trong một cú đập choáng váng.

Không khí thoát hết khỏi người nàng, và nàng ngột ngạt và khó thở. Nàng có cảm giác về một sinh vật khổng lồ, một con quái vật đang xông tới chỗ nàng, nhưng một tiếng súng xé tan không gian và khiến tai nàng ù đặc.

Tiếng eng éc thấu xương của một con vât...rồi không còn gì nữa.

Daisy cố gắng ngồi dậy, và rơi phịch sấp bụng trên mặt đất khi hai lá phổi của nàng đau thắt lại. Lồng ngực nàng có cảm giác như nằm giữa một cái mỏ kẹp. Đó là cơ hội tốt để cho mấy cái bánh xốp trong dạ dày ra ngoài, nhưng nghĩ tới sự đau đớn của việc đó cũng đủ để nàng giữ chúng ở lại.

Trong khoảnh khắc, hàng loạt tiếng vó ngựa ầm ầm rung chuyển mặt đất dưới má nàng. Cuối cùng cũng hít được một hơi thở nông, nàng chống người lên khuỷu tay và ngước cằm lên.

Ba kỵ sĩ - không, bốn - đang phi nước đại về phía nàng, móng ngựa tung những đám mây bụi trên mặt đường. Một trong những người đàn ông nhảy xuống ngựa trước khi nó dừng lại, đi gấp tới chỗ nàng trong những sải chân như nuốt chửng mặt đất.

Daisy nhấp nháy mắt ngạc nhiên khi anh ta quỳ thụp xuống và đỡ nàng dậy cùng một lúc. Đầu nàng ngả lên cánh tay anh, và nàng thấy mình đang nhìn đăm đăm mơ hồ lên khuôn mặt tối sầm của Matthew Swiff.

"Daisy." Đó là giọng nói nàng chưa từng nghe thấy trước đó, dữ dội và cấp bách. Dùng một tay để đỡ nàng, anh lướt bàn tay còn lại trên người nàng tìm kiếm vội vã những thương tích. "Em có bị đau không?"

Daisy cố giải thích rằng nàng vừa bị tống hết không khí ra khỏi người, và dường như anh hiểu những từ ngữ rời rạc của nàng. "Được rồi," anh nói, "đừng cố nói nữa. Hãy thở chậm thôi." Cảm thấy nàng cựa quậy, anh ôm sát nàng vào vòng tay. "Dựa vào tôi đây này." Tay anh lướt trên tóc nàng, gạt chúng khỏi gương mặt. Những cơn rùng mình nhỏ chạy khắp người nàng, và anh ôm nàng chặt hơn. "Bình tĩnh nào, cô bé. Giờ em an toàn rồi."

Daisy nhắm mắt để che giấu nỗi ngạc nhiên. Matthew Swiff đang thì thầm những lời âu yếm và ôm nàng trong vòng tay rắn chắc của anh, và xương cốt nàng dường như mềm nhũn như đường nấu chảy.

Những năm tháng đánh lộn và ẩu đả bừa bãi với chị gái đã rèn luyện cho Daisy cách phục hồi nhanh chóng khi bị ngã. Trong những hoàn cảnh khác nàng đã bật dậy và phủi bụi trên người rồi. Nhưng mọi tế bào tràn ngập sung sướng trong cơ thể nàng đang nằng nặc đòi duy trì khoảnh khắc này càng lâu càng tốt.

Những ngón tay dịu dàng của Matthew vuốt lên một bên mặt nàng. "Hãy nhìn tôi đi, và nói tôi biết em đau ở đâu."

Hàng lông mi nàng ngước lên. Gương mặt anh sát trên gương mặt nàng. Nằm trọn trong đôi mắt xanh lạ thường của anh, nàng thấy như mình đang trôi nổi trên tầng tầng màu sắc. "Anh có hàm răng rất đẹp," nàng chếnh choáng bảo anh, "nhưng anh biết không, mắt anh thậm chí còn đẹp hơn..."

Swiff cau mày, bề mặt ngón tay cái của anh lướt trên gò má nàng. Sự đụng chạm của anh mang đến một làn sóng màu hồng trên da nàng. "Cô có thể cho tôi biết tên cô không?"

Nàng chớp mắt. "Anh quên rồi à?"

"Không, tôi muốn biết liệu cô có quên nó không."

"Tôi chẳng bao giờ đần độn tới mức quên cả tên mình," nàng nói. "Tôi là Daisy Bowman."

"Sinh nhật của cô?"

Nàng không thể ngăn một nụ cười nửa miệng. "Nếu tôi nói sai thì anh cũng chẳng biết được."

"Sinh nhật của cô?" Anh kiên quyết.

"Mùng năm tháng ba."

Miệng anh cong lên chế giễu. "Đừng giỡn nữa, tiểu yêu."

"Được rồi, ngày mười hai tháng chín. Mà sao anh biết sinh nhật tôi vậy?"

Thay vì trả lời, Swiff ngẩng lên và nói với mấy người đi cùng, đang đứng xung quanh họ. "Đồng tử của cô ấy bình thường," anh nói. "Và cô ấy tỉnh táo. Cũng không gãy cái xương nào."

"Cảm ơn Chúa," Giọng của Westcliff.

Nhìn qua bờ vai rộng của Swiff, Daisy thấy anh rể nàng đứng ngay trước mặt họ. Mr. Mardling và Lord Llandridon cũng ở đó luôn, khoác những vẻ mặt thương cảm.

Westcliff cầm một khẩu súng trường trong tay. Anh ngồm xổm xuống cạnh nàng. "Chúng ta đang trên đường trở về sau buổi đi săn," bá tước nói. "Đây là một dịp may ngẫu nhiên khi bọn anh đến đúng lúc em bị ngã."

"Em thề rằng đó là một con lợn lòi hoang." Daisy nói trong sự kinh ngạc.

"Nhưng chuyện đó không thể," Lord Llandrindon nhận xét với tiếng cười kẻ cả. "Sự tưởng tượng của cô chiếm ưu thế so với thực tế rồi, Miss Bowman. Không còn con lợn lòi hoang nào ở nước Anh từ hàng trăm năm nay."

"Nhưng tôi đã thấy-" Daisy bắt đầu đề phòng.

"Được rồi," Swiff lẩm bẩm, siết chặt vòng tay. "Tôi cũng thấy mà."

Vẻ mặt Westcliff rầu rĩ. "Miss Bowman không hoàn toàn nhầm lẫn đâu," anh nói với Llandrindon. "Chúng tôi có một vấn đề nội bộ với vài vụ gia súc trốn thoát, chúng đã sinh ra một hoặc hai lứa rất dữ tợn. Chỉ mới tháng trước một phụ nữ cưỡi ngựa đã bị tấn công bởi một trong số chúng."

"Ý anh là em vừa bị tấn công bởi một con lợn giận dữ ư?" Daisy hỏi, gắng gượng ngồi lên. Swiff đỡ một cánh tay sau lưng nàng và ấp ủ nàng trong sự ấm áp từ cơ thể anh.

Tia nắng cuối cùng lóe lên nơi chân trời, thoáng làm nàng lóa mắt. Xoay mặt đi để tránh, Daisy cảm thấy cằm của Swiff cọ vào tóc nàng.

"Không phải giận dữ," Westcliff nói, "mà hoang dã, thế nên mới nguy hiểm. Những con lợn nhà được thả vào nơi hoang dã dễ trở nên hung hãn và khá to lớn. Tôi đoán con vật mà chúng ta vừa thấy nặng ít nhất là hai mươi xtôn." Thấy Swiff có vẻ bối rối, bá tước bèn lý giải, "Khoảng chừng ba trăm pound."

Swiff giúp Daisy đứng dậy, dùng thân hình vững chắc làm chỗ dựa cho nàng. "Từ từ thôi," anh lẩm bẩm. "Có thấy chóng mặt không? Hay buồn nôn?"

Daisy tuyệt nhiên khỏe khoắn. Nhưng thật tuyệt vời khi đứng đó với anh nên nàng nói yếu ớt, "cũng có hơi hơi."

Bàn tay anh đưa lên đầu nàng, nhẹ nhàng ngả nó vào vai mình. Thân nhiệt của nàng leo thang khi cảm thấy được che chở trong vòng tay anh, sự vững chắc kì diệu của cơ thể anh. Tất cả điều này đến từ Matthew Swiff, một người kém lãng mạn nhất nàng từng biết.

Lần đi thăm này đã gây ra hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

"Tôi sẽ đưa cô về," Swiff nói bên tai nàng. Da nàng nhoi nhói trong sự đáp ứng sung sướng. "Cô nghĩ có thể ngồi phía trước tôi được không?"

Làm thế nào mà mọi chuyện trở nên lộn nhào thế này, Daisy nghĩ, nàng cảm thấy rùng mình một cách trơ tráo khi thấy trước viễn cảnh đó. Nàng có thể ngả người trong vòng tay anh khi anh mang nàng đi trên lưng ngựa, và nàng có thể bí mật ấp ủ một hay hai câu chuyện tưởng tượng của mình. Nàng sẽ vờ như đang ở trong một chuyến phiêu lưu bị bắt cóc bởi tên kẻ cướp táo bạo-

"Tôi e rằng như vậy sẽ không sáng suốt," Lord Llandrindon cắt ngang với một tràng cười khanh khách. "Căn cứ theo tình trạng các vụ việc xảy ra giữa hai vị..."

Daisy tái nhợt, nghĩ ngay rằng anh ta đang đề cập đến những khoảnh khắc bốc lửa trong thư viện. Nhưng không có cách nào Llandrindon biết được chuyện đó cả. Nàng không hé răng lấy một lời, và Swiff thì kín miệng như một con trai về đời tư của anh ta. Không, Llandrindon hẳn đang nói về cuộc đua tranh của họ ở sân bóng.

"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi là người hộ tống tiểu thư Bowman về nhà," Llandrindon nói, "để ngăn ngừa bất cứ vụ xô xát nào xảy ra."

Daisy liếc ánh mắt sắc như dao vào bộ mặt tươi hơn hớn của tay tử tước và ước gì anh ta ngậm mồm lại. Nàng hé môi định phản đối, nhưng Swiff đã đáp lời.

"Có lẽ ngài nói đúng đấy, thưa ngài."

Ôi, khỉ gió, Daisy thấy lạnh toát và bất bình khi Swiff nhẹ đẩy nàng khỏi nơi nương náu ấm áp của cơ thể anh.

Westcliff quan sát mặt đất với nét mặt khắc nghiệt. “Tôi phải tìm con vật đó và xẻ thịt nó.”

“Không phải là vì em đấy chứ, em hy vọng thế,” Daisy áy náy nói.

“Có vết máu trên mặt đất,” bá tước trả lời. “con vật đã bị thương, thà loại bỏ đi còn

hơn để nó phải chịu đựng đau đớn.

Mr Mardling chạy đi lấy khẩu súng của mình, háo hức nói. “Tôi sẽ đi với ngài, bá tước.”

Trong thời gian đó Lord Llandrindon đã trèo lên ngựa. “Đưa cô ấy lên đây,” anh ta nói với Swiff, “và tôi sẽ hộ tống cô ấy an toàn về đến dinh thự.”

Swiff nâng gương mặt Daisy lên và rút một chiếc khăn tay trắng từ trong túi ra. “Nếu về đến nhà mà cô vẫn thấy chóng mặt,” anh nói, cẩn thận lau sạch những vết bẩn trên mặt nàng, “tôi sẽ gọi một bác sĩ đến đấy, hiểu không?”

Mặc dù bộ dạng anh hống hách, vẫn có một vẻ dịu dàng khó nắm bắt trong ánh mắt anh khiến Daisy muốn nép mình vào trong áo khoác của anh và lắng nghe nhịp đập của trái tim anh. “Anh cũng về luôn chứ,” nàng hỏi, “hay là ở lại với Lord Westcliff?”

“Tôi sẽ đi ngay sau cô.” Nhét chiếc khăn vào túi, Swiff cúi xuống và bế nàng lên dễ dàng. “Ôm cho chắc nhé.”

Daisy vòng tay qua cổ anh, cổ tay nàng râm ran khi áp vào làn da nóng rực ở gáy và những sợi tóc mềm mát lạnh của anh. Anh mang nàng đi như thể nàng nhẹ tựa lông hồng, ngực anh cứng như đá, hơi thở anh ôn hòa và đều đều bên má nàng. Da anh mang mùi hương của nắng và không khí bên ngoài. Nàng phải vất vả lắm mới kìm nén được không rúc vào cổ anh.

Sửng sốt trước hấp lực mạnh mẽ của anh đối với nàng, Daisy giữ im lặng khi Swiff đưa nàng lên cho Llandrindon, đang ngồi trên con ngựa hồng to lớn. Tử tước đặt nàng phía trước anh ta, chỗ mép yên cương ấn vào đùi nàng.

Llandrindon là một người đẹp trai, thanh lịch, tóc đen và những đường nét bảnh bao. Nhưng cảm giác về vòng tay của Llandrindon bao quanh nàng, bộ ngực phẳng, mùi hương của anh ta...có điều gì đó không đúng. Bàn tay anh ta đặt ở eo nàng thật xa lạ và xâm phạm.

Daisy có thể khóc vì thất vọng khi tự hỏi tại sao nàng không thể muốn anh ta thay vì người đàn ông sai trái đối với nàng.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Lillian hỏi khi Daisy bước vào phòng khách nhà Marsden, cô đang ngồi tựa trên đi văng với một quyển tạp chí. “Nhìn em như thể vừa bị một cái xe ngựa chẹt qua ấy.”

“Thực ra là em đã đương đầu với một con lợn cục cằn.”

Lillian tủm tỉm cười và đặt quyển tạp chí sang một bên. “Có thể là ai được nhỉ?”

“Em không ẩn dụ gì đâu. Đó là một con lợn thực sự.” Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Daisy thuật lại tai nạn bất ngờ , đặt nó dưới một ánh sáng khôi hài.

“Em không bị sao chứ?” Lillian hỏi trong sự lo lắng.

“Hoàn toàn không,” Daisy trấn an cô. “Và Hubert cũng thế. Nó về đến chuồng ngựa cùng một lúc với em và Llandrindon.”

“Thật may mắn.”

“Vâng, Hubert thật thông minh khi tìm được đường về-“

“Không, không phải con ngựa phiền phức ấy. Chị đang nói đến chuyện em về nhà cùng Llandrindon cơ. Không phải là chị khuyến khích em mồi chài anh ta, nhưng mặt khác-“

“Anh ấy không phải người em muốn cưỡi ngựa cùng.” Daisy nhìn đăm đăm xuống những lớp váy lấm bẩn và tập trung vào nhặt những sợi lông ngựa khỏi mặt vải muslin thanh nhã.

“Không thể đổ lỗi cho em về chuyện đó,” Lillian nói. “Llandrindon đẹp mã nhưng quá tẻ nhạt. Chị chắc chắn em muốn cưỡi ngựa về nhà với Mr. Mardling hơn.”

“Không,” Daisy nói. “Em rất sung sướng vì không phải về cùng anh ta. Người duy nhất em muốn đi cùng là-“

“Không.” Lillian bịt tai lại. “Đừng có nói. Chị không muốn nghe.”

Daisy nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị. “Chị thật sự muốn vậy à?”

Lillian nhăn nhó. “Âm ti địa ngục,” cô lẩm bẩm. “Trời đánh thánh vật. Cái tên-“

“Khi em bé ra đời,” Daisy nói với một nụ cười yếu ớt. “Chị thực sự phải dừng ngay việc sử dụng ngôn ngữ tục tĩu ấy đi.”

“Vậy chị sẽ cho phép mình xả láng hết cỡ đến khi thằng bé sinh ra.”

“Chị chắc chắn là một thằng bé sao?”

“Tốt hơn là thế, vì Westcliff cần một người thừa kế và chị thì sẽ không bao giờ trải qua chuyện này nữa.” Lillian chà hai bàn tay lên đôi mắt mệt mỏi. “Vì sự lựa chọn duy nhất còn lại là Matthew Swiff,” cô gắt gỏng, “nên chị cho rằng anh ta chính là người em muốn về cùng.”

“Vâng. Bởi vì…em bị anh ấy cuốn hút.” Thật nhẹ nhõm khi nói to được điều đó. Cổ

họng Daisy, đau tức và nghẹn lại, cuối cùng cũng giãn ra cho phép nàng thở một hơi dài và sâu.

“Em định nói về cảm xúc xác thịt?”

“Các cảm xúc khác cũng thế.”

Lillian tựa má lên bàn tay, được cuộn lại thành một nắm đấm sắc bén. “Có phải vì cha muốn một cuộc hôn nhân?” cô hỏi. “Em đang hi vọng bằng cách nào đó thắng được sự phê chuẩn của ông ấy?”

“Ồ không, trong bất cứ điều gì, sự phê chuẩn của cha là một điểm chống lại Mr. Swiff. Em cóc cần làm hài lòng ông ấy – em biết rất rõ rằng đó là chuyện bất khả thi.”

“Vậy thì chị chẳng hiểu tại sao em lại muốn một người đàn ông hoàn toàn không hợp với mình. Em không phải kẻ liều lĩnh, Daisy. Bốc đồng, có. Lãng mạn, chắc chắn rồi.

Nhưng em cũng thực tế và thông minh đủ để hiểu hậu quả của việc dính líu với anh ta. Chị nghĩ vấn đề là em tuyệt vọng. Em là người cuối cùng trong chúng ta chưa được kết hôn. Và rồi cha đưa cái tối hậu thư ngu ngốc này ra, và-“

“Em không tuyệt vọng.”

“Nếu em đang cân nhắc việc lấy Matthew Swiff, chị nói đó là sự tuyệt vọng cùng cực.”

Daisy chưa bao giờ bị cáo buộc là có tính tình nóng nảy – danh hiệu đó luôn đến với Lillian. Nhưng sự phẫn nộ lấp đầy lồng ngực nàng như hơi nước trong cái ấm đang sôi, và nàng phải đấu tranh để không bùng nổ.

Nhìn vào chiếc bụng căng tròn của chị gái đã giúp nàng bình tĩnh lại. Lillian đang đối mặt với nhiều nỗi lo lắng và sự bấp bênh mới. Giờ Daisy lại đang bổ sung thêm vấn đề.

“Em chẳng nói gì về chuyện muốn lấy anh ta cả,” Daisy đáp. “Em đơn thuần chỉ muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh ta. Chuyện anh ta là người như thế nào. Em không thấy có gì tai hại trong đó.”

“Nhưng em sẽ không tìm được,” Lillian tranh cãi với sức thuyết phục lớn. “Đó là điểm chính. Anh ta sẽ không cho em thấy con người thật của anh ta đâu, anh ta sẽ lừa dối em. Kỹ năng sống của anh ta là tìm ra thứ người ta muốn và sản xuất nó cho họ, tất cả chỉ vì lợi ích của anh ta. Cứ nhìn cái cách biến bản thân mình thành đứa con trai cha mong muốn của anh ta xem. Giờ thì anh ta sẽ đóng vai người đàn ông mà em luôn mong muốn.”

“Anh ấy không thể biết được-“ Daisy cố nói, nhưng Lillian cắt ngang trong một đà hùng hổ, sự phẫn nộ vượt xa khả năng của một vụ tranh cãi có lý lẽ.

“Anh ta chẳng có hứng thú gì với em cả, trái tim và trí óc em, con người em…anh ta muốn kiểm soát những cổ phần trong công ty, và anh ta thấy em như một phương tiện để tiếp cận nó. Hiển nhiên anh ta đang cố làm cho em thích anh ta…anh ta quyến rũ em đến mất lí trí cho đến cái ngày sau đám cưới khi em khám phá ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Anh ta giống hệt cha, Daisy! Anh ta sẽ tiêu diệt em, hoặc biến em thành người nào đó giống như mẹ. Đó là cuộc sống mà em muốn phải không?”

“Tất nhiên là không.”

Lần đầu tiên Daisy nhận ra nàng không thể nói với chị gái về một điều quan trọng.

Có quá nhiều điều nàng muốn nói…rằng không phải tất cả mọi điều Matthew Swiff đã nói và làm là được tính toán. Rằng anh đã khăng khăng nàng sẽ cưỡi ngựa cùng anh về dinh thự và thay vào đó anh lại giao nàng cho Llandrindon mà không phản đối một lời. Nàng cũng muốn kể là Swiff đã hôn nàng, và nó mới tuyệt diệu làm sao, và chuyện đó làm nàng lo lắng tới mức nào.

Nhưng không thể tranh cãi được chuyện gì khi Lillian đang điên tiết. Họ chỉ quay mòng mòng như đèn cù mà thôi.

Sự im lặng như một tấm chăn ủ lửa.

“Vậy đấy?” Lillian ra lệnh. “Em sẽ làm gì nào?”

Đứng lên, Daisy phủi bụi trên hai cánh tay và nói ảo não. “Để khởi đầu. Em nghĩ tốt hơn là nên đi tắm.”

“Em biết chị muốn nói gì mà!”

“Thế chị muốn em làm gì?” Daisy hỏi với một vẻ lễ độ khiến Lillian quắc mắt.

“Nói với Matthew Swiff hắn ta là một con cóc ghê tởm và đừng hòng có chuyện em sẽ cân nhắc việc lấy hắn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui