Ước Vọng Kỳ Duyên

Sáng hôm sau, mọi thứ dường như trở lại với quy củ của nó.

Mẫn Dao ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không có bóng dáng Phong Tưởng. Mẫn Dao thở phào nhẹ nhõm, cô vui vẻ mừng thầm. Không có hắn ở đây, căn nhà rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, xung quanh vắng vẻ không một bóng người.

Mẫn Dao có chút không quen.

Bình thường khi ở nhà còn có vú Hạ bên cạnh. Cả căn nhà còn có cô và vú.

Còn hắn sống nơi đây không ai bên cạnh. Lỡ như xảy ra chuyện không hay thì ai sẽ giúp hắn!

Cô càng nghĩ, càng cảm thấy bất an, rất khó chịu. Cảm giác bây giờ rất lạ, khác hẳn những lúc cô lo lắng cho vú Hạ khi bà bệnh.

Mẫn Dao lắc lắc đầu, cô xoa xoa bụng, chắc do chưa ăn sáng nên mới có cảm giác như vậy.

“ Xanggggg...” Tiếng vở thủy tinh truyền đến từ phía trên, đập tan suy nghĩ của Mẫn Dao.

Lẽ nào nhà có trộm! Trộm ngày! Hay là biến thái!...


Mẫn Dao cẩn thận, cô rón rén từng bước tiến về phía phòng ngủ trên lầu.

Kiểm tra phòng mình không có điều gì bất thường. Cô lần mò sang phòng bên cạnh, cửa phòng không đóng, thứ ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra ngoài.

Mẫn Dao cẩn thận mở cửa. Thân thể người đàn ông kia nằm trên giường, áo sơ mi trắng xộc xệch để lộ một phần cơ bụng, mồ hôi nhễ nhại, môi mím chặt.

Mẫn Dao nuốt nước bọt, hắn lúc này rất cuốn hút à nha! Nhìn cứ như là tiểu yêu tinh ấy!

Nhưng sắc mặt hắn có vẻ rất khó chịu. Dưới sàn còn có mảnh vở của thủy tinh.

Mẫn Dao đi tới bên giường, cô cuối thấp người đặt tay lên trán hắn.

“ A! Nóng!Còn có mùi rượu “ Mẫn Dao thu tay, cô thở dài. Giúp Phong Tưởng lau mồ hôi, cô dọn dẹp đóng hỗn độn dưới sàn nhà.

Có vẻ hắn đã hạ sốt. Mẫn Dao quyết định xuống bếp nấu cháo còn có canh giải rượu.

Một lát nữa còn phải tham gia một số chuyện, không thể trong nôm hắn được, chỉ còn cách nấu cho hắn chút đồ.

Vừa nếm cháo, Mẫn Dao vừa nói, giọng điệu cứ như cô đang trách mắng Phong Tưởng:

“ ki bo! Đúng là Ki bo. Căn nhà rộng lớn thế này không một người hầu hạ cũng không một quản gia. Nếu không có mình xem ra nhà xác có thu nhập à không phải thêm một thi thể”

Nói tới đây cô cười lớn.

“ Hahahaha thi thể tiểu yêu tinh nam, cường tráng hay là cương thi thối rữa đây”

Tiếp đó nhiều hình ảnh hiện ra trong tưởng tượng của cô, Mẫn Dao lại nói to hơn:

“ Mình đã làm được một việc tốt”

Phía xa, mọi chi tiết khoảnh khắc từ nãy tới giờ Phong Tưởng đã nghe được tất.


Lúc anh tỉnh dậy, có chút tỉnh táo, căn phòng có chút không giống đêm qua, vỏ chai anh làm bể cũng được dọn sạch, cả cửa sổ trong phòng cũng mở toanh. Đặc biệt trên trán anh còn dính một miếng khăn lạnh.

Vừa hay anh nghe được, Cô nói anh là thi thể nam sao? Lại còn nói anh là tiểu yêu tinh? Lại còn cười thỏa mãn như vậy.

Mặc dù bị Mẫn Dao nói thành ra như vậy nhưng Phong Tưởng lại ngây ngốc cười, anh không tức giận cũng không cảm thấy phiền. Càng nhìn, anh càng muốn cô mãi mãi ở cùng anh.

Mẫn Dao ngửi mùi thơm của cháo, cô vui vẻ tắt bếp, quay sang bắt gặp ánh mắt của Phong Tưởng, Mẫn Dao có chút bối rối.

“ Khụ! Khụ! Này lại nợ tôi một ân tình. Còn cháo với canh giải rượu, anh tự ăn đi nha “

“Ăn rồi hẳn đi” Phong Tưởng tiến đến bàn ăn.

"Tôi...” Chưa kịp nói hết câu đã bị hắn cướp lời.

“Lại đây” Phong Tưởng dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, có lẽ anh đang mất kiên nhẫn.

Mẫn Dao đành qua ngồi vậy, dù gì thì cô cũng đang đói, ngại gì hắn ta, người bệnh nên nhượng bộ.

Cô đến bàn ăn, ngồi đối diện hắn. Xem như cô đang đói nên ăn rất ngon miệng, chỉ châm chú vào thức ăn. Cảm giác có ánh mắt nhìn mình. Mẫn Dao ngẩng mặt, hắn vẫn chưa đụng đến một muỗng. Chẵn lẻ là đang chê bai tay nghề của cô sao.

“Này đừng có mà quá đáng, có chịu ăn không hả” Cô to giọng quát hắn.


Phong Tưởng như hiểu ra điều gì, anh có chút bối rối. Cô dường như hiểu nhầm rồi.

Thôi đành ăn vậy!

Phong Tưởng tự nhiên lại nghe lời như vậy, anh chậm rãi ăn.

“Còn nữa! Anh tưởng mình là ai, nhà rộng như vậy không một quản gia, lỡ như không có tôi thì anh đã sớm đi bồi tổ tiên rồi” Cô nói cứ như rất quan tâm đến anh vậy.

Nói xong, cô đứng bật dậy cầm lấy túi xách nhưng Phong Tưởng nhanh hơn, anh đến phía sau cô, đặt hai tay lên vai cô, ấn xuống làm Mẫn Dao không đứng lên được. Anh kề miệng sát tai cô nói nhỏ:

“Mẫn tiểu thư cô nghĩ tôi dễ gặp ông bà tổ tiên như vậy sao! “

“Chẳng phải lúc nãy cô rất quan tâm đến tôi sao”

Còn cố ý phà hơi sau gấy cô.

Tức chết cô rồi! Chẳng phải tổ tiên ông bà nhà anh chắc hẳn rất nhớ đứa cháu như anh hay sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận