Hoa Thiên Mật chỉ sinh trưởng ở Thánh địa Thiên Mật, mà bản đồ quay về Thánh địa Thiên Mật lại chỉ hiện ra trên tấm bản đồ bện bằng rễ hoa Thiên Mật, vấn đề khó khăn này bộ tộc Thiên Mật đã cố giải mấy trăm năm, biết bao người trong tộc đã phấn đấu quên mình đến chết, nhiều thế hệ kế thừa mới có hôm nay.
Nhưng hôm nay, một Thánh nữ Thiên Mật mấy trăm năm mới có, mái tóc dài cùng đôi mắt tím tinh khiết chỉ xuất hiện trong truyền thuyết Thiên Mật, theo truyền thuyết chính là Thánh nữ Thiên Mật sẽ dẫn dắt giải thoát người trong tộc thoát cảnh thống khổ mấy trăm năm qua, lại dùng dòng máu nóng trong tim, hủy đi kế thừa mấy trăm năm của Thiên Mật!
Thái hậu Đoan Mật nhìn cô nương trẻ tuổi nằm trên đất, thời gian trước mắt bà dần đảo ngược, bà nhìn thấy một màn cũng dữ dội thế này vào hai mươi mấy năm về trước ——
Cũng là đứa trẻ do chính tay bà nuôi dưỡng, dạy hắn võ công, dạy hắn dùng độc, dạy hắn thủ đoạn, dạy hắn tâm cơ, gởi gắm hi vọng trăm năm của bộ tộc Thiên Mật, nhưng đứa trẻ đó —— con trai duy nhất của bà, uống ly rượu độc trước mặt bà, phát độc ngã xuống đất, giống hệt Tần Tang lúc này!
"Mẫu hậu......" Bà vẫn nghe rõ lời con trai bà nói hai mươi mấy năm trước: "Con tình nguyện chết đi! Con chết, từ nay về sau, tộc Thiên Mật đừng mong trở về Thánh Địa nữa!"
Con trai bà di truyền đôi mắt phượng của nam tử nhà Mộ Dung, lúc cười rộ lên, kỳ thật rất giống Mộ Dung Thiên Hạ lúc Đoan Mật mới quen...... Nhưng hiện tại bà có cố gắng hồi tưởng thế nào, cũng chỉ có thể nhớ tới ánh mắt đau khổ của con trai.
Trí nhớ bị chính mình ép phải quên đi, lúc này giống như thủy triều dâng lên từ đáy lòng, con trai và cháu gái trước mặt giống nhau, đều mơ hồ...... cả người Thái hậu Đoan Mật cứng ngắc, đứng yên không động dậy.
Tần Tang cảm nhận một cơn lạnh thấu xương, nàng vô lực cuộn mình đứng dậy, khuôn mặt tuyệt sắc từng mê hoặc toàn bộ vương tôn quý tộc trẻ tuổi khắp kinh thành lúc này nhợt nhạt, trắng bệch giống như ánh trăng lạnh lùng trong trẻo nơi chân trời.
Giọng nàng thật nhỏ: "Phụ thân nói hoa Thiên Mật quái dị, khiến người liều chết không lo, không đau không thương, nếu quay lại dân gian, nhất định bộ tộc Thiên Mật sẽ đưa quái vật trở về biến dân gian thành thời kỳ u ám chỉ biết chinh chiến xâm lược! Sau đó phụ thân tìm được Vạn Ly thảo...... Chỉ nó mới có thể hủy diệt bản đồ Thiên Mật......" Tinh thần trong đôi mắt nàng đã tan rã, trước mắt mờ ảo, cúi đầu thì thào: "Tổ mẫu, người có biết cha đã chết thế nào không? Mẫu thân...... khi sinh Tiểu Ly, mẫu thân sinh khó, gần như hấp hối, phụ thân rơi vào đường cùng mớm hoa Thiên Mật cho người...... từ đó về sau mẫu thân không thể rời hoa Thiên Mật được, dần dần thần trí người trở nên hỗn loạn, thậm chí có khi còn không nhận ra ta, người cầm kiếm đâm phụ thân bị thương, phụ thân hấp hối, cũng đành phải ăn hoa Thiên Mật...... Sau đó mẫu thân đâm ta bị thương, khi tỉnh lại người không chịu nổi nữa, giơ kiếm tự sát...... Phụ thân hận tộc Thiên Mật thấu xương, ông đưa ta và Tiểu Ly rời khỏi Thánh Địa, sau đó ông ăn Vạn Ly thảo, dùng thân thể chính mình che kín cửa vào Thánh Địa...... Phụ thân...... Ta nhìn phụ thân chết đi......" Giọng ngày càng nhỏ, nàng nhắm hai mắt lại. (cái hoa Thiên Mật đó giống thuốc phiện nhỉ)
Thái hậu Đoan Mật hít một hơi thật dài, lảo đảo một bước, té ngã trên mặt đất.
Lúc này bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng xôn xao, tiếng bọn thị vệ bối rối kêu khóc càng ngày càng gần, Đoan Mật ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thị vệ té sấp, bay vào, tiếp theo Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi và Cố Minh Châu huơ trường kiếm cùng xông vào.
"Lỗi nhi, ngươi muốn làm gì?" Giọng Thái hậu Đoan Mật như băng tuyết ngàn năm, "Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ai gia sao?!"
Mộ Dung Lỗi vẫn không trả lời, cau mày đi về phía Tần Tang còn chưa rõ sống chết. Thái hậu Đoan Mật cắn răng đứng lên, phất tay áo, bóng dáng cây roi dài trong tay tộc trưởng tộc Thiên Mật từ một nơi bí mật gần đó vung tới, gào thét quất về phía Mộ Dung Lỗi và Cố Minh Châu.
Võ công của tộc trưởng Thiên Mật cực cao, hai người Mộ Dung Lỗi và Cố Minh Châu giao đấu với hắn, khó khăn lắm cũng chỉ ngang ngửa.
Lúc này Trần Ngộ Bạch vừa mới bình ổn loạn quân ngoài thành chạy về cung, ôm một tia hi vọng cuối cùng tiến đến cứu Tần Tang. Chạy xuyên qua sảnh trước đã tử thương vô số, tơ lụa màu đen nhảy vào đêm gió bắc lạnh buốt, dường như chạm vào liền chết. Lúc đi ngang qua chỗ ba người đang giao đấu, hắn nhẹ nhàng bâng quơ thuận tay cắm một kiếm vào sau lưng tộc trưởng, vẫn không ngừng bước, rút kiếm đánh bay roi dài, roi dài gào thét quất lên mặt Thái hậu Đoan Mật.
Lúc này Thái hậu Đoan Mật lung lay sắp đổ, không đánh trả, nhưng người theo sau Trần Ngộ Bạch lại lộ diện, bóng dáng màu vàng sáng đuổi vượt qua cây roi, chắn trước Thái hậu Đoan Mật nhận một roi thật mạnh.
Là Mộ Dung Thiên Hạ.
Quốc sư đại nhân nổi trận lôi đình, trên roi tăng thêm nội lực, bàn tay chắn lấy roi của Mộ Dung Thiên Hạ bị quất đến da tróc thịt bong, máu chảy thành dòng, nhưng vẻ mặt ông vẫn như thường, không thèm để ý giấu bàn tay đang nhỏ máu vào tay áo rộng.
Ông ta chắn trước người Thái hậu Đoan Mật.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, dưới chân vẫn không ngừng đi về phía Tần Tang.
Mộ Dung Lỗi và Cố Minh Châu cũng đã xông đến, Mộ Dung Lỗi nâng Tần Tang dậy ôm vào trong lòng, Cố Minh Châu nắm tay nàng đưa cho Trần Ngộ Bạch bắt mạch, lại phát hiện trong tay nàng nắm thật chặt một thanh chủy thủ, trên chủy thủ dính đầy máu màu tím tỏa hương thơm ngào ngạt, có thể nhìn thấy hình ảnh Kỳ Lân mờ nhạt.
Mộ Dung Lỗi bắt gặp buồn bã trong mắt Trần Ngộ Bạch, liền biết không tốt, trầm giọng hỏi: "Sao rồi? Còn cứu được không?!"
"Nàng ta đã ăn chất độc, độc sớm tỏa khắp toàn thân." Trần Ngộ Bạch thở dài một hơi, thả tay nàng về, "Hơn nữa tâm mạch đều đứt đoạn...... hết cách rồi."
Trong đôi mắt tím nhạt của Mộ Dung Lỗi có chút phức tạp. Lúc này Tần Tang yếu ớt tỉnh lại, thấy rõ người ôm mình là ai, nàng mỉm cười.
"Tần Tang, muội...... còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?" Mộ Dung Lỗi cúi đầu hỏi nàng.
Tần Tang há miệng thở dốc lại không lên tiếng nổi, ánh mắt khó nhọc đảo qua mặt mọi người xung quanh, dừng trên mặt Trần Ngộ Bạch.
Trần Ngộ Bạch hiểu ý, gật đầu trầm giọng hứa hẹn: "Tiểu Ly rất tốt. Ta sẽ chăm sóc nàng ấy."
Lúc này trên ngực bị thương của Tần Tang trào ra một dòng máu tím, nàng đau đớn cau mày, chủy thủ trong tay leng keng rơi xuống đất, nàng mở to hai mắt, yếu ớt với tay tìm.
Cố Minh Châu nhặt chủy thủ để lại vào tay nàng, thấy nàng quả nhiên lập tức thở dài nhẹ nhõm, Mộ Dung Lỗi quay đầu gào to: "Người đâu!"
Cận vệ của hắn đang xử lý thị vệ Thiên Mật bên ngoài, lúc này vội vàng chạy vào: "Chủ tử!"
"Đưa Lý Vi Nhiên đến! Ép đến! Nhanh đi! Mau!" Đại hoàng tử điện hạ nổi giận hét lớn.
Người nằm trong lòng hắn vốn đã bình tĩnh nghe vậy mở mắt, dùng hết sức lực cuối cùng liều mạng lắc đầu, với tay túm tay áo hắn, nàng muốn nói, lại chỉ có thể ho khan, mỗi tiếng ho, trong miệng lại tràn ra một lượng lớn máu tím.
Trần Ngộ Bạch yên lặng đưa một viên thuốc cho Cố Minh Châu, Cố Minh Châu bón cho nàng ăn vào, quả nhiên một lát sau nàng ta liền có thể mỏng manh nói thành lời: "......Đừng! Đừng, nói cho hắn...... hắn biết!"
"Tần Tang!" Mộ Dung Lỗi nghiến răng nghiến lợi quát khẽ, Cố Minh Châu đè vai hắn lại, lắc đầu với hắn, Mộ Dung Lỗi nhịn đến mức trán nổi gân xanh, mới nhịn xuống được, xua tay đuổi lui thuộc hạ.
Mặc dù viên thuốc kia của Trần Ngộ Bạch không thể cải tử hồi sinh, nhưng cũng có thể kéo cho nàng chút thời gian. Tần Tang nghiêng người trong lòng huynh trưởng, cất giọng đứt quãng: "Đừng cho hắn biết, muội không muốn để hắn thấy......bộ dạng này của muội...... hôm nay, hắn đón dâu...... Từ nay về sau...... Từ nay về sau......"
Từ nay về sau hắn sẽ trôi chảy bình an, vợ hiền con hiếu, con cháu đầy nhà.
Từ nay về sau, trong cuộc sống sẽ không còn nữ tử tên gọi Tần Tang.
Từ nay về sau, nguyện cả đời hắn yên lành khỏe mạnh. (LPH: tui muốn giết người, hụ hụ hụ)
Nước mắt tràn ngập đôi mắt tím, trước mắt Tần Tang mơ hồ mờ mịt, chỉ có ánh trăng nơi chân trời vẫn thản nhiên soi rọi.
Cả đời nàng đã ngắm rất nhiều ánh trăng đêm, nay lại chỉ có thể nhớ tới ánh trăng sáng trong trẻo đêm cuối thu Hán Trung năm ấy —— nàng trầm mình trong dòng nước róc rách của hồ Giã Nam, áo tím tóc tím như rong biển uốn lượn trong hồ nước. Qua làn nước nàng nhìn ánh trăng và công tử trẻ tuổi bên hồ, nàng cười với hắn, sau đó bước ra khỏi mặt nước......Ngay lúc ấy, hắn giật mình, lại chỉ yên lặng cởi áo choàng của chính mình, khoác lên vai nàng.
Ánh trăng của cả đời này đều thưởng thức hết vào đêm đó.
Cũng đủ rồi.
"Đại ca, " nàng cúi đầu gọi Mộ Dung Lỗi, "Đại ca......"
"Ta đây." Mộ Dung Lỗi trầm giọng trả lời: "Còn chuyện gì? Muội cứ nói đi!"
"Còn...... Tiểu Ly...... xin đại ca vì muội, quan tâm đến muội ấy, " nàng mỉm cười nhìn Trần Ngộ Bạch, giọng nói đã thoảng như gió đêm: "Người kia quá lợi hại! Muội vẫn không thể yên lòng...... Nếu được...... Ca và phủ Trấn Nam Vương hãy là chỗ dựa cho Tiểu Ly!"
"Được, " Mộ Dung Lỗi đồng ý, "Ta đồng ý."
Khuôn mặt tái nhợt của Tần Tang bỗng như hoa đào, trong mắt tím cũng đầy tươi sáng, một cái chớp mắt cũng xinh tươi khuynh quốc!
"Đưa muội đến Hán Trung, " nàng cười cực kỳ đắc ý, nhẹ giọng nói: "Đưa muội đến hồ Giã Nam...... Đừng cho hắn biết, đại ca, đừng nói cho hắn biết......"
Mộ Dung Lỗi ôm lấy muội muội cùng mẹ khác cha, đáp liền hai tiếng "Được".
Khuôn mặt Tần Tang bắt đầu trở nên bình tĩnh, ánh mắt nhìn nơi nào đó trong hư không, không biết nàng nhìn thấy gì trong hư ảo, khóe miệng cong lên tươi cười hạnh phúc nhất của nữ tử...... Mộ Dung Lỗi nâng tay áo lau vết máu bên môi nàng, ống tay áo thêu hoa Thiên Mật màu tím chậm rãi ve vuốt khuôn mặt khuynh thành kia, máu lại vẫn chậm rãi chảy xuống, con ngươi màu tím tinh khiết, đã vĩnh viễn nhắm lại rồi.
Không còn những việc mà thân và tâm phải vướng mắc nữa, nàng yên lòng nhắm mắt.
Mộ Dung Lỗi nhắm mắt im lặng hồi lâu, ôm lấy nàng, cùng Cố Minh Châu, Trần Ngộ Bạch đi thẳng ra ngoài.
Hoàng đế nhìn theo nhóm người không hề hành lễ với ông ấy, cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất không còn, ông mới tránh không chắn trước người Thái hậu Đoan Mật nữa.
Ông ta chậm rãi xoay người, trên mặt đã không còn vẻ do dự.
Ông ta khẽ gật đầu, thái giám bên người cung kính tiến lên đỡ Thái hậu Đoan Mật.
"Hôm nay, người tộc Thiên Mật có mưu đồ bí mật gây loạn ngoài thành, may mà Đại hoàng tử cảnh giác, dẫn binh dẹp loạn, trẫm đã hạ lệnh tru diệt toàn bộ loạn đảng ngay tại chỗ." Hoàng đế cất giọng cực kỳ bình thản.
Thái hậu Đoan Mật chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt bà đã không còn chút tinh thần nào, lúc này đôi con ngươi màu tím nhợt nhạt giống hai tảng đá phủ bụi trần, âm u mờ mịt.
"Thị vệ và cung nữ trong điện Thiên Mật không tận tâm hầu hạ Thái Hậu nương nương, để kẻ xấu xâm nhập vào điện Thiên Mật, quấy nhiễu thánh giá của Thái Hậu nương nương, tru diệt toàn bộ." Hoàng đế nhìn ánh trăng ảm đạm xa xa, "Thái Hậu nương nương hốt hoảng quá độ, tâm trí thất thường, từ nay về sau phải tĩnh dưỡng, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến thăm."
**
Trần Ngộ Bạch trở lại phủ quốc sư thì đã là một ngày mới.
Đêm qua hắn cùng Đại hoàng tử yên lặng ngồi suốt một đêm cùng hoàng đế trong Bảo Hoa điện, cực kỳ mệt mỏi, vào nhà hắn liền lẳng lặng ngồi một lát nơi hành lang dài ngoài Quan Tinh lâu, Tiểu Thiên nhìn thấy, nhẹ giọng báo với hắn: "Cả ngày hôm qua phu nhân không nhìn thấy đại nhân, suốt đêm không ngủ, vẫn luôn chờ đại nhân."
Trần Ngộ Bạch giật mình, "A" một tiếng, gật đầu đứng dậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy tiểu thê tử của hắn giữ nguyên áo xống nằm ở bên bàn dưới cửa sổ, gối đầu lên quyển 《 Đêm u hồn 》ngủ say.
Trần Ngộ Bạch không tiếng động ung dung nhẹ bước đi qua, ôm nàng vào giường ngủ trong phòng.
Vừa buông nàng xuống nàng liền tỉnh, dụi mắt hỏi: "Người đã đi đâu? Sao giờ mới trở về!"
"Hoàng thượng có chút chuyện phải xử lý, đã trễ liền nghỉ lại trong cung." Hắn khẽ hôn lên trán nàng, "Đừng hỏi nhiều, mau ngủ đi. Ta không đi, ở lại cùng nàng."
Lúc này Tiểu Ly cũng không mệt nhọc, ngồi lên đầu gối hắn, nói: "Ta vừa mơ thấy Tần Tang tỷ tỷ, tỷ ấy nói rất nhiều với ta!"
"Vậy sao?" Trần Ngộ Bạch ôm nàng thật chặt, khẽ mỉm cười hỏi: "Nàng ta nói gì?"
"Nói...... ừm, ta không nhớ rõ nữa!" Nàng có chút buồn rầu vỗ trán.
Trần Ngộ Bạch nắm tay nàng kéo đến bên môi hôn, "Tiểu Ly, " hắn nhẹ giọng nói, "Hôm qua Tần Tang đã ở trong cung, nàng ấy nhờ ta nhắn lời từ biệt với nàng."
**
LPH: các nàng đã thấy thảm chưa? Ngược Tần Tang còn chưa đã, Chương sau lôi Lý Vi Nhiên ra ngược tiếp! Grừ, ta muốn giết người!!!!