Phòng nghỉ khá rộng rãi, khoảng hơn 20m2. Đồ đạc bên trong toàn là đồ đắt tiền được chế tác công phu, cùng một gam màu lạnh. Ngoại lệ duy nhất là chậu cây xanh nhỏ bên cạnh cửa sổ. Cây mọng nước, rất thích hợp để nuôi, được trồng trong chậu hoa mèo con dễ thương. Cô đến gần ngắm kỹ, nhìn đi nhìn lại cũng không giống là đồ của Phó Ngôn Chân.
Một cái tủ gỗ lớn đặt sát vào tường, trên đó trưng bày rất nhiều huy chương. Mỗi cái đều được ghi rõ năm tháng, cái cũ nhất là của tám năm trước. Cô nhẩm tính, năm đó hẳn Phó Ngôn Chân mới mười tuổi.
Phía đối diện là cánh cửa thủy tinh, một nửa dưới được phủ lớp kính mờ ngăn những ánh mắt của người khác. Cô nhón chân nhìn qua lớp kính trong suốt bên trên. Phó Ngôn Chân đang luyện bắn tên ở bên ngoài, cậu đứng quay lưng về phía cô.
Người kia vai rộng eo thon, đôi chân dài cân đối. Lớp vải mềm chuyển động theo từng động tác của cậu, miêu tả cơ bắp săn chắc. Rèm cửa trong phòng đóng kín, hàng đèn trên đầu bật sáng trưng. Trừ tiếng mũi tên c ắm vào bia ngắm thì không còn tiếng động nào khác.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Ngôn Chân ở một mình. Trước đây lần nào gặp cậu cũng thấy có một đám người xung quanh. Bây giờ chỉ có cậu cùng với cây cung và mũi tên vô tri. Dường như cậu ta đã lớn lên trong những tiếng hoan hô, những sự tán tụng xu nịnh của mọi người xung quanh. Giờ bỗng thấy cậu đứng một mình lại hơi thấy không quen.
Phó Ngôn Chân như thể cảm nhận được ánh mắt của cô bèn ngừng động tác, xoay người liếc về phía sau. Ngay khoảnh khắc ấy, Tăng Như Sơ vội ngồi thụp xuống. Vừa chột dạ lại bối rối như con nhím cố núp mình dưới những nhành cỏ dại. Chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng khiến cơ thể cô run rẩy lo sợ.
Từ đó trở đi cô không dám nhìn lén cậu một lần nào nữa. Gần hai tiếng sau, Phó Ngôn Chân mới kết thúc việc tập luyện, rồi sang tìm cô. Cánh cửa mở ra nhẹ đến mức không hề phát ra âm thanh. Cho đến khi cậu lên tiếng, “Đang làm gì đấy?”, Tăng Như Sơ mới phát hiện cậu đã đi vào.
Cô đang đứng ngắm nghía chậu cây sen đá trước bệ cửa sổ, ngón tay miết nhẹ vào phiến lá, vờ như hỏi bâng quơ, “Cậu còn trồng cây nữa cơ à?”
“Có người tặng đấy.” Phó Ngôn Chân không để ý lắm, đáp.
“…À.” Tăng Như Sơ hiểu ra. Quả nhiên, cái chậu hoa mèo con xinh xắn này vừa nhìn đã biết không phải đồ cậu mua. Phó Ngôn Chân dựa tường, biếng nhác nhìn cô, “Sao không hỏi ai tặng tôi?”
Tăng Như Sơ mím chặt môi. Còn lâu cô mới hỏi. Có liên quan gì đến cô đâu. Nhưng càng vờ như không có gì thì trong lòng lại càng để ý.
Phó Ngôn Chân nhìn ra được, đầu lưỡi nhấp bờ môi, tự giải thích, “Cháu gái của bảo vệ dưới kia tặng đó.”
Tăng Như Sơ vẫn giữ vẻ mặt không thèm quan tâm, “Cậu không cần nói với tôi.”
“Năm nay…” Phó Ngôn Chân chầm chậm nhả chữ, “Con bé mới lên mẫu giáo.”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân lại nói thêm, “Nó đá bóng ở ngoài kia chẳng may sút vào trong sảnh, nhưng sợ không dám vào, tôi đi qua nhặt giúp nó, sau đó thì nó tặng tôi cái chậu cây này.”
Tăng Như Sơ gật đầu “À”.
Phó Ngôn Chân bước tới, nhấc chậu cây lên ngắm nghía, “Cậu không thấy cái cây này rất giống cậu à?”
“Giống chỗ nào?”
“Đáng yêu như nhau còn gì nữa.”
Mặc dù là lời khen nhưng cái giọng ngả ngớn kia khiến câu nói giống vẻ đùa giỡn hơn.
“…”
Chỉ một câu nói khiến cô nghẹn họng không nói được gì nữa. Đôi gò má như ráng chiều. Phó Ngôn Chân thấy vậy chỉ biết thầm than thở sao mà dễ xấu hổ thế không biết. Thấy cô cứ cúi đầu không để ý đến mình, cậu bèn hỏi vu vơ cô đã làm xong bài tập chưa.
Tăng Như Sơ đáp, “Làm xong từ lâu rồi.”
Phó Ngôn Chân nghe giọng điệu liền cà lơ cà phất hỏi tiếp, “Đang trách tôi đến muộn đấy à?”
“Không phải.”
Phó Ngôn Chân đi sang một chỗ, cầm khăn dùng một lần lau mặt, “Sao không sang gọi tôi?”
Cậu bận rộn nên không chú ý những vấn đề khác, mải tập luyện quên cả thời gian. Trong chỗ này cũng có khá nhiều cô bạn gái theo bạn trai đến. Những cô gái này mới đầu đều rất hứng thú nhưng chỉ được một lát đã thấy nhàm chán, sau đó không kiên nhẫn tìm cớ về trước. Nhưng Tăng Như Sơ vẫn luôn ở phòng nghỉ đợi cậu, thậm chí đến cửa còn chẳng mở ra, chưa nói đến chuyện đi sang tìm cậu.
Cậu lau sạch mồ hôi trên mặt, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn tìm tòi.
“Cậu đang bận còn gì?” Tăng Như Sơ đáp. Không hề có sự khó chịu khi bị người ta bận rộn bỏ lơ. Vừa nãy thực ra cô cũng đang mải làm việc của mình chứ không hề ngồi rảnh rỗi. Được cậu nhắc nhớ, Tăng Như Sơ chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng, quay trở lại bàn, rút một tập giấy kẹp vào trong vở rồi đưa cho cậu.
Phó Ngôn Chân cười không đứng đắn, “Thư tình à?”
“…Nhật ký hàng tuần!”
Cứ hở ra tí là lại nghĩ linh tinh.
“Một bài là cô Trương bắt cậu viết lại đó, còn một bài là của tuần này.” Cô bực bội giải thích. Phó Ngôn Chân ngó xuống tập giấy. Trên trang giấy trắng là hàng chữ xinh đẹp viết ngay ngắn dù không có dòng kẻ ngang, cứ như thể cô vừa căn thước kẻ vừa viết vậy.
“Cậu mang về chép lại là được.” Tăng Như Sơ nói tiếp, “Đều là những chuyện cậu đã làm, tôi không viết linh tinh gì vào đâu.”
Cô viết hai bài cho cậu, một bài kể về chuyện thi đấu đoạt giải, bài còn lại nói về việc luyện tập bắn tên hôm nay tại câu lạc bộ. Hai bài viết như một chủ đề tiến dần về ước mơ to lớn.
Phó Ngôn Chân nhướn mày, “Tại sao tôi phải chép cái này?”
“Cô Trương bảo cậu viết mà.”
Phó Ngôn Chân quăng khăn sang một bên, thờ ơ nói, “Cậu là con gái cô ấy à?”
“Đương nhiên không phải.” Tăng Như Sơ chùng giọng, “…Con gái cô ấy thật đáng thương, bị bệnh máu trắng.”
Phó Ngôn Chân: “…”
“Cô Trương cũng vất vả lắm, tuy tính tình cô hơi nóng nảy nhưng trên lớp cũng…”
Cũng không nghiêm túc lắm.
Nhưng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, có là ai cũng chẳng thể yên lòng. Nhớ lại những lời nghe được trong bệnh viện, cô không kìm được nói giúp cô Trương vài câu.
Phó Ngôn Chân nhìn chằm chằm xuống tập giấy cô đưa, không lên tiếng. Tăng Như Sơ thấy vậy đành phải lựa lời khuyên nhủ, “Cậu làm tốt bài tập về nhà một lần là sẽ không bị cô ấy phê bình nữa mà, phải không?”
“Cậu thấy tôi sẽ để ý đến lời cô phê bình à?”
“Nhưng cậu bị phê bình như vậy cũng không thấy ngại hả?”
Phó Ngôn Chân bất chợt nhớ đến lời Hàn Thân nói.
Đi ra ngoài với cậu rất mất mặt.
…
Có vẻ thấy lời nói của mình hơi quá đáng, Tăng Như Sơ vội đỡ lời, “Tôi cũng không viết dài đâu, cậu chép một lát là xong ngay thôi.”
Phó Ngôn Chân cầm tập giấy cô miệt mài ngồi viết lên mà không tỏ thái độ gì, “Không chép.”
“Phó Ngôn Chân!” Tăng Như Sơ phát cáu, gần như là hét đầy đủ cả họ lẫn tên của cậu.
Phó Ngôn Chân cúi nhìn cô, thấy mặt cô đỏ bừng lên vì giận, khẽ cong môi.
“Cậu…cậu không thể…không thể nghe người khác khuyên nhủ một lần hả?” Tăng Như Sơ nói.
Phó Ngôn Chân hừ mũi, muốn nghe thử xem cô có thể nói đến mức nào.
“Tôi cũng chẳng muốn hại cậu.”
Ngày đó cô đứng ngoài cửa văn phòng nghe được Trương Minh đang phàn nàn về Phó Ngôn Chân, bà nói cậu là một đứa hư hỏng không làm nên trò trống gì, là đồ vô tích sự trong xã hội. Nghe người ta nói cậu như vậy khiến lòng cô lại thoảng chút khó chịu mà chẳng thể giải thích.
“Vả lại việc này rất đơn giản, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian của cậu…”
“Cậu cứ thích dạy đời tôi như này nhỉ?” Giọng cậu lạnh tanh.
“Không được à?” Tăng Như Sơ cũng cáu theo, “Cậu luôn bắt tôi làm cái này cái kia, tôi chỉ nói cậu có một chút thì đã sao hả?”
Phó Ngôn Chân nhìn thẳng vào mắt cô, đọc được sự nghiêm túc và quan tâm.
Im lặng vài giây cậu mới nói, “Biết rồi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Tự dưng ôn hòa như vậy khiến đối phương không kịp trở tay. Ánh mắt cậu vẫn dừng lại ở gương mặt cô. Cái người này lúc ngượng thì chỉ cần nói bừa vài câu là có thể khiến cô đỏ mặt. Còn lúc sợ hãi thì lá gan còn bé hơn con chuột nhắt. Thế mà giờ lại dám lải nhải với cậu, ba lần bốn lượt dạy cậu phải làm này làm kia.
Cậu gấp gọn tập giấy cô đưa rồi đút vào túi, đoạn đi ra chỗ cửa. Cánh cửa được mở ra, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi sáng cả một góc phòng. Cậu đứng trong chùm sáng ấy, vẫn quay lưng nhưng như thể hơi bất lực hỏi, “Cậu có đi không?”
“…”
Tăng Như Sơ cất bước theo. Phó Ngôn Chân khóa cửa, chỗ này ngoài Tăng Như Sơ thì không có ai từng được bước vào. Hai người nối đuôi ra ngoài. Phó Ngôn Chân sải đôi chân dài rất nhanh, không đợi Tăng Như Sơ đi cùng. Cô đành phải chạy chậm đuổi theo. Trước đó cô có gọi với theo Phó Ngôn Chân, người kia rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn làm lơ cô. Cô đành phải tăng tốc chạy đến cạnh cậu, chọc vào cánh tay cậu. Xúc cảm rắn chắc làm đầu ngón tay cô tê tê.
Phó Ngôn Chân lại trêu cô như một thói quen, “Sờ tôi làm gì đấy?”
“…”
Cậu phì cười.
Trêu có tí mà lại xấu hổ.
“…Thế rốt cuộc cậu có chép không?” Tăng Như Sơ không tin tưởng lắm hỏi cậu.
“Không chép.” Phó Ngôn Chân đáp.
Tăng Như Sơ chẳng buồn khuyên nhủ gì thêm nữa, cô biết người này không nghĩ cô lại tốt bụng đến vậy bèn chìa tay, “Vậy trả đồ cho tôi.”
Phó Ngôn Chân nhếch chân mày, mò mẫm trong túi rồi lấy tập giấy chọc vào lòng bàn tay cô. Ngay khi cô muốn túm lấy thì cậu lại rụt tay. Tập giấy vẫn nằm nguyên trên tay cậu.
Tăng Như Sơ trợn mắt, “Cậu trả đây.”
Phó Ngôn Chân cười trêu tức, “Đồ đã cho rồi còn đòi lại, cậu không thấy ngại à.”
“…Cậu, cậu đâu thiếu người tặng đồ.”
Phó Ngôn Chân dừng bước quay sang, từ từ cúi sát tai cô khẽ thủ thỉ, “Đồ bạn gái cho đương nhiên là thiếu rồi chứ?”
Gò má Tăng Như Sơ tức thì đỏ lựng, “Cậu…cậu đừng nói linh tinh.”
“Bạn bình thường thì mới gọi là nói linh tinh, còn cái này…” Cậu tặc lưỡi, “Gọi là ăn ngay nói thật.”
“…”
“Học sinh ngoan mà còn đi lừa người khác.”
“…”
Đã khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai mà còn hả hê cười.
Nhưng sau cùng.
“Ông đây sẽ chép, được chưa.” Cậu thở dài như đầu hàng.
Tăng Như Sơ ngẩng phắt lên, môi tủm tỉm nhưng không cười thành tiếng, cô đang quá đỗi ngạc nhiên.
“Viết nghiêm chỉnh.” Phó Ngôn Chân chọc nhẹ góc tập giấy vào má cô, “Được rồi chứ.”
Cô muốn nhích sang để tránh nhưng cậu lại túm lấy gáy cô, buộc cô phải đứng thẳng trước mặt mình.
Tiếng nói lười nhác vang lên trên đầu cô, “Còn nhiều chuyện hơn cả mẹ tôi.”
“…Còn lâu nhé.”
“Chả nhẽ lại không?” Cậu bật cười, thấy cô phản kháng không muốn ở gần bèn buông cái tay đang giữ gáy cô.
“…”
Tăng Như Sơ không phục ngẩng đầu. Đèn hai bên đường sáng rực thành những chấm lung linh trong đôi mắt sâu thẳm của cậu. Cô dường như có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó. Ngẩn ngơ một hồi mãi đến khi có người bắt chuyện với cậu. Tăng Như Sơ mới choàng tỉnh, nhanh chóng đẩy cậu một cái rồi yên lặng lùi về sau.
Phó Ngôn Chân bước đến nói chuyện với người kia, trong lúc ấy đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cô. Tăng Như Sơ đứng yên lặng dưới một mái hiên gần đó. Cô nhìn bóng cậu nơi phía xa, chợt thấy hoang đường như một giấc mộng. Sao cô có thể đi gần Phó Ngôn Chân đến như vậy?
Sắc trời xám xịt từ khi bước ra khỏi câu lạc bộ. Gió thổi qua khiến nhiệt độ xuống thấp hơn so với buổi chiều. Ánh đèn lẩn khuất sau những chạc cây ngô đồng rậm rạp hai bên đường. Những đốm sáng cam vàng đậu trên phiến lá, như một sự dịu dàng hiếm hoi của đêm tối.
Tăng Như Sơ chỉ mặc một chiếc váy trên người, làn gió vờn góc váy cô khẽ bay, cánh tay và cẳng chân không có gì che chắn như nhiễm sương lạnh. Cô không khỏi đưa tay lên chà xát hòng xua đi cái lạnh.
Phó Ngôn Chân nhìn thấy bèn lẳng lặng cởi áo khoác đưa cho cô. Tăng Như Sơ chỉ đứng ngẩn ra không dám đưa tay đón. Phó Ngôn Chân cũng không giục, vẫn giữ nguyên động tác.
Bốn mắt chạm nhau vài giây, Tăng Như Sơ mím môi, “Cậu mặc vào đi.” Mặc đồ của con trai khiến cô ngượng chết đi được. Phó Ngôn Chân chẳng buồn nhiều lời, quăng luôn cái áo lên đầu cô. Tăng Như Sơ với tay gạt áo xuống, trên đó còn vương hơi ấm từ người cậu. Quả thật cô hơi lạnh.
Cô do dự hỏi, “Cậu không lạnh à?”
Phó Ngôn Chân nghiêng mắt, “Không lạnh, Tiểu Đường Tăng.”
“…”
Ngẫm nghĩ chỗ này không có người quen, cuối cùng cô cũng khoác áo của cậu. Áo của Phó Ngôn Chân rất rộng, nhét thêm một người như cô vào cũng vẫn vừa. Kéo khóa kín tận cổ, hơi ấm như tỏa ra toàn thân. Áo còn thơm mùi bạc hà thoang thoảng. Lần đầu tiên cô biết được thì ra trên người con trai cũng thơm thế.
Phó Ngôn Chân ngó sang cửa hàng đối diện, lên tiếng hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Phó Ngôn Chân dừng bước, “Thế ăn gió này luôn nhá?”
“…”
Phó Ngôn Chân đang nhìn cô, cậu không nói gì nữa nhưng đôi mắt cứ nhấp nhoáng. Tăng Như Sơ bèn nói một câu khác, “Ăn cháo nhé?” Phó Ngôn Chân dẫn cô đến một quán cháo gần đó.
Tăng Như Sơ gọi một bát cháo thịt nạc rau cải và một đĩa bánh cuốn. Cô không đói lắm nhưng lại quên mất Phó Ngôn Chân tập bắn cung cả một buổi chiều, thể lực tiêu hao khá nhiều. Phó Ngôn Chân không bảo gì, cũng gọi theo cô cùng với một đĩa bánh thang bao.
Trong quán khá đông đúc, hai người ngồi ngay gần hành lang. Cả hai ngồi ăn rất yên lặng. Nhưng xung quanh lại trái ngược với sự yên lặng ấy. Không biết hai đứa trẻ con nhà ai chạy đùa nghịch trên hành lang chật chội, người lớn quát mắng mà cũng không ăn thua, càng quát thì chúng lại càng chống đối.
Cô nhân viên đang bưng một môt khay đựng hai bát cháo nóng bốc hơi nghi ngút, hai đứa trẻ mải chạy không nhìn đâm sầm vào người cô gái. Mà sự việc xảy ra ngay gần bàn của Phó Ngôn Chân và Tăng Như Sơ.
Người bán hàng hoảng sợ hét lên, Phó Ngôn Chân nhanh tay đứng bật dậy đỡ lấy cái khay lung lay sắp đổ. Nhưng nửa bát cháo đã sánh ra ngoài tràn lên tay cậu.
Tăng Như Sơ hốt hoảng. Ngay khi trấn định lại, cô lập tức hỏi có nhà vệ sinh không, bảo Phó Ngôn Chân phải đi xối nước lạnh ngay. Người chủ cửa hàng vừa áy náy nói nhân viên dẫn họ đi, vừa tức giận hét hỏi con cái nhà ai.
Một gã đàn ông cục mịch thô kệch ngồi trong góc phòng đứng lên, “Con nhà tao, làm sao?”
“Anh trông chừng con nhà anh một chút đi, cứ chạy lung tung đánh đổ cả cháo nóng lên người khác.” Chủ quán tức giận nói.
“Con tao muốn chạy thế nào thì chạy, mắt mày để con mẹ nó lê n đỉnh đầu à?”
Phó Ngôn Chân còn chưa rửa sạch chỗ cháo dính trên tay, nghe tiếng quát tháo ầm ĩ liền tắt vòi nước, bước đến túm lấy cổ áo gã đàn ông ấn mặt gã vào bát cháo. Tiếng xôn xao bốn phía vang lên.
Hai người đi cùng gã kia thấy vẻ mặt hung ác của Phó Ngôn Chân, không dám làm điều thiếu suy nghĩ. Mãi đến khi gã đó giãy dụa đứng dậy, ba gã cường tráng gặp phải người còn hung ác hơn mình nhất thời đều thấy hãi hùng. Bố của hai đứa trẻ thấy quá mất mặt bèn hung hăng ném lại một câu, “Mày cứ chờ đấy cho tao!”
Phó Ngôn Chân kéo ghế ngồi xuống bình thản đáp, “Đang chờ đây.”
“…”
Vài giây sau gã đó mới trấn tĩnh lại, chửi tục, “***, hôm nay mày đừng hòng ra khỏi cái quán này.” Gã lôi điện thoại ra gọi một người họ Vương, nói gã đang gặp phiền phức, muốn tên Vương kia dẫn người qua đây.
Phó Ngôn Chân chẳng nói chẳng rằng ngồi chờ gã gọi điện xong, mới móc điện thoại ra gọi người. Cậu vào thẳng luôn vấn đề. Nhanh gọn lẹ chỉ mười từ, “Đang ở cháo Triều Sán, gọi cả bọn ra đây.”
Chưa đầy năm phút đồng hồ sau. Hàn Thân dẫn một đám đông xông vào quán. Ba gã đàn ông kia gần như bị lôi xềnh xệch ra ngoài. Hàn Thân đẩy chúng vào một con hẻm nhỏ gần đó. Bóng cây rậm rạp che khuất tầm mắt mọi người.
Hai thằng nhóc mới nãy còn bướng bỉnh không chịu nghe lời giờ lại khóc toáng. Tiếng khóc ầm ĩ khiến Phó Ngôn Chân bực mình, lia đôi mắt sắc lạnh sang, hai thằng nhóc im bặt.
Bấy giờ Tăng Như Sơ mới nhận thấy dáng vẻ hung ác này của cậu thực sự rất đáng sợ. Phó Ngôn Chân cảm nhận được ánh nhìn của cô, nghiêng mặt sang, nhìn nét mặt sợ hãi của cô, cười nhếch mép. Nụ cười nhạt ấy làm cho dáng vẻ lạnh lùng bớt đi đôi chút.
Cậu nhướn mày, “Sợ cái gì mà sợ? Có đánh cậu đâu.”
“…”
“Ăn nữa không?” Phó Ngôn Chân đứng dậy, đặt cái ghế về đúng vị trí cũ.
Tăng Như Sơ lắc đầu, “Không ăn nữa.”
Phó Ngôn Chân bèn cầm áo khoác lên, “Đi thôi.”
Tăng Như Sơ đi theo phía sau cậu. Ra đến cửa, cậu lại đưa áo khoác cho cô. Ngay khi nhận cái áo, cô mới thấy được vệt đỏ trên mu bàn tay cậu. Vết bỏng đỏ nhìn rõ mồn một trên nước da trắng của cậu. Cô chợt nghĩ, nếu khi ấy cậu không đỡ cái khay cháo nóng đó thì cả chỗ đó sẽ dội xuống người cô.
Đầu đường có một cửa hàng thuốc, cô bảo Phó Ngôn Chân chờ mình một lát. Còn cô thì nhanh chóng chạy đến đó mua một tuýp thuốc bôi. Cô vội đến nỗi khi quay về, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi. Phó Ngôn Chân liếc thái dương rịn mồ hôi của cô, chầm chậm đón lấy tuýp thuốc mà cô đưa.
Tăng Như Sơ thấy cậu nhận đồ rồi cứ đứng ngây ra bèn giục, “Cậu bôi thử xem sao?”
Phó Ngôn Chân xé tem dán bên ngoài tuýp thuốc, bóp mạnh phần đuôi bên dưới. Nhưng bình thường cậu chẳng có thói quen bôi thuốc, không ngờ cậu chưa kịp bôi lên mu bàn tay thì cả chỗ thuốc vừa bóp lại rơi luôn xuống đất.
“…”
Tăng Như Sơ cau mày, vươn tay, “Đưa tôi đi.”
Trong giọng nói còn lẫn cả ý chê bai. Phó Ngôn Chân chẳng so đo với cô, ngoan ngoãn đưa lại tuýp thuốc. Động tác của Tăng Như Sơ nhẹ hơn cậu rất nhiều, bóp ra lượng thuốc bằng đầu đũa lên mu bàn tay cậu. Đoạn lấy bụng ngón tay trỏ xoa đều phần da bị đỏ. Cô xoa đến đâu thuốc tan đến đấy, những nơi bỏng rát được cái mát dịu của thuốc phủ lên, quả là thoải mái hơn rất nhiều.
Tăng Như Sơ giúp cậu bôi xong, trả lại tuýp thuốc, “Tối tắm xong cũng nhớ bôi đấy.”
Phó Ngôn Chân nhận đồ, không nói năng gì.
Tăng Như Sơ bèn hỏi lại, “Có nghe thấy không đó?”
“Nghe thấy rồi, Tiểu Đường Tăng.” Phó Ngôn Chân cười toét miệng.
“…”
Phó Ngôn Chân biết nhà cô, nhưng không gọi xe nên hai người đi bộ về.
Sẩm tối có rất nhiều người tụ tập ở bên bờ sông. Màn đêm dần buông xuống như hòa vào làn nước. Mặt sông thăm thẳm lấp lánh những chấm sáng nhỏ vụn. Từng gợn sóng lăn tăn nối tiếp nhau.
Phó Ngôn Chân nghiêng mắt nhìn cô, người thì be bé đeo cái balo đằng sau, nom ngoan hiền quá đỗi. Lại bị cậu tìm đủ cớ quấn lấy.
Cách nhà cô còn một cây, Tăng Như Sơ cởi áo khoác trả lại cậu. Phó Ngôn Chân buông lời cà khịa, “Sao lại cứ lén lút như đang đi trộm thế?”
Tăng Như Sơ khe khẽ đáp lại, “Chả nhẽ không phải à?”
Phó Ngôn Chân: “…”
Tăng Như Sơ ngó bốn phương tám hướng không thấy người quen mới thở phào nhẹ nhõm. Phó Ngôn Chân bật cười, “Bị người khác nhìn thấy thì có làm sao đâu?”
“Anh tôi sẽ chặt chân cậu đấy.”
Phó Ngôn Chân vẫn thản nhiên, “Vậy tôi sẽ nằm ngay trước cửa nhà cậu, bắt anh cậu phải nuôi tôi suốt đời.”
“…”
Phó Ngôn Chân nảy ra ý trêu cô, “Tôi đưa cậu đến cửa nhà, rồi cậu nói sự thật với anh cậu, để anh ấy ra ngoài đánh tôi.”
“Không được!” Tăng Như Sơ lo lắng.
“Sao lại không được?” Phó Ngôn Chân cười, “Không nỡ để tôi bị đánh à?”
“Còn lâu nhé.” Tăng Như Sơ lắc đầu nguầy nguậy, “Anh tôi chỉ biết tiêu tiền chứ có biết kiếm tiền đâu.”
“…”
“Nhà tôi nghèo lắm, không nuôi nổi cậu đâu, cậu đừng đến.” Cô nhấn mạnh lại một lần nữa. Vừa dứt lời thì nhấc chân chạy biến, cứ như thể sợ ai kia sẽ theo sau.