Những ngày sau đó Phó Ngôn Chân đều vịn cớ cầm áo khoác để bảo cô ngồi xem mình tập bóng. Cái con người này chẳng thèm tìm một lý do tử tế, lần nào Bùi Chiếu chuyển lời cũng phải cười một trận đã đời. Cuối cùng không thể bịa nổi nữa đành bảo thẳng luôn với Tăng Như Sơ, “Phó Ngôn Chân tìm cậu đấy.” Nhưng thật ra với Phó Ngôn Chân, có thể lấy một cái cớ có lệ đã là cho thể diện rất hiếm rồi.
Ngồi xem hai ngày, Tăng Như Sơ đã hiểu sự thật đằng sau câu chuyện cầm áo khoác xuống sân. Bóng rổ là bộ môn vận động liên tục, sau mỗi lần chơi đều đầm đìa mồ hôi, chỉ muốn nhanh chóng về tắm rửa thay quần áo chứ còn cần gì áo khoác. Cậu ta lừa người khác mà cũng qua quýt vậy đó. Song thời gian Phó Ngôn Chân chiếm dụng của cô không nhiều, chỉ bằng thời gian ăn bữa cơm tối. Nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi phút.
Lúc cậu tập bóng cô sẽ ngồi lặng yên bên cạnh không lên tiếng quấy rầy. Chỉ là mang áo khoác xuống cũng có lúc dùng, thời tiết tháng 11 đã trở lạnh. Cậu chơi bóng người nóng hừng hực nhưng cô chỉ ngồi yên một chỗ nên thấy rất lạnh. Vậy là cuối cùng áo của Phó Ngôn Chân toàn được cô khoác lên người cho ấm.
Tăng Như Sơ dần dần nhận thấy, việc này giống như kiểu một người muốn đánh, một người bằng lòng bị đánh vậy. Cô bằng lòng, thậm chí còn thích việc được ở bên cậu mỗi ngày. Những lúc ngồi ngắm cậu như bây giờ lại trở thành thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của cô.
Một ngày trước trận đấu, cô ăn tối với Triệu Doãn Điềm xong bèn đi tìm Phó Ngôn Chân. Triệu Doãn Điềm gí trán cô, nét mặt bất lực. Tăng Như Sơ ngượng ngùng cúi đầu. Ngày nào cô ăn tối với Triệu Doãn Điềm xong cũng bỏ người ta lại, cũng không vào lớp học nên đương nhiên không thể giấu diếm cô bạn. Triệu Doãn Điềm hỏi cung hai lần, cô phải khai thật mình đi gặp Phó Ngôn Chân.
“Cậu lại đi gặp cậu ta?” Triệu Doãn Điềm cau mày.
“…”
Tăng Như Sơ gật đầu, thấy xung quanh còn người khác bèn giấu đầu lòi đuôi đáp, “Cậu nói nhỏ thôi.”
“Bé ơi,” Triệu Doãn Điềm bất lực với cô bạn, “Cậu thích cậu ta thật đấy à.”
Tăng Như Sơ muốn giải thích nhưng lại bị cô bạn giận dỗi cắt ngang. Song Triệu Doãn Điềm chẳng nói gì nữa chỉ thở dài thườn thượt, hiếm khi không mắng mỏ cô. Rốt cuộc Tăng Như Sơ vẫn chạy đến chỗ Phó Ngôn Chân trong ánh mắt đánh giá của Triệu Doãn Điềm. Bất chấp nguy cơ bị phát hiện và phanh phui sự thật.
Nắng chiều hôn lên làn da sau gáy cô, và cảm xúc bối rối dường như đẩy nhiệt độ cơ thể cô lên cao. Cả người cô như đang lên cơn sốt hầm hập, đầu óc nóng rực hỗn loạn. Lúc này cô không còn tâm trí suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn đi gặp cậu.
Phó Ngôn Chân luôn chơi bóng trong góc gần hành lang. Cô nhận ra Phó Ngôn Chân rất thích vị trí trong cùng, chắc có lẽ ở đó ít người qua lại làm cậu cảm thấy tập trung hơn. Nhưng nếu cậu thích không gian yên ắng như thế thì đã không gọi cô đến.
Cái sân góc trong cùng này cậu thuê hẳn ba tháng. Chỉ mình cậu cầm chìa khóa nên ai muốn vào phải được sự cho phép của cậu. Hôm nay cô đến đã thấy cậu đang chơi bóng, những sân gần đó đều rất đông người.
Vào đến sân thể dục, cô mua một chai nước lạnh ở máy bán nước tự động. Phó Ngôn Chân toàn uống như vậy. Cô cũng cầm theo một chai mua ở nhà ăn, là loại không lạnh.
Thời tiết giờ đang trở lạnh, cô nghĩ uống nước lạnh không tốt cho sức khỏe, cô đã từng nhắc nhở vấn đề này với Phó Ngôn Chân nhưng cậu lại gọi cô là Tiểu Đường Tăng. Cô biết cậu đang chê cô lải nhải nhiều chuyện, cô bực chẳng thèm nói nữa, còn giận dỗi nghĩ nếu cứ uống rồi bị bệnh thì đừng có trách cô, tự làm tự chịu đi.
Đi lên tầng trên, tình cờ chạm mặt đám Lục Châu Đồng và Triệu Hải. Mấy cậu trai hút thuốc khiến hành lang sực mùi. Lục Châu Đồng còn chủ động lên tiếng chào cô. Những người này cũng khá thoải mái, không hề để bụng mấy chuyện vặt vãnh hồi trước. Lúc chào cô trông nét mặt cậu ta rất tự nhiên.
Song Lục Châu Đồng bây giờ lại hơi bội phục tên họ Phó kia, cô bạn học giỏi này trước đây không để ý đến cậu giờ cũng chạy theo Phó Ngôn Chân. Cậu đã thấy cô đến sân bóng khá nhiều lần. Triệu Hải không còn gọi cô là “chị dâu” nữa mà khách sáo gọi “bạn Tăng”. Tăng Như Sơ khẽ gật đầu với bọn họ.
Có vài cậu trai lạ mặt cô không quen nhưng mấy người đó đều biết cô, một người trong đám còn cười khúc khích mở lời, “Lại đến tìm anh Chân à?”
Một chữ “lại” này càng khiến cô tin chắc đám họ đã nhìn thấy rất nhiều lần. Tăng Như Sơ hơi ngại ngùng gật đầu. Ngay sau đó có người tò mò hỏi cô đến tìm Phó Ngôn Chân làm gì.
Tăng Như Sơ chưa kịp mở cửa thì cánh cửa bên cạnh đã được kéo ra từ bên trong. Phó Ngôn Chân đứng ngay cửa, tay còn ôm trái bóng. Đèn trên dãy hành lang sáng trưng chiếu xuống, làn da cậu vốn trắng, giờ nhìn thấy rõ cả từng đường vân xanh xám trên mu bàn tay.
Khóe mắt cô liếc nhìn cái tay ấy, trống tim đập dồn. Cô nhớ lại ngày hôm trước cậu dạy cô động tác ném bóng.
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngôn Chân nhìn một vòng, mấy người kia im bặt. Sau cùng cậu ngó cô, nhếch miệng.
“Vào đi.” Giọng nói còn mang theo ý cười.
Tăng Như Sơ vội lách qua người cậu đi vào bên trong. Vài cậu con trai cất tiếng cười không đứng đắn. Có cậu không kìm được buông lời chế nhạo, “Cửa đóng một cái là có thứ hay rồi đấy.”
Tăng Như Sơ không cần quay lại cũng có thể nghe rõ những lời không đứng đắn này.
Lại có người không sợ lên tiếng, “Anh Chân này, cho bọn này vào nhìn một cái đi.”
Phó Ngôn Chân dửng dưng, “Không thích đông người.”
Mấy cậu chàng bị đứng ngoài phá lên cười.
Bức tường cao chắn gió bụi, cánh cửa khép kín chặn những tiếng cười đùa ngoài kia. Căn phòng vẫn như thường ngày, đâu đó vang lên âm thanh va chạm của đồ vật. Cô và Phó Ngôn Chân ở trong này thực sự chẳng làm chuyện gì vớ vẩn cả. Phó Ngôn Chân làm chuyện cậu muốn làm, mà cậu rất chuyên tâm không để ý đến xung quanh. Khi nào nghỉ ngơi thì mới tìm cô nói chuyện.
Cả tuần nay cậu không học tiết tự học buổi tối, chỉ tập bóng trong sân, sau khi Tăng Như Sơ về lớp, cậu sẽ gọi mấy người trong đội bóng của trường sang tập cùng, vì sợ cô xấu hổ nên lúc cô đến đây cậu không cho người khác vào.
Cậu ghét cay ghét đắng chuyện mình thua cuộc, vậy nên nếu đã quyết định tham gia trận đấu thì nhất định phải thắng. Mồ hôi tuôn ướt đẫm áo cậu, lớp vải mỏng dán sát vào tấm lưng làm lộ xương bả vai.
Tăng Như Sơ ngồi xem hồi lâu, khe khẽ hỏi, “Cậu có muốn nghỉ một lúc không?”
Mai đã đấu rồi, hôm nay nên giữ sức chứ nhỉ.
Phó Ngôn Chân dời mắt nhìn sang, thấy Tăng Như Sơ vẫn ngồi đó thì ngạc nhiên nhướn mày. Hôm nay cô ngồi chờ khá lâu, chắc phải hơn nửa tiếng rồi. Mồ hôi trên trán cậu chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương. Cậu vừa đi vừa vén áo lau mặt. Múi cơ săn chắc cùng với đường cong cơ bắp đập ngay vào mắt Tăng Như Sơ, mặt cô đỏ bừng.
Phó Ngôn Chân buông tay thả áo xuống, thấy ngay Tăng Như Sơ dán mắt vào eo mình. Chạm phải ánh mắt cậu, cô hốt hoảng dời tầm mắt. Phó Ngôn Chân không lên tiếng, đi đến trước mặt cô, đầu lưỡi lướt nhanh qua khóe miệng, “Đẹp không?”
Tăng Như Sơ đáp ngay mà chẳng cần nghĩ, “Không.”
Phó Ngôn Chân bật cười. Tiếng cười trầm trầm thoải mái không gò bó.
Tăng Như Sơ choàng nhận ra, câu trả lời vừa rồi đã tiết lộ sự thật mình không may nhìn người ta. Cô vội dúi mặt vào khuỷu tay. Phó Ngôn Chân thấy cô xấu hổ lại càng không chịu buông tha, đá đá mũi giày cô trêu chọc, “Đã được hời rồi còn ra vẻ à?”
“…”
Ngay sau đó cậu vươn tay ngoắc ngoắc, ý bảo cô đưa chai nước cho mình. Tăng Như Sơ tiện tay cầm chai nước gần đó, mở nắp chai rồi đưa cho cậu. Tay chơi bóng đổ mồ hôi có lúc không mở được nắp. Trước đây Tăng Ức Tích đều bảo cô mở nắp cho anh nên cô thành quen.
Phó Ngôn Chân đón chai nước tu một ngụm lớn, chợt nhận thấy có gì đó sai sai, nhướn mày hỏi, “Không phải nước lạnh à?”
“Có mà, tôi vừa xuống dưới tầng…”
Cô còn chưa giải thích xong, Phó Ngôn Chân đã chìa chai nước sang, “Cậu sờ đi.”
Cô đưa tay chạm vào chai nước.
Ngay lập tức đờ ra.
“…”
Phó Ngôn Chân hạ mi nhìn cô, không nói gì thêm.
Tăng Như Sơ liếc sang chỗ khác, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, “…Tôi lấy nhầm.”
“Xin lỗi cậu.”
Chai nước đó là chai của cô. Mà cô còn uống rồi chứ. Phó Ngôn Chân cười âm ỉ trong lồng ngực, cứ lẳng lặng ngắm nét mặt hốt hoảng bối rối của cô. Tăng Như Sơ vội cầm chai nước khác đưa cho cậu. Phó Ngôn Chân không nhận, ngửa đầu uống hết chai nước trong tay. Sau đó chầm chậm ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Tăng Như Sơ không hiểu vì sao cậu đã biết đó là chai của cô mà còn uống hết. Đôi mắt ngơ ngác nhìn lại cậu.
“Tăng Như Sơ.” Phó Ngôn Chân gọi tên cô.
“Hả.”
Cô đã xin lỗi rồi mà, cũng không phải cô cố ý. Cậu ta uống hết cả chai nước mà chẳng ý kiến gì đó sao.
“Cậu nói xem, chuyện này có được coi là…”Phó Ngôn Chân bóp bóp chai nước rỗng, vỏ nhựa kêu cành cạch giữa những ngón tay thon dài của cậu.
“…Hôn nhau không nhỉ.”
“…Không.” Tăng Như Sơ căng thẳng đến nỗi căng cứng cả người.
Phó Ngôn Chân cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, nhìn đến độ cô nổi hết da gà. Tăng Như Sơ nhổm dậy toan chạy đi lại bị Phó Ngôn Chân nắm cổ tay kéo xuống.
“Cậu cố ý đúng không?” Hắn nắm chặt không cho cô vùng vẫy.
“Không…Không phải, đương nhiên không phải mà.”
“Tôi cứ cho là cậu cố ý đấy.” Phó Ngôn Chân nhoẻn miệng cười.
“…”
Dáng vẻ xấu xa không thèm giấu trên khuôn mặt đáng đánh đòn. Cứ thẳng thừng nhìn cô chẳng kiêng dè. Nơi sân bóng vắng vẻ ấy như bị hơi thở của cậu lấp đầy từng chút một. Quả bóng rổ lăn đến góc tường, nằm im lìm.
Cô bị Phó Ngôn Chân giữ chặt, cẳng chân để gần người cậu. Cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên người ai kia.
“Sao hôm nay lại ngồi lâu vậy hử?” Phó Ngôn Chân hạ giọng, trêu cô, “Không nỡ đi hả.”
“Không, không phải thế.” Tăng Như Sơ cuống quýt giải thích, “…Tôi quên mất thôi.”
Đồng hồ treo tường điểm 7 giờ tròn. Còn mười phút nữa chuông vào lớp sẽ reo. Phó Ngôn Chân cười khẽ, không bắt bí cô nữa, cậu biết nếu như cô vào lớp muộn chắc hẳn sẽ xấu hổ lắm.
Cậu thả tay, nói câu cuối, “Mai đến sớm một chút, nếu không cái thân này của cậu chẳng còn gì mà nhìn đâu.”
Tăng Như Sơ chạy biến ra ngoài. Cái mặt cùng thân này coi như bỏ rồi.
Trên đường về cô ngẫm lại câu hỏi vì sao hôm nay lại ngồi lâu đến vậy của Phó Ngôn Chân. Có thể vì từ ngày mai sẽ không chỉ có mình cô ngồi xem cậu nữa.
Về đến lớp cô mới biết Viên An mượn tiết tự học buổi tối để cho học sinh làm đề Toán. Chập tối có bạn định bảo cô đi lấy bài kiểm tra nhưng không thấy cô trong lớp, sau cùng Triệu Doãn Điềm đi lấy giúp cô.
Viên An đứng bên ngoài, nhìn cô chầm chậm đi đến thuận miệng hỏi, “Em đi đâu vậy?”
“…Em ăn hơi nhiều nên đi bộ tiêu cơm.” Tăng Như Sơ đáp.
Thường ngày cô rất ngoan nên Viên An không nghĩ gì thêm, cho cô vào lớp.
Cô luôn là người chột dạ hốt hoảng còn Phó Ngôn Chân vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy.
Trận đấu diễn ra vào ngày hôm sau. Sân bóng rổ đông nghịt người đến xem. Cô đến cũng sớm nhưng chỉ còn vài chỗ trống trên khán đài. Phó Ngôn Chân là tiền đạo tiên phong của đội lớp 11. Hôm nay cậu ra sân với trang phục màu đen và băng đội trưởng trên tay, nom cậu có vài phần sắc bén hơn thường ngày. Nhã Tập là nơi không thiếu trai đẹp, nhưng trong đám đông ấy Phó Ngôn Chân vẫn nổi bật nhất. Đám con gái vừa thấy cậu là xôn xao hẳn lên. Không cần nhìn cũng biết mắt các cô đã hóa hết thành hình trái tim đỏ rực. Lúc này đây rốt cuộc đã không còn một người xem cậu chơi bóng. Trên sân bóng đông kín người, đám con trai thì hò hét, đám con gái thì hô reo tên cậu. Tất cả đều đang cổ vũ cho cậu. Phó Ngôn Chân chẳng buồn để ý những chuyện ấy, như thể những người điên cuồng vì cậu kia chẳng liên quan gì đến mình.
Tăng Như Sơ ngồi yên lặng đưa mắt ngóng theo cậu, trong đầu chợt nhớ đến bài “Bồ Tát Man”:
“Thiếu niên khoác áo xanh
Cưỡi ngựa tựa bên cầu
Áo hồng vẫy khắp lầu”
Hiệp sau của trận đấu diễn ra vô cùng gây cấn, hai bên giằng co kịch liệt, cho đến khi Phó Ngôn Chân bật nhảy một cú lên rổ, cả khán phòng tức thì như muốn nổ tung, âm thanh lớn đến nỗi màng nhĩ Tăng Như Sơ như ù đi. Cú ném bóng 3 điểm này của cậu rất chuẩn, động tác gọn gàng đẹp mắt khiến nhóm người đứng xem hò hét điên cuồng. Nhưng thật ra có rất nhiều động tác đẹp mắt cô đã từng xem lúc cậu tập luyện.
Tỉ số cuối trận là 105:87.
Lớp 11 được 105 điểm còn lớp 10 được 87 điểm. Riêng Phó Ngôn Chân ghi 42 điểm. Sau khi trận đấu kết thúc, đàn anh lớp 11 và đàn em lớp 10 còn vờ vịt làm bộ làm tịch bắt tay nhau tỏ vẻ hữu hảo.
Triệu Doãn Điềm cười bỉ bôi, “Nếu như không có Phó Ngôn Chân thì cả đám Thẩm Du, Lục Châu Đồng chỉ là mấy cây cỏ gà bị vặt đầu thôi.” Tăng Như Sơ cười không nói. Cậu ấy thật sự rất đỉnh.
“Hồi học lớp 10, Phó Ngôn Chân là thành viên của đội tuyển bóng rổ.” Triệu Doãn Điềm vừa thu dọn đồ đạc vừa kể, “Mỗi lần các cậu ấy tập bóng là cánh cửa sân bóng này cứ như thể sắp sập đến nơi luôn…”
Tăng Như Sơ nhớ lại lần đầu tiên mình đến Nhã Tập, cô cũng công nhận lời này của cô bạn không hề nói quá.
“Có người còn chụp lén, lấy trộm khăn của cậu ta, cậu nói xem có giống b iến thái không cơ chứ?” Triệu Doãn Điềm chép miệng.
“…Có người trộm đồ của cậu ấy thật á?” Tăng Như Sơ ngạc nhiên quá đỗi, không tin hỏi lại.
“Thật.” Triệu Doãn Điềm lè lưỡi, “Sợ vãi luôn.”
“…” Điên vậy sao.
“Tuy tớ không thích Tả Hân Hàm.” Triệu Doãn Điềm nói tiếp, “Nhưng không thể không nói, làm bạn gái của cậu ta khổ lắm, người như Phó Ngôn Chân luôn làm theo ý mình, có biết thương xót cho ai đâu, cứ nhìn Tả Hâm Hàm đó, lúc trước là một đại tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo chảnh chó, chia tay cái không thèm ngó ngàng đến, đâu đâu cũng chê cười nó, mấy hôm trước tớ sang bên ban xã hội tìm bạn còn nghe thấy người ta nói xấu nó trong nhà vệ sinh.”
Triệu Doãn Điềm nói nhiều như vậy cho Tăng Như Sơ nghe cốt chỉ mong cô đừng đi vào vết xe đổ. Phó Ngôn Chân không phải là người cô có thể trao gửi tình cảm.
Bọn Thẩm Du muốn đi ăn mừng chiến thắng. Trước khi đi, Phó Ngôn Chân gọi điện cho cô hỏi muốn đi cùng không. Cô nghĩ chắc hẳn rất đông người nên từ chối không đi.
Đến 8 giờ tối, Phó Ngôn Chân lại gọi lần nữa hỏi cô có đi không, lúc ấy cô đã về đến nhà. Phó Ngôn Chân bảo có thể đến đón cô nhưng cô vẫn từ chối. Sau đó cậu không nói gì nữa, kết thúc cuộc gọi.
Phó Ngôn Chân và đám Thẩm Du đi ăn ở một quán nướng bên sông, quang cảnh quanh đó rất thoáng đãng. Những người kia đều dẫn bạn gái theo, cả nhóm người nâng chén nói cười.
Lục Châu Đồng cũng dẫn theo cả cái cô hoa khôi của lớp A3. Lúc Phó Ngôn Chân vào nhà vệ sinh thấy Lục Châu Đồng và cô gái kia đang v/e vãn nhau ở đó. Mặt mày cậu lạnh tanh đi vào buồng vệ sinh rồi lại lạnh tanh đi ra.
Cô hoa khôi kia xấu hổ, đẩy Lục Châu Đồng, giận hờn nạt, “Có người kìa.”
Lục Châu Đồng cười đểu giả, “Thì sao? Có cái gì mà anh Chân chưa thấy đâu.”
“…Nhưng người ta ngại mà.” Cô cúi mặt xuống, không dám nhìn Phó Ngôn Chân.
Phó Ngôn Chân đứng rửa tay ở bồn rửa, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước.
Lục Châu Đồng bực bội, “Vờ vịt cái nỗi gì, thấy anh Chân là nhũn hết cả chân phải không, người ta có thèm nhìn cái nào không hả?”
Cô hoa khôi kia lập tức cãi nhau với Lục Châu Đồng.
Thời điểm Phó Ngôn Chân bước ra ngoài chợt nghe thấy tiếng giày cao gót nện cồm cộp. Chỉ có điều ngược với hướng ra chỗ ăn, tiếng giày mỗi lúc một xa.
Chốc lát sau, Lục Châu Đồng về chỗ ngồi. Chỉ có một mình cậu ta, còn cô hoa khôi kia tức quá đã bỏ về trước. Lục Châu Đồng giận dữ chửi mắng, “Giả vờ ngây thơ gì chứ, nhường một tí là muốn leo lên đầu lên cổ ngồi.”
Phó Ngôn Chân đánh mắt nhìn cậu ta, vết son môi trên mặt còn chưa lau đi. Cậu cười nhạt, không đáp lời. Phó Ngôn Chân ngồi một mình ở đó, không có hứng thú nói chuyện với mấy người kia, cho đến khi chiếc ghế trống bên cạnh bị kéo ra.
Giọng nói ngọt ngấy vang lên bên tai, “Phó Ngôn Chân, chỗ này có ai ngồi không?”
Cậu nghiêng mặt đưa mắt nhìn một cách thản nhiên. Một cô gái có nước da trắng nõn và đôi chân dài miên man, cũng là cổ động viên mà Lục Châu Đồng huy động được.
Triệu Hải lập tức lên tiếng, “Tôn Nhược Tuyết, lớp phó văn nghệ của tụi này.”
Lập tức có người chêm vào, “Ùuu, muốn làm gì thế? Muốn ngồi cạnh anh Chân của bọn này hả?”
Tôn Nhược Tuyết bạo dạn thừa nhận, “Cậu ấy không có bạn gái đi cùng, tôi ngồi chỗ này có làm sao đâu.”
Thẩm Du chỉ sợ còn chưa đủ náo nhiệt, cười khoái chí, “Không sao cả, anh Chân của bọn này giờ đang là người đàn ông dát vàng nạm ngọc, xem xem các cô ai đủ bản lĩnh khiến cậu ấy phải xiêu lòng.”