Ương Ngạnh

Những người ngồi đây chẳng ai đứng đắn, tất cả đều có hành động lời nói không đàng hoàng, chỉ cần ra chỗ đông người sẽ bị nói là vô văn hóa.

Phó Ngôn Chân chợt nhớ đến gương mặt mềm mịn không son phấn của Tăng Như Sơ, nhớ đôi mắt dịu dàng ngây thơ đôi khi pha chút dò xét, và cả câu từ chối ấp úng hồi nãy của cô trong điện thoại.

Cậu biết cô không phải là người đi chung con đường với các cậu. Cậu cũng biết cô từ chối là vì không muốn xuất hiện với thân phận bạn gái của Phó Ngôn Chân. Chuyện cậu với Tăng Như Sơ hiện tại chỉ có Bùi Chiếu biết. Ngay khi thằng bạn hỏi, cậu đã không phủ nhận nhưng chưa từng nói với đám Thẩm Du. Tăng Như Sơ ngày nào cũng đến sân bóng, có người hỏi, cậu chỉ lảng sang chuyện khác hoặc trả lời qua loa. Cung phản xạ của Thẩm Du rất dài nên chỉ nghĩ cậu đang nổi hứng trêu chọc người ta. Còn nhóm Lục Châu Đồng cũng cho rằng Tăng Như Sơ đang tiếp cận cậu, còn cậu thì đang chơi đùa với cô mà thôi.

Bùi Chiếu liếc nhìn nét mặt của Phó Ngôn Chân. Xung quanh ồn ào đến vậy nhưng cậu chỉ ngồi im không nói tiếng nào, nét mặt vẫn lạnh tanh như thường, thậm chí có cả nét cười rất nhạt khiến người ta không tài nào biết được cậu đang nghĩ gì. Có điều bọn họ đã chơi với nhau bao năm như vậy, không khó để đoán được tâm tư của cậu. Giấu giấu diếm diếm không phải là điều Phó Ngôn Chân thực sự có thể làm. Nhìn thoáng qua cậu bạn, Bùi Chiếu thấy bàn tay nắm chặt đặt trên đùi Phó Ngôn Chân liền biết bạn mình đang rất khó chịu.

Lục Châu Đồng bất chợt nhớ ra gì đó, “Có phải cái bạn học giỏi lớp mày suốt ngày đến tìm anh Chân đúng không?”

Chưa đợi Phó Ngôn Chân lên tiếng, đám đông chung quanh đã nhao nhao, “Đúng quá còn gì nữa, ngày nào cũng đến, chắc là yêu thầm anh Chân rồi.”

“Người ta tới rồi lại đi, anh Chân của bọn này đâu thiếu người đến tìm? Ấy vậy mà đã có bạn gái đâu.” Thẩm Du ra sức kêu gọi, “Nhanh nhanh nắm bắt cơ hội đi.”

Bùi Chiếu tức quá đạp cho cậu một phát.

“Đệt, sao mày lại đạp tao?” Thẩm Du gắt gỏng đạp lại cậu bạn.

Bùi Chiếu: “…”

Người nói vô tình người nghe hữu ý.

Câu nói của Thẩm Du đã tăng thêm tự tin cho Tôn Nhược Tuyết. Nhưng chưa chờ cô nói gì đó, Phó Ngôn Chân đã đứng bật dậy. Cậu chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa ra ngoài.

Cả nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.

Thẩm Du: “…Sao thế nhở?”

Có cô gái lườm Tôn Nhược Tuyết, nói bóng gió, “Bị người khác làm phiền đó.” Tôn Nhược Tuyết căm tức vặn lại hỏi cô nàng có ý gì, hai người lời qua tiếng lại với nhau.

Bùi Chiếu thấy áo khoác của Phó Ngôn Chân vẫn vắt trên lưng ghế bèn mượn cớ đi đưa áo chạy theo. Phó Ngôn Chân dồn bước xuống tầng dưới. Bùi Chiếu chạy chậm đuổi kịp ở ngưỡng cửa.

“A Chân, chưa cầm áo này.” Cậu đưa áo khoác sang.

Phó Ngôn Chân cụp mắt nhìn, cái áo này hôm qua Tăng Như Sơ còn khoác lên người. Cậu đón lấy, đưa mắt nhìn ra con sông đối diện.

Buổi tối gió lộng, nước sông mênh mông cuồn cuộn, gợn sóng nối tiếp không dứt. Từng lớp sóng dường như đều được bao bọc trong sự lạnh lẽo, và đôi mắt nhìn vào đó cũng phủ một lớp sương lạnh mỏng.

Bùi Chiếu hỏi, “Mày định đi đâu?”

Phó Ngôn Chân thôi không nhìn nữa, “Tìm người.”

“Tìm Nấm Nhỏ hả?” Bùi Chiếu hỏi tiếp.

“Cô ấy không đến thì tao đành đi tìm thôi.” Phó Ngôn Chân cười khẽ.

Im lặng vài giây, Bùi Chiếu ngờ vực hỏi cậu bạn, “Mày…thích thật đấy à?”

Phó Ngôn Chân trầm ngâm không đáp. Thấy vậy Bùi Chiếu đã biết được đại khái. Ban đầu cậu cũng chỉ nghĩ Phó Ngôn Chân nổi hứng trêu đùa với Nấm Nhỏ. Nhưng đến giờ ngày càng thấy không hợp lý.

“Nhưng rốt cuộc là bọn mày đến với nhau như nào thế?” Cậu gãi gãi đầu, vẫn không thể hiểu được câu chuyện này. Nghe cậu bạn thân hỏi vậy, Phó Ngôn Chân nhớ lại ngày hôm đó rồi bật cười. Bởi rất hoang đường, cô đồng ý làm bạn gái cậu chỉ vì bị cậu uy hiếp đe dọa.

“Vậy khi nào hai người mới công khai?” Bùi Chiếu là người ngoài mà cũng thấy sốt ruột thay, “Thằng Thẩm Du dở hơi hôm ấy cũng hỏi tao mà tao không dám nói, chỉ bảo nó là cả thế giới này đều biết hết rồi.”

Phó Ngôn Chân vẫn yên lặng đứng đó. Ai biết được, vừa nãy thật ra suýt chút nữa cậu đã nói toạc mọi chuyện. Nhưng ngẫm nghĩ cô hay xấu hổ như thế, chỗ này đông người mà lại toàn những người không biết giữ mồm miệng. Không giống như hôm ở câu lạc bộ, tuy Hàn Thân là sư huynh nhưng khá đáng tin, hơn nữa cô không liên quan gì đến những người ở đó. Biết thì biết thôi. Bất chợt cậu vô cùng hoang mang, không biết cái này gọi là gì bây giờ.

Bùi Chiếu thấy cậu không nói cũng chỉ dặn dò, “Tối nay mày uống khá nhiều, đi đường cẩn thận đấy.” Phó Ngôn Chân ậm ừ tỏ ý đã biết.

Khi nãy cậu chẳng làm gì nên đã bật mấy chai bia trước mặt để uống, vỏ chai chỗ cậu cũng không ít. Cậu đi đến ven đường, vẫy một chiếc taxi. Phó Ngôn Chân đi rồi, Bùi Chiếu mới buông tiếng thở dài. Lần đầu tiên cậu thấy bạn mình nhường nhịn người khác đến mức độ ấy.

11 giờ 20 phút đêm.

Tăng Như Sơ lại nhận được điện thoại của Phó Ngôn Chân. Cậu đã gọi cho cô vào lúc 10 giờ 50, 11 giờ, 11 giờ 10 nhưng khi ấy cô đang ở trong nhà vệ sinh nên không nghe được. Cuộc gọi lần này là lần thứ tư.

Cái kiểu “nhất định phải gọi cho bằng được” này không giống tác phong bình thường của Phó Ngôn Chân. Trước đây cậu không gọi cho cô quá nhiều, nếu cô không nghe máy thì thôi, hoặc sẽ gửi tin nhắn với một dấu hỏi chấm, hoặc sẽ chờ cô gọi lại. Chỉ có duy nhất một lần là lấy điện thoại của người khác gọi cho cô.

Cuộc gọi được kết nối.

“Tôi đang ở đối diện khu nhà cậu.” Phó Ngôn Chân vào thẳng chủ đề, “Cậu ra ngoài được không?”

“…”

Lòng cô giật thót.

Phó Ngôn Chân chỉ nói mỗi thế rồi yên lặng. Sự im lặng của cậu càng khiến cô thêm hoảng hốt bối rối. Trực giác mách bảo nếu lần này cô lại từ chối, chắc chắn Phó Ngôn Chân sẽ giận.


Hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngoài đường chỉ còn ánh đèn hiu hắt lạnh lẽo, bấy giờ rất nhiều người đã say giấc nồng. Cô chưa từng ra ngoài vào lúc đêm khuya như vậy. Nhưng chẳng hiểu nguyên do gì cô vẫn đáp “Được”, cô không muốn Phó Ngôn Chân mất hứng.

Phó Ngôn Chân chỉ đáp ngắn gọn một tiếng “Ừ”.

“Cậu chờ tôi vài phút, tôi sấy tóc đã.” Cô nói thêm.

“Được, tôi chờ cậu.” Phó Ngôn Chân đồng ý.

….

Cô vội vàng sấy khô chân tóc, sợ cậu chờ lâu sốt ruột bèn dùng tay thay lược cào lại mái tóc cho vào nếp, thay nhanh quần áo rồi ra ngoài.

Bước đến bậc cửa, cô liếc qua khe cửa phòng của Thẩm Lân Khê, không thấy ánh sáng lọt ra nên đoán chắc hai bác đã đi ngủ. Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ngay cổng khu nhà, cô đã nhìn thấy Phó Ngôn Chân đứng ở phía bên kia đường. Cậu dựa vào cột đèn, một tay đút túi, tay kia cầm chiếc áo khoác hôm qua cô từng mặc.

Bảo vệ cổng nhận ra cô, thấy đêm hôm khuya khoắt mà cô còn ra ngoài nên khá ngạc nhiên, “Ấy, muộn vậy rồi còn đi đâu à?”

Tăng Như Sơ giật mình, lắp bắp giải thích, “Đi mua…mua vài đồ lặt vặt ạ.”

Cô vội chạy sang đường sau khi đèn xanh sáng lên. Phó Ngôn Chân nghe tiếng bước chân bèn ngẩng lên nhìn cô. Gương mặt cậu vẫn không thể hiện cảm xúc, nhìn cô bước từng bước về phía mình. Chốc lát sau Tăng Như Sơ đã đứng trước mặt cậu, đến gần mới ngửi thấy mùi men nồng trên người cậu.

Cậu ấy…đã uống rượu ư?

“Sao cậu lại đến đây?” Tăng Như Sơ lên tiếng hỏi.

Phó Ngôn Chân cụp mắt ngắm cô, “Tìm cậu.”

Tăng Như Sơ chỉ nhìn thoáng qua đã biết tâm trạng cậu không tốt, đôi mắt vừa mệt mỏi lại có chút chán nản.

“…Cậu không vui à?” Cô hỏi tiếp.

Rõ là hôm nay đã thắng trận đấu mà nhỉ.

Phó Ngôn Chân thẳng thừng, “Vì cậu.”

“…”

Vì cô không đi ăn cùng sao?

Cô không thân với những người đó, hơn nữa cũng không biết sẽ nói chuyện gì với họ. Đúng thật là cô không muốn đi. Bốn mắt đọ nhau, một lúc lâu sau, Phó Ngôn Chân cười khẽ, “Hôm nay có một đứa con gái hỏi tôi đã có bạn gái chưa?”

Tăng Như Sơ giật thót trong lòng, nhưng vẫn vờ như bình tĩnh, “Ừ.”

Phó Ngôn Chân chờ mãi vẫn không nghe thấy cô hỏi “Cậu đã trả lời thế nào”. Cậu biết cô đang né tránh vấn đề này. Nhưng cậu cũng chẳng còn tâm tư nào để vòng vo nữa, đưa tay nâng cằm cô, “Tôi có thể nói với nó…”

“…”

“Nói rằng Tăng Như Sơ là bạn gái của Phó Ngôn Chân tôi không.”

“…”

Phó Ngôn Chân nhìn cô không chớp mắt nên đã thấy sự né tránh trong mắt cô.

“Cậu…cậu bỏ tay ra…” Tăng Như Sơ đảo mắt lúng túng. Đang ở ngay trước cửa nhà cô mà làm hành động này, lỡ như bị nhìn thấy thì sao.

Phó Ngôn Chân đưa mắt ngó xung quanh, mang máng nhớ ra chỗ này gần nhà cô. Cậu bỗng bật cười, thả tay xuống. Tăng Như Sơ lùi vài bước, cách xa cậu một chút. Phó Ngôn Chân sầm mặt khi thấy dáng vẻ bất an thận trọng của cô. Thoáng sau, cậu chép miệng, nửa đùa nửa thật hỏi cô, “Nếu sau này chia tay rồi, tôi có thể nói cậu là bạn gái cũ của tôi không?”

“…”

Chia tay ư…

Lòng cô bỗng dấy lên một nỗi hoảng sợ vô cớ.

“Ngay cả khi chia tay rồi vẫn không thể nói ra đúng không?” Phó Ngôn Chân bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt ẩn hiện nét mỉa mai. Nhưng không phải mỉa mai cô mà đang tự giễu chính mình.

Tăng Như Sơ không hiểu cậu bị làm sao.

Cô ngập ngừng, “Cậu say rồi…”

“Không.” Phó Ngôn Chân phủ nhận.

Tuy người cậu vương mùi cồn nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo lạ thường. Tăng Như Sơ bị cậu nhìn đến độ bối rối lúng túng, lấy hết can đảm lại gần thêm hai bước.

Vươn tay giật nhẹ gấu áo cậu, “…Cậu giận tôi đấy à?”

Phó Ngôn Chân cụp mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.


“Có đi chỗ khác được không?” Giọng cậu khàn khàn.

“…”

Giờ đã khuya lắm rồi, cô chưa từng đi đâu vào lúc tối tăm khuya vắng đến vậy. Nhưng cô lại sợ Phó Ngôn Chân giận, rất sợ. Vậy nên…cô lại gật gật đầu.

Khóe mắt cô liếc quanh bốn phía, nhìn ai cũng cảm thấy họ quen biết mình, “…Vậy đi đến chỗ nào xa xa tí nhé.”

Chỗ hai người đang đứng cách cổng khu nhà chưa đến 100m. Người bảo vệ khi nãy còn nhận ra cô. Phó Ngôn Chân nghe cô nói chỉ bật cười khe khẽ.

“Gần đây có một công viên, giờ này chắc vắng người…”

Mới nói được một nửa Phó Ngôn Chân đã cắt ngang, “Cậu về đi.”

“…”

Nói xong cậu quay đi hướng ngược lại với cô.

“…”

Tăng Như Sơ ngẩn ngơ trong chốc lát rồi sực tỉnh, cô biết cậu đang giận. Vừa toan đuổi theo thì di động báo có cuộc gọi đến. Tên danh bạ hiển thị Thẩm Lân Khê, cô đành phải nhận cuộc gọi.

“A Sơ, cháu ra ngoài à?” Tiếng Thẩm Lân Khê ở đầu bên kia xen lẫn cả sự sốt ruột. Bà dậy đi uống nước, ngang qua phòng Tăng Như Sơ thấy cửa mở nhưng không có người bên trong. Gọi cô vài tiếng cũng không thấy đáp lại.

Tăng Như Sơ hoảng hốt vội “Dạ”.

“Muộn thế này rồi cháu còn ra ngoài làm gì?” Thẩm Lân Khê hỏi.

“Cháu…cháu muốn uống gì đó nên chạy ra mua.” Tăng Như Sơ đáp.

“Ừ, cháu mua nhanh rồi về nhé.” Thẩm Lân Khê không yên tâm dặn dò thêm, “Thích uống gì thì cứ nói với bác, để bác đi mua nhiều chút tích trong nhà.”

Tăng Như Sơ ngoan ngoãn đáp “Vâng.”

Thẩm Lân Khê nói xong thì điện thoại bị Tăng Phồn Thanh lấy mất, ông lo lắng trách móc, “Cái con bé này, ra ngoài thì cũng phải nói với hai bác một câu chứ? Muộn thế này rồi, lỡ có chuyện gì thì bảo hai bác ăn nói thế nào với ông bà ngoại cháu…”

“Thôi, thôi, con bé chỉ đi mua đồ uống.” Thẩm Lân Khê thấy giọng điệu ông khá nặng nề bèn giật lại điện thoại bảo ông đừng nói nữa.

Cuộc gọi kết thúc.

Tăng Như Sơ đưa mắt nhìn đằng trước.

Phó Ngôn Chân đi được một đoạn thì dừng lại. Cậu đứng cách cô không xa, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú như thể đang đợi cô đi theo. Nhưng cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không bước đến gần cậu. Thấy vậy cậu mỉm cười, thôi không nhìn cô nữa, vẫy tay bắt một chiếc taxi. Chiếc xe đón khách rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc, mất hút nơi bóng đêm ngự trị.

Cô ngẩn ngơ đứng nhìn chỗ cậu vừa đứng. Lồng ngực quặn thắt từng cơn. Mãi đến khi Tăng Phồn Thanh gọi điện thoại, cô mới sực nhớ hai bác còn đang đợi mình về nhà. Cô xoay người chạy nhanh đến một cửa hàng tiện lợi mua một vỉ sữa bò Vượng Tử.

Về đến nhà, Thẩm Lân Khê và Tăng Phồn Thanh đều ngồi ở phòng khách đợi cô. Đèn chùm và đèn dọc hành lang được bật sáng trưng chiếu rõ vẻ lo lắng trên mặt hai người. Tăng Như Sơ vô cùng hổ thẹn, cô tùy tiện ra ngoài làm hai bác lo lắng đến vậy. Trước đây cô rất ngoan, chưa từng có chuyện chạy ra ngoài mua đồ vào buổi đêm, mà còn không nói câu nào đã đi. Lần đầu tiên xảy ra việc này nên vợ chồng họ có đôi chỗ lo sợ.

Tăng Phồn Thanh nhìn vỉ sữa trong tay cô, day trán thở dài, “Nếu cháu thích uống cái này thì cứ nói cho bác biết, để bác đi mua cho vài thùng mà uống.”

Tăng Như Sơ khẽ khàng giải thích, “…Dạ, cháu chỉ tự dưng muốn uống thôi ạ.”

Tăng Phồn Thanh buột miệng hỏi, “Cháu không thể đợi sáng mai rồi đi mua hả?”

“…”

Thẩm Lân Khê nghe ra vẻ nổi giận trong lời nói của ông, sợ rằng ông lỡ nặng lời với cháu gái bèn bảo Tăng Như Sơ về phòng ngủ.

Tăng Phồn Thanh ghìm cơn giận, lại dặn dò thêm, “Sau này buổi tối mà muốn ra ngoài thì nhớ nói với bác gái một tiếng, ở nhà không thấy cháu đâu lại lo lắng không yên.”

Tăng Như Sơ ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.

Thẩm Lân Khê về phòng, vừa bất lực vừa buồn cười, “Con bé sao bỗng dưng lại thèm ăn thế, đêm khuya mà cũng dám ra ngoài mua.”

Tăng Phồn Thanh thở dài, “Gần đây con bé lạ ghê, nuôi con gái lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, nếu Tăng Ức Tích mà chạy ra đường giữa đêm như thế, xem tôi có đánh cho nó một trận không.”

Thẩm Lân Khê châm chọc ông, “Ông nghĩ nó là đứa ngốc chịu đứng yên cho ông đánh đấy? Thằng con ông mới nói có hai câu đã nhảy dựng lên rồi.”

Tăng Phồn Thanh ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nếu là Tăng Ức Tích trong trường hợp vừa rồi thì kiểu gì cũng cãi chày cãi cối “Con chỉ đi mua chai nước chứ có gì to tát đâu.” Mà nếu là Tăng Ức Tích thì còn lâu ông mới thèm lo lắng.


Suy cho cùng, hai ông bà đối đãi với Tăng Như Sơ như con ruột của mình, lo lắng từng bữa ăn từng bộ quần áo của cô còn hơn cả Tăng Ức Tích. Nhưng dù gì cũng không phải con ruột, mình không thể đánh mắng nặng lời với con bé như con đẻ của mình. Mà lại càng lo lắng hơn khi con bé có chuyện, sợ rằng không còn mặt mũi nào với người đã khuất, và cũng lo họ hàng thân thích xì xầm bọn họ không đối xử tốt với đứa trẻ.

Vào phòng ngủ, Tăng Như Sơ bước đến bên cửa sổ. Thời điểm Tăng Phồn Thanh mua căn nhà này ngoài việc trông sáng sủa còn vì khu nhà cách khá xa đường lớn. Dòng xe nhộn nhịp ngoài đó chỉ là những chấm sáng be bé trong đôi mắt của Tăng Như Sơ. Ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngôn Chân chợt hiện lên trong tâm trí cô. Cô siết nắm tay, lòng rối bời. Thoáng sau, cô về bàn học lấy điện thoại gọi cho cậu. Cuộc gọi được kết nối. Cô hỏi một câu hết sức nhạt nhẽo, “Cậu về nhà à?”

“Không thì đi đâu.” Giọng Phó Ngôn Chân còn nhạt hơn câu hỏi của cô, xen lẫn vào đó là sự uể oải.

“…Xin lỗi cậu.” Giờ phút này cô lại thấy hơi hối hận, vì cô không đi ăn mừng, không đi với cậu một lát…

“Xin lỗi cái gì?” Phó Ngôn Chân bình thản hỏi lại.

“Lúc nãy bác tôi gọi điện…nên tôi không thể đi với cậu.” Tăng Như Sơ giải thích.

Vài giây sau Phó Ngôn Chân mới “Ừ” một tiếng.

“…” Cô không biết nên nói gì nữa.

“Điện thoại sắp hết pin rồi.” Cậu nói.

“…Ừ, cậu về sớm rồi nghỉ ngơi nhé.” Tăng Như Sơ nhớ vừa nãy cậu bảo không vui vì cô nên lại nói thêm, “Hôm nay cậu đỉnh lắm, bao nhiêu người cổ vũ cho cậu, còn khen cậu chơi hay nữa, cậu đừng…đừng không vui vì tôi.”

Trầm ngâm một lát, Phó Ngôn Chân hỏi, “Vậy cậu có cổ vũ cho tôi không?”

“Có.”

“Có hô tên tôi không?”

“…Có, có hô mà.”

Tiếng cười khe khẽ truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Hô mấy lần?” Vẫn cái kiểu cợt nhả thường ngày cậu nói với cô.

“Không nhớ nữa, nhưng mà hô nhiều lắm.” Tăng Như Sơ có gì đáp nấy.

“Hô nhiều lắm à?” Cậu hỏi một cách đầy ẩn ý.

Cô ngờ nghệch không nhận ra câu nói ấy mập mờ đến mức nào, chỉ một mực nghĩ muốn khiến cậu vui lên, “Ừ, hô rát cả cổ họng này.”

Ngay cả cô cũng không nhận ra giọng mình như đang làm nũng với cậu.

“Vậy sao khi nãy cậu không nói.” Phó Ngôn Chân cười xòa.

“…Hả?” Mới rồi cô chỉ lo phải nói thế nào cho cậu vui, giờ bị hỏi nhất thời lúng túng hốt hoảng.

“Hô tên tôi rát cả cổ họng đó.” Cậu thở dài, “Như này thì phải mua trà sữa cho cậu thôi, vất vả vậy cơ mà.”

“…Không có gì, tôi tự mua sữa Vượng Tử rồi.” Tăng Như Sơ thật thà nói.

Phó Ngôn Chân bật cười, “Đồ ngốc.”

“…Cậu còn mắng tôi.”

“Đây mà là mắng à?”

“…Chứ còn gì nữa.”

“Điện thoại tôi sắp sập nguồn rồi, về nhà rồi gọi lại cho cậu.” Phó Ngôn Chân nói.

Hồi tối đi ăn, cậu chỉ ngồi nghịch điện thoại nên giờ đã sắp hết pin.

“Ừ.” Tăng Như Sơ ngoan ngoãn đồng ý.

Cô nằm trên giường, nhớ lại tiếng cười khi nãy của Phó Ngôn Chân.

Chắc là cậu ấy đã vui lên rồi nhỉ?

Tâm trạng cô bất chợt cũng trở nên hân hoan hơn.

Đợi hơn một tiếng rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Phó Ngôn Chân. Hai người nói chuyện từ nửa đêm đến hai giờ sáng, điện thoại báo pin yếu cô mới cúp máy.

Ngủ một giấc đến 10 giờ sáng. Ăn xong bữa trưa cô muốn ra ngoài một lát vì Phó Ngôn Chân gọi cô. Cậu hỏi cô có muốn đến chỗ nào không, cô bảo không có nơi nào muốn đi cả. Sau đó Phó Ngôn Chân nói rằng, “Vậy cậu đi tập bắn cung với tôi.” Cậu có một trận đấu rất quan trọng vào cuối năm, là giải đấu cấp quốc gia.

Cô đeo balo đi vào câu lạc bộ, Phó Ngôn Chân đã ở cửa chờ cô. Có vài cậu con trai đứng bên cạnh cậu, thấy cô đến liền cười trêu, “Ái chà, bạn bình thường lại đến à?”

Tăng Như Sơ: “…”

Phó Ngôn Chân nhìn mặt cô bắt đầu ửng hồng bèn cởi áo khoác phủ lên đầu cô, sau đó túm quai balo kéo cô đi vào. Thật ra làm như vậy càng khiến người ta chú ý hơn. Dọc đường đi chỉ nghe thấy những tiếng cười khúc khích.

Cô không dám bỏ áo khoác của Phó Ngôn Chân, cứ giữ nó để che mặt. Mãi đến khi vào phòng rồi, Phó Ngôn Chân mới kéo áo xuống, mặt cô lúc này đã đỏ bừng như quả cà chua chín.

“Bạn bình thường cũng xấu hổ hả?” Phó Ngôn Chân cười chê cô, “Mặt đỏ như thế này luôn?”

“…Bí hơi thôi.” Tăng Như Sơ xoay người đi vào phòng nghỉ, cô đẩy cửa nhưng nó không xê dịch, chìa khóa đang ở trong tay Phó Ngôn Chân. Cậu thở dài, bước đến mở cửa cho cô. Tiếng cười trầm trầm ùa vào tai cô. Lại đang cười nhạo cô đây mà.

Mấy ngày nay đi với cậu, Tăng Như Sơ mới phát hiện thật ra cậu không hề lông bông nhàn rỗi. Phó Ngôn Chân có niềm hứng thú của riêng mình, hơn nữa còn rất nghiêm túc với những chuyện cậu quyết định phải làm.

Một người ở bên ngoài tập luyện, người kia ngồi trong phòng làm bài tập. Cô làm xong bài tập bèn đứng dậy tìm cậu, nhưng không làm phiền việc tập luyện của cậu, chỉ tìm một chỗ rồi yên lặng ngồi xem cậu bắn cung.


Bất chợt cô nhớ đến bài thơ “Trước cửa” của Cố Thành:

“Cỏ kia đang kết hạt giống

Gió kia đang lay chiếc lá

Chúng tôi đứng đó chẳng lên tiếng

Khung cảnh ấy tuyệt đẹp xiết bao”

Giống như chỉ cần nhìn cậu như thế này thôi cũng khiến cô cảm thấy thật đẹp. Thậm chí là một cảm giác còn sâu sắc hơn cả tuyệt vời.

Cô chỉ ngồi yên lặng như vậy, ngay cả hơi thở cũng bất giác nhẹ hơn, sau đó Phó Ngôn Chân không thể tập trung luyện tập ngoảnh sang nhìn cô. Cậu nhìn một lát rồi đặt cây cung xuống, đi đến ngồi cạnh cô.

Tăng Như Sơ cho rằng cậu muốn uống nước bèn đưa chai nước gần đó cho cậu, vẫn mở sẵn nắp chai như mọi khi. Phó Ngôn Chân đón lấy uống một ngụm, rồi lại đặt chai nước xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào cô, không lên tiếng.

Tăng Như Sơ bị cái nhìn chăm chú của cậu làm cho xấu hổ, đồng thời cũng để ý tới gương mặt cậu đầy mồ hôi, cô quay lại phòng nghỉ, lấy khăn giấy từ trong balo đưa cho cậu. Phó Ngôn Chân không nói gì, chỉ khẽ ngẩng đầu, cười mỉm nhìn cô. Đôi mắt kia như đang muốn nói “Cậu lau giúp tôi.”

Một cảm xúc không tên như sương mù khẽ luồn vào mọi ngóc ngách, ngay cả hơi lạnh điều hòa đang lượn lờ cũng mang theo mùi vị mập mờ.

Như bị ánh mắt cậu mê hoặc, Tăng Như Sơ chầm chậm ngồi xổm xuống, gấp khăn giấy lại lau mồ hôi giúp cậu. Lau dần từ thái dương đến mũi, rồi dịch xuống cằm, gần như lau toàn bộ gương bộ mặt cậu. Nói là gần như vì tay cô đã bị cậu nắm lại. Bàn tay to lớn của cậu khẽ siết lại làm cô thấy hơi đau. Phó Ngôn Chân nhìn hàng mày cô khẽ chau lại bèn thả lỏng tay.

Cô ngẩng lên nhìn cậu, “Sao thế?”

Phó Ngôn Chân cong môi cười, “Bỗng dưng cảm thấy mình giống như người có bạn gái.”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động, trước giờ toàn cậu ép cô làm chuyện này chuyện kia. Còn người nào đó luôn vờ như không thân thiết với cậu, trên lớp cũng rất ít khi chủ động bắt chuyện, thậm chí còn chẳng thèm ngoảnh lại nhìn, cứ như đang làm chuyện gì lén lút vậy.

Phó Ngôn Chân chợt dồn sức kéo cô ngã ngồi lên đùi mình. Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được thu hẹp lại vô cùng gần. Đường di chuyển đôi mắt cậu gắn chặt với hướng chuyển động của cơ thể cô, chỉ có điểm dừng là khác.

Ánh mặt cậu đang đậu trên bờ môi mịn màng căng bóng của cô, đôi con ngươi sẫm lại, yết hầu lên xuống không ngừng. Tăng Như Sơ chợt căng thẳng, cô giãy dụa muốn đẩy cậu ra.

Phó Ngôn Chân ghìm cô lại, bật cười, “Sợ à?”

“…”

“Không hôn cậu, ôm một lát được không?” Cậu hỏi với giọng điệu thỏa hiệp. Tăng Như Sơ nhìn thẳng vào mắt cậu, cuối cùng khe khẽ gật đầu. Phó Ngôn Chân tức thì vòng tay lại ôm lấy bả vai cô, giữ chặt cô trong lồng ngực. Cậu hơi khom lưng, tì cằm vào trán cô. Nhẹ nhàng xoa hai cái.

“Thơm quá.” Cậu cất lời.

“…”

“Cậu thơm thật đấy.”

“…Đừng nói nữa…”

Phó Ngôn Chân chỉ ngồi cười không lên tiếng. Không gian yên tĩnh đến lạ, tiếng tim đập và tiếng hít thở vang rõ bên tai. Cậu còn đang nhai kẹo cao su, lần này không phải kẹo bạc hà mà thoang thoảng vị bưởi ngòn ngọt. Mùi hương trái cây len lỏi vào hốc mũi.

Chẳng hay cậu đã ôm cô bao lâu mà nhiệt độ cơ thể cậu đã truyền qua lớp quần áo cô thấm vào cơ thể. Dù trong phòng có bật điều hòa nhưng cô vẫn rịn một lớp mồ hôi mỏng, buột miệng hỏi, “Cậu có tập nữa không?”

Phó Ngôn Chân cười, giọng nói khàn khàn, “Tập gì nữa.”

“…Vậy cậu gọi tôi đến để xem cậu lười biếng à?” Tăng Như Sơ đập đập mu bàn tay cậu.

Cậu hơi buông ra, nhéo cằm cô, nhìn vẻ mặt hơi xấu hổ của cô thì cố ý trêu chọc, “Đi với tôi là lãng phí thời gian, làm lỡ dở chuyện ôn thi đại học của cậu phải không?”

Tăng Như Sơ biết cậu đang đùa cũng nói theo, “Ừ, cậu làm lỡ dở tôi thi đại học rồi đấy.”

Phó Ngôn Chân bật cười, đưa tay vén tóc mai của cô ra sau vành tai, lại búng đầu mũi cô, “Cậu xem lại mình đi, thích học như vậy còn chuyển đến Nhã Tập của bọn tôi làm gì?”

Tăng Như Sơ: “…”

“Không phải là cậu cố ý chuyển đến để ngắm tôi đấy chứ?” Cậu chàng nói mà chẳng biết xấu hổ là gì.

“…Còn lâu nhá.”

“Vậy cậu nói xem, học sinh xuất sắc như cậu sao lại chuyển đến cái nơi toàn bọn lêu lổng chơi bời như Nhã Tập?” Cậu vu/ốt ve trán cô, “Lại còn bị người hư hỏng như tôi quấn lấy không tha?”

Cậu biết bên ngoài xì xầm dị nghị như thế nào về Nhã Tập, bản thân cậu cũng đã quá quen với những lời đó. Mà quả thật cậu cũng tự nhận chẳng phải người hiền lành tốt bụng, cũng chẳng buồn dát vàng lên mặt mình.

Tăng Như Sơ đánh nhẹ tay cậu, “…Cậu không phải người hư hỏng, không được nói bản thân như thế.”

Phó Ngôn Chân cụp mắt.

“Thực Nghiệm mới có người hư hỏng xấu xa.” Tăng Như Sơ trề môi, “Còn tệ hơn cậu nhiều.”

Ánh mắt Phó Ngôn Chân chợt tối đi. Tăng Như Sơ chờ mãi không thấy cậu lên tiếng, ngước lên lại chạm phải đôi mắt lạnh lùng của cậu.

“…”

“Cậu học ở đó, có phải bị người khác bắt nạt không?” Phó Ngôn Chân nhìn cô chằm chằm.

“…”

“Là đứa nào?” Cậu lại lên tiếng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận