Ương Ngạnh

Trương Minh ngờ vực gọi Phó Ngôn Chân đọc bài. Cậu thong thả đứng dậy trong cái nhìn chăm chú của mọi người, gạt sách vở trên bàn sang một bên. Cậu hắng giọng rồi bắt đầu đọc. Giọng đọc chầm chậm trầm trầm khác hẳn với phong cách của bài thơ nhưng không giống với điệu bộ qua loa cho xong.

Cậu đọc lưu loát hết cả bài không sai một từ. Thẩm Du là người vỗ tay đầu tiên, Lý Độ cũng huýt sáo hùa theo. Trong khung cảnh cả lớp xôn xao trầm trồ thì Phó Ngôn Chân chỉ để ý đến thái độ của Tăng Như Sơ. Ánh nắng xuyên qua tấm kính cửa sổ rọi rõ vành tai đang dần ửng hồng của cô. Cậu khẽ nở một nụ cười ẩn ý.

Trương Minh ngạc nhiên quá đỗi, phải đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới miễn cưỡng khen cậu một câu “Cũng thuộc bài đấy.”

Phó Ngôn Chân ngồi xuống, đoạn lấy chân nhấc ghế Tăng Như Sơ. Chẳng cần nói cũng biết cậu đang ám chỉ việc gì. Tăng Như Sơ nghĩ đến chuyện mình đã hứa với cậu liền ngượng ngùng. Rõ là tối qua cậu ta vẫn còn lắp bắp mãi không xong, đọc câu trước thì quên câu sau cơ mà.

Hai ngày cuối tuần đó cô đều đi tập bắn cung với cậu. Phó Ngôn Chân không nhắc đến chuyện đó nên cô cũng vờ như không biết. Đến 4 giờ chiều chủ nhật cậu đã dừng việc bắn cung, quay sang hỏi cô, “Cậu được đi đến mấy giờ?”

“Hơn 8 giờ là tôi phải về rồi.” Cô đáp lại.

“Vậy cũng đủ.” Phó Ngôn Chân xách balo của cô, “Đi thôi, đưa cậu đến nhà ông ngoại tôi.”

“Hả?” Cô ngơ ngác.

“Có đồ này cho cậu đấy.” Phó Ngôn Chân cười nói.

Cây nấm cậu nuôi đã có sự thay đổi. Dù đó chỉ là một sự thay đổi nhỏ xíu xiu thì cậu cũng muốn để cô đến xem. Trước đó cậu đã đánh tiếng với bà Triệu, bà bèn lấy cớ muốn đi xem kịch kéo ông ngoại ra ngoài. Trong nhà không có ai sẽ khiến cô thấy tự nhiên hơn. Phải để cho Nấm Nhỏ hôn cậu trước cây nấm kia, nghĩ thôi đã thấy lòng phơi phới rồi.

Từ câu lạc bộ hai người đi men theo con đường lớn, mới đi được một đoạn thì điện thoại cậu đổ chuông. Cúi nhìn xuống, điện thoại của Ngôn Tri Ngọc gọi đến. Mỗi khi cậu nhận điện thoại đều chẳng để ý Tăng Như Sơ nghe được, nhưng lần này lại đi thêm vài bước cách cô một đoạn. Giọng Ngôn Tri Ngọc ở đầu bên kia có vẻ khá sốt ruột.

“Bao giờ con mới đến? Con cháu họ hàng đều đến cả rồi, con đang ở đâu?”

Phó Ngôn Chân nhíu mày, “Ông bệnh nặng ạ?”

“Ông con vẫn khỏe, chưa chết ngay được đâu.” Ngôn Tri Ngọc bực bội.

Lời nói mâu thuẫn với nhau khiến người nghe phải bật cười, Phó Ngôn Chân biết suy nghĩ của mẹ mình nên chỉ cười giễu cợt, “Vậy mẹ sốt sắng thế làm gì?”

Hiện sức khỏe của ông nội đã hồi phục khá tốt, nhưng mỗi người trong nhà cứ như kiến bò trên chảo nóng. Vì trong ngày sinh nhật 70 tuổi ông nội đã buột miệng nói “Muốn sửa di chúc”, nên cả nhà nháo nhào hết lên, đa số đều muốn nhân cơ hội này để thể hiện lòng hiếu thảo quan tâm săn sóc, muốn được ông chia thêm cho ít tài sản.

“Mẹ ngồi yên được chắc? Bố mày với đứa con hoang của con đĩ kia ngày nào cũng đến, mở mồm gọi ông già kia là ông nội xoen xoét, lại còn cười nói vui vẻ với mấy thằng em họ của mày…Mày lăn đến đây ngay cho mẹ!”

Phó Ngôn Chân lạnh lùng cắt ngang lời của bà, “Đừng có hở chút lại nói ông già được không?”

Ngôn Tri Ngọc hừ lạnh, “Nếu mày có hiếu vậy thì đến đây ngay lập tức cho mẹ.”

Tăng Như Sơ không biết cậu nói chuyện gì mà sắc mặt lại tệ như vậy. Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, Phó Ngôn Chân lại gần áy náy nhìn cô, “Không dẫn cậu đi được rồi.”

Tăng Như Sơ gật gật đầu.

“Để lần sau nhé.” Phó Ngôn Chân véo má cô, giọng điệu cứ như đang dỗ dành.

“Cậu có việc gì à?” Tăng Như Sơ ngẩng lên nhìn.

“Ừ.”

“Vậy cậu đi nhanh đi.” Tăng Như Sơ duỗi tay định lấy lại balo, “Tôi tự về được.”

Phó Ngôn Chân nắm cổ tay cô, ghé lại thì thầm bên tai cô, “Muốn quỵt nợ có phải không, tôi nhớ dai lắm đấy.”

Tăng Như Sơ: “…”

Nói vậy là cô biết cậu nhớ dai cái gì rồi. Cô bị cậu dắt đến một con ngõ nhỏ, bốn phía vắng tanh nhưng con ngõ khác gần đó có tiếng huyên náo vang lên. Mắt đọ mắt, Phó Ngôn Chân nhay nhẹ cằm cô, “Lúc ấy cậu nói cái gì ấy nhỉ?”

Tăng Như Sơ mím môi giả ngu.

“Cậu muốn đợi người khác đến xem hả?” Cậu nở nụ cười xấu xa.

Tăng Như Sơ sợ bị người khác bắt gặp bèn nhanh chóng nhón chân, đôi môi chầm chậm ghé đến thơm nhẹ lên gò má cậu. Xúc cảm mềm ấm lan tỏa khắp cơ thể như muốn nhấn chìm cậu trong cảm giác dịu êm ấy.

Thơm xong, Tăng Như Sơ khẽ đẩy cậu, “Cậu đi nhanh đi.” Phó Ngôn Chân quàng tay kéo cô sát vào người mình. Đôi mắt cậu nhìn cô bỗng tối hẳn.

“Nấm Nhỏ, tôi không nhịn được nữa rồi.” Giọng cậu cũng khàn hẳn đi.

“…”

Chẳng chờ cô kịp nói gì, cậu đã cúi xuống đặt môi hôn. Cái hôn nhẹ như gió thoảng như không nỡ làm cô sợ hãi, mà quả thật cậu cũng sợ khiến cô giật mình hoảng hốt. Ngay cả lúc này mà cậu vẫn nghĩ cho cô đến vậy.

“Cậu…” Tăng Như Sơ trợn tròn mắt, “Chúng ta nói rõ rồi cơ mà.”

Phó Ngôn Chân đổi sang ôm gọn cô vào lòng, cằm tì nhẹ lên trán cô, “Xin lỗi cậu nhưng tôi không kìm lòng được.”

“…”

“Chuyện này bảo tôi nhịn thế nào được cơ chứ.” Phó Ngôn Chân thở dài than thở, “Khi nào thì tôi mới có thể nói với mọi người rằng mình có một cô bạn gái bé bỏng như này đây.”

“…”

Phó Ngôn Chân ôm cô một lát, đến khi buông ra còn lưu luyến vuốt tóc cô.

“Đưa cậu về nhà.” Cậu nói.

“Không cần đâu, cậu có việc thì cứ đi đi, hết tuần này là thi giữa kỳ rồi, nếu cậu rảnh thì đọc nhiều sách một chút.” Tăng Như Sơ nhắc nhở.

Phó Ngôn Chân buông lời bâng quơ, “Tôi thuận đường đi cùng cậu.”

Tăng Như Sơ chẳng thèm tin lý do vớ vẩn này, “Cậu muốn đến nhà ông ngoại cơ mà, thuận đường chỗ nào?” Hai nơi cách nhau cả chục cây số.

“Không đến nhà ông nữa.” Phó Ngôn Chân day ấn đường, hơi bực bội lại bất lực, “Phải đi sang chỗ ông nội điểm danh, cho tròn chữ hiếu.”

“…”

“Sao thế?”

Mãi không thấy cô lên tiếng, Phó Ngôn Chân ngoảnh sang.

“…Cậu nói chuyện cứ kỳ kỳ thế nào ấy?” Tăng Như Sơ khó hiểu.

“Kỳ chỗ nào?” Phó Ngôn Chân cười hỏi lại.

“…” Chính là cái chỗ điểm danh cho tròn chữ hiếu ấy.

Phó Ngôn Chân không giải thích, chỉ nhìn cô, “Chắc hẳn nhà cậu toàn người lương thiện nhỉ.”

Không thì sao có thể nuôi dạy một cô nhóc khờ khạo ngốc nghếch lại ngoan ngoãn thế này. Tăng Như Sơ không hiểu ẩn ý của cậu, chỉ gật đầu, “Người nhà tôi tốt lắm.”

Nếu bố mẹ cô còn sống hẳn cũng như vậy, hai bác cũng rất tốt.

Phó Ngôn Chân lại véo má cô, câu tiếp theo chỉ nói thầm trong lòng. Nhà cậu toàn những người mưu mô tính toán. Cả đám người chỉ mong ông nội chết sớm một chút để còn nhanh chóng chia gia sản, cũng vì thế mà túc trực đêm ngày cạnh ông nội, hòng gắng sức thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.

Sức khỏe của ông nội thực ra không có vấn đề gì đáng ngại, thậm chí bác sĩ còn nhấn mạnh ông nên “nghỉ ngơi”, nhưng ông mới nghỉ có mấy ngày mà đám người kia cứ nhao nhao lên sợ xảy ra chuyện gì.

Vừa ngớ ngẩn lại nực cười.

Lên xe taxi, Phó Ngôn Chân đọc tên hai địa điểm là đường Lâm Giang và Nam Lộc Loan. Người tài xế thầm xuýt xoa. Hai chỗ này khá nổi tiếng ở Giang Thành. Đường Lâm Giang là chỗ Tăng Như Sơ, giá nhà ở đó cũng được xếp vào hàng những khu nhà đắt đỏ, nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với Nam Lộc Loan.

Ngay khi xe sắp đến đường Lâm Giang, Phó Ngôn Chân thình lình quay sang thơm má cô một cái. Tăng Như Sơ bấu vào đùi cậu cảnh cáo. Cậu cười thích chí, nắm lấy tay cô đến tận khi xuống xe mới buông ra. Bàn tay cậu cầm cung thời gian dài nên hình thành lớp chai mỏng, lúc áp lên mu bàn tay cô có thể cảm nhận được sự thô ráp.

Đêm đó Phó Ngôn Chân không gọi điện cho cô, chỉ nhắn “Ngủ ngon” trước khi đi ngủ. Cô cũng nhắn lại như vậy.

Sáng mai thức dậy đã chính thức bước vào kỳ thi giữa kỳ. Kỳ thi sẽ diễn ra vào hai ngày thứ năm và thứ sáu. Hai ngày trước khi thi Thẩm Du bỗng trở nên nghiêm túc. Nửa năm nay cậu ta bị cắt tiền tiêu vặt, nghèo rớt mồng tơi, cực kỳ cần một số điểm cao để còn mang về đòi thưởng. Giờ cậu ta đang ngồi cắm cúi ghi chép công thức, đoạn văn vào giấy ghi chú rồi dán khắp cả mặt bàn. Tăng Như Sơ nhìn vậy chỉ thấy buồn cười.

Nhưng Phó Ngôn Chân vẫn giữ thái độ nhàn nhã như thường ngày, đến giờ tự học buổi tối là lại đến chỗ câu lạc bộ tập bắn cung. Có một hôm Bùi Chiếu từng kể với cô rằng mình đã thử chơi nhưng mới cầm cung một lúc mà cánh tay đã mỏi không chịu được. Còn Phó Ngôn Chân chơi từ nhỏ, một khi đã vào guồng thì tập quên cả thời gian, quên cả việc ăn uống. Như thể cậu đã dồn toàn bộ nhiệt tình hứng thú của mình vào việc bắn cung.

Càng gần đến ngày thi, Tăng Như Sơ lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ, nhìn vào thái độ học hành chẳng ra sao này của Phó Ngôn Chân chắc không định thi đại học, hay là cậu sẽ đi du học nhỉ? Có rất nhiều học sinh Nhã Tập đều chọn đi du học. Nếu tốt nghiệp rồi mà hai người không học cùng trường đại học thì…

Vậy mà cô lại có thể ngồi nghĩ đến chuyện sau này, rồi còn tưởng tượng hồi kết của hai người nữa chứ. Nhưng cô có cảm giác mơ hồ rằng Phó Ngôn Chân dường như chưa bao giờ quan tâ m đến những điều này.

Phòng thi được xếp theo thành tích thi học kỳ trước. Vì Tăng Như Sơ mới chuyển đến nên bị xếp vào phòng thi toàn những học sinh yếu kém, cá biệt của Nhã Tập. Thẩm Du biết chuyện liền mừng thầm, vội vàng nhắn nhủ cô giúp đỡ cậu ta.

Cô hiểu chữ “giúp” này nên cũng không từ chối. Bài thi lần này không quá khó với Tăng Như Sơ, môn nào cô cũng hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Hai ngày sau công bố điểm thi, Tăng Như Sơ đứng thứ nhất toàn khối. Nhưng nói thật lòng, vị trí thứ nhất toàn khối này không khiến cô có cảm giác gì đặc biệt. Dầu gì vị trí thứ nhất ở Nhã Tập còn phải xem xét lại về chất lượng nhưng tựu chung vẫn là hiếm có khó tìm.

Hôm đó cô đến văn phòng Viên An lấy bài thi toán đã bị thầy giữ lại trao đổi một lúc. Qua kỳ thi này Viên An càng khẳng định về khả năng học tập của cô, thầy nói với cô rằng Nhã Tập muốn nhân việc này để tham dự cuộc thi giao lưu giữa bảy trường. Cuộc thi này là cuộc thi thử của bảy trường cấp hai tốt nhất Giang Thành, thường được tổ chức vào tháng 12, thời kỳ chuyển tiếp từ giữa kỳ sang cuối kỳ.

Danh sách các trường năm trước không có tên Nhã Tập, mà Nhã Tập cũng biết tự lượng sức mình không tham gia. Nhưng năm nay có học sinh giỏi chuyển từ Thực Nghiệm đến, hơn nữa điểm số các môn trong kỳ thi giữa kỳ rất tốt nên ban giám hiệu nhà trường muốn thử một lần. Nếu như lần này Nhã Tập có thể giành được hạng nhất hạng nhì gì đó thì chắc chắn sẽ xóa bỏ được vết nhơ cho chính mình.

Viên An nói với cô tầm quan trọng và kỳ vọng của nhà trường đối với cô, cũng như gánh nặng trên vai Tăng Như Sơ. Thật ra ngay từ khi vào trường cô đã được coi như “niềm hy vọng của cả trường.” Lời của Viên An tuy chân thành nhưng vô hình trung cũng là một loại áp lực.

Cầm bài thi Toán trên tay về lớp mà cô thấy lo lắng không thôi, trong lúc ngẩn ngơ cô va phải một ai đó ở cửa lớp. Cô chưa kịp xin lỗi thì cô gái mà cô đụng phải đã giành nói trước, “Tôi là Tôn Nhược Tuyết học lớp A7, cậu gọi Phó Ngôn Chân giúp tôi với, tôi có việc cần gặp.”

“…”

Tăng Như Sơ ngẩn ra, mặc dù hơi khó chịu khi nghe cô kia muốn gặp Phó Ngôn Chân nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Vào đến chỗ thấy bọn Thẩm Du đùa nghịch ầm ĩ. Lần này cậu ta ăn may cùng phòng với Tăng Như Sơ nên điểm thi không đến nỗi nào, đang khoe khoang sẽ về nhà đòi tiền thưởng rồi mời mọi người đi ăn.

Phó Ngôn Chân nhoài người ra bàn ngủ bù, coi như không thấy trò đùa kia. Tăng Như Sơ đi đến mép bàn, nhẹ nhàng gọi cậu nhưng dường như cậu không nghe thấy.

“Nấm Nhỏ gọi mày kìa.” Bùi Chiếu ngồi cạnh vỗ vào tay đánh thức cậu bạn.

Phó Ngôn Chân chầm chậm mở con mắt nhập nhèm ngái ngủ nhìn cô. Tăng Như Sơ để ý thấy quầng thâm mờ mờ bọng mắt cậu, dấu hiệu rõ ràng của việc không ngủ đủ giấc. Cô mím môi, vờ như không thèm để ý nói, “Ngoài cửa lớp có bạn nữ rất xinh muốn gặp cậu.”

Nghe vậy cả đám người đang túm tụm chuyện trò sôi nổi ngưng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Thẩm Du nhận ra cô gái kia, “Uầy, lớp phó văn nghệ của A7 đấy à?”

Phó Ngôn Chân chẳng buồn biết cô gái kia là ai, chỉ nhìn Tăng Như Sơ chăm chú.

Bạn nữ xinh xắn muốn gặp cậu? Cô chỉ đến để nói với cậu câu này?

“Tên…tên là Tôn gì gì phải không nhỉ.” Thẩm Du gãi đầu, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nổi tên của cô gái kia. Tăng Như Sơ không cảm xúc “Ừ” một tiếng, lại bổ sung thêm, “Tên là Tôn Nhược Tuyết.” Phó Ngôn Chân cong môi, không nói gì.

Tuy đã sắp vào tiết học nhưng Tôn Nhược Tuyết vẫn đứng ngoài cửa chờ. Hiển nhiên cũng là một người có can đảm, không giấu diếm ý định đến đây. Có người trêu ghẹo hỏi cô sao lại đến gặp Phó Ngôn Chân. Cô chỉ cười dỗi đáp lại, “Liên quan gì đến cậu?”

Tăng Như Sơ cụp mắt xếp lại bài thi theo từng nhóm. Đống bài thi lộn xộn y như cõi lòng rối bời của cô, xếp mãi vẫn không xong đành phải buông xuôi. Thẩm Du ngoái nhìn Phó Ngôn Chân, cao giọng hò hét, “Ấy, chính là cái đứa muốn ngồi cạnh mày hôm ăn nướng đấy, còn nhớ không?”

Tăng Như Sơ hiểu ra câu chuyện nhưng vẫn không nói gì, thay vào đó cô rời khỏi chỗ ngồi và đi phân phát bài thi cho từng tổ trưởng. Nhìn dáng vẻ hờ hững ấy của cô, Phó Ngôn Chân chợt bùng lên ngọn lửa giận. Đứa con gái kia gửi lời mời kết bạn cho cậu mấy lần nhưng cậu đều từ chối. Còn cô thì hay rồi, chạy đi giúp đỡ người khác.

Tăng Như Sơ chỉ còn vài bài thi nên cô đến tận nơi trả. Khi đưa bài thi cho Bùi Chiếu thì Phó Ngôn Chân bất chợt vươn tay đón lấy. Cánh tay cô khựng lại.

Phó Ngôn Chân nở nụ cười, “Cậu muốn tôi ra ngoài, đúng không?”

Tuy đang cười nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng lạnh lẽo.

“Tùy cậu thôi.” Tăng Như Sơ rụt tay về, thản nhiên đáp lại.

“Cậu hào phóng thật đấy.” Phó Ngôn Chân nghiến răng, lập tức đứng dậy, “Được, tôi ra ngoài.”

Chiếc ghế bị cậu đẩy mạnh về đằng sau.

Tăng Như Sơ: “…”

Cậu ta còn giận dữ cơ đấy?

Không hiểu hành vi quái lạ của cậu, cô chỉ hừ một tiếng, “Tôi có bao giờ keo kiệt đâu.”

Phó Ngôn Chân: “…”

Giây lát sau, Phó Ngôn Chân cầm điện thoại ra khỏi lớp.

Cậu đi cả một tiết. Hết tiết Toán mới về. Vừa vào đến chỗ thì Lý Độ ngồi tổ khác đã cười toáng lên, “Anh Chân nhá, đi ra ngoài với người đẹp cả một tiết, hơi bị được đấy.”

Có người hùa theo, “Nói những gì thế nhỉ?”

Thẩm Du chỉ chờ có thế, “Chắc là muốn hẹn hò với A Chân chứ còn gì nữa.”

Phó Ngôn Chân kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nheo mắt nhìn cái người trước mặt mặc kệ chuyện đời ngồi thống kê điểm số cho giáo viên.

Cậu ngả ngớn nói với đám bạn, “Đúng vậy đấy.”

Nghe vậy, bàn tay đang ghi điểm của Tăng Như Sơ chợt run lên, ghi nhầm điểm của một bạn. Đành phải lấy bút xóa xóa đi ghi lại. Cô không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn đồ vật trong tay, sống mũi chợt cay cay.

Hai ngày trôi qua, cả hai người đều không gọi điện nói chuyện vào buổi tối nữa, ban ngày đi học cũng không nói gì. Phó Ngôn Chân không giải thích với cô, mà cô cũng giận dỗi không muốn nói chuyện với cậu. Nhưng cuối cùng chính cô là người chịu thua trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui