Đám đông chung quanh háo hức ghé mắt hóng chuyện, không ai có thể bỏ qua cái cảnh một cô gái lại dám giật cốc rượu trong tay Phó Ngôn Chân.
Phó Ngôn Chân nâng mi nhìn lên, dưới hàng mi dài là đôi con ngươi sâu hun hút mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình, cái vẻ bỡn cợt phớt đời như bị sương gió đông lạnh tức thì.
Quả đèn cầu trên cao vẫn xoay tròn không ngừng, khuôn mặt anh thoắt sáng thoắt tối. Vẻ mặt anh thật khó diễn tả, nó vừa có vẻ hoảng hốt khi thấy ma, lại có vẻ ngỡ ngàng khi gặp được thần, nhưng người ta vẫn có thể nhìn rõ vẻ không thể tin được trên đó.
Người đứng trước mặt anh đây vừa từ Bắc Thành bay đến. Thời tiết hiện giờ ở Bắc Thành khá ấm, người cô không vương hơi lạnh nhưng lại có thể đóng băng sự điên cuồng của anh một cách dễ dàng.
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ. Tất cả mọi người ở đây đều rõ cô đang cầm cốc rượu của ai. Tuy bị cướp rượu nhưng Phó Ngôn Chân vẫn không lên tiếng. Đám đông xung quanh nào dám xì xào bàn tán.
Cuộc chơi vừa bắt đầu, chưa đến mức uống say mất lý trí, họ vẫn rất tỉnh táo để theo dõi câu chuyện. Nhưng cô gái này không giống người sẽ đến đây chơi bời như họ. Từ quần áo đến gương mặt hay khí chất đều không thuộc về một nơi ăn chơi đàng điếm như này. Cô không có sự khúm núm lấy lòng như những người con gái vây quanh anh, cũng không có sự kiêu ngạo và khinh thường người đàn ông uể oải ngồi uống rượu này.
Nét mặt Tăng Như Sơ từ khi bước vào đây vẫn rất bình tĩnh. Cô cụp mắt nhìn cốc rượu trên tay. Rượu được pha với những viên đá vuông vức phản chiếu ánh đèn chói mắt. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ngẩng đầu uống cạn với một động tác dứt khoát không chút chần chừ suy nghĩ. Cần cổ thiên nga ngẩng cao rồi hạ xuống. Chiếc cốc chỉ còn những viên đá trơ trọi.
Phó Ngôn Chân vẫn ngồi im như tượng không có phản ứng. Anh không ngờ cô lại uống hết cả cốc rượu, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ. Thứ rượu ấy rất mạnh.
Uống xong, Tăng Như Sơ đặt chiếc cốc trở lại bàn và nhìn Phó Ngôn Chân bằng đôi mắt trong veo. Nhưng chỉ thoáng nhìn rất nhanh rồi vươn tay lấy chiếc cốc thứ hai.
Cô đứng nhìn anh chắc cũng phải nửa tiếng rồi, hoặc là lâu hơn. Cô cũng nhìn rõ những cô gái ở đây. Họ có gương mặt xinh đẹp, chiếc váy mỏng manh tôn lên dáng người, đàn ông dán mắt nhìn là chuyện bình thường.
Phó Ngôn Chân nở nụ cười hờ hững suốt cả buổi, dáng vẻ phớt đời ăn chơi trác táng. Nhưng dường như anh chỉ ra vẻ vậy thôi. Đám con gái luôn giữ khoảng cách với anh. Không ai khoác tay, dựa vai, thậm chí không ai dám lại gần mời rượu. Anh như thể chàng công tử đang nhởn nhơ dạo chơi giữa chốn ăn chơi nhưng đồng thời cũng coi thường cái chỗ phù phiếm hỗn loạn này. Anh chỉ ngồi nơi đó như cái xác không hồn nhìn người ta cuồng loạn.
Cô cũng nghe thấy luật chơi của đám người kia, anh bị phạt uống ba cốc rượu. Cô mới chỉ uống cốc thứ nhất, còn hai cốc rượu nữa đang chờ sẵn trên bàn.
Cô cầm lấy một cốc được rót tràn rượu với những viên đá bên trong. Thực ra có cốc không cho đá nhưng cô không lấy bởi cô biết Phó Ngôn Chân sẽ không uống những cốc rượu như vậy.
Đến giờ phút này vẫn chưa có một ai dám mở miệng hỏi vị khách không mời mà đến này là ai, tất cả cùng biết ý nhìn sắc mặt của Phó Ngôn Chân. Tuy không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể thấu tỏ quan hệ giữa họ không bình thường.
Đầu ngón tay cô chạm vào thành cốc, cái buốt lạnh thấm vào da thịt. Gần như cùng lúc, một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô. Phó Ngôn Chân nắm tay cô, nắm rất chặt. Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay làm anh cảm nhận được đây là sự thật. Anh hơi nghiêng đầu lia mắt nhìn một vòng. Những người thông minh lập tức hiểu ra, kéo nhau đi chỗ khác. Chỉ trong chốc lát không còn ai lảng vảng chỗ hai người nữa. Khung cảnh náo nhiệt khi nãy bỗng trở nên vắng lặng như thể cô là bệnh dịch truyền nhiễm.
Phó Ngôn Chân buông tay, “Sao em lại đến đây?”
Tăng Như Sơ không đặt cốc rượu xuống, “Đến tìm anh.”
Phó Ngôn Chân nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay cô, “Tìm tôi để làm gì?”
Tăng Như Sơ điềm nhiên trả lời, “Đỡ rượu cho anh.”
“…”
Cốc rượu cô vừa uống khi nãy giờ bắt đầu có phản ứng. Vị cay nồng xộc lên như muốn thiêu đốt cổ họng, còn cái lạnh làm bụng cô quặn thắt.
Thường ngày cô chỉ uống nước ở nhiệt độ bình thường kể cả là mùa hè. Ông bà nội lúc nào cũng lải nhải bên tai cô phải ăn uống khoa học, thường xuyên gửi những bài báo tin tức về mảng này vào nhóm chung gia đình. Thẩm Lân Khê cũng thường nói phải biết chú ý đến dạ dày và bảo cô nhớ ăn uống đầy đủ. Nhưng giờ phút này cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Nếu anh muốn uống đến chết thì cô sẽ chết cùng anh.
Thấy cô vẫn còn ý định với lấy cốc rượu, Phó Ngôn Chân kéo mạnh cô về phía mình. Tăng Như Sơ loạng choạng ngã ngồi lên đùi anh. Anh nắm cổ tay cô không buông, ghì xuống rồi vòng tay chặn cô lại để cô ngồi trên đùi anh không thể cựa quậy. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hôi hổi của đôi chân anh qua hai lớp vải. Đồng thời anh cũng cảm nhận được bờ m/ông mềm mại của cô.
Người bị anh giam chặt trong lòng, khung cảnh khác hoàn toàn với lúc đứng gần nhau vừa nãy. Trên người cô không có mùi nước hoa nồng nặc, chỉ có hương thơm thoang thoảng thanh khiết làm đầu óc anh choáng váng.
Tăng Như Sơ ngồi trên đùi anh không giãy giụa, vẻ mặt trong sáng vô tội cố ý hỏi, “Sao anh không cho em uống rượu?”
Phó Ngôn Chân nhếch môi, “Em uống được hử?”
Tăng Như Sơ vặn lại, “Anh uống được thì sao em lại không uống được?”
“…”
Dứt lời còn định với lấy cốc rượu.
Phó Ngôn Chân không cản cô, lạnh lùng nhìn cô bướng bỉnh kề cốc lên môi. Cô nhấp một ngụm nhỏ, rượu quá cay lại quá lạnh, hàng mày xinh xinh khẽ chau.
Nhìn cô như vậy, anh không thể nào chịu đựng nổi, nén giận giành cái cốc trong tay cô dằn mạnh xuống mặt bàn phát ra tiếng chói tai. Chất lỏng trong cốc sánh vài giọt ra ngoài, những viên đá dưới đáy cốc cũng va vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ như tiếng nghiến răng. Giống như giờ anh bỗng thấy ngứa răng, nếu anh nghiến mạnh hai hàm hẳn cũng tạo ra âm thanh ấy.
“Em cãi nhau với Trần Lộ Thu?” Phó Ngôn Chân lạnh lùng hỏi.
Nếu không thì tại sao cô lại đến đây khiêu khích anh như vậy.
Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt anh nhưng Tăng Như Sơ không hề sợ hãi.
“Không phải.” Cô đáp.
Mắt Phó Ngôn Chân lại càng lạnh hơn, “Vậy em đến đây làm gì?”
Tăng Như Sơ không lên tiếng, dùng đầu ngón tay mát lạnh chạm vào những lọn tóc mái rủ xuống trán anh. Phó Ngôn Chân không né tránh, để mặc cô tùy ý. Đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu hình bóng cô, dễ dàng bị cô khơi lên d/ục vọng. Nhưng con ngươi cô vẫn trong veo thuần khiết.
Tăng Như Sơ khẽ gạt tóc để lộ đôi mắt lạnh lùng của anh, để anh có thể nhìn vào mắt mình. Cô nghiêm túc lại có vẻ trịnh trọng nhìn thẳng vào anh, “Phó Ngôn Chân, em sẽ không ngăn anh làm gì nữa.”
Phó Ngôn Chân nuốt nước bọt, không đáp lời chỉ nghe cô nói tiếp.
“Để em điên cuồng cùng anh được không? Hôm nay anh uống một cốc thì em cũng uống một cốc, uống đến khi anh thỏa cơn say, uống cho thỏa nỗi lòng, uống đến khi nào anh không muốn uống nữa thì thôi.” Tăng Như Sơ nhoẻn miệng cười nhẹ, nụ cười dịu dàng để lộ lúm đồng tiền bé xinh bên má.
Nhưng cô không hề nói đùa, đây là lúc cô vô cùng nghiêm túc, “Nếu ngày mai anh vẫn muốn đi uống rượu thì em sẽ đi cùng anh, anh uống bao nhiêu em uống bấy nhiêu.”
Phó Ngôn Chân cau mày, cơ thể gồng căng cứng.
Tăng Như Sơ cắn môi nói tiếp, “Nếu anh không muốn sống nữa thì em cũng không thiết tha sống làm gì.”
Phó Ngôn Chân hé môi, giọng nói khàn khàn lẫn cả sự hoảng hốt, “…Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Em đến trả nợ.” Tăng Như Sơ nghiêng mặt, nhìn về dãy cốc rượu trên bàn, “Là em nợ anh.”
Muốn cô uống hết cả dãy cốc đó cô cũng bằng lòng.
Phó Ngôn Chân khó chịu ra mặt, thở hắt ra đằng mũi, “Vì cái hợp đồng kia? Thế thì không cần.”
Men cay nồng khiến cổ họng cô như thít chặt lại nhưng cô vẫn dốc hết sức nói ra chuyện mình đã chôn giấu bao lâu nay. Giọng cô vừa khẽ khàng vừa nhẹ tênh như màn mây mù trên núi sau cơn mưa. Nhưng từng từ từng chữ vẫn lọt vào tai anh một cách rõ ràng.
Anh nghe thấy Tăng Như Sơ nói rằng:
“Vì em thích anh.”
“…”
Có lẽ cơn mưa lớn cỡ nào cũng không đủ để dập tắt ngọn lửa cháy phừng phừng trong anh ngay lúc này. Nhưng chỉ một câu của cô lại đủ khiến anh mất đi lý trí. Anh siết chặt vòng tay ôm cô, như thể bị người ta rút hết toàn bộ sức lực. Rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn tự hỏi có chăng đó là sự thật.
“Phó Ngôn Chân.” Tăng Như Sơ gọi tên anh.
Phó Ngôn Chân sực tỉnh, nhìn cô rồi lại gần như mất trí một lần nữa. Mắt Tăng Như Sơ giăng một lớp màng nước, dần dần tích tụ nơi khóe mắt, cố ghìm không để nước mắt trào ra. Ánh đèn trên đầu như bị bóp vụn thành nghìn ngôi sao nhỏ rắc vào trong con ngươi cô.
“Tại anh mà em chẳng thể thích thêm một ai khác.” Sức lực của cô như bị trượt về vạch số không, vừa xuống sân bay cô đã đi thẳng đến đây, thêm cả tối qua ngủ không ngon giấc nên bây giờ huyệt thái dương hai bên dộng thình thịch nhức nhối, đầu cũng đau như búa bổ, đành phải ngả vào vai Phó Ngôn Chân tìm chỗ dựa, “Em chỉ thích anh thôi.”
Sợi tóc mềm mại cọ vào cổ Phó Ngôn Chân khiến anh ngứa ngáy. Cô vừa dứt lời, Phó Ngôn Chân liền ôm trọn gáy cô, cúi đầu áp mạnh môi xuống.
Tối nay anh chưa uống một giọt rượu nào, vừa cầm cốc lên đã bị cô giật mất. Bất chợt nhớ ra hôm nay anh cũng không hút thuốc. Hộp thuốc hết nhẵn mà anh lại quên mua nên đành phải ăn kẹo bạc hà trong túi để quên cơn thèm thuốc. Giống như ông trời đã sắp đặt rằng nhất định hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó. Những thứ cô ghét đều bị cướp đi mất. Bờ môi Phó Ngôn Chân khô khốc, hương bạc hà mát lạnh lẫn trong hơi thở bao trùm môi cô.
Tăng Như Sơ vừa uống cạn một cốc rượu mạnh, cảm giác cả cơ thể lâng lâng, đầu óc như nặng hẳn đi nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cô biết xung quanh còn rất nhiều người, cũng nghe thấy ca sĩ đã hát một bài mới. Dường như còn nghe được vài người đang thì thầm “Anh Phó với cô gái kia…”
Nhưng giờ phút này cô không còn thấy ngượng ngùng nữa, không né tránh Phó Ngôn Chân hay đẩy anh ra. Cô choàng tay qua cổ anh kéo lại gần. Lòng cô khao khát được kề cận anh, muốn anh thấy được tình cảm chôn giấu bao lâu nay.
Ánh đèn màu xanh thẫm phủ lên hai người. Môi răng quấn quýt, nhuốm rượu nồng và nước mắt cay đắng, chất chứa khát vọng dâng trào như muốn bóp nát bao nhiêu năm yêu hận rồi chôn vùi nơi đây. Lý trí đã biến mất nhường chỗ cho tình yêu. Tiếng nhạc vẫn vang lên, chàng ca sĩ hát khúc tình ca chẳng biết là thờ ơ hay mê say. Nhưng ở góc này đang có một câu chuyện xưa được chắp bút viết tiếp.
Đến khi Phó Ngôn Chân buông cô ra, đôi mắt anh đã đỏ hoe, giống như vừa giật lấy một đám mây mù từ trên trời đặt vào trong mắt.
Tăng Như Sơ từ từ mở mắt nhìn anh, Phó Ngôn Chân cũng đang nhìn cô. Anh không thể nói lời đường mật trước mặt cô, tình cảm bị gông cùm xiềng xích đều tan chảy trong ánh mắt anh trao cô.
Mắt nhìn mắt một lúc lâu, anh mới khó nhọc mở miệng, “Em định cắm sừng tên họ Trần đó?”
Tăng Như Sơ siết chặt cổ anh cong môi cười, “Vậy anh làm người thứ ba được không?”
Trần Lộ Thu bảo cô ngày càng hư, Tăng Ức Tích cũng có nhận định như vậy.
Mấy lời vừa nói ra đến chính cô cũng thấy mình hơi hơi “mất nết”.
Phó Ngôn Chân: “…”
Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ của cô có thể quăng anh vào địa ngục vô tận.
Tăng Như Sơ bình tĩnh nhìn anh. Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, sâu trong con ngươi vẫn là vẻ lãnh đạm cùng cực. Đã mấy giây trôi qua mà anh vẫn chưa trả lời cô. Cô không nhìn thấy bất kỳ sự tức giận nào trên khuôn mặt anh, nhưng bắt gặp một chút do dự và đấu tranh mà anh không kịp che giấu. Phó Ngôn Chân để lộ sự yếu ớt của mình ngay trước mắt cô. Người ta thường nói mười đầu ngón tay có các dây thần kinh nối thẳng vào tim, Tăng Như Sơ có thể cảm nhận được sự bất lực và thất bại của anh.
Cô biết anh vừa tự hỏi chính mình. Lời nói ấy của cô thật giống một kẻ tồi tệ. Mắt cay xè, từng giọt nước tràn mi lăn dài trên má.
Phó Ngôn Chân giật mình hoảng hốt, “…Em sao thế?”
Tăng Như Sơ hít một hơi, nghẹn ngào nói, “Phó Ngôn Chân, anh thiếu con gái đến vậy ư?”
Đây là chính là lời mà anh từng nói khi xưa.
“Phó Ngôn Chân tao dù có vô dụng đến mấy thì cũng không thiếu con gái.”
Phó Ngôn Chân im lặng. Sao anh có thể không nhận ra lời mình nói.
“Anh không cảm thấy em đang sỉ nhục anh sao?” Nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, cô bỗng thấy khó chịu, “Anh không giận ư?”
Phó Ngôn Chân vẫn im lặng, mãi lúc sau mới hạ giọng, “Vì em nên anh không thấy như vậy.”
Anh nhìn cô vài giây rồi lại lảng mắt đi chỗ khác, nhưng cô vẫn nhìn anh chăm chú. Đôi mắt anh tựa như cơn mưa mùa thu đi qua chỉ còn lại buồn thương và hiu quạnh. Cô vừa dở khóc dở cười vừa không nỡ trêu chọc anh nữa, “Trần Lộ Thu không phải người yêu của em đâu.”
Phó Ngôn Chân ngoảnh phắt lại, “…Gì cơ?”
Tăng Như Sơ nói tiếp, “Em nói dối anh đó, vì lúc ấy em cứ nghĩ anh ghét em…Em sợ anh nghĩ em sẽ quấy rầy anh hoặc cố tình tiếp cận anh…”
Cô cũng cảm thấy anh vẫn kiêu ngạo lại chỉ thích đùa cợt như trước nên nghĩ hai người không hợp nhau, vì vậy mà hiểu lầm mới kéo dài đến bây giờ. Mấy lần gặp đó anh toàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, rõ là có cả sự hận thù.
Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra chuyện năm xưa có gì mà khiến anh hận đến vậy. Vả lại chính anh là người bảo cô đi, chính anh mới thấy cô phiền phức, cô chỉ nghe theo lời anh, biến mất khỏi tầm mắt anh mà lại khiến anh mang lòng căm hận thế ư. Cô không thể tìm ra đáp án đành quy rằng chắc anh nghĩ cô sẽ lại quấy rầy anh. Nhưng giờ cô đã hiểu rõ anh không oán trách mình. Vì cô mà anh mới gây gổ với Mạnh Tân Từ, cũng vì đi tìm cô mà thương nặng đến thế, buộc phải từ bỏ chuyện bắn cung mà anh yêu thích.
Bùi Chiếu nói rằng anh không thể chịu được cường độ tập luyện nặng như khi trước, các bác sĩ và huấn luyện viên đều khuyên anh nên từ bỏ. Nhưng anh vẫn muốn đánh cược lần cuối cùng. Anh nghỉ ngơi một năm rồi bắt đầu lại việc tập luyện. Sau mỗi kỳ huấn luyện dài ngày là một lần tra tấn sống không bằng chết với anh. Nếu không uống thuốc giảm đau thì không thể nào chịu nổi. Vậy nên trận đấu năm ấy cô đi xem là lần cuối cùng anh tham gia thi đấu. Trận đấu kết thúc cũng là lúc anh được đưa lên xe cấp cứu. Trước khi thi đấu anh đã nốc vài viên giảm đau, trên người cũng dán chi chít miếng dán giảm đau nhức nhưng rốt cuộc vẫn không thể đứng vững.
Cô không hề hay biết anh đã phải chịu đựng nhiều đến thế. Cô luôn để ý đến cảm xúc của người thân, để ý đến mức làm gì cũng phải thận trọng. Sau khi bố mẹ cô qua đời, Tăng Như Sơ được Tăng Phồn Thanh đón về nuôi. Vào ngày sinh nhật của Tăng Ức Tích, họ hàng bên ngoại của anh đến chúc mừng sinh nhật. Cô nghe thấy dì của Tăng Ức Tích nói với Thẩm Lân Khê rằng, “Giờ em đẻ đứa thứ hai còn lo lắng đủ đường sợ không nuôi nổi, chị thì giỏi rồi, còn đi nuôi con cho người khác.”
“Chị muốn nuôi nó đến khi nào chứ? Bên đằng nội nhà nó không đả động gì à? Sao lại cứ để mặc cho nhà chị thế…”
“Em thấy con bé đó cả ngày cứ lầm lì, chị đừng tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.”
Bà ngoại Tăng Ức Tích còn nói ngay trước mặt cô, “Bác dâu không có trách nhiệm phải nuôi nấng cháu, nhà bà cũng không cần sau này cháu trả ơn, nhưng hiện giờ bác dâu cháu cũng phải lo lắng thêm cho cháu, sức khỏe của bác ấy vốn không tốt, cháu sống ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng để bác ấy buồn lòng.”
Ngày ấy cô vẫn chưa vượt qua được nỗi đau mất bố mẹ, tự thu mình không muốn giao tiếp với ai, thoạt nhìn có vẻ không dễ sống cùng. Cô biết họ lo nghĩ cho Thẩm Lân Khê là điều bình thường. Cô cũng tự hiểu lấy nhà bác không có trách nhiệm chăm lo cho mình. Nên cô không dám để người khác phải chịu những phiền lụy mình mang lại dù chỉ là một chút. Trước mặt họ, cô vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng chính sự hiểu chuyện ấy của cô lại làm tổn thương người trước mắt đây. Nếu như khi ấy cô dũng cảm hơn, thì đáng lẽ anh sẽ không phải chịu những nỗi đau này.
Lúc Bùi Chiếu kể lại rằng Phó Ngôn Chân bị đâm nhiều nhát, cô thấy đau như chính mình bị đâm. Cô chưa từng muốn anh phải chịu ấm ức để mọi chuyện êm đẹp, nhưng vô tình lại khiến anh thành ra thế này.
“Phó Ngôn Chân, anh có còn muốn làm người yêu em không?” Tăng Như Sơ nghẹn ngào.
“Muốn.” Phó Ngôn Chân ôm ghì cô vào lòng.
Mặt cô dán sát vào lồng ngực anh. Nơi ấy vẫn ấm áp như ngày nào. Cô như một người lang thang phiêu bạt trong đêm tuyết rơi giá lạnh rốt cuộc cũng tìm được một mái nhà tránh gió. Trong ấy còn có một lò sưởi đang cháy hừng hực. Cô thở một hơi dài thỏa mãn khép bờ mi.
“Em đừng nói với anh đây chỉ là một giấc mơ.” Phó Ngôn Chân đe giọng.
Tăng Như Sơ bật cười, “Vậy đến lúc anh tỉnh dậy có thấy cảm động không?”
“Cảm động quái gì, nếu lúc anh tỉnh mà phát hiện đây chỉ là một giấc mơ…” Phó Ngôn Chân ngừng lại, như đang suy nghĩ mình sẽ làm gì.
“Ừ?”
“Anh sẽ nhảy xuống sông.” Phó Ngôn Chân nghiến răng nghiến lợi.
Tăng Như Sơ vùi mặt vào ngực anh, vì lời nói này mà cười rồi lại khóc, bôi hết nước mắt vào cái áo đắt tiền của anh.
Phó Ngôn Chân nhẹ nhàng đặt tay sau gáy cô, ôm siết chặt thêm. Anh không muốn buông cô dù chỉ một giây.
Trước đây anh đã từng hận cô. Trong những ngày anh nằm trên giường bệnh với vết thương chằng chịt trên cơ thể, anh cứ thẫn thờ nhìn lên trần nhà trống rỗng, bên tai chỉ toàn tiếng khóc lóc của Ngôn Tri Ngọc và bà nội. Khi có người nói với anh rằng, tốt nhất cậu nên từ bỏ chuyện bắn cung đi, với cường độ tập luyện nặng như vậy dễ khiến….Anh đã hận, thậm chí còn muốn kéo cô cùng vào địa ngục. Cái tên “Tăng Như Sơ” đã khắc thật sâu vào xương tủy anh, giống như cái gai ghim chặt vào tim. Vừa nhớ tới liền nhức nhối không ngừng.
Có lúc anh còn nghĩ cô là người không có lương tâm, bảo đi là đi luôn một mạch không thèm quay về. Nhưng mỗi khi nằm xuống giữa đêm tối, anh lại mơ về người con gái ấy trong giấc chiêm bao. Mơ về những ngày cô vẫn ở bên anh, lẳng lặng ngồi ngắm anh, đưa cho anh chai nước đã được vặn nắp sẵn. Rồi lại mơ về đêm hôm ấy cô ngốc nghếch ngồi đọc văn cổ cho anh, tự cho rằng có thể dỗ anh ngủ say…Cho đến mãi sau này, anh muốn cô được sống trong khung cảnh ấm áp xuân về hoa nở, dù khung cảnh ấy không có anh dường như cũng không còn quan trọng nữa.