Kính cửa xe hạ xuống một chút để làn gió buổi tối lùa vào. Gió tháng mười hơi se lạnh. Tăng Như Sơ nhớ lại năm đó, Phó Ngôn Chân đến cổng khu nhà gặp cô và hỏi cô có thể đi cùng anh không. Cô sợ bị người quen bắt gặp lại bị bác dâu gọi điện giục về nên không thể đi cùng anh, cuối cùng Phó Ngôn Chân chán nản rời đi. Giờ nhớ lại bóng dáng anh khi ấy có phần cô đơn lạc lõng, tâm trạng cô hơi chùng xuống.
Cuộc trò chuyện với bạn cùng phòng khi còn học đại học hiện lên trong tâm trí. Các cô ở chung với nhau rất hòa hợp. Dù mọi người đều đến từ những nơi khác nhau nhưng rất chú ý tôn trọng sự khác biệt trong lời nói và hành động của nhau, rất ít khi xảy ra xung đột. Lần cãi vã duy nhất là về “rau mùi”, một người trong phòng ghét rau mùi đến mức không tài nào chịu được mùi của nó.
Một đêm nọ, sau khi tắt hết đèn, mọi người nằm trên giường và nói chuyện trước khi ngủ. Họ thảo luận về chủ đề “tính cách”, người ta luôn thích nói “tính cách quyết định số phận”, nhưng họ thường bỏ qua tiền đề cái gì quyết định chính xác tính cách. Là do gen hay môi trường sinh sống? Tất cả họ đều tin rằng cái sau có tác động lớn hơn. Nhưng môi trường sinh sống cũng có thể thay đổi được, như vậy thì tính cách cũng không phải không thể sửa đổi.
Hôm ấy Lão Tam đã bộc bạch:
“Như tao đây, tao khá nhạy cảm, có một lần bọn mình ăn cơm, Lão Nhị đã nói nên cho thêm rau mùi. Lúc ấy tao rất không vui. Tao đã nói với bọn mày là tao ghét rau mùi, thế mà tại sao bọn mày vẫn gọi? Phải đến khi Lão Tứ nhắc tao không ăn rau mùi…sau này bọn mày cũng không gọi nữa.”
Hóa ra mọi người chỉ sơ ý quên mất chứ không phải cố ý làm vậy. Lão Tứ là Tăng Như Sơ, họ gọi nhau theo thứ tự sắp xếp của giường ngủ.
Sau đó Lão Tam kể về hoàn cảnh gia đình mình, “Từ khi bố mẹ tao có rạn nứt tình cảm, tao cảm thấy tính tình mình cũng thay đổi, sau đó bố tao lấy cái cô kia, dù cô ấy rất tốt nhưng tao vẫn có cảm giác cô ấy sẽ nhắm vào mình. Tao luôn không thoải mái khi ở nhà hồi học cấp ba nên cứ nhất quyết đòi ra ở ký túc xá. Tao cũng sợ người khác biết bố mẹ mình đã ly hôn. Bọn mày đều đến từ các thành phố lớn, còn cái vùng quê bé tẹo chỗ tao thì chẳng ai có bí mật gì, nhà nào cũng biết rõ chuyện nhà người khác, ngày ngày ngồi lê đôi mách với nhau, lúc mà bố mẹ tao ly hôn tao khó chịu lắm, lúc nào cũng cảm thấy như người khác đang xì xầm bàn tán sau lưng mình…”
Cô ấy còn hỏi bọn cô rằng, “Tao có bệnh đa nghi nghiêm trọng như vậy có phải sẽ khiến người khác thấy rất mệt không?”
Câu trả lời chắc chắn là có. Nó không chỉ khiến người khác mệt mỏi mà bản thân cũng sống trong mệt mỏi. Nhưng đám các cô luôn trò chuyện để hiểu nhau hơn, không hề giấu diếm hay oán giận, từng vấn đề đều được nêu ra và giải quyết dứt điểm.
Tăng Như Sơ nghĩ đến bản thân mình khi trước cũng luôn nghĩ ngợi, lo lắng đủ thứ. Việc này không chỉ khiến cô thấy mỏi mệt mà cũng làm Phó Ngôn Chân mệt theo. Ngẫm kỹ thì tính cách của cô cũng có một vài vấn đề nên hiện giờ cô cũng muốn bù đắp một điều gì đó.
Phó Ngôn Chân liếc sang nhìn, thấy tóc Tăng Như Sơ bị gió thổi lất phất, trông càng yếu ớt mong manh hơn, cất giọng khàn khàn hỏi, “Em lạnh không?”
“Em không lạnh.”
Thật ra cũng hơi lạnh nhưng cô không muốn đóng kín kính xe. Ở Bắc Thành lâu như vậy rồi nhưng càng ngày cô càng thích gió ở Giang Thành hơn. Bởi gió ở đây luôn lẫn cả hương cỏ cây, thơm nức khoang mũi.
“Khoác áo của anh vào.” Phó Ngôn Chân nói.
Tăng Như Sơ không phản đối, lập tức lấy áo khoác của anh choàng lên người. Phó Ngôn Chân thấy thế thì bật cười, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tăng Như Sơ vẫn nhìn ra bên ngoài, đèn đường hai bên được bật sáng, bóng cây in dưới nền đường như đang nhảy múa. Lòng không khỏi đặt tình cảm với hai thành phố lên bàn cân so sánh. Những lúc rời Giang Thành đến Bắc Thành luôn có tâm tình khó nói. Giang Thành cho cô một cảm giác thân thuộc như ở nhà.
“Ngoài đó có gì thế?” Phó Ngôn Chân hỏi.
Nghe tiếng anh, cô ngoảnh sang nhìn. Chợt nhớ đến những đồ vật mà cô thấy trong phòng anh.
“Phó Ngôn Chân.” Cô khẽ gọi
“Ừ.”
“Anh…thích em đến mức nào?”
“…” Phó Ngôn Chân bị câu hỏi mơ hồ của cô làm cho sửng sốt, anh quay mặt lại nhìn cô, một lúc sau mới cười nhẹ, “Em không biết à?”
Tăng Như Sơ không lên tiếng, cô thấy mình càng ngày càng kiêu ngạo.
Phó Ngôn Chân cong môi cười. Đèn đỏ bật sáng nên chiếc xe buộc phải dừng lại. Phó Ngôn Chân lại liếc nhìn cô, tưởng cô giận khi thấy cô im lặng, dường như con gái khi yêu đều thích nghe những lời ngọt ngào. Anh thầm nghĩ chắc phải lên mạng tìm vài bài thơ hay những câu nói lãng mạn trong tình yêu để đọc thêm.
Anh cười nói, “Anh đọc thơ cho em nghe nhé.”
“?”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, “Sao hả? Vẻ mặt gì thế này?”
Tăng Như Sơ bật cười, “Anh định đọc Thục Đạo Nan cho em à?”
Hồi còn đi học, cô Trương Minh đã nhiều lần nhắc nhở bọn họ phải học thuộc bài thơ này, thậm chí còn nói sẽ kiểm tra miệng bài này nữa. Tăng Như Sơ luôn nhắc nhở Phó Ngôn Chân học thuộc lòng khi anh rảnh rỗi để không khiến giáo viên tức giận, nhưng chỉ học thuộc có một bài mà người này còn cò kè mặc cả là học thuộc cho cô vui thôi. Nếu anh thuộc được thì cô phải hôn anh coi như khen thưởng.
Phó Ngôn Chân cũng cười theo cô, “Em coi thường ai đấy hả?”
Anh hắng giọng, và rồi một giọng tiếng Anh tao nhã dễ chịu vang lên từ cổ họng anh. Một nửa học sinh của Nhã Tập đều đi du học nên những tiết học tiếng Anh vô cùng quan trọng với họ. Phó Ngôn Chân từ bé đã được bố mẹ cho ra nước ngoài vô số lần nên phát âm của anh rất chuẩn. Tăng Như Sơ lắng tai nghe một chút liền lập tức nhận ra đây là một bài thơ của Shakespeare. Trùng hợp đây cũng là bài thơ yêu thích của cô. Đặc biệt là hai câu cuối mà trước đây cô từng dùng khi viết luận văn:
“Với vị ngọt tình em là của kho để nhớ
Dẫu đem đổi đời vua anh cũng bỏ xem khinh”
Nhưng cô thực sự ngạc nhiên khi thấy Phó Ngôn Chân đọc thơ của Shakespeare. Ngạc nhiên đến độ cười thành tiếng. Cô đưa tay che miệng, cười đến nỗi bả vai run run.
“Anh còn đọc cả thơ Shakespeare nữa cơ à?” Nụ cười vẫn đọng trên môi khi cô nói.
“Hôm ấy giáo viên tiếng Anh bắt bọn anh phải dịch câu thơ ấy sang tiếng Trung nhưng chẳng ai dịch được.” Phó Ngôn Chân cũng nở nụ cười trên môi, “Đúng lúc thầy đi đến gần chỗ anh rồi nói Tăng Như Sơ vẫn còn học ở đây thì tốt biết mấy.”
Chính vì câu nói này mà anh nhớ mãi không quên.
Nhân lúc đèn đỏ còn 5 giây, Phó Ngôn Chân ghé sát vào tai cô, trả lời cho câu hỏi trước đó, “Anh thích em hơn cả bản thân mình.”
Những gì anh nói tuy không lãng mạn, không hoa mỹ, không giống lời âu yếm nhưng lại làm tim cô đập dồn dập. Khi cô còn đang choáng váng thì điện thoại đổ chuông, Thẩm Lân Khê gọi cho cô.
Phó Ngôn Chân cảm thấy ê hết cả răng khi nhìn thấy tên danh bạ người gọi. Chỉ chờ Tăng Như Sơ cúp máy là anh hỏi luôn, “Em không về thật đấy à?”
“Dạ.”
“Thôi về đi.” Phó Ngôn Chân im lặng rồi thở dài nói.
“?”
“Nếu để hai bác em không vui thì…chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn đấy.” Phó Ngôn Chân vuốt cằm, vẻ mặt như bất đắc dĩ. Cullinan quành lại ở ngã tư tiếp theo rồi đi về phía đường Lâm Giang. Nhà hai bác Tăng Như Sơ ở chỗ đó.
Cô về đến nhà, Tăng Phồn Thanh đang ngồi trong phòng khách xem trận đấu. Nhìn thấy cô liền vui vẻ nói, “Bác gái đang chờ cháu trên tầng đó.”
Thẩm Lân Khê đang ngồi đọc sách trong phòng khách nhỏ ở tầng hai. Thấy cô đã về bèn đặt cuốn sách xuống với vẻ mặt do dự. Tăng Như Sơ trông bà có chuyện muốn nói liền ngồi vào ghế chờ đợi, “Bác có chuyện gì thì cứ nói với cháu ạ.”
“A Sơ này,” Thẩm Lân Khê ngừng lại, cầm cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trước khi tiếp tục, “Cháu còn nhớ con nhà cô Vương mà lần trước bác kể với cháu không? Bên đấy nói muốn gặp cháu, trùng hợp đang nghỉ lễ Quốc khánh, cháu sắp xếp thời gian đến gặp họ nhé.”
Thì ra lại là chuyện xem mắt.
Tăng Như Sơ cắn môi ngập ngừng, “Bác ơi, cháu…”
Thẩm Lân Khê không giục giã, chỉ ngồi im chờ cô nói.
Tăng Như Sơ hít sâu, ngẩng lên nhìn bà rồi chầm chậm nói, “Cháu có bạn trai rồi ạ.”
Thẩm Lân Khê ngạc nhiên, sửng sốt một lúc mới hỏi, “Là người như thế nào?”
Tăng Như Sơ nhẹ nhàng đáp, “Bạn học cấp ba của cháu ạ.”
Thẩm Lân Khê như nhớ ra chuyện gì đấy, “Là cậu bạn trước đây từng đến nhà tìm cháu phải không?”
“…Dạ?”
Thẩm Lân Khê giải thích, “Có một tối cháu ra ngoài mua sữa Vượng Tử ấy, hai hôm sau bác cũng đến quán tạp hóa mua đồ, bà chủ bảo với bác là có một chàng trai trông rất đẹp trai đến tìm cháu, còn kể là hai đứa…ôm nhau nữa.”
“…”
Cô không ngờ Thẩm Lân Khê biết chuyện nhưng chưa từng tra hỏi cô. Bỗng dưng thấy hãi hùng khiếp vía.
“Cháu không nói nên bác cũng không hỏi, sợ cháu…” Thẩm Lân Khê bối rối, “Sợ cháu lại áp lực thêm.”
Bà nhìn Tăng Như Sơ lớn lên từng ngày, đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện nhưng bà lại cảm thấy cô hơi nhạy cảm. Trước đây mỗi lần mua đồ ăn cho Tăng Như Sơ, cô chỉ ăn một ít rồi nói phải để dành cho anh trai, cô luôn để ý đến cảm xúc của bà và Tăng Phồn Thanh trong mọi lời nói hành động vì sợ phiền lòng hai bác.
Thật ra bà cũng mong rằng Tăng Như Sơ có thể vui vẻ như khi trước, dù cô có vô tâm như Tăng Ức Tích cũng không sao. Chính vì vậy nên bà đã chuyển cô sang Nhã Tập.
“…Cháu xin lỗi bác.” Tăng Như Sơ siết chặt ngón tay.
“Bác không có ý trách cháu đâu.” Thẩm Lân Khê vội giải thích, cố gắng phá vỡ bầu không khí khó xử, “Lúc ấy bà chủ luôn miệng khen cậu bé kia rất đẹp trai đấy. Cháu cho bác xem ảnh được không?”
Thẩm Lân Khê nói chuyện với cô luôn dùng tông giọng dịu dàng ôn hòa, chỉ nhiêu đó cũng đủ để quan tâ m đến tâm trạng của cô. Tăng Như Sơ nhớ đến cuốn tạp chí Phó Ngôn Chân đưa cho mình bèn vội vàng về phòng lấy. Cô đã mang về một bản khác để giở ra xem giết thời gian.
Thẩm Lân Khê nhận lấy, lật đến trang theo lời nhắc của cô, bà nhìn hình ảnh nhân vật được phóng to trên trang giấy một hồi lâu, “Chàng trai này không phải người nổi tiếng à?”
“…Anh ấy trông như thế đó ạ.” Gò má Tăng Như Sơ hơi ửng đỏ.
“A Sơ, không phải cháu thích cậu ta vì gương mặt này đấy chứ?” Thẩm Lân Khê hơi lo lắng.
Bà biết giới trẻ dạo này thường xuyên đổi “chồng”, những người “chồng” này cứ ba ngày lại đổi một lần trên trang cá nhân. Hỏi lý do thì chỉ trả lời ngắn gọn là “trông đẹp trai hơn”.
“…Cũng không hẳn là vậy ạ.” Tăng Như Sơ không giấu diếm rằng cô rất thích khuôn mặt của Phó Ngôn Chân.
Thẩm Lân Khê ngờ vực, nhìn kỹ lại liền nhanh chóng nhận ra.
“Đây là thiếu gia của tập đoàn Phó thị à?”
Chẳng mấy ai ở Giang Thành lại không biết đến Phó thị.
Tăng Như Sơ gật đầu “Dạ.”, trong lòng dấy lên sự bất an lờ mờ.
Thẩm Lân Khê tức thì lo lắng sốt ruột, “Thế thì chắc nhà bọn họ phức tạp lắm?”
Người nhà giàu đâu thiếu những chuyện thị phi, nội bộ lục đục. Những người mà bà giới thiệu với Tăng Như Sơ đều biết rõ gốc gác, gia cảnh như thế nào. Những người đó đều tốt nghiệp trường đại học có tiếng, có ngoại hình và tính cách lịch lãm, bố mẹ cũng là dân trí thức, hoàn cảnh gia đình không tệ. Điều quan trọng nhất là cả hai gia đình đều quen biết nhau.
Tăng Như Sơ không phản bác, “Đúng là phức tạp hơn nhà mình một chút ạ.”
Phó Ngôn Chân đã kể cô nghe mọi chuyện về gia đình anh mà không hề giấu diếm nên cô không muốn lừa dối Thẩm Lân Khê. Nhưng cô nói thêm để bà an lòng, “Anh ấy sẽ lo liệu tốt mọi việc ạ.”
Giọng cô không lớn nhưng rất kiên quyết bởi cô tin tưởng Phó Ngôn Chân. Thẩm Lân Khê hiển nhiên nghe ra được thái độ “nhất định phải là anh ấy” của cô, bà đặt cuốn tạp chí xuống nhìn cô. Chưa bàn đến những cái khác, chỉ với gương mặt điển trai ấy thì có khi trẻ lại hai mươi tuổi bà cũng sẽ xiêu lòng theo đuổi giống cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt. Chàng trai ấy có gương mặt quả thật dễ dàng khiến người ta đem lòng nhớ thương.
Tăng Như Sơ mím môi, lần này cô lựa chọn việc nói thật lòng mình với bà, “Bác ơi, cháu thích anh ấy lắm.”
“Vậy cậu ta có đối xử tốt với cháu không?” Thẩm Lân Khê hỏi thêm.
“Tốt ạ, anh ấy tốt với cháu lắm.” Tăng Như Sơ gật đầu.
Thẩm Lân Khê không nói gì nữa, bà không có ý ngăn cản nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm. Tăng Như Sơ rót thêm nước vào cốc cho bà, cũng rót cho mình một cốc nước rồi quyết định kể hết lại những chuyện mà cô và Phó Ngôn Chân đã trải qua cho Thẩm Lân Khê nghe. Bắt đầu từ khi cô chuyển trường cho đến hiện tại. Cô nói suốt hai tiếng vẫn chưa hết.
Tăng Phồn Thanh xem xong trận đấu, lên tầng chuẩn bị đi ngủ phát hiện hai bác cháu vẫn còn đang chuyện trò liền hỏi thăm, “Đang nói chuyện gì đấy?”
Thẩm Lân Khê vội vàng đuổi ông đi ngủ. Sợ có mặt bác trai sẽ làm con bé này xấu hổ.
Tăng Phồn Thanh bĩu môi giận dỗi nói, “Bà lúc nào cũng hung dữ với tôi.”
Hai bác cháu tiếp tục câu chuyện đang dang dở, mãi đến gần sáng Tăng Như Sơ mới kể xong, sau đó hai người về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Lân Khê hơn bốn mươi tuổi không bao giờ ngủ nướng, đây là lần đầu tiên bà ngủ đến chiều mới dậy, sau đó lấy điện thoại gọi cho cô Vương.
Bà nói với người ở đầu dây bên kia với vẻ hơi xin lỗi:
“Cô Vương à, A Sơ…A Sơ có bạn trai rồi, xin lỗi cô nhé…”
Dù có nói thế nào thì Thẩm Lân Khê vẫn không thấy an tâm với gia đình giàu có kia. Nhưng cũng có thể thấy được trái tim Tăng Như Sơ đã trao trọn cho người đó mất rồi.
Sau khi nghe cháu gái kể hết mọi chuyện, biết được chàng trai này đã trải bao nhiêu thăng trầm, nhất là sự việc liên quan đến Mạnh Tân Từ năm đó may mà có đứa trẻ này, bà cũng không biết nên nói gì lúc này đây. Cuối cùng đành hỏi Tăng Như Sơ khi nào có thể dẫn người về ra mắt. Tăng Như Sơ đáp rằng tết Âm năm nay sẽ dẫn về gặp hai bác.