Từ khi biết Thẩm Du sắp lấy vợ lại có cả em bé, Phó Ngôn Chân sốt ruột không thể chịu nổi, mấy ngày sau anh đi một mình đến nhà bác Tăng Như Sơ. Chướng ngại lớn nhất chính là bác trai cô vì bác vẫn lo lắng về gia đình nhà anh. Anh đến mà không nói với Tăng Như Sơ vì chưa biết kết quả ra sao, anh không không muốn làm cô lo lắng.
Phó Ngôn Chân vẫn hiểu rõ hoàn cảnh nhà mình, so với những gia đình bình thường thì nhà anh quả thực quá phức tạp, nhưng hiện tại anh tự tin mình có thể giải quyết được những chuyện đó. Sau mấy năm cực khổ đôi cánh của anh đã cứng cáp và mạnh mẽ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đôi cánh ấy đã có thể che mưa chắn gió cho người anh yêu.
Anh và Tăng Phồn Thanh vào phòng đọc sách đóng cửa nói chuyện. Thời tiết hôm ấy có sương mù, mưa lất phất khiến bầu trời tối sầm, khung cảnh ảm đạm khiến con người cũng sa sút tinh thần.
Đèn trong phòng sách bật sáng, hai tách trà nóng được đặt trên chiếc bàn gỗ nguyên khối. Trà được chính tay Tăng Phồn Thanh pha, ông chọn loại trà mình khá thích uống là Bích Loa Xuân chứ không phải Quan Sơn Ngân Châm. Phó Ngôn Chân cũng uống theo ông để đỡ phiền phức.
Tăng Phồn Thanh vốn định hỏi han vài câu nhưng Phó Ngôn Chân không có tâm trạng nói những chuyện bên lề mà nhanh chóng đề cập đến ý định của mình.
Tăng Phồn Thanh toan nâng tách trà không khỏi khựng lại khi nghe lời anh nói, ông ngẩng lên nhìn, im lặng vài giây mới hỏi, “Cậu có thuốc không?”
Phó Ngôn Chân bất ngờ, “Không ạ.”
Anh đã bỏ thuốc lá trong mấy năm qua.
“Vậy cậu chờ tôi một lát, tôi ra ngoài mua một bao.”
“Bác để cháu đi cho ạ.”
Phó Ngôn Chân không đủ kiên nhẫn để đi xa nên ghé luôn vào siêu thị tiện lợi gần khu nhà. Nếu năm ấy anh nán lại lâu hơn hẳn sẽ biết Tăng Như Sơ vào đây để mua sữa Vượng Tử. Chỉ hai ngày sau bà chủ nhiệt tình còn kể lại chuyện ấy với Thẩm Lân Khê.
Song hôm nay lại là một ông chú trông hàng. Anh nhìn qua đánh giá một lượt, thấy không có nhiều loại thuốc lá bèn hỏi, “Có Hoàng Hạc Lâu không?”
“Vừa bán hết rồi, lấy Trung Hoa được không?” Ông chú hỏi lại.
Phó Ngôn Chân gật đầu mua một bao rồi nhanh chóng quay về. Thời gian anh đi mua chỉ mất có mười lăm phút. Tăng Phồn Thanh nhìn anh, quả đúng như lời Thẩm Lân Khê nói rằng anh nghe lời hơn Tăng Ức Tích một chút.
Lúc nhận bao thuốc ông không quên nói cảm ơn với Phó Ngôn Chân, anh chỉ cười nhẹ đáp lại, “Không có gì ạ.” Sau đó lại lấy bật lửa châm thuốc cho ông.
Tăng Phồn Thanh chầm chậm nhả khói, có rất nhiều chuyện cứ lướt vụt qua trong tâm trí ông. Nếu Tăng Như Sơ là con gái ông thì có lẽ ông đã không đắn đo đến vậy. Bởi ông thấy mình phải có trách nhiệm hơn với cô bé đã mồ côi bố mẹ từ nhỏ, ông lo con bé phải chịu khổ, lo con bé sẽ oán hận ông không quan tâ m đến mình, điều ông lo lắng hơn cả là liệu sau này mình còn có mặt mũi để đi gặp bố mẹ con bé không…Những điều lo lắng e ngại cứ chất chồng trong lòng ông.
Điếu thuốc dần dần cháy đến đầu mẩu, gạt tàn phủ thêm một lớp tàn tro, bấy giờ Tăng Phồn Thanh mới ngước mắt nhìn chàng trai ngồi đối diện mình, “Nhà cậu có ý kiến gì không?”
Phó Ngôn Chân nghiêm túc mà chân thành đáp lại, “Nhà cháu rất thích cô ấy ạ.”
Mồ hôi sau lưng túa ra trong lúc anh nói chuyện. Đây là lần đầu tiên anh thấy căng thẳng lo lắng đến vậy từ khi sinh ra đến giờ.
Tăng Phồn Thanh lại chìm trong suy nghĩ, mãi hồi lâu sau mới lên tiếng, “Ừ.”
Ông không nghi ngờ lời nói của Phó Ngôn Chân vì Tăng Như Sơ rất được người lớn tuổi yêu mến, đã có khá nhiều người đánh tiếng hỏi ông, khi biết cô đã có người yêu thì đều tỏ vẻ tiếc nuối. Họ còn dặn ông, “Nếu con bé mà chia tay thì phải gọi ngay cho tôi nhé. Con trai tôi lúc nào cũng sẵn sàng…”
Phó Ngôn Chân đã sốt ruột đến mức không thể kiềm chế, toan muốn hỏi ông để nhận được một câu trả lời chính xác thì Tăng Phồn Thanh bỗng đứng dậy, nói với anh, “Chờ tôi một lát.”
Đến khi ông quay lại, trong tay có thêm một thứ. Quyển sổ hộ khẩu chính là câu trả lời mà ông dành cho Phó Ngôn Chân. Quyển sổ vừa nhỏ vừa nhẹ nhưng khi trao sang tay Phó Ngôn Chân thì bàn tay ông lại hơi run run. Sau cùng vẫn quyết định đưa nó cho anh.
Phó Ngôn Chân nhận sổ mà thấy xúc động, “Cháu cảm ơn bác.”
“…Ừ.”
—-
Thời tiết ở Giang Thành mấy ngày nay không đẹp lắm, cũng vì thế mà mọi người trở nên lười biếng hơn. Hôm nay lại có mưa nhỏ khiến ai cũng thấy buồn ngủ hơn bình thường. Đồng hồ báo thức reo vang, Tăng Như Sơ ngái ngủ quờ sang tắt đi. Người cô nhức mỏi khắp nơi, dường như còn buồn ngủ nên không tài nào mở nổi mắt. Đến khi cô ngồi dậy vẫn hơi choáng váng chưa tỉnh hẳn. Thế là cô vào phòng vệ sinh vốc nước vỗ nhẹ lên mặt. Cái mát dịu tạm thời xua tan cơn buồn ngủ. Đến khi về bàn làm việc thì thấy biểu tượng wechat đang nhấp nháy trên màn hình. Cô kích chuột nhấp vào xem thông báo, hóa ra là Phó Ngôn Chân gửi tin nhắn cho cô. Anh nhắn chiều nay sẽ đến đón cô tan làm.
Tăng Như Sơ bất giác bật cười thành tiếng. Cô không hề nhận ra mình đã hành động theo vô thức mà đến khi Tiểu Đỗ lên tiếng mới biết. Cô gái rất tinh quái, nhìn vẻ mặt này của Tăng Như Sơ là biết tỏng chắc chắn có liên quan đến anh người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có của cô. Nói thế chứ nếu có một anh người yêu như vậy thì chắc cô ý đi ngủ cũng cười.
Hôm ở quán bar Tiểu Đỗ đã thấy Phó Ngôn Chân hơi quen mắt nhưng lúc ấy chưa nhớ ra, chắn hẳn do men rượu nên đầu óc trì trệ hẳn. Đến khi hai người kia rời đi, cả đám thực tập sinh mới nhớ ra vừa xem buổi phỏng vấn đặc biệt của Phó Ngôn Chân cách đó không lâu. Đó là một cuộc phỏng vấn độc quyền của anh trên tạp chí kinh doanh mà công ty nào cũng phải có.
Cơn mưa ở Giang Thành phải đến chiều mới tạnh hẳn. Cầu vồng cong cong vắt ngang bầu trời trong xanh. Tăng Như Sơ vừa bước ra đã nhìn thấy Phó Ngôn Chân đứng ngoài cửa. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản nhưng lại nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, cả dáng người và gương mặt đều thuộc hàng xuất sắc, thảo nào mà người ta thường nói “người đẹp nói gì cũng đúng.”
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, Tăng Như Sơ thấy mình tỉnh táo hẳn, người này hiệu quả hơn cả cà phê hay trà đặc.
Biết Tăng Như Sơ không thích phô trương nên hôm nay Phó Ngôn Chân chỉ lái một chiếc Audi bình thường đến đón cô. Thực ra anh có lái chiếc xe nào thì cũng là thừa bởi mọi người đều nhận ra anh là ai.
Nhưng khi Tăng Như Sơ mới vào công ty đã dặn anh rằng, “Anh đừng đến công ty em đấy, không thì mọi người lại nghĩ là em đi cửa sau.”
Mấy câu này của cô khiến anh nhớ lại chuyện ngày xưa, giờ đây anh lại phải giấu giấu diếm diếm, nhưng lần này anh hoàn toàn tự nguyện bởi anh đã học được cách tôn trọng ý kiến của Tăng Như Sơ. Song lúc đó cô chỉ nửa đùa nửa than vãn số phận bất công. Công ty cô làm việc được đồn là do tập đoàn Phó thị đầu tư trong những năm gần đây, sự thật chứng minh cô lại phải làm thuê cho Phó Ngôn Chân.
Một lúc sau, một số thanh niên trong nhóm của Tăng Như Sơ cũng bước ra, chốn công cộng nhốn nháo chẳng thể bắt người ta không nói chuyện. Nhóm người đó thấy Tăng Như Sơ còn hơi “sờ sợ” một chút nhưng vắng mặt cô là lại phấn khích bàn tán sôi nổi. Không một ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của “drama” chốn công sở. Nguyên nhân chính là vì Tăng Như Sơ khá hòa đồng, không kiêu ngạo nên mọi người đều quý mến cô.
Thấy Phó Ngôn Chân đến, một chàng trai bạo dạn nhất nhóm đã vui vẻ hét lên với anh, “Anh rể đến rồi à.”
Phó Ngôn Chân khẽ cười đáp lại cậu ta. Nếu có người họ Phó ở đây thì hẳn sẽ há hốc mồm ngạc nhiên. Phó Ngôn Chân chẳng mấy khi thể hiện biểu cảm với người khác, anh rất ít khi cười và cũng không cần mọi người chào hỏi mình.
Mỗi ngày anh gặp đến mấy nghìn người, chỉ riêng việc chào lại người ta thôi cũng đủ để anh chết mệt. Nhưng nếu không chào thì trông có vẻ kiêu căng, lạnh lùng. Nên sau này anh đã ra quyết định nhân viên không cần chào hỏi với anh, chỉ cần tập trung giải quyết công việc, những việc thừa thãi không cần thiết thì loại bỏ.
Phó Ngôn Chân đưa Tăng Như Sơ đến biệt thự bên sườn núi của anh. Trước đó anh đã dẫn cô về vài lần. Vừa vào phòng khách đã thấy có rất nhiều người, họ đều là đầu bếp trong các khách sạn hạng sang của nhà Bùi Chiếu.
Nến và hoa tràn ngập phòng ăn rộng mênh mông ở cạnh phòng khách đã được chuẩn bị từ sớm. Tuy bữa tối chưa nấu xong nhưng hai người không phải chờ lâu. Khung cảnh này khiến Tăng Như Sơ choáng váng trong giây lát. Phó Ngôn Chân kéo cô ra ban công, nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.Vầng dương dần khuất sau sườn núi, màu xanh ngút ngàn của cây cối tĩnh lặng dưới bầu trời hoàng hôn như đang quan sát họ từ phía xa. Chắc hẳn ở Giang Thành không còn nơi nào đẹp hơn chỗ này nữa.
Hai mươi phút sau, bữa tối đã sẵn sàng. Đầu bếp lần lượt đặt món ăn lên bàn rồi tự giác rời đi lặng lẽ. Họ không cần lên tiếng, cũng không cần lo hai người này không biết bởi mùi hương còn hấp dẫn hơn cả âm thanh.
Tăng Như Sơ ngửi được mùi thơm bèn ngoảnh lại nhìn. Căn phòng ấy vừa lãng mạn vừa sang trọng nhưng dường như cũng có chút gì đó ấm áp giản dị chân thật…
Phó Ngôn Chân kéo cô vào lòng, khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống dãy núi phía Tây, anh chậm rãi nói, “Em có đồng ý lấy anh không?”
Tăng Như Sơ ngước lên nhìn anh, nét mặt đứng đắn thay thế cho vẻ ngả ngớn bông đùa thường trực trên gương mặt ấy. Anh đang cầu hôn cô bằng tất cả sự nghiêm túc.
Giọng nói anh vờn quanh tai cô, ngay sau đó tay cô bị Phó Ngôn Chân nắm lấy, khẽ mở lòng bàn tay cô. Một chiếc nhẫn kim cương âm ấm bởi nhiệt độ cơ thể anh truyền sang được nhẹ nhàng đặt vào. Tăng Như Sơ cụp mắt ngắm nhìn, cô biết chiếc nhẫn này được đặt thiết kế riêng, nó mang ý nghĩa quan trọng và rất nổi tiếng. Tên của chiếc nhẫn là “only”, ngụ ý rằng “duy nhất”.
Chỉ có thể đặt hàng một lần trong đời.
Cả đời này chỉ yêu duy nhất một người.
“Cả quãng đời còn lại, dành trọn để yêu em.”
Giọng nói trầm ấm hòa cùng làn gió đêm thổi vào tai cô rồi hạ cánh nơi trái tim.
—
Tối nay hai người chỉ ôm nhau ngủ, rèm cửa cũng cố tình để hở. Mai chắc hẳn là một ngày đẹp trời, vì những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm kia. Tăng Như Sơ áp mặt vào ngực Phó Ngôn Chân. Mái tóc đen thả xõa vương trên vai anh.
“Phó Ngôn Chân, em không ngủ được.” Giọng Tăng Như Sơ hơi khàn.
Đêm nay không làm gì cả khiến cô thấy không quen, trở người vài lần toát cả mồ hôi mà vẫn không ngủ được.
Phó Ngôn Chân đã phải rất kìm nén những suy nghĩ đen tối trong đầu, nghe cô nói vậy suýt nữa đã bật ra mấy lời bậy bạ nhưng cố ghìm được.
Tối nay không thể làm gì. Người con gái cạnh bên anh rất yếu ớt mà ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm.
“Hay là anh hát ru cho em nhé?” Phó Ngôn Chân vỗ lưng cô.
Đôi mắt Tăng Như Sơ sáng rực, tỉnh táo hẳn, lay cánh tay anh thúc giục, “Anh hát luôn đi.”
“Chờ anh chút.” Phó Ngôn Chân trông dáng vẻ này của cô thừa hiểu cô đang muốn trêu đùa mình, “Anh tìm bài đã, anh cũng không biết hát ru như nào.”
“Anh không biết hát ru như thế nào á?” Tăng Như Sơ không tin lắm.
“Thì anh đã hát bao giờ đâu.” Phó Ngôn Chân nhìn nét mặt như kiểu anh lừa cô, bật cười, “Không biết hát cũng là chuyện bình thường.”
“…”
Tăng Như Sơ nghĩ đến hoàn cảnh nhà anh. Bố mẹ không yêu thương nhau, cả hai đều bận rộn với những việc riêng nên chắc hẳn không dành nhiều thời gian cho anh.
Phó Ngôn Chân vẫn đang tìm kiếm bài hát, hẳn là anh không biết “Khúc hát ru” có rất nhiều phiên bản nên hàng mày nhíu chặt, chìa điện thoại về phía cô, “Em đã nghe bài nào rồi?”
“Thôi để em hát cho.” Tăng Như Sơ nhận điện thoại để sang một bên, “Sau này anh cứ thế mà hát theo.”
Lời nói có phần ngang ngược này của cô làm Phó Ngôn Chân bật cười, anh nghiêng người ngắm cô, trêu chọc, “Được, sếp Tăng nói gì anh cũng nghe hết.”
Tăng Như Sơ trợn mắt nhìn anh rồi bắt đầu khe khẽ cất tiếng hát. Giọng cô dịu dàng, giai điệu chầm chậm xen lẫn với hương trầm an thần khiến người ta mê đắm.
Bầu trời đêm đầy sao bên ngoài vô cùng lung linh rực rỡ, làn gió thoảng qua ghé chơi, hai con người ghé sát vào nhau trên giường cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
—
Hôm sau Tăng Như Sơ xin nghỉ.
Hôm đó là Thất tịch nên Cục dân chính đông đúc hơn hẳn ngày thường. Cô và Phó Ngôn Chân dậy rất sớm, trời còn chưa sáng rõ đã dậy, chăm chỉ hơn cả những ngày đi làm. Nhưng khi hai người đến Cục dân chính đã thấy một hàng người xếp hàng rồi. Cũng may hai người không đi muộn lắm nên chỉ chờ một lúc đã đến lượt. Nhân viên trong Cục yêu cầu họ đọc lời thề.
“Chúng tôi tự nguyện trở thành vợ chồng. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân đã trao cho chúng tôi… Dù già hay trẻ, chúng tôi sẽ cùng hội cùng thuyền, vượt qua khó khăn, cùng chia sẻ thịnh vượng và đau khổ, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, và trở thành những người bạn đời…”
Sau nhiều công đoạn thì cuối cùng hai người cũng nhận được hai cuốn sổ nhỏ. Bìa cứng bên ngoài màu đỏ thắm, sổ chỉ có vài trang giấy. Nó là một cuốn sổ vừa nhỏ lại mỏng nên hầu như không có cảm giác tồn tại khi cầm trên tay.
Nhưng tâm trạng lại không giống vậy, nếu có thể hình dung thì chắc hẳn tâm trạng bây giờ sẽ giống như một cây hồng vừa trải qua một cơn mưa thu mát mẻ. Trên những cành cây lúc lỉu những quả đỏ tươi chín mọng.
Một tay Phó Ngôn Chân cầm chặt cuốn sổ đỏ, tay kia nắm lấy tay Tăng Như Sơ. Mặt trời chiếu rọi con phố dài, mọi thứ trong tầm mắt trở nên rực sáng hơn hẳn.
Từ nay trở đi, cuộc sống có thể vẫn còn đầy rẫy những trở ngại nhưng sẽ không còn là cuộc hành trình lang thang một mình nữa. Sau tất cả, hai người vẫn kịp nắm tay nhau thưởng thức màn pháo hoa rực rỡ của thế gian này.