“Đây thời khắc thành công nhất trong cuộc đời tôi.”
– by Phó Ngôn Chân.
———
Tháng ba, cây liễu đâm chồi mới. Cuối cùng hai người họ cũng kết thúc chặng đường yêu đương, bước tiếp trên một hành trình mới.
Ảnh cưới đếm mỏi cả tay, váy cưới của Tăng Như Sơ dùng cả kiểu truyền thống lẫn hiện đại. Công bằng mà nói thì cô vẫn thích những tấm ảnh cưới chụp với trang phục truyền thống hơn.
Hai hàng chữ được ghi trên cái tráp sơn đen mạ vàng đựng mũ phượng khăn choàng vai và váy cưới, một hàng là “Dẫu sinh, dẫu tử, dẫu li biệt/ Đã cùng thề nguyện mãi bên nhau”, hàng còn lại là “Tay nắm tay, ta cùng hẹn ước/ Mãi mãi bên nhau tới bạc đầu.”
Có lẽ vì những câu từ quá mức hàm súc nên chỉ nhìn thôi cũng khiến cô không khỏi xúc động. Khi nhận được những thứ đồ này, Tăng Như Sơ mới nhận ra Phó Ngôn Chân đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu.
Chiếc váy cưới của cô được làm hoàn toàn thủ công, để làm ra một chiếc váy như vậy tốn rất nhiều thời gian và công sức, ít nhất phải mất một năm rưỡi mới có thể hoàn thiện sản phẩm trao cho khách hàng.
Phó Ngôn Chân cũng chuẩn bị những chiếc trâm cài và đồ trang sức cho cô, tất cả đều là đồ chạm khắc bằng thủ công do một bậc thầy thủ công dân gian thực hiện. Nghề thủ công của ông ấy là di sản văn hóa phi vật thể, một năm chỉ làm được hai ba món đồ, thậm chí chỉ một món. Thứ đắt tiền và cao cấp hơn cả chất liệu chính là tay nghề thủ công ấy. Ngay cả những hộp đựng đồ trang sức cũng rất tinh xảo.
Tăng Như Sơ đã chọn tấm hình cô mặc váy truyền thống đội mũ phượng để treo trong phòng ngủ ở ngôi nhà mới của mình.
Ở góc dưới bên phải tấm hình có ghi hai câu giống với tráp mạ vàng:
“Dẫu sinh, dẫu tử, dẫu li biệt/ Đã cùng thề nguyện mãi bên nhau”
Tay nắm tay, ta cùng hẹn ước/ Mãi mãi bên nhau tới bạc đầu”
Trích từ bài Kích Cổ 4, phần Bội Phong trong tập thơ Ba trăm bài thơ Đường.
—
Ngày tổ chức đám cưới, mới tinh mơ sáng đã thấy nhóm phù rể của Phó Ngôn Chân đến nhà gái. Tăng Như Sơ chỉ nhận ra Bùi Chiếu trong đám người đó. Vì Thẩm Du đã kết hôn nên không được làm phù rể. Dạo gần đây cô mới biết chuyện Phó Ngôn Chân từng nói sẽ để con trai mình làm phù rể cho Thẩm Du. Anh châm chọc Thẩm Du theo đuổi Triệu Doãn Điềm ra tận nước ngoài mà mãi chẳng có được một danh phận đàng hoàng. Nhưng ai biết trước chữ ngờ, Thẩm Du đã kết hôn trước anh, con trai anh ta cũng sắp đầy tháng rồi. Suốt một dạo Thẩm Du thường lấy câu nói kia để cười chê Phó Ngôn Chân, có lần cô vô tình nghe thấy.
Theo phong tục đám cưới ở Giang Thành thì nhà trai phải đến nhà gái để rước dâu. Chân cô dâu không được để chạm đất vậy nên phải nhờ anh trai hoặc em trai cõng ra khỏi nhà.
Tăng Ức Tích hôm nay mặc bộ vest lịch lãm chỉnh tề, đứng ngoài cửa phòng. Từ phía xa anh đã thấy Tăng Như Sơ ngồi yên lặng trên giường, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ rạng ngời, mặc bộ váy trắng tinh khôi…
Bỗng dưng anh thấy những gì trước mắt cứ như một cảnh tượng hư ảo. Cho đến tận lúc này anh mới thực sự nhận ra cô bé con hay chạy theo anh đã lớn thật rồi. Từ một cô bé nhút nhát ngoan ngoãn chớp mắt đã thành một cô gái tinh nghịch, thỉnh thoảng còn biết trêu anh…Hôm nay là ngày cô đi lấy chồng.
Ánh mắt hai người chạm nhau nhưng cả hai đều lặng im. Sống mũi Tăng Như Sơ cay cay, những hồi ức thuở bé ùa về, khi ấy bác dâu cô rất bận rộn, luôn dặn dò Tăng Ức Tích lớn hơn cô vài tuổi rằng “phải chăm sóc em gái”, bảo anh dẫn cô đi chơi, bảo anh phải nhường cô,…Lần nào Tăng Ức Tích cũng xị mặt không vui, dù có đôi chút miễn cưỡng nhưng lúc nào đi chơi cũng dẫn cô theo.
Cô không chơi được những trò dành cho con trai, Tăng Ức Tích cũng không biết nói lời dỗ dành mà chỉ tìm việc vặt gì đấy cho cô tham gia cùng, để cô không phải ngồi cô đơn một góc.
Anh sẽ bảo cô đi nhặt bóng, sau đó lúc về sẽ mua kem, mua đồ uống, mua bánh donut phủ sô cô la cho cô. Nhìn cô ăn ngon lành còn làm vẻ mặt ghét bỏ, châm chọc, “Ra ngoài đừng nói là em gái tao đấy.”
Nhưng lần sau ra sân bóng, anh lại bảo cô làm người cổ vũ cho mình, anh bảo cô cứ hô thật to “Anh ơi, cố lên”, điều này làm các cậu trai khác ghen tị không thôi. Không ai có em gái, chỉ mình anh có cái đuôi theo sau. Tăng Như Sơ lấy họ mẹ nên cô cùng họ với Tăng Ức Tích nhưng anh chưa bao giờ nói cô là em họ của anh. Lúc nào anh cũng giới thiệu “đây là em gái tao.”
Lúc ấy trông hai anh em khá thân thiết nên mọi người đều nghĩ là anh em ruột, có người còn ngờ vực hỏi, “Tăng Ức Tích, nhà mày đẻ trộm đấy à?”
….
Tuy hay trêu chọc Tăng Như Sơ nhưng quả thực Tăng Ức Tích đối xử với cô rất tốt. Vành mắt cô ửng đỏ, giọt lệ trong mắt chực trào.
Tăng Ức Tích rút hai tờ khăn giấy rồi đưa cho cô, “Hôm nay em là cô dâu xinh đẹp, đừng khóc.”
Lúc anh cõng cô ra ngoài, cô đã ghé lại gần khẽ khàng gọi, “Anh ơi.”
“Ừ.”
“Tối qua em ăn hơi nhiều, có nặng lắm không ạ? Chắc là nặng hơn trước nhiều.”
“…”
Dứt lời cô lại rơi nước mắt. Cô không còn nhớ rõ hồi ấy mình mấy tuổi, có lần bị ngã xe đạp trẹo chân ở khu đất trống gần nhà, Tăng Ức Tích đã đến cõng cô về.
“Đừng khóc nữa, em khóc như này là không muốn lấy cái thằng họ Phó nữa hả?” Tăng Ức Tích bông đùa..
“…” Tăng Như Sơ nín khóc luôn.
Cửa xe mở ra, Tăng Ức Tích cẩn thận đỡ cô ngồi vào trong, suốt quá trình ấy vẫn cố gắng không để chân cô chạm đất bởi Thẩm Lân Khê đã dặn anh rất kỹ.
Mấy ngày trước khi cô về nhà chồng, Thẩm Lân Khê đã sụt sùi không thôi, tâm trạng bà hệt như một người mẹ xót xa không nỡ gả con gái mình cho người khác.
“Nếu nó đối xử tệ bạc với em thì phải nói cho anh biết, đừng giấu diếm đấy.” Tăng Ức Tích nhìn cô nhắn nhủ.
Tăng Như Sơ gật đầu đồng ý với anh.
Kính xe dần được nâng lên, cô nhìn Tăng Ức Tích đang vẫy tay với mình rồi cũng vẫy chào lại. Những chiếc xe lăn bánh nối đuôi nhau rời đi. Vì đoàn xe trông rất hoành tráng nên đi đến đâu là mọi người đều vô thức dừng lại ngắm nhìn. Ai cũng biết hôm nay nhà ai tổ chức đám cưới.
—
Đám cưới được tổ chức tại khách sạn của Bùi Chiếu, anh ta đã đảm bảo rằng sẽ tổ chức theo tiêu chuẩn cao nhất của khách sạn. Khi xe chạy đến cửa khách sạn, Tăng Như Sơ đã trông thấy rất nhiều bức ảnh cưới được trưng bên ngoài. Tất cả đều là ảnh chụp cô, có cả ảnh chụp chung của cô và Vỏ Dưa. Giờ đây Vỏ Dưa đã thành một con chó già, ông nội nói răng của nó không còn tốt như trước, gần đây còn có vấn đề về đường tiêu hóa. Giang Thành cách Bắc Thành quá xa, nó không thể chịu nổi một chặng đường dài mệt mỏi như vậy. Ngoài ra nó còn bị say tàu xe, đi đường ngắn thì không sao nhưng nếu đi đường dài chắc chắn sẽ nôn, vậy nên lúc Tăng Ức Tích học xong đại học về Giang Thành cũng rất khó mang nó về cùng.
Phó Ngôn Chân giấu cô gọi điện cho ông bà để xin một vài tấm hình của ông bà và của cả Tăng Như Sơ. Lúc ấy cô không biết anh có ý định gì, đến khi nhìn thấy những bức ảnh ở khách sạn thì mới hiểu ra. Phó Ngôn Chân thường nghe cô nhắc đến Vỏ Dưa nên cũng biết cô rất nhớ nó.
Ông bà nội và Cố Nhàn đều đến tham dự đám cưới, ngay cả Trần Lộ Thu cũng đến. Triệu Doãn Điềm vừa sinh em bé nên chưa hồi phục sức khỏe, đám cưới đông người nên Thẩm Du không cho cô đến, sợ cô mệt. Vậy nhưng ảnh chụp chung thân thiết của hai cô cũng được treo ở một nơi, cạnh đó là những lời chúc phúc của Triệu Doãn Điềm dành cho cô. Mọi điều cô quan tâm lần lượt xuất hiện trong đám cưới.
Khi trời chuyển màu trong xanh, tất cả đèn trong sảnh được bật sáng. Người dẫn chương trình đám cưới đã sẵn sàng. Đây là một người dẫn chương trình rất nổi tiếng, anh ta đã được ngỏ lời mời đến dẫn đám cưới của họ ngày hôm nay. Thảm đỏ trải dài từ cửa vào cho đến sân khấu.
Tăng Như Sơ khoác tay bác trai rồi bước đi chầm chậm. Ở phía cuối con đường, Phó Ngôn Chân đang đợi cô. Anh ngắm nhìn cô từng bước đến gần mình, nhịp tim gia tốc không thể kiểm soát, rồi khi cô đến gần hơn nữa, anh không thấy trên mặt cô có bất kỳ sự căng thẳng hay ngại ngùng nào, tâm trạng hồi hộp lo lắng cũng tan biến theo.
Anh đã bàn bạc với cô rất nhiều kế hoạch tổ chức đám cưới, tuy rất muốn tổ chức một cách hoành tráng, nổi đình nổi đám nhưng cũng có thể tổ chức tối giản hơn, vì lo cô sẽ không được tự nhiên khi đứng trước nhiều người. Nhưng khi ấy Tăng Như Sơ đã mỉm cười nói rằng, “Không sao cả.”
Còn tinh nghịch trêu lại anh, “Hay là vì anh không muốn người khác biết?”
“Gì mà không muốn người khác biết? Anh chỉ muốn cho cả thế giới biết mình tổ chức đám cưới ấy chứ.”
“Được ạ, thì anh cứ làm cho cả thế giới đều biết đi.”
“…”
Bây giờ Tăng Như Sơ đã bạo dạn hơn rất nhiều khi nói chuyện với anh, thậm chí có lúc cô còn trêu ngược lại nữa.
…
Đôi môi Phó Ngôn Chân luôn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt anh nhìn Tăng Như Sơ còn ấm áp và dịu dàng hơn cả làn gió tháng ba.
Cuối cùng cô cũng bước đến trước mặt anh, nhưng anh chưa thể nắm tay cô dâu của mình mà phải đợi đến khi nào bác trai trao tay cô cho anh.
Anh vốn là một người ghét các thủ tục lễ nghi phức tạp rườm rà, nhưng lại rất kiên nhẫn trong đám cưới của mình, thậm chí còn nghĩ phức tạp rườm rà hơn nữa anh cũng chịu được. Trong những khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời, có lẽ một vài thủ tục nghi lễ là điều cần thiết, bởi nó đòi hỏi một cảm giác thiêng liêng và mang nặng sứ mệnh.
Ánh đèn đột nhiên tối đi, chỉ còn lại chiếc đèn chùm pha lê phía trên cô dâu chú rể tỏa sáng rực rỡ. Không cần nói cũng tự hiểu nhân vật chính của buổi lễ hôm nay là ai.
Dù người dẫn có giọng nói hay, tiếng phổ thông vô cùng trôi chảy và rất giỏi khuấy động bầu không khí nhưng những người mới đến không thể nghe rõ những gì anh ta nói vì anh ta nói quá nhanh lại còn đứng trên sân khấu cách hơi xa.
Phó Ngôn Chân đột nhiên cảm thấy người mình thuê là một nét bút hỏng. Phải đến khi người dẫn yêu cầu cô dâu chú rể thổ lộ tình cảm trước mặt mọi người thì anh mới lấy lại tinh thần.
Phó Ngôn Chân cầm micro, phía bên dưới chật kín khách mời, anh chỉ thoáng nhìn qua rồi chăm chú vào Tăng Như Sơ. Cô gái đứng trước mặt anh hôm nay thực sự rất xinh đẹp, chiếc váy cưới trắng tinh phủ trên thảm đỏ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ tinh tế, trông cô như một nàng tiên từ trên trời đáp xuống.
Anh bất giác mỉm cười, “Cho dù tôi có giành được bao nhiêu chức vô địch hay trúng được những hạng mục kinh doanh lớn thì cũng không thể nào bì được với thời khắc này.”
Anh hơi ngừng lại rồi dõng dạc tuyên bố, “Đây là thời khắc thành công nhất trong cuộc đời tôi.”
Khách mời bên dưới vỗ tay rần rần. Thẩm Du véo tay Bùi Chiếu, “Cái đệt! Nó nói thế thật á?”
Bùi Chiếu chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy người đàn ông trên sân khấu tiếp tục, “Tôi, Phó Ngôn Chân sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu thương và bảo vệ cô Tăng Như Sơ, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự thành công ngày hôm nay.”
“Nguyện được ở bên cô Tăng Như Sơ mãi mãi, sống chết có nhau.”
Giọng anh trầm vững, từng chữ đập mạnh vào màng nhĩ. Tăng Như Sơ ngắm gương mặt người cô yêu, thấy mắt anh đỏ hoe, yếu hầu run run như cảm xúc của anh lúc bấy giờ.
Micro được chuyển sang cho Tăng Như Sơ. Cô cầm lấy, nước mắt đong đầy trong khóe mắt không sao cầm được, một giọt tràn mi lăn xuống má. Ánh sáng chiếu vào giọt nước đó sáng lấp lánh như một ngôi sao.
Tăng Như Sơ chậm rãi cất lời, “Từ nay trở đi, Tăng Như Sơ tôi sẽ luôn sát cánh bên anh Phó Ngôn Chân, cùng anh ấy tiến về phía trước, sẽ không còn sợ hãi những nơi đông đúc ồn ào.”
“Đường còn rất dài, anh Phó à, mình cùng nhau từ từ bước đi nhé.”
Những giọt nước mắt long lanh tuôn rơi khi cô nói, nhưng môi cô lại nở nụ cười đong đầy hạnh phúc.
Sau cùng Tăng Phồn Thanh đặt tay Tăng Như Sơ vào tay Phó Ngôn Chân. Anh dịu dàng nâng mặt cô rồi hôn lên những giọt nước mắt.
—
Sau đám cưới, Tăng Như Sơ hoàn toàn kiệt sức, Phó Ngôn Chân rõ còn mệt hơn cả cô, nhưng những người bạn thân thiết vẫn chưa chịu buông tha cho anh.
Bùi Chiếu và Thẩm Du lôi anh đi uống rượu, còn biện hộ, “Bọn mình là anh em tốt thì phải uống một ly với nhau chứ.”
Phó Ngôn Chân không thèm để ý, “Cút, ai anh em tốt với bọn mày.”
Hai người vẫn vui tươi hớn hở kéo anh đi khắp nơi không chịu buông, cuối cùng còn theo vào tận phòng tân hôn để gây rối, muốn Tăng Như Sơ làm khó Phó Ngôn Chân.
Thẩm Du khó có được cơ hội làm xấu mặt thằng bạn, “Nấm Nhỏ, cậu cứ kệ nó, bọn đàn ông không thể chiều chuộng đâu, càng chiều càng hư đấy.”
Bùi Chiếu bình tĩnh đổ thêm ít dầu, “Tôi là đàn ông và tôi công nhận đó là sự thật.”
Để có thể bắt Phó Ngôn Chân xấu mặt mà cả hai lôi hết các tật xấu của đám đàn ông, bất chấp ý kiến của những người đồng giới.
Nói xong, Thẩm Du nhớ lại những gì mình bị làm khó trong đám cưới rồi quay sang trả đũa Phó Ngôn Chân, “Mày có biết Nấm Nhỏ thích gì nhất không?”
Phó Ngôn Chân ngước mắt nhìn Tăng Như Sơ, khóe môi khẽ nhếch lên, “Tao.”
Tăng Như Sơ câm nín. Lúc này cô rất muốn hùa theo bắt anh làm trò xấu mặt.
Bùi Chiếu văng tục, bị nó đánh úp không kịp trở tay thay quần áo. Dẫu sao cũng là bạn chơi từ thời cởi truồng, thôi thì hôm nay tạm tha cho nó.
Người ra ngoài hết, Phó Ngôn Chân bắt đầu cởi áo vest, tiếp đó là cà vạt…Tất cả chỉ để chuẩn bị cho “đêm xuân một khắc giá ngàn vàng.”