Uông Xưởng Công



Mục đích rất đơn giản, đó là giảm bớt sự chống đối với đại nhân, tranh thủ tăng thêm sự ủng hộ, để kể sách di tổng dời tộc c3ủa hắn có thể tiến hành thuận lợi.

Nhưng người đối lập với bọn họ không phải chỉ có một mình đ5ại nhân.

Điều này có nghĩa là Uông Ấn và những quan viên bần hàn đã đứng cùng một phía, chỉ là họ quá xa c0ách nhau, chưa gắn kết.

Địa vị và quyền lực này đã định trước hắn không thể đứng ra liên kết các thế lực khác, nhưng phu nhân của hắn như nàng thì không gặp phải trở ngại ấy.

Nàng tin rằng những vị phu nhân đó chắc chắn hiểu được tình hình hiện tại, hiểu được đây là một cơ hội đối với bản thân và nắm chắc cơ hội ấy.

Dù họ không hiểu cũng chẳng hề gì, chồng và gia tộc sau lưng họ tất sẽ hiểu được.

Diệp Tuy muốn bắc một cây cầu nối cho Uông Ấn và các quan viên bần hàn, để cùng nhau đối phó với danh gia vọng tộc.

Có chung kẻ thù thì sẽ có chung nền tảng liên minh, mọi việc sẽ dễ làm hơn.

Uông Ấn hiểu được ý của Diệp Tuy, nhưng lại lắc đầu, nói: “Hoàng thượng chắc chắn sẽ biết rõ chuyện mở tiệc.

Việc này...


e rằng không hay.” Ai cũng biết hậu viện và tiền viện không tách rời nhau, cô gái nhỏ mời khác gì hắn mời? Hoàng thượng sẽ không vui khi thấy điều này.

Huống hồ hắn chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, nếu lại liên kết thể lực của các quan viên nữa, hoàng thượng sẽ nghĩ sao? Làm vậy không khác gì để người khác nắm được thóp, sợ là sẽ khiến hoàng thượng nghi kị, các danh gia vọng tộc được thừa cơ.

Uông Ấn mỉm cười nhưng giọng nói hơi ủ ê: “Bổn tọa nhất định sẽ nhổ tận gốc các gia tộc lớn, nhưng suy cho cùng bổn tọa không cùng một phía với các quan viên khác.

Bổn họa chỉ hướng về hoàng thượng thôi.” Để Xưởng là tai mắt, là thanh kiếm sắc của hoàng thượng.

Thân là đốc chủ của Đề Xưởng, sao hắn có thể thoát khỏi phạm trù này?

Hắn đã nắm quyền lực to lớn mười mấy năm, không người nào có thể lay chuyển, đó là bởi hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng quyền lực của hắn từ đâu mà có.

Chỉ cần hơi sơ suất thì muôn đời muôn kiếp không có lại được.

Diệp Tuy im lặng nhìn chén trà đã được đẩy lại gần mình, vẻ mặt giống như Uông Ấn, không nhìn ra được cảm xúc gì.

Một lúc lâu sau, nàng lại quay sang Uông Ấn và hỏi: “Đại nhân, những điều này thiếp đều biết cả.

Chỉ là thiếp luôn thắc mắc, tại sao cuối cùng đại nhân lại bị vạn tiễn xuyên tim mà chết?” Hắn trung thành là thể, tại sao cuối cùng Vĩnh Chiêu Đế lại không tin tưởng hắn nữa? Hắn hướng về hoàng thượng thật là một trò đùa lớn! Nàng không kịp quan sát nét mặt hắn đã thốt lên: “Đề Xưởng là tai mắt, là kiếm sắc.

Tai mắt luôn có lúc mờ và điếc, kiếm sắc luôn sẽ có ngày bị cùn và rỉ sét, đến lúc đó thì sao chứ? Nếu là lệnh vua, đại nhân phải làm, vậy thì tại sao đại nhân lại bí mật cứu những con cháu nhà họ Khúc?” “Đối với hoàng thượng mà nói, đại nhân là tai mắt, là kiểm sắt, tóm lại là như một món đồ.

Nhưng với thiếp, đại nhân là đại nhân, là đại nhân duy nhất trong gia tộc lớn này.” Nói rồi, nàng hơi thở gấp, lồng ngực phập phồng liên tục, hiển nhiên là tâm trạng đang bị kích động.

Nàng đã sống hai kiếp, không ai có thể biết rõ hơn nàng Vĩnh Chiểu Đế là bậc đế vương như thế nào.

Đại nhân không liên kết với thể lực các quan viên bần hàn thì Vĩnh Chiêu Để sẽ không nghi kị hắn sao? Không, cho dù hắn không làm gì cả thì đến năm Vĩnh Chiều thứ hai mươi mốt vẫn sẽ có một trận mai phục đầy đủ cung tiễn chờ đợi hắn.

Từ thời điểm Đề Xưởng được thành lập, từ thời điểm hắn làm đốc chủ thì hướng đi của sự việc đã được xác định rồi.

Đề Xưởng là bộ máy có nhiệm vụ đặc biệt, nghe lệnh trực tiếp từ hoàng thượng, nếu nó không đủ lớn mạnh và đáng sợ thì không thể khiến triều đình khiếp sợ.

Tuy nhiên khi nó thật sự lớn mạnh và đáng sợ thì sẽ dễ dàng mất kiểm soát.

Không ai có thể cho phép một thể lực to lớn như vậy vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, làm vua một nước như Vĩnh Chiểu Để lại càng không dễ khoan dung chuyện này.


Nàng nhất định phải bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, đấu tranh với những gì mình căm ghét, cho dù trước mắt chỉ có một tia hi vọng thì nàng cũng phải tranh thủ.

Nàng tuyệt đối sẽ không lặng im ngoan ngoãn chờ đợi năm Vĩnh Chiều thứ hai mươi mốt tới, cho dù đến lúc đó Vĩnh Chiêu Để muốn đối phó với đại nhân cũng phải khiến ông ta không thể hành động một cách dễ dàng, thậm chí không thể hành động.

Đại nhân muốn bình an ổn định, chỉ với thể lực của Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh thôi thì chưa đủ, còn phải liên kết nhiều hơn.

Hắn đã là đốc chủ của Đề Xưởng, sớm đã không thể lùi lại, chỉ có thể tiến lên, tiến đến vị trí mà ngay cả Vĩnh Chiêu Để cũng không thể lay chuyển.

Tích lũy thế lực bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ bữa tiệc này! Trong Hạ Nhật Trai, Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, sắc mặt nặng nề chưa từng có, vẻ lạnh lẽo bao trùm lên hàng lông mày.

Sát khí dày đặc toát ra trên người hắn mang theo uy thế kinh người, khiến bầu không khí trong phòng cũng trở nên âm u lạnh lẽo.

Hồi lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, sát khí lạnh lẽo biến mất, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại sự lãnh đạm, vẫn là một bông Ấn trước kia.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Phong bá, lão nói...

có nên mở bữa tiệc này không?” Hẳn rời khỏi đài Xuân Ấp đã hơn nửa ngày, nhưng tình hình lúc đó luôn hiện ra trong đầu hắn.

Hắn nhớ kĩ từng câu nói của cô gái nhỏ, cũng nhớ cảm giác da đầu tê dại khi đó, càng nhớ rõ những tiếng vang trong lòng mình.

Hắn khó bề tưởng tượng được nàng có thể nói ra những lời đó, càng không cách nào hình dung được sự chấn động của mình.

Nàng thực sự khiến hắn kinh ngạc.

Chỉ những người biết trước tương lai mới dám nói ra những lời như vậy?


Lúc đó, sau khi nàng nói xong liền rời khỏi đài Xuân Ấp, để lại một câu: “Việc này không gấp, mong đại nhân suy nghĩ cẩn thận.” Phong bá khom người, cung kính đáp: “Chủ nhân, lão nô cảm thấy phu nhân nói rất đúng...

Vả lại, trong phủ trước nay chưa từng mở tiệc, bây giờ có phu nhân, có thể làm việc đó rồi.” Uông Ấn gật đầu.

Đúng vậy, trong phủ chưa bao giờ mở tiệc, nay đã có nàng, mọi thứ sẽ khác.

Hắn chợt nhớ đến vận mệnh mà nàng đã nói.

Không biết tại sao, trọng tâm của hắn và nàng không nằm ở tương lai đã xảy ra kia mà là ở hiện tại chân thực.

Cho nên nàng không nói về sau sẽ có những chuyện lớn nào đó xảy ra, cũng không nói sẽ có nhân vật xuất sắc nào xuất hiện, lại càng không nói những người và việc gì sẽ liên quan chặt chẽ đến vận mệnh của hắn.

Bởi vì hai người họ đều hiểu, tương lai là bất định, nhưng hiện tại thì có thể nắm giữ.

Ánh nến trong Hạ Nhật Trai lay động, cõi lòng Uông Ấn dần sáng ngời, hắn chợt ngộ ra: Không sai, trước kia hắn đã biết vận mệnh ở trong tay mình, không tin nó đã được định trước nên đương nhiên không cần phải lùi bước né tránh.

Nàng đang dùng cách của nàng để bảo vệ hắn, hắn không thể lo trước lo sau, sợ bóng sợ gió được.

Vậy thì cứ tổ chức bữa tiệc này như lời nàng nói đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận