Những “tiết lộ” này khiến nàng khá là vui vẻ. Bởi vậy, sau khi nghe xong nàng còn mỉm cười gật đầu, khiến cho tất cả những cô nương kia như thể bị hóc xương cá, quả thực không còn lời gì để nói.
“Cô nương, có vẻ hai vị cô nương của viện Bích Sơn không dễ kết thân, cô nương phải cẩn thận...” Bội Thanh nói mà hàng lông mày khẽ cau lại.
Hai vị cô nương đó có tài đánh đàn hơn người, gia thế lại lớn, mà cô nương nhà mình lại nhờ vào ân đức của Trưởng công chúa mới được Bích Sơn Quân thu nhận, thực tế đến ngay cả gảy đàn cũng không biết. Không hòa hợp nhau như thế, học cùng với nhau liệu có bình yên?
Diệp Tuy chậm rãi bước tới viện Bích Sơn, nét mặt nàng hết sức bình thản,3còn thấp thoáng vẻ vui sướng, nàng nói: “Bội Thanh, không cần lo lắng.”
Nàng biết rõ tính tình và phẩm hạnh của hai người kia, có khi còn hiểu rõ hơn những cô nương khác trong viện Bích Sơn. Thậm chí, có khi còn hơn cả chính hai người họ tự hiểu về bản thân mình.
Nàng sống nhiều một kiếp, chứng kiến được nhiều chuyện và biết được bọn họ đã lựa chọn thế nào khi gặp nguy nan. Một người thà chết chứ không khuất phục, người còn lại thì chết trận trên sa trường.
Bọn họ giống như trăng sáng trên trời, tỏa ánh hào quang cao quý. Người như vậy, há có thể gây khó dễ với những cô nương khác trong viện Bích Sơn nhỏ bé này?
Có lẽ kiếp này đã có nhiều khác biệt so với kiếp trước, nhưng nàng tin rằng vẫn còn2có những thứ không thay đổi, chẳng hạn như tính tình phẩm hạnh của hai cô nương họ Cố và họ Mục. Cảm giác nghe danh không đủ chân thực, nên giờ nàng muốn tự mình chứng kiến nhân cách của bọn họ, rốt cuộc bọn họ có thay đổi hay không.
Rất nhanh, Diệp Tuy đã tới ngoài cổng viện Bích Sơn, sau đó được một đứa hầu nhỏ tuổi phục vụ trong viện dẫn vào trong. Vừa đến cửa, nàng đã trông thấy Cố Thanh Huy và Mục Nghị.
Bấy giờ ở trong viện, một cô nương đang chơi đàn, cô nương còn lại thì đang múa kiếm. Bọn họ đều đang đắm chìm trong đó, hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của Diệp Tuy.
Tiếng đàn có khí thế hào hùng, đường kiếm sắc bén chuẩn xác, cả hai hợp thành một bức họa hùng vĩ.1Diệp Tuy như thể nhìn thấy khí khái oai hùng của hàng ngàn binh mã đang xông trận, cũng khiến nàng cảm nhận được nỗi bi thương không oán hận khi da ngựa bọc thây*.
(*) Da ngựa bọc thây: Ngày xưa, khi các viên tướng lĩnh chiến đấu ngoài mặt trận bị hy sinh phải lột da ngựa bọc xác để chôn cất. Hình ảnh ẩn dụ của hành động xả thân hi sinh ngoài chiến trường.
Trong thoáng chốc, Diệp Tuy thầm nghĩ đến bốn chữ “cầm tâm kiếm đảm*”, bốn chữ này rất thích hợp để nói về con người của hai vị cô nương này.
(*) Cầm tâm kiếm đảm: Đánh đàn thì thể hiện được lòng dạ cao đẹp, múa kiếm thì thể hiện được sự gan dạ. Ý chỉ những người có nội tâm cao đẹp.
Chẳng trách, cuối cùng bọn họ lại có lựa chọn1như vậy. Tiếng đàn oai hùng cùng đường kiếm kiên định thế này, những cô nương khác trong viện Cầm không ai có thể so bì được.
Diệp Tuy khẽ nín thở yên lặng, nàng không muốn quấy nhiễu đôi “cầm tâm kiếm đảm” này. Cùng lúc đó, khóe môi nàng cũng hơi nhếch lên, đôi mắt phượng ánh lên nét cười.
Chỉ dựa vào cảnh tượng trước mắt này là nàng biết có một vài chuyện vẫn không thay đổi. Giống như những gì nàng đã từng được nghe ở kiếp trước, Cố Thanh Huy và Mục Nghị đúng là hai nhân vật tựa trăng sáng trên trời.
Bích Sơn Quân thật may mắn khi có được hai đệ tử thế này, tiếc thay...
Nhớ đến chuyện xảy ra vào những năm cuối thời Vĩnh Chiêu, nụ cười của Diệp Tuy biến mất, mặt mày cũng nhuốm vẻ lạnh băng.
Đáng tiếc,1Bích Sơn Quân này lại không phải là một người thầy tốt!
Một lúc sau, tiếng đàn và đường kiếm cùng dừng lại. Hiển nhiên, bọn họ đã để ý thấy Diệp Tuy đang đứng trong viện Bích Sơn, ánh mắt họ đều nhìn về phía nàng.
Lúc này, Diệp Tuy mới nhìn rõ vẻ ngoài của hai người họ. Cả hai sàn sàn sàn tuổi nhau, tầm mười sáu mười bảy tuổi giống như các cô nương Khuê Học đã nói, dung mạo đều cực kỳ xinh đẹp.
Cô nương đánh đàn khẽ nhướng mắt, ngước cằm lên, trông rất thanh cao lạnh lùng. Cô nương múa kiếm lại có ánh nhìn mang đầy vẻ tò mò, mặt mày mang theo nét anh khí.
Nghĩ đến những lời miêu tả của người khác, Diệp Tuy dễ dàng phân biệt được hai người họ, người đánh đàn là Cố Thanh Huy, người múa kiếm là Mục Nghị.
Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi tiến lên vài bước tự xưng tên mình, sau đó mỉm cười chào Cố Thanh Huy và Mục Nghị: “Gặp hai vị tỷ tỷ, muội xin có lời vấn an.”
Cố Thanh Huy gật đầu, lạnh nhạt đáp lời: “Khách khí rồi, ta là Cố Thanh Huy.”
Dứt lời, nàng ta cúi đầu chỉnh lại dây đàn, không nói gì thêm, trông có vẻ vừa cao ngạo lại thanh lãnh.
So ra thì Mục Nghị nhiệt tình hơn nhiều. Mục Nghị thu thanh kiếm lại, cười đáp: “Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta đều biết muội là đệ tử mới được thầy thu nhận, còn do Trưởng công chúa đích thân đề cử. Ta là Mục Nghị, chào đón muội vào viện Bích Sơn. Sau này chúng ta lại có thêm một người bạn rồi, thật tốt quá!”
Khi nàng nói chuyện, đôi mắt cười híp lại, trông có vẻ như tâm trạng đang rất tốt. Cử chỉ lại hoạt bát, rất có sức hút, khiến người đối diện cũng bất giác mà phấn chấn hẳn lên.
Diệp Tuy lại mỉm cười, nhưng không tiếp lời Mục Nghị.
May mắn, Mục Nghị là một người dễ gần, nàng buông kiếm xuống, đi đến cầm tay Diệp Tuy, thân thiết nói: “Diệp muội, thầy vừa có việc rời khỏi viện Bích Sơn. Người có dặn dò chúng ta, nếu muội đến thì cứ ở trong viện luyện đàn là được...”
Khi nói đến đây, nụ cười của Mục Nghị thoáng khựng lại, nét mặt có chút bối rối.
Nàng vừa nhớ ra đây là lần đầu tiên Diệp Tuy đến viện Bích Sơn, nhưng lại đúng lúc Bích Sơn Quân đi vắng, nói thế nào cũng cảm thấy áy náy.
Diệp Tuy lại không bận lòng, nàng đến đây là vì hai “ngôi sao sáng” này, còn Bích Sơn Quân có ở trong viện hay không, có chỉ dạy nàng hay không, nàng vốn đâu có để tâm.
Thực tế, nàng cũng đã sớm đoán được Bích Sơn Quân sẽ chẳng ở đây đợi nàng. Y bị buộc phải nhận lời đề cử từ Trưởng công chúa mới thu nhận nàng thì sao có thể niềm nở mà chỉ dạy nàng được?
Nếu Bích Sơn Quân có ý chỉ dạy nàng thật thì cũng sẽ chẳng chờ tới hơn nửa tháng sau mới gọi nàng đến viện Bích Sơn. Từ khi Khuê Học mở cửa trở lại đến nay, đã có mấy buổi lên lớp học đàn rồi.
“Không sao ạ, chỉ là tiếng đàn của muội dở tệ, sợ sẽ làm phiền hai vị tỷ tỷ.” Diệp Tuy trả lời, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra thất vọng chút nào.
Nghe nàng nói vậy, Cố Thanh Huy ngẩng lên lướt mắt nhìn nàng, song vẫn im lặng như cũ.
Mục Nghị chớp mắt, tò mò hỏi: “Ta nghe nói muội không biết đánh đàn, ngay đến cầm sư của viện Cầm cũng không nghe nổi, có thật thế không? Không biết đánh đàn thì đến viện Bích Sơn làm gì? Hay… muội đàn cho chúng ta nghe thử, được không?”
Diệp Tuy ngẩn người, không biết nên trả lời ra sao cho phải.