Ưu Ái


Diêu Tự không những học giỏi mà còn rất tháo vát.
Nghê Tinh Kiều với Lộ Lý có làm hư đồ điện tử gì cũng đều tìm đến Diêu Tự, vào tay anh là sống lại hết.
Anh cầm chiếc MP3 màu xanh bạc hà về phòng học.

Sáu giờ bốn mươi, Tào Quân đã trấn thủ trước cửa từ sớm, nhưng Tề Vi Ninh bình thường vẫn hay đến lớp sớm nhất lại chưa thấy tăm hơi đâu.
Diêu Tự nhớ lại cảnh tượng tối qua Tề Vi Ninh bị ức hiếp, nghĩ chắc hôm nay nó không tới, dù gì trên mặt cũng đang bị thương.
Nhưng không ngờ Tề Vi Ninh vẫn tới, mặt tím bầm, khi nó vào lớp thì Tào Quân hỏi:
– Mặt em làm sao thế?
Tề Vi Ninh trả lời:
– Em đạp xe bị ngã.
Cậu ta nói xong thì lia mắt về phía Diêu Tự.
Cả cái lớp này chỉ có mình Diêu Tự biết đây không phải vết thương do ngã.
Hẳn nhiên Tào Quân cũng không tin lời Tề Vi Ninh nói, nhưng cũng không hỏi nhiều, bảo nó về chỗ ngồi.
Tuy hôm qua lại là một lần ra tay tương trợ, nhưng hôm nay Tề Vi Ninh vẫn chẳng nói nhiều hơn với Diêu Tự câu nào.

Nhưng mà trong lòng Tề Vi Ninh vẫn hàm ơn Diêu Tự, nhân lúc không ai chú ý, nó đưa cho Diêu Tự hộp sữa thay lời cảm ơn.
Diêu Tự thật sự không thích uống sữa, ngày nào Thích Mỹ Linh cũng ép anh uống, bây giờ nhớ tới cái mùi ấy thôi là đã muốn lộn ruột.
Nhưng anh vẫn nhận, anh không uống thì cho Nghê Tinh Kiều.

Huống chi Tề Vi Ninh cũng xuất phát từ ý tốt, Diêu Tự không đến mức phải làm người ta xấu hổ.
Nhưng buổi chiều Tề Vi Ninh về sớm, tiết thể dục anh thấy nó được một người phụ nữ dẫn đi.
– Cái cậu ta cần không chỉ là cậu ra tay nghĩa hiệp đâu.

– Lâm Tự Châu ngồi xổm trên bồn hoa, đột nhiên bật cười rồi nói.
Diêu Tự vừa ra khỏi sân bóng rổ, người nhễ nhại mồ hôi, quay đầu nhìn sang Lâm Tự Châu anh cũng phải ngây ra một lúc.
Lâm Tự Châu nói:
– Ngày nào cậu ta vẫn chưa học được cách trả đòn thì ngày đó cậu ta vẫn chưa thể thoát khỏi hiện trạng này.
– Cậu nói cái quái gì vậy? – Diêu Tự giả vờ nghe không hiểu.
Anh quay người đi về phía căn tin, mới chơi bóng xong nên vừa nóng vừa khát.
Lâm Tự Châu nhảy xuống khỏi bồn hoa, đuổi theo Diêu Tự, đưa chai nước lạnh trong tay cho anh.

Diêu Tự chẳng thèm liếc, càng không có ý định nhận.
Lâm Tự Châu bị hắt hủi một lần nữa cũng không thấy tỏ ra buồn bã, chỉ cười cười đi dò dò bên cạnh.
– Cậu bám theo tôi làm gì? – Diêu Tự hỏi.
– Thấy cậu thú vị.

– Lâm Tự Châu nói – Trông cậu lạnh lùng như quỷ nhưng cũng có lúc rất trượng nghĩa.
Diêu Tự thả chậm cước bộ, nhìn sang Lâm Tự Châu, mặt mày không được vui cho lắm:
– Cậu hiểu tôi đến thế ư?
– Làm gì có.
– Vậy thì đừng có đoán bậy đoán bạ tôi là người như thế nào.
Lâm Tự Châu ngó anh, bắt đầu cười khằng khặc, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì hoạt kê lắm vậy.
Diêu Tự lườm Lâm Tự Châu, bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy tên này vô duyên khủng khiếp.
Ban đầu anh đã không có ấn tượng tốt về Lâm Tự Châu rồi, dù gì bố của tên này cũng là người đẩy Nghê Tinh Kiều vào viện nằm.

Với những chuyện của Nghê Tinh Kiều thì Diêu Tự không bao giờ quan tâm lý lẽ, chẳng cần biết đối phương có thái độ hối lỗi chân thành thế nào, anh cũng phải ghim hết, hơn nữa còn cực kỳ căm hận.
– Cậu hung dữ ghê.
Diêu Tự cóc muốn quan tâm tới cậu ta nữa, bước nhanh về phía căn tin.
Lâm Tự Châu không tiếp tục bám theo, mà đột nhiên liếc thấy cái tên Lộ Lý.
Tiết thể dục nhàm chán quá, Lâm Tự Châu lại không thích chơi bóng, thế là cậu ta bắt đầu kiếm chuyện, đến một góc vắng người lôi điện thoại ra.
*
Lộ Lý mới mua một cây kem, đến chỗ bồn hoa chuẩn bị giải khát thì chiếc điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.

Mắt nó đảo dáo dác xung quanh, xác nhận không có ai nhìn mình mới xoay người lén lấy điện thoại ra.
“Bước Nhảy Thần Tiên” gửi tin nhắn: Hôm nay nóng ghê.
Tim Lộ Lý nhảy cẫng.
Mới nãy nó đi mua kem cũng mua cho Lâm Tô Thần một cây, nhưng người ta không nhận, còn trơ mặt hỏi:
– Chúng ta thân đến vậy ư?
Lộ Lý muốn nói đương nhiên là thân rồi! Hai đứa tối nào cũng chat QQ đến nửa đêm cơ mà.
Nhưng nó nghĩ con gái nhà người ta chắc là đang ngại ngùng, nên cười hề hề:
– Chúng ta là bạn cùng lớp mà!
Lâm Tô Thần trưng bộ mặt vô cảm, bảo:

– Vậy cậu định mua kem cho cả lớp luôn à?
Trí mạng.
Để bảo vệ tiền tiêu vặt của mình, Lộ Lý buồn tủi bỏ đi.
Mới nãy còn từ chối mình, giờ tự nhiên lại nhắn tin, quả nhiên hot girl chỉ thẹn thùng thôi.
Lộ Lý mở cờ trong bụng, trả lời: Ừa đúng rồi, nên mới nãy mình mới mua kem cho cậu đó.
Lâm Tự Châu đọc tin trả lời của Lộ Lý, nhướn nhướn mày.
Đúng lúc này Lâm Tô Thần từ phía sau đi tới, vỗ vào lưng cậu ta:
– Đang làm gì thế?
– Nãy tên Lộ Lý kia mua kem cho chị à?
– Sao em biết?
Lâm Tự Châu cười:
– Chị có nhận không?
– Chị nhận kem của cậu ta làm gì? Chị cũng tự mua được mà.

– Lâm Tô Thần nói – Cậu ta lạ ghê.
– Chắc là thích chị đấy.
– … Mắc gì thích chị? Hết chuyện để làm à?
Lâm Tự Châu nhìn chị mình, cảm thấy người kỳ lạ nhất trên thế giới này chính là chị ta.
Buổi tối, Diêu Tự theo lệ thường đến bệnh viện thăm Nghê Tinh Kiều sau giờ học.

Ngày nào anh cũng đi đi về về như vậy, bố mẹ Nghê Tinh Kiều cũng thấy ngại.
– Không sao đâu ạ.

– Diêu Tự nói – Tới đây mỗi ngày con cũng yên tâm hơn.
Nghê Hải Minh lại “sẵn miệng” nói đùa:
– Thằng bé Diêu Tự này tốt tính quá, ngày xưa lập hôn ước cho hai đứa quả là sáng suốt!
Nghê Tinh Kiều quăng cái nhìn khinh bỉ, nói với họ:
– Thôi cho con xin! Để bệnh nhân được nghỉ ngơi yên tĩnh đi ạ!
Tối nay Thích Mỹ Linh có nhà nên Diêu Tự cũng không được về quá muộn, đấu võ mồm với Nghê Tinh Kiều một lúc rồi đi.


Vừa xuống cầu thang thì sực nhớ ra vẫn chưa đưa sữa cho Nghê Tinh Kiều, thế là anh lại vòng lên.
Nghê Tinh Kiều đang trốn trong chăn đọc tiểu thuyết.
– Lén la lén lút làm cái gì đó? – Diêu Tự để sữa lên cái bàn bên cạnh, ghé lại nhòm.
Nghê Tinh Kiều vội vàng giấu vào chăn:
– Không cho cậu coi!
Cậu coi rồi lại giễu mình!
Diêu Tự cười cười, bỗng nhiên nhanh trí:
– Cậu thích đọc tiểu thuyết à?
Nghê Tinh Kiều do dự một hồi, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.
– Tiểu thuyết tình yêu?
Nghê Tinh Kiều nhếch môi, muốn cười lại không dám cười, nhưng lại viết toẹt đáp án lên mặt.
– Vậy được.

– Diêu Tự nói – Lần sau tới mình tặng cậu một quyển, hay cực.
– Thiệt không đó?
– Có bao giờ mình gạt cậu chưa? – Diêu Tự nhéo mặt Nghê Tinh Kiều, sau đó rời đi trong tiếng gào la của đối phương.
Khi Diêu Tự về đến nhà thì Thích Mỹ Linh đã rửa xong trái cây đợi anh dài cổ rồi.
– Sao hôm nay con lại về muộn nữa vậy?
– Trực nhật.

– Diêu Tự không thể nói mình đến bệnh viện thăm Nghê Tinh Kiều, nếu nói như vậy thì chắc chắn tối nay sẽ lại cãi nhau ỏm tỏi cho coi.
– Sao con phải trực nhật hoài vậy! – Thích Mỹ Linh bảo anh cầm trái cây về phòng – Mẹ phải tìm giáo viên của con nói chuyện mới được, việc này quá mất thời gian.
Một tay Diêu Tự cầm cặp, tay còn lại bưng đĩa trái cây, nghe thấy lời mẹ nói thì dừng bước.
– Mẹ bớt quản con lại một chút được không? – Diêu Tự xoay lưng lại với mẹ, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình – Rốt cuộc mẹ có nghĩ đến cảm nhận của con không?
Chỉ một câu nói như thế thôi mà Thích Mỹ Linh đã nổi sùng.

Diêu Tự chưa kịp phản ứng thì đĩa trái cây trong tay anh đã đổ ập xuống sàn.
– Mày nói cái gì? – Thích Mỹ Linh nạt anh – Mày còn dám nói như thế với mẹ hả?
Diêu Tự không nhúc nhích gì, chỉ nhắm nghiền mắt lại.
Những lúc thế này không được cãi tay đôi với mẹ, nếu không thì toi chuyện thật.
– Tao thành ra ngày hôm nay đều là do mày cả! Thế mà bây giờ mày còn dám nói là tao không nghĩ đến cảm nhận của mày sao? – Thích Mỹ Linh quát lên như phát rồ – Vậy ngày xưa mày có nghĩ đến cảm nhận của tao không? Tao cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học, mày báo đáp tao được cái gì chưa? Cái đồ vong ơn bội nghĩa! Thà mày chết đi còn hơn!
Diêu Tự hít thở thật sâu, không phát ra một âm thanh nào.
Mấy câu này anh nghe nhai nhải không biết bao nhiêu lần, từ cấp hai tới giờ, từ khi Diêu Chấn Hải ly hôn với Thích Mỹ Linh.
Mấy năm qua, Thích Mỹ Linh ngày càng trở nên cực đoan, lần nào Diêu Tự ở chung với mẹ cũng phải hết sức cẩn thận, sợ mình sơ sẩy nói ra câu gì đó làm mẹ sụp đổ.

Mẹ mà sụp đổ thì anh cũng sắp rồi.
Sau đó Thích Mỹ Linh mắng chửi gì nữa Diêu Tự không còn nghe rõ, anh bắt đầu thả hồn mình đi, dùng cách này để trốn tránh hoàn cảnh thực tại.
Đợi đến khi Thích Mỹ Linh chửi đã rồi, Diêu Tự mới từ từ mở mắt ra.
Người phụ nữ trước mắt anh đỏ lừ hốc mắt, vẫn đang phẫn nộ trừng anh, cứ như có mối hận nghìn kiếp với anh vậy, thiếu điều lột da anh ra mà thôi.
– Mẹ chửi xong chưa? – Diêu Tự khom người nhặt quả táo dưới đất lên đặt vào tay mẹ – Chửi xong rồi thì con đi học bài đây, sắp thi tháng rồi, không giành được hạng nhất mẹ lại đập bàn.
Anh nói xong thì đi sượt qua vai mẹ, về lại phòng mình.
Diêu Tự khóa cửa phòng, nghe thấy tiếng người bên ngoài kêu the thé:
– Mày khóa cửa làm gì hả thằng kia!
Diêu Tự giả vờ như không nghe thấy, cũng chẳng đáp lại, bỏ cặp xuống ngồi lên giường, thẫn thờ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Một hồi sau, Thích Mỹ Linh vẫn đang đập tay đá chân vào cửa phòng anh, Diêu Tự vẫn không màng.
Anh ra chỗ bàn học, mở cặp lấy cuốn sổ màu đen ra.
Đó là nhật ký của anh, anh có rất nhiều chuyện muốn giãi bày, nhưng không thể nói cho bất kỳ ai biết.
Con người cũng giống như quả bóng bay, càng tích tụ nhiều cảm xúc thì càng dễ phát nổ, sẽ nổi cơn cuồng nộ như Thích Mỹ Linh vậy.
Diêu Tự không muốn phát rồ như vậy, cũng không muốn kể người khác nghe, vì thế anh viết vào nhật ký, xem nó như lối thoát duy nhất.
Những điều được ghi trong cuốn nhật ký này mới là con người thật của anh.

Còn Diêu Tự mà Thích Mỹ Linh, Nghê Tinh Kiều và những người khác nhìn thấy đều là vỏ bọc.
Anh chầm chậm lật ra những trang giấy chi chít chữ viết, Thích Mỹ Linh ở bên ngoài đang chửi anh là thằng vô ơn.
Lật tới một trang trống, anh cầm bút lên, viết:
Ngày 17 tháng 9, không có sao.
Một đêm tệ hại.

rất nhớ em.
Đầu bút điểm vào dấu câu cuối cùng, tô đen dấu chấm rỗng tâm. (*)
(*) dấu chấm câu bình thường trong tiếng Trung là ” 。”, ở giữa ko có tô đen.
Diêu Tự nghĩ, nếu như có Nghê Tinh Kiều ở đây thì tốt quá, anh muốn ôm người ta để tìm một gầu an ủi.
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng ra dáng hình đối phương giữa trận địa quát tháo.

Chắc bây giờ cậu nhóc kia đang trốn trong chăn đọc tiểu thuyết, như một hoàng tử nhỏ vô ưu vô lo trốn trong câu chuyện cổ tích của mình.
Còn anh, là một tội đồ bị trói ở nơi rừng thiêng nước độc, cần phải phá bỏ gông cùm mới có thể trốn thoát.
Anh không biết liệu mình có cơ hội để ở bên hoàng tử nhỏ hay không, cũng không biết liệu hoàng tử nhỏ nhìn thấy anh như thế này thì có sợ anh hay không.
Diêu Tự nằm nhoài trên bàn, khẽ thở dài, cầm lọ mực ném vào tường.
Mực đen văng tung tóe trên nền tường trắng, sau đó lũ lượt chảy xuống sàn.
Như thể mặt tối của cuộc đời đang mon men nuốt chửng ánh mặt trời rạng rỡ, khiến anh cảm thấy mọi hy vọng của mình ở kiếp này đều đã tàn lụi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận