Tề Vi Ninh chuyển trường đột ngột quá, lại còn im re, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Diêu Tự đoán được có lẽ là liên quan tới bắt nạt học đường.
Tề Vi Ninh vốn cậy mạnh lại còn cứng cỏi, Diêu Tự có thể cảm giác được cậu ta không tín nhiệm những người xung quanh, không tin bạn học cũng không tin thầy cô.
Có thể chuyện này có liên quan tới gia đình.
Con trai riêng của hiệu phó, là bí mật là ai cũng biết, nhưng hiệu phó lại không đường đường chính chính nhận cậu ta.
Không nhận thì không nói gì, nhưng lại còn thu xếp cho cậu ta vào trung học số Một An Thành, làm như thế hoàn toàn không phải vì muốn tốt cho con mà là đang muốn lấp đầy nguyện vọng cá nhân của bản thân: Tuy bố không nhận con, nhưng bố sẽ cố gắng cho con điều kiện ăn học tốt, bố là một người cha đầy trách nhiệm.
Đàn ông kiểu này giả tạo phát ớn.
Diêu Tự nhớ tới bố mình, cảm thấy bọn họ cùng một giuộc.
– Chữ Tề Vi Ninh đẹp ghê.
– Nghê Tinh Kiều khen một câu tự đáy lòng.
Thật ra chữ của cậu cũng ổn, nhưng không luyện đàng hoàng, lúc trước thầy cô hay nói chữ cậu xấu hơn cả gà bới, vì để Nghê Tinh Kiều luyện chữ chăm chỉ hơn mà thậm chí còn trừ điểm trong bài kiểm tra của cậu.
Từ năm học này trở đi, Nghê Tinh Kiều cũng đã cố gắng tập viết, nhưng như vậy thì tốc độ làm bài sẽ chậm lại, khi làm cái đề thi tháng cậu đã nghĩ: Cũng may mình không tham gia thi, đề gì đâu mà khoai quá, nếu mình còn phải rèn chữ thì chắc làm không kịp mất!
– Tề Vi Ninh? – Lâm Tự Châu nói – Là người bạn cùng bàn lúc trước của cậu đó hả?
Lâm Tự Châu và Tề Vi Ninh gần như không quen biết gì nhau, khi cậu ta tới thì Tề Vi Ninh đã đi rồi, đến cả một câu còn chưa nói với nhau nữa là.
– Cậu ta chuyển trường sau đó viết thư tỏ tình à?
Diêu Tự cạn lời nhìn cậu ta:
– Chỉ có cậu suốt ngày nghĩ toàn mấy chuyện đó.
Lâm Tự Châu cười:
– Chưa chắc đâu nhá.
Cậu ta nhìn Diêu Tự một cách đầy thâm ý, còn nhướn mày nữa.
Hành động này trong mắt Nghê Tinh Kiều chính là “liếc mắt đưa tình”, cậu quay sang nói với Lâm Tự Châu:
– Cậu đừng tưởng mình là Pikachu muốn phóng điện ở đâu thì phóng.
Lâm Tự Châu cười ngặt nghẽo:
– Sao cậu đáng yêu thế!
Nghê Tinh Kiều rợn da gà:
– Đừng có ham muốn tôi, tôi không thích kiểu người như cậu đâu!
– Đúng vậy.
– Diêu Tự lẳng lặng bồi thêm – Cậu là vợ mình.
Sau đó Nghê Tinh Kiều thụi cho Diêu Tự một đấm.
Ba người giỡn đủ rồi thì chụm đầu vào đọc thư của Tề Vi Ninh.
– Hai người cho tôi chút không gian riêng tư được không?
– Không được.
– Nghê Tinh Kiều rất quả quyết.
– Một người đọc cũng là đọc, hai người đọc cũng là đọc.
– Lâm Tự Châu hùa theo Nghê Tinh Kiều – Thêm mình nữa cũng đâu có nhiều.
Diêu Tự hết cách với hai đứa này, đành phải cảnh cáo tụi nó đọc xong không được nói cho ai khác biết.
Thực ra trong thư Tề Vi Ninh cũng không nói chuyện gì mà không thể cho người khác biết, chỉ muốn cảm ơn Diêu Tự vì đã ra tay giúp đỡ.
“Trước giờ mình được giáo dục là phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn ở nhà, nhẫn nhịn ở bên ngoài, người ta đối xử tốt với mình mình không thể dễ dàng tiếp nhận, người khác bắt nạt mình mình không được phản kháng.
Mình được dạy rằng những đứa trẻ khác đều có thể có gai trên người nhưng mình thì không được, mình khác với bọn họ, mình không được gây chuyện, không được làm phiền người khác.”
Diêu Tự đọc mà nhăn mày, còn Nghê Tinh Kiều thì bĩu môi.
“Xưa nay chưa từng có ai giúp mình, không ai bệnh vực mình, mãi cho đến hôm ấy, cậu và Nghê Tinh Kiều chạy vào con hẻm nhỏ, đó là lần đầu tiên mình cảm giác được hình như mình không phải là người đáng chết.
sau cậu lại cứu mình một lần nữa, còn nói mình nên học cách phản kháng.
Cậu là người đầu tiên nói mình có thể phản kháng, mình rất cảm ơn cậu.”
Cách trần thuật của Tề Vi Ninh không xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng mà Nghê Tinh Kiều vẫn thắt lòng.
Cậu cũng biết Tề Vi Ninh là con riêng của hiệu phó, còn từng “tám” ngầm với Lộ Lý về chuyện này.
Bọn họ giống như đại đa số học sinh khác, không thích tính cách của Tề Vi Ninh, cảm thấy nó cố chấp và rất khó để chơi chung.
Nhưng mà đám trẻ con được sống trong môi trường hạnh phúc chưa từng đi tìm hiểu người bạn học này của mình sống trong hoàn cảnh như thế nào, bọn họ chỉ nhìn thấy tính cách quái gở mà đối phương thể hiện ra bên ngoài, chưa bao giờ nghĩ tại sao nó lại hành xử như vậy.
Tề Vi Ninh bị bắt nạt, lại chọn nhẫn nhịn chứ không méc giáo viên, cũng chưa bao giờ phản kháng.
Có lẽ cậu ta vốn không phải người yếu đuối, nhưng do luôn bị người ta nói mình không có tư cách trở nên mạnh mẽ.
Nghê Tinh Kiều hơi khó chịu, khẽ nói:
– Diêu Tự ơi, mình thấy hơi hối hận.
– Hối hận điều gì?
– Lúc Tề Vi Ninh còn ở đây, đáng lẽ mình nên kết bạn với cậu ta.
Tề Vi Ninh không có một người bạn nào, toàn đi đi về về một mình.
Nghê Tinh Kiều nhớ tới hồi khai giảng bọn họ rủ nó đi ăn chung, nhưng nó lại lấy hộp giữ nhiệt ra, ngồi trong lớp vừa ăn vừa tiếp tục làm bài.
Cô độc, lạnh nhạt, đứng đắn giả.
Nhưng thật ra, nó cũng mong có bạn lắm chứ.
Diêu Tự biết Nghê Tinh Kiều là đứa dễ mủi lòng, anh hiểu được cảm xúc bây giờ của cậu.
anh giơ tay lên xoa đầu Nghê Tinh Kiều, không nói gì.
Đợi đến khi đọc hết thư, ba đứa làm thinh một hồi lâu.
Diêu Tự nói:
– Cậu ta chuyển trường cũng tốt.
Nghê Tinh Kiều gục gặc đầu.
Lòng Nghê Tinh Kiều nặng như đeo chì, nói:
– Mong cậu ta tới trường khác có thể kiếm được bạn tốt.
Diêu Tự nở nụ cười, nhìn Nghê Tinh Kiều phồng má mà thấy lòng mình mềm đi trong sự dịu dàng.
Người anh thích là một thiên thần lương thiện, có thể hóa giải mọi buồn lo.
Suốt hai ngày diễn ra hội thao, Nghê Tinh Kiều chẳng có hứng thú gì với những môn khác, chỉ ngóng chờ mỗi phần thi năm nghìn mét của Diêu Tự.
Lộ Lý dè bỉu:
– Cậu càng ngày càng thiên vị rồi đó.
– Sao lại nói thế? – Nghê Tinh Kiều hỏi – Xưa giờ mình toàn thiên vị Diêu Tự mà.
Lâm Tự Châu đang làm nóng người phía sau, nghe cậu nói thế liền xáp lại:
– Mình cũng chạy năm nghìn mét, lát nữa nhớ cổ vũ cho mình nhé.
– Cậu á? Mơ đi.
– Lộ Lý như nhìn thấu được tất cả – Đến cả tôi mà cậu ấy còn không thương tiếc gì thì trong lòng còn lâu mới có cậu.
Người ta là vợ yêu của Diêu Tự đó.
Sau đó Lộ Lý bị Nghê Tinh Kiều thụi cho cái cùi chỏ.
Diêu Tự từ nhà vệ sinh đi ra, Nghê Tinh Kiều gọi anh lại:
– Mã số của cậu ở chỗ mình nè!
Diêu Tự cởi áo khoác ra, chỉ mặc bộ đồ thể dục trông cao ráo và rắn chắc làm sao, rồi anh ngồi kế bên Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều dán mã số lên lưng anh rồi vỗ vai đối phương:
– Cố lên! Lấy quán quân về làm rạng danh lớp nhé!
Lâm Tự Châu xáp vào:
– Này! Cậu cũng cổ vũ mình đi!
– Cậu thì sao cũng được.
– Nghê Tinh Kiều phất tay.
Diêu Tự cực kỳ hài lòng về phản ứng của cậu, nếu không phải không hợp thời điểm thì chắc anh đã ôm người ta lại hôn rồi.
Diêu Tự và Lâm Tự Châu đến khu vực kiểm duyệt để chuẩn bị, Nghê Tinh Kiều rướn cổ lên nhìn họ.
Lộ Lý nói:
– Người đàn ông của cậu đẹp trai đấy.
– Cậu lo cái mồm cậu trước đi!
Lộ Lý cười khúc khích về lại bên cạnh Lâm Tô Thần, xum xoe đưa chai nước ngọt mới mua cho người ta.
Lâm Tô Thần không cần:
– Mình không uống nước ngọt.
– Nước suối mình cũng có!
– Mình tự đem theo rồi.
– Lâm Tô Thần tháo tai nghe xuống rồi nhìn Lộ Lý, cảm thấy tên này khù khờ đến đáng thương.
Nghĩ đến thằng em nghịch ngợm của mình suốt ngày lên mạng chòng ghẹo, nhỏ cũng cảm thấy hổ thẹn.
Lâm Tự Châu, chuyện bình thường thì không bao giờ làm, chỉ chuyên làm chuyện thất đức mà thôi.
Lộ Lý bị Lâm Tô Thần nhìn như thế thì tim đập rộn, cổ cũng đỏ bừng.
– Cậu… – Lâm Tô Thần ngần ngừ một hồi rồi vẫn quyết định nhắc nhở tên ngốc này – Đừng đặt tình cảm thật của mình vào thế giới mạng.
– Hả?
– Trên đó nhiều kẻ lừa đảo lắm.
Lộ Lý cười:
– Nhưng cậu đâu phải.
– … Cũng chưa chắc đâu.
– Nhỏ định nói toẹt ra cho rồi, nhưng nhìn Lộ Lý thì lại nuốt xuống những lời đang chực chờ sau kẽ răng.
– Mình tin cậu.
– Lộ Lý như một con Golden mà Lâm Tô Thần nuôi, vừa trung thành vừa ngây thơ.
Lâm Tô Thần thấy hết cứu nổi nữa rồi, nhỏ đã nhắc tới mức này cũng xem như đã hết lòng làm người tốt, cứ tạm thời để cậu ta sống trong mơ mộng vậy.
Dù sao thì vỡ mộng cũng là một chuyện khiến người ta đau lòng khôn xiết.
– Chuyện nên nói mình đều đã nói hết rồi.
– Lâm Tô Thần uống một hớp nước, cuối cùng dặn dò – Cậu đừng để bị bán mà vẫn phụ đếm tiền cho người ta.
– Không đâu mà! – Lộ Lý nói – Nếu cậu muốn bán mình thì cứ nói thẳng với mình, mình tự trói mình lại đem đến trước mặt cậu.
Lâm Tô Thần cạn lời, nhìn Lộ Lý bằng ánh mắt tiếc nuối, nhủ bụng: Tên này đầu đất thật rồi.
Chạy năm nghìn mét là môn thi cuối cùng của hội thao, người tham gia thì đông nhưng người trụ lại được thì không mấy ai.
Nghê Tinh Kiều nhóm vận động viên được đưa tới điểm xuất phát, giữa hai ba chục người đông đúc như thế nhưng cậu liếc một cái là thấy Diêu Tự ngay.
Diêu Tự và Lâm Tự Châu đứng cạnh nhau, hai người đang thảo luận gì đó.
Lâm Tự Châu trắng ơi là trắng, trông cực kỳ nổi bật, nhưng Nghê Tinh Kiều lại chỉ có thể nhìn thấy Diêu Tự đứng bên cạnh.
Diêu Tự cao ráo đẹp trai, nhìn là biết sẽ giành được quán quân.
Tiếng súng vang lên, cuộc thi chạy năm nghìn mét chính thức bắt đầu.
Nghê Tinh Kiều gọi Lộ Lý tới đỡ mình lên ngồi hàng đầu tiên của lớp.
đường chạy cách khán đài một khoảng, nhưng Nghê Tinh Kiều mặc kệ, vẫn gào họng cổ vũ Diêu Tự.
Không biết ai lôi ra cái loa, Nghê Tinh Kiều mượn của người ta, gào xé tim xé phổi “Diêu Tự đỉnh nhất!”
Lộ Lý giật cả mình:
– Anh hai ơi anh bình tĩnh chút đi! Không là lên tăng xông đấy!
Nghê Tinh Kiều mặc kệ, cậu cứ muốn cổ vũ Diêu Tự hết mình như thế đấy.
Lúc này Diêu Tự không ở đầu đoàn chạy, cự ly dài không giống cự ly ngắn, cái mà môn này muốn kiểm tra chính là sức bền, cần phải tăng tốc ở đoạn cuối.
Bây giờ anh đang ở tốp đầu tiên nhưng lẫn giữa mấy người khác, đang cùng Lâm Tự Châu chạy tà tà về trước.
khi đi ngang lớp mình, nghe thấy Nghê Tinh Kiều hét mà không nhịn được cười.
Lâm Tự Châu cũng thấu triệt tất cả, nói với Diêu Tự:
– Cậu ấy cũng thích cậu thì phải?
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Diêu Tự cười cười chạy ngang qua chỗ Nghê Tinh Kiều, còn ngoái đầu lại nhìn.
Lâm Tự Châu cũng nương theo tầm mắt ấy quay lại nhìn Nghê Tinh Kiều đang la hét om sòm, cậu ta nói:
– Dòm cái bộ cậu khoái chưa kìa! Thích thì tỏ tình đi! Chơi trò mờ ám này thú vị lắm à?
– Cậu thì biết cái quái gì.
– Diêu Tự nói – Cực kỳ thú vị ấy chứ..