Uy Chấn Cương Tộc

Đại sảnh của vương cung không lớn lắm, nơi này chủ yếu là để các thành viên trong nội cung tụ họp với nhau. Mà trong nội cung nhân số cũng không nhiều, năm người thị nữ, vợ chồng Đại Vũ cùng Đại Thiên, ngoài ra còn có ông bà nội của Đại Thiên, nhưng mấy năm nay xảy ra chiến sự, Đại Phong ra chiến trường nên vợ hắn cũng đi theo.

Trần Vũ cùng Thượng Văn bình thường canh giữ huấn luyện trường, thời gian rãnh đều về nhà nên cũng không tính là người trong vương cung.

Nhân số ở đây đã ít lại càng ít hơn nữa, khổ nỗi Cương tộc xưa nay sinh sản khó khăn, một gia đình may mắn lắm chỉ có tối đa ba người con, hiếm lắm mới xuất hiện được đứa thứ bốn.

Đại Phong cũng gần trăm tuổi mới sinh ra Đại Vũ, còn Đại Vũ nhìn như còn thanh niên trai tráng nhưng thật sự tuổi cũng hơn sáu mươi rồi, hắn có đứa con đầu lòng là Đại Thiên cũng mới chỉ cách đây mấy năm.

Hôm nay đại sảnh khác hẳn mọi ngày, từ khi chiến sự xảy ra thì rất ít khi mọi người tụ họp lại đây. Nhưng hôm nay mọi người đều có mặt đầy đủ, hào khí náo nhiệt thoải mái vô cùng.

Đại Thiên bước vào đại sảnh, mọi người đã nói chuyện vui vẻ từ lâu rồi, trên bàn thức ăn cũng dọn đầy đủ. Ngồi xung quanh bàn tròn có tổng cộng bảy người, chính giữa nhất là cha hắn, Đại Vũ, bên phải là mẹ hắn Nguyễn Khải Hi.

Nhìn người mẹ này, Đại Thiên trong lòng một mảnh xúc động, từ khi bắt đầu huấn luyện, thời gian hắn gặp được mẹ không nhiều. Ban đầu vì tránh làm hắn nhu nhược ỷ lại, Đại Vũ còn cố ý không cho mẹ con hắn gặp nhau, mãi đến lúc hắn tự giác huấn luyện thì mọi thứ mới bình thường lại.

Nguyễn Khải Hi mang thuần huyết mạch cương tộc, thân cao một mét chín, so với Đại Vũ thấp hơn một cái đầu. Nhìn từ bên ngoài thì Khải Hi không cường tráng mà lại có vẻ rất nhu nhược, mảnh mai, thân thể tuy lớn hơn nhân loại bình thường nhưng rất phù hợp, cùng với dung nhan mỹ lệ, hoàn toàn xứng đáng là một mỹ thiếu phụ.

Ngồi kế bên chân chính là một nữ đại hán, thân thể kia hoàn toàn đủ sức cùng Đại Vũ liều mạng, người này gọi Mộc di, bà mụ lúc trước giúp Đại Thiên chào đời.

Tiếp nữa là bốn người thị nữ, bốn người này đều là con lai giữa Cương tộc và nhân tộc, thân không cao như Cương tộc bình thường, tư sắc cũng bình thường.

Những người này, không có một người nào là yếu cả, năm người thị nữ khi xưa theo Khải Hi ra chiến trường, đều là sa trường hãn tướng.

Đại Thiên cung kính cúi chào từng người, tuy là vương tử nhưng hắn không dám khinh thường những thị nữ này. Đợi Đại Thiên tiến đến ngồi bên trái mình, Đại Vũ vỗ tay vài cái lớn tiếng nói

“Được rồi, ăn đi, ăn đi. Lâu rồi mọi người mới sum họp như thế này thư giãn một chút.”

Đại Thiên còn định hỏi chuyện liền bị cắt ngang, đành phải nhập tiệc. Ăn được giữa chừng, mọi người trò chuyện vui vẻ, Đại Vũ bỗng vỗ vai Đại Thiên cười nói

“Thế nào, dạo này không có ta vẫn chăm chỉ tu luyện không.... Ah,..... Đều sắp đột phá lên Chiến Sĩ rồi.”

Đại Thiên bị cái vỗ này suýt nữa sặc, đợi bình thường trở lại mới cười khổ đáp

“Con nào dám chểnh mảng việc tu luyện. Chỉ là dạo này cảm giác được muốn đột phá, nhưng một mực tu luyện nhiều hơn cỡ nào cũng không đột phá được.”

Người tu luyện đấu khí phân chia làm chín cảnh giới, lần lượt là Chiến Giả, Chiến Sĩ, Chiến Sư, Chiến Tướng, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Tôn, Chiến Đế, Chiến Thần.

Mấy năm nay Đại Thiên một mực dừng chân ở cảnh giới trụ cột nhất là Chiến Giả, một mực đánh vững trụ cột không cố thăng cấp, tưởng chừng đột phá rất dễ dàng nhưng thật không ngờ cảm nhận như gần trong tầm tay mà hơn một tháng không vượt qua được.

Đại Vũ trầm ngâm, như có điều suy nghĩ, Đại Thiên cũng không dám quấy rầy, cúi đầu tiếp tục ăn. Qua một lát Đại Vũ nhẹ giọng nói

“Ngươi nên nhớ, dục tốc bất đạt, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Về vấn đề đột phá, vài hôm nữa ra ngoài lịch luyện một phen liền được.”

Đại Thiên gật gù xưng phải, đến câu cuối liền giật mình khó hiểu hỏi, hắn còn nhạy cảm phát hiện hào khí bỗng dưng trầm trọng, mọi người im lặng đi, mẹ hắn lại một bộ không nỡ, nét mặt này hắn chỉ thấy một lần khi cha bắt mình đi huấn luyện.

“Cha, ra ngoài lịch luyện là chuyện gì.”

“Mới thấm thoát đó mà ngươi đã lớn.” Đại Vũ hai mắt ôn nhu nói một câu chẳng liên quan, sau đó lại tiếp tục nói

“Mỗi thành viên nam trong Cương tộc sáu tuổi đều phải trải qua huấn luyện, cái này chắc ngươi biết rõ, dù sao ngươi cũng luyện sớm hơn.”

“Mà khi đạt đến tám tuổi, quân đội sẽ tổ chức một cuộc lịch luyện dã chiến, tất cả nam nhân đến tám tuổi liền phải tham gia, phân bố đến mấy chục cái địa điểm khác nhau.”

Nói đến đây, Đại Vũ liền dừng, tất cả ánh mắt mọi người dồn vào đang kinh ngạc suy tư Đại Thiên. Dù sao cũng không phải chưa nếm đau khổ, cái Đại Thiên khó chịu là phải xa gia đình, trầm mặc một lát Đại Thiên khó chịu hỏi

“Vậy chừng nào thì đi?”

“Ngày mai!” Đại Vũ đáp.

“Nhanh như vậy!”

“Đáng lẽ ta đã thông báo sớm hơn nhưng vì quá nhiều việc nên quên mất, đến hôm nay mới nhớ, bởi vậy thời gian có hơi gấp một chút.” Nhìn con kinh hãi, Đại Vũ ôn nhu giải thích, tiếp theo lại nhỏ giọng an ủi

“Đêm nay ta muốn ngươi cùng mọi người lâu một chút.”

...........................

Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, một trung niên đại hán đã đến tiếp Đại Thiên rời đi. Nói đến, đây cũng là lần đầu tiên Đại Thiên rời khỏi vương cung.

Chậm rãi bước đi trong vương thành, Đại Thiên tò mò quan sát tứ phía. Từng ngôi nhà vuông vức góc cạnh vô cùng chắc chắn san sát nhau, ngoài ra còn có rất nhiều sân huấn luyện mà ở đó có khá nhiều đứa bé sáu bảy tuổi đang tập luyện.

Tuy còn sớm nhưng không ít cửa tiệm đã mở cửa, đa số là tiệm rèn, quán ăn và nơi bán lương thực sống. Đại Thiên còn thấy không ít người như mình đang được mấy vị đại hán tiếp đi ra khỏi thành.

Một mạch đi trên con đường lát đá rộng lớn, cuối cùng trước mắt Đại Thiên xuất hiện một cổng thành khổng lồ cùng với tường thành vững chắc. Tường thành này cao không dưới hai mươi mét, cổng thành còn cao hơn nữa, trên tường thành không ít binh sĩ đang đi tuần tra, ở cổng thành cũng đang có không ít người đang tập trung, phần lớn đều là còn nhỏ.

Theo Đại Thiên bước vào còn có vài người nữa, mấy vị đại hán dẫn đường cũng xoay người báo cáo với một binh sĩ đang cầm sổ sách liền đi mất, có lẽ là đi đón người khác. Thấy nhân số đủ đông, người cầm sổ sách kia quát lớn

“Xếp hàng, xếp hàng, trật tự. Tiếp theo ta đọc đến tên ai thì người đó lên nhận vũ khí cùng lương khô.”

Không đợi lũ trẻ kịp tiêu hóa tin tức, mười mấy vị mặc áo giáp màu đen đã tiến lên cưỡng chế nghe lệnh. Từng cái tên được đọc lên, cuối cùng cũng đến lượt Đại Thiên, người phát đồ đưa cho hắn một cái bao vải lớn cùng một cây thiết thương, căn dặn

“Đây là những vũ khí cơ bản nhất, lấy ra khỏi bao sau đó dùng bao bọc lại lương thực.”

Tiếp xong vũ khí liền được bố trí đi qua một bên, vừa dừng lại Đại Thiên liền không nhịn được tò mò mở bao vải ra xem. Bên trong bao vải gồm có một thanh đao, một thanh chủy thủ cả hai đều có vỏ sắt đầy đủ, tiếp theo là một bả thiết cung cùng bao đựng chứa hơn ba mươi mũi tên sắt, cuối cùng là một bình nước cùng một bao vải chứa lương khô khác.

Đợi Đại Thiên xem xét xong thì bên kia cũng phát cho người cuối cùng. Một vị ngăm đen đại hán liền bước đến, hướng về phía những đứa bé còn đang tò mò xem xét quát lớn

“Tập trung nhìn ta.”

Đợi mọi người đều nhìn mình, ngăm đen đại hán mở bao vải trong tay ra, mọi thứ bên trong đều y như bao vải được phát. Cầm lên thanh đao, trên vỏ có xuyên sẵn một sợi dây, đại hán cột đao bên hông, tiếp đó tương tự cột chủy thủ vào đùi, đeo bao tên và cung vào lưng, cuối cùng là cầm thiết thương lên sau đó dừng lại nhìn bọn nhỏ.

Một đám con nít mơ hồ nhìn đại hán, cuối cùng Đại Thiên nhìn xuống đồ vật của mình liền chợt hiểu, bắt chước đại hán đeo vào, bên cạnh vài người cũng như vậy, những người không hiểu thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo. Đợi xong hết đại hán mới nói tiếp

“Tốt lắm, còn một bao vải lớn, một bình nước cùng bao vải chứa lương khô. Bình nước các ngươi giữ kỹ, khi cần thì kịp thời tìm nguồn nước bổ sung, bao vải lớn bọc lại bao vải nhỏ tránh làm ướt hoặc bẩn thức ăn. Lương thực chỉ đủ cho các ngươi dùng đến khi đến cứ điểm, tốt nhất nên tiết kiệm một chút.”

Vừa nói ngăm đen đại hán vừa bọc bao nhỏ bằng bao lớn, sau đó cột bình nước và bao vải vào tay. Bọn nhỏ nhanh chóng bắt chước, đợi xong xuôi liền có năm mươi binh sĩ bước ra tiếp bọn nhỏ ra khỏi thành.

Bước qua cổng thành, Đại Thiên ngẩng đầu nhìn bức tường cao chọc trời, trong lòng một mảnh tò mò hưng phấn và mong đợi, nỗi đau xót khi lần đầu xa nhà vơi đi rất nhiều.

Bước ra khỏi cổng thành như bước vào một thế giới khác, trước mắt là một mảnh rừng rậm xanh ngắt, tứ phía ngoài cây thì là cỏ, sương sớm mù mịt tạo một cảm giác vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.

Từ cổng thành, có một con đường đất kéo dài không thấy điểm cuối, con đường này rất rộng, so với đường lớn trong thành rộng hơn gấp đôi, ít nhất ba mươi binh sĩ dàn hàng ngang đi vẫn còn rộng.

Đoàn người không dừng bước tiếp tục đi tới, năm mươi binh sĩ làm tận chức trách, hai mươi người đi sau cùng, mười người đi phía trước, hai mươi người còn lại chia đều hai bên, tất cả vô cùng cảnh giác đề phòng nhìn xung quanh bảo vệ bọn nhỏ ở giữa.

Trên người mang một đống vũ khí, trọng lượng không dưới trăm cân, nhưng tất cả ở đây đều đã trải qua huấn luyện đeo phụ trọng chạy bền, căn bản là không ảnh hưởng bao nhiêu, chủ yếu là đi trong rừng không phải như trên sân huấn luyện, từng phút từng giây đều phải cảnh giác, bốn phía tĩnh lặng, đôi khi còn vang lên tiếng thú, thể lực tiêu hao cũng không phải chuyện nhỏ.

Bình bình ổn ổn đi hơn hai mươi dặm đường, nắng lúc này cũng đã xuất hiện, trước mặt đoàn người xuất hiện một giao lộ, giao từ đại lộ này với hơn ba mươi đại lộ nhỏ khác, nhìn rối mắt cực kỳ. Binh sĩ có vẻ rất quen thuộc chọn một con đường, tiếp tục lộ trình.

Đi một mạch thẳng đến trưa, trước mắt đoàn người xuất hiện một ngôi làng bên đường, đoạn đường này toàn cây với cỏ, tinh thần bọn nhỏ vô cùng căng thẳng thấy ngôi làng liền vô cùng mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó tất cả liền biến sắc, tinh thần căng thẳng gấp bội.

Trước mắt ngôi làng này bị rất nhiều người công kích. Những người này cao có thấp có, toàn bộ mặc áo da thú, trên tay cầm thiết thương mạnh mẽ đánh vào ngôi làng. Nam nhân trong ngôi làng tạo thành quân đội phản kích ác liệt, nhưng nhân số chỉ khoảng hai trăm người, một mặt bị áp chế gắt gao.

Bọn nhỏ vô cùng kinh sợ, cảnh tượng máu tanh trước mắt bọn chúng chưa thấy bao giờ, trên sân huấn luyện tuy có đổ máu bị thương nhưng còn không đến mức chặt đầu chặt tay, máu tuôn như suối, tất cả khuôn mặt nhanh chóng trắng bệch. Một binh sĩ trong đoàn, tựa hồ là thủ lĩnh, hai mắt bùng lên lửa giận giơ cao thương trong tay gào lên

“Lũ nhóc, mau ổn định. Nhìn thấy đồng bào bị giết còn trơ ra đó sao. Theo ta xông lên giết sạch bọn chúng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui