Trong Đấu Khí có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vô cùng khó phát hiện. Cho dù là Hàn Hạo thì nếu không chú ý kỹ cũng không thể phát hiện được.
Đấu Khí bình thường, dù thế nào thì cũng có tạp chất, trừ một số bảo địa mới có Đấu Khí tinh thuần hoàn toàn, nhưng những nơi đó cực kỳ hiếm gặp.
Mà ở đây tuyệt đối không phải là một nơi bảo địa, bởi lẽ đó, tạp chất vẫn tồn tại rất nhiều. Trong số tạp chất ở nơi này, có một loại vô cùng đặc biệt, nó có màu đen sẫm, tồn tại rất ít trong Đấu Khí bên ngoài không khí.
Nhưng khi hấp thụ càng nhiều loại tạp chất này vào, chúng sẽ dần hội tụ lại thành một cá thể cực kỳ mạnh mẽ, hấp thụ ngược lại Đấu Khí Căn Nguyên của người tu luyện.
Việc này hậu hoạn vô cùng, nếu không cẩn thận, cắm đầu tu luyện tiếp thì sẽ bị chúng hút cạn Đấu Khí, sau đó hấp thụ đến sinh mệnh, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Hàn Hạo đem một phen phát hiện này toàn bộ nói ra. Ai nấy nghe xong sắc mặt đều thay đổi, ở đây, kể cả Hàn Hạo, làm gì có ai không tranh thủ khôi phục thực lực, hiện tại thì hay rồi, đã không được gì còn kéo thêm nguy hiểm.
“Mọi người ngừng tu luyện, mau tập trung tự đào thải thứ này ra khỏi cơ thể, càng nhanh càng tốt, không thể để chúng làm suy yếu bản thân được.” Thấy Cương Nhân ngây ngốc đứng đó, Hàn Hạo vội vàng quát lớn.
Dứt lời, hắn cũng không nói nhiều nữa, tự mình giành trước ngồi xuống bức thứ kia ra, hắn từ nãy đến giờ hấp thụ cũng không ít.
Những Cương Nhân khác thấy vậy, cũng vội vàng bắt chước làm theo.
Cũng may, thời gian bọn họ hấp thụ còn không dài, miễn cưỡng vẫn có thể đẩy thứ đó ra ngoài được, nhưng tổn hại thực lực là nhất định phải có, đã vậy còn không thể khôi phục được. Kẻ địch đến gần bên cạnh, thực lực bản thân lại tự suy yếu, mỗi Cương Nhân đều cảm thấy lo lắng.
Hàn Hạo thực lực mạnh mẽ, rất nhanh đã bức được thứ này ra khỏi cơ thể. Không dừng lại ở đó, Hàn Hạo tiếp tục tản mát Đấu Khí ra xung quanh, cảm nhận nơi bắt nguồn của thứ tạp chất kỳ lạ này.
Qua một hồi, Hàn Hạo đã tìm ra được, những thứ này, bắt nguồn từ cái cây mà bọn họ đang trốn. Hiện tại đã có thể hiểu vì sao mà Yêu Thú không thèm tranh giành nơi này rồi, rất có thể chủ nhân trước kia ở đây cũng bị hút khô mà chết, Yêu Thú cũng vì vậy mà sợ hãi lánh đi.
Hai mắt mở ra nhìn xung quanh, tất cả Cương Nhân đều sắc mặt nghiêm trọng, cố gắng bức thứ này ra, kể cả Phục Ân cùng mười mấy vị đội trưởng kia cũng vô cùng căng thẳng, nhất thời tuyệt đối không thể thành công.
Đứng dậy căng thẳng nhìn một vòng khu rừng, bóng dáng Yêu Thú ở đây hoàn toàn không tồn tại, rất thuận tiện để quan sát. Nhưng càng vắng lặng như vậy, Hàn Hạo càng yên tâm, hắn rất sợ đàn trâu vào ngay lúc này đột kích sẽ khiến cho Cương Nhân toàn bộ bị diệt.
Nhắc đến Yêu Thú, Hàn Hạo lại cảm thấy không ổn, đêm nay thật yên tĩnh, không có một tiếng Yêu Thú kêu nào. Dù là quanh đây không có Yêu Thú tồn tại, nhưng khu rừng lớn như vậy, làm sao có thể không có tiếng vang được.
Hàn Hạo âm thầm cầu nguyện chuyện này không liên quan đến đàn trâu.
Lại nhìn bên ngoài vài lần, Hàn Hạo mới thu hồi ánh mắt không nghĩ nữa. Hiện tại Cương Nhân khôi phục càng sớm thì tình thế càng tốt, bọn họ nếu gặp tấn công chỉ có phương án tử thủ, nghĩ ngợi cũng vô ích.
Xoay người vào trong, ánh mắt vô ý nhìn vào người Đại Thiên, Hàn Hạo mới giật mình bừng tỉnh.
Không nói đến ba thứ năng lượng kỳ quái kia, chỉ riêng việc tạp chất kỳ lạ này cho dù hắn cũng rất khó phát hiện, vậy mà Đại Thiên là người đầu tiên phát hiện ra, thật sự là vô cùng khó tin.
Bước đến bên cạnh đối phương, Hàn Hạo giơ tay nắm chặt vai Đại Thiên, truyền Đấu Khí vào thăm dò.
Bên trong cơ thể lúc này, tồn tại đến năm cỗ năng lượng, chia làm hai phe.
Một bên là bốn cỗ năng lượng vốn có, bên còn lại là thứ tạp chất kia. Hấp thụ từ trưa đến giờ, cỗ tạp chất đó trong cơ thể Đại Thiên đã mạnh khủng khiếp, cũng may là năng lượng trong cơ thể của Đại Thiên không hề yếu một chút nào, đem cỗ tạp chất này áp chế gắt gao, nhưng khổ nỗi bọn chúng còn phải chữa thương, bởi vậy nhất thời không thể đem đối thủ tiêu diệt được.
Cau mày lại, Hàn Hạo có lòng muốn giúp, nhưng hiện tại hắn đưa Đấu Khí vào sẽ hình thành thế chân vạc, chẳng những không giúp được gì mà còn có khả năng khiến Đại Thiên lâm vào tình cảnh bạo thể, vô cùng nguy hiểm.
Thời gian dần dần trôi đi, nối tiếp Hàn Hạo, Phục Ân cùng Phàn Chung là hai người đào thải thứ tạp chất kia nhanh nhất, tiếp sau đó là những tên đội trưởng còn lại, ngoài ra có khoảng một nửa Binh Sĩ đã xong việc, số ít còn lại vẫn đang cố gắng.
Chuyện khó xử ở đây là thực lực của những đứa trẻ kia còn quá yếu, không cách nào loại bỏ được thứ này ra, nếu hiện tại cứ để chúng phát triển như vậy thì có xu hướng ăn mòn Đấu Khí Căn Nguyên, bởi lẽ đó, những Binh Sĩ phải chia nhau ra hỗ trợ, vô tình làm giảm rất nhiều Đấu Khí ít ỏi còn lại.
Tình thế bắt buộc, dù họ không muốn cũng không cách nào làm trái được, chỉ có thể làm tận lực và cầu nguyện mà thôi.
Hàn Hạo không tham gia vào đội ngũ hỗ trợ này, hắn cần phải giữ thực lực để làm quân bài chủ chốt nhất, không một phút giây nào được phép lơi lỏng.
Đứng ngây người một hồi, Hàn Hạo quyết định một lần nữa ngồi xuống tu luyện. Thực lực của hắn cao, nếu cẩn thận vẫn có thể miễn cưỡng tu luyện được, chỉ có điều tốc độ chỉ bằng một phần trăm bình thường, nhưng hiện tại tình thế cấp bách, dù là muỗi thì cũng là thịt.
Lại qua một lúc lâu nữa, dưới tốc độ khôi phục khủng khiếp của Quả Trong Suốt, Đại Thiên dần dần tỉnh táo lại.
Hai mắt mở ra ngơ ngác nhìn xung quanh, Đại Thiên không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Kiểm tra thân thể mình một chút, cơ thể có thể miễn cưỡng hoạt động được. Thật sự, Đại Thiên chịu nặng nhất cũng chỉ là hai lần bị Tứ Giai Yêu Thú toàn lực tấn công, còn những lần bị đàn trâu xung kích, căn bản là không thương tổn đến chỗ yếu hại.
Thương thế nhưu vậy, so với ngày xưa kém hơn nhiều lắm, chỉ cần chờ thêm nửa tháng nữa là Đại Thiên sẽ khôi phục lại bình thường.
Cảm nhận bên trong thân thể có một cỗ năng lượng không ngừng ăn mòn, Đại Thiên khó chịu nhíu mày lại. Thứ này khiến hắn cảm giác bản thân bị tùy ý đùa bỡn, vô cùng khó chịu.
Tuy trong lòng muốn đem thứ này loại bỏ, nhưng chỉ có Đấu Khí là hắn có thể vận dụng tùy ý, mà Đấu Khí thì còn chưa kịp chạm vào thứ kia đã bị ăn mòn không còn gì cả, căn bản là vô dụng.
Mọi việc hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào những cỗ năng lượng tự do kia rồi.
Nhưng Đại Thiên cũng rất bất ngờ với nguồn năng lượng nóng rực nọ. Cảm giác từ thứ này Đại Thiên rất quen thuộc, nó vô cùng gần gũi với Đại Viêm, nhưng vấn đề là nó truyền vào cơ thể hắn lúc nào. Nghĩ mãi cũng không ra, Đại Thiên dứt khoát không nghĩ nữa.
Thân thể khó cử động, Đại Thiên dứt khoát nằm im ở đó, vận hành Đấu Khí hấp thu năng lượng từ Quả Trong Suốt kia, dù sao năng lượng này cũng quá ôn hòa, không có bao nhiêu tác dụng kiềm chế thứ kia, tốt nhất là tận dụng nó để đẩy mạnh tốc độ hồi phục thì tốt hơn. Đại Thiên cũng không dám hấp thụ Đấu Khí bên ngoài để chữa thương được nữa.
Hiện tại Đại Thiên khá vui mừng vì lần tham lam đó, nhờ vậy, mạng sống của hắn được kéo lại hai lần kỳ tích.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, dần đến giữa khuya, Cương Nhân cũng đã dần bình thường lại gần hết, chỉ còn số ít đứa trẻ còn đang được Binh Sĩ hỗ trợ, nhưng cũng rất nhanh là xong rồi.
Cảm nhận thực lực tiêu hao trầm trọng, trên gương mặt những binh sĩ này đều toát lên vẻ lo lắng.
Đột nhiên, một cỗ áp lực vô cùng khủng khiếp ép thẳng vào bọn họ, những đứa trẻ dưới áp lực này trực tiếp bị ép nằm rạp xuống đất, những Binh Sĩ thì khá hơn một chút, nhưng cũng bị ép đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hàn Hạo đã nghiêm giọng quát lớn
“Tất cả cẩn thận, có kẻ địch tấn công.” Dứt lời, Hàn Hạo gượng đẩy lùi thứ áp lực này, chỉ có điều không thành công. Thử vài lần không được, hắn lại tiếp tục quát
“Kẻ địch lần này chỉ sợ có Ngũ Giai Yêu Thú.”
Tất cả Cương Nhân nghe xong lập tức biến sắc, ai nấy bàng hoàng nhìn nhau.
Một Ngũ Giai Yêu Thú, hoàn toàn đủ sức đem bọn họ tiêu diệt dễ dàng. Tam Giai Yêu Thú miễn cưỡng vẫn có thể chịu được Tứ Giai một chút.
Nhưng lên Ngũ Giai lại là một cảnh giới hoàn toàn khác, không phải Tứ Giai có thể so sánh. Ngũ Giai Yêu Thú đã nửa bước trở thành Ma Thú, lực lượng cùng tốc độ vô cùng mạnh mẽ, trí thông minh lại không thua kém gì con người.
Cương Tộc thực lực vi tôn, đứng trước thực lực áp đảo tuyệt đối, mọi người đứng trước xu thế tinh thần sụp đổ. Thấy tình hình dần trở nên nghiêm trọng, Hàn Hạo vội vàng quát lớn
“Mọi người bình tĩnh lại, đối phương nếu muốn tấn công đã sớm tấn công rồi, có lẽ chúng cũng kiêng kị thứ tạp chất kỳ lạ kia. Cố gắng chịu đựng áp lực chờ xem mọi thứ thế nào rồi nói.”
Cương Nhân nghe xong, với bản năng cầu sống, bọn họ dần dần nổi lên một tia hi vọng, tất cả cố gắng gượng chống, cầu nguyện.
Tình hình đúng như Hàn Hạo đã nói, nhưng hắn cũng không rõ đối phương có dám liều mạng tấn công hay không, hay nói đúng hơn là thứ tạp chất kia có đủ khả năng ngăn cản Ngũ Giai Yêu Thú không. Những người khác có thể cầu nguyện hi vọng, nhưng Hàn Hạo không có khả năng đó.
“Mọi người mau tụ lại cùng một chỗ, hợp lực chống đỡ áp lực, không nên tách ra như vậy” Hàn Hạo tiếp tục quát lớn ra lệnh.
Dứt lời, hắn lao nhanh đến nắm hai đứa trẻ vô lực nằm gục dưới đất, sau đó đến sát bên cạnh Đại Thiên, lấy nơi này làm điểm tập trung.
Binh Sĩ thấy vậy cũng vội vàng làm theo, mỗi người cứu giúp một đứa trẻ, sau đó nhanh chóng hội hợp lại.
Bọn họ vừa tập trung lại đó, hợp lực lại một cái, dị biến bất ngờ xảy ra. Áp lực khủng khiếp từ Ngũ Giai Yêu Thú đột nhiên bị đánh bật. Mọi người còn đang ngơ ngác thì Hàn Hạo lại kinh ngạc nhìn Đại Thiên.
Người khác không rõ chuyện gì, nhưng hắn thì rất rõ, vừa rồi, từ trong cơ thể Đại Thiên phát ra một khí thế của Lục Giai Ma Thú, đem áp lực kia đánh bay đi rồi.
Mà Đại Thiên hiện tại cũng vô cùng bất đắc dĩ, vừa rồi áp lực ép hắn đến thở cũng khó, đột nhiên, cỗ năng lượng mà Đại Viêm để lại dường như bị khiêu khích, cắn trả lại thứ áp lực kia, vô tình giải cứu Đại Thiên trong cơn nguy khốn.
Nhưng việc tốt đi đôi với việc xấu, cỗ năng lượng này dồn sức phản kích, giảm bớt một đối thủ chủ lực chống đỡ tạp chất ăn mòn kia. Chỉ còn duy nhất Lôi Điện còn chống đỡ.
Nhưng cái thứ Lôi Điện này rất lười, căn bản là không động đến nó thì nó cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, dù Đại Thiên có thể điều động nó, nhưng vô cùng có hạn. Bởi vậy, thứ năng lượng kia lập tức lao tới ăn mòn Đấu Khí Căn Nguyên.
Cũng may, Đại Thiên đã liên kết Lôi Điện và Đấu Khí Căn Nguyên lại, nhờ vậy cũng có thể miễn cưỡng nhờ cái thứ ương bướng kia bảo vệ giúp.
Nhưng Lôi Điện vẫn chẳng thèm tiêu diệt thứ kia, tình trạng trong cơ thể Đại Thiên lâm vào giằng co. Hắn cũng mặc kệ chẳng thèm quan tâm nữa, cố gắng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, được đến đâu hay đến đó. Mà với ánh mắt kinh ngạc của Hàn Hạo, Đại Thiên cũng không hề hay biết.
Những Cương Nhân khác không biết thật giả như thế nào, còn nghĩ là quyết sách của Hàn Hạo chính xác, ngay cả Phục Ân cũng nghĩ như vậy. Tất cả đồng loạt dùng một ánh mắt kính nể cùng tin phục về phía thủ lĩnh của mình.
Hàn Hạo cảm nhận được liền trở nên vô cùng khó chịu, thứ này căn bản không phải là hắn làm. Đáng lẽ bình thường, Hàn Hạo phải lập tức chối bỏ ngay, nhưng hiện tại tình hình nguy hiểm, dùng thứ này để động viên mọi người một chút cũng tốt.
Mà bên ngoài, giấu trong bóng đêm sâu thẳm, một con trâu khổng lồ hai mắt kinh ngạc nhìn về phía nơi Cương Nhân trú ẩn.
Con trâu này toàn thân đen nhánh, bốn chân như từng cây cột trụ khổng lồ, cặp sừng không nhỏ hơn gốc cây chút nào. Thân của nó cao ít nhất mười mét, trông không khác gì một tòa núi nhỏ, nếu không phải trời tối thì khu rừng này còn chưa đủ để che khuất nó.
Cảm nhận được hơi thở của Lục Giai Ma Thú khiến nó vô cùng kiêng kị, nhưng ngay sau đó, nó lại tiếp tục dùng áp lực đè ép đối thủ. Hơi thở khủng bố kia chỉ vừa lóe lên rồi biến mất, khiến nó vô cùng nghi ngờ.
Nhưng lại một lần nữa, áp lực bị đánh bật bởi hơi thở kia, sau đó lại biến mất. Con trâu không cam lòng, liên tục dùng áp lực đè nặng lên.
Những con người kia, nó nhất định phải giết, nếu thật sự có Lục Giai Ma Thú, nó sẽ sợ hãi mà tạm lui, nhưng hiện tại thật thật giả giả, nó vô cùng không cam lòng dừng lại.
Giằng co một hồi, con trâu cũng không thèm thử nữa, vốn lúc đầu nó còn do dự cảm giác khó chịu tỏa ra từ thân cây kia nên dùng áp lực bức ép Cương Nhân ra ngoài. Nhưng hiện tại cách đó không còn dùng được nên nó cũng không thèm nghĩ nhiều nữa, bốn chân chuyển động, cả người lao vút về phía trước.
Hiệu quả của cú xung kích này không phải là Tứ Giai Yêu Thú có thể so sánh được.
Những thân cây ngăn cản nó trực tiếp bị húc văng về phía trước, cây này chồng lấn lên cây kia, đến điểm cuối, một loạt cây này trực tiếp đè thẳng lên tán cây mà Cương Nhân đang trốn.
Sức nặng khủng khiếp đè những tán lá sát đầu bọn họ, chỉ cần một chút nữa, Cương Nhân có thể phải lâm vào tình trạng bị đè bẹp mà chết rồi.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Cương Nhân chuẩn bị ứng phó tình thế sắp đến.
Mà con Ngũ Giai Yêu Thú kia rất nhanh đã tiếp cận khu vực này.
Xung quanh thân thể của nó bao trùm bởi một lớp màng Yêu Khí màu đen quỷ dị, thậm chí còn đen hơn cả màu đen của ban đêm, tựa như một hố đen kỳ lạ, vô cùng đáng sợ.
Chỉ có điều, vừa vào khu vực cách thân cây này ba mươi mét, khí thế mà nó tỏa ra đột nhiên kỳ lạ thu nhỏ lại, dù rất ít, nhưng việc này vẫn cứ liên tục tiếp diễn.
Cương Nhân thì kinh ngạc, còn con Yêu Thú kia thì hai mắt vô cùng sợ hãi nhìn thân cây đang đứng sừng sững kia.
Hai mắt trở nên kiên định, nó chẳng những không dừng lại mà còn đẩy mạnh tốc độ xông lên, Yêu Khí tỏa ra xung quanh cũng tăng mạnh lên rất nhiều.
Cặp sừng khổng lồ rất nhanh liền đâm mạnh vào thân cây.
........................................................................................................