Kiều Nguyễn sống ở một khu chung cư cũ, ở cùng nhiều người lâu ngày, bắt buộc phải hình thành nên một nội tâm tinh tế, ngẩng đầu thôi cũng cảm thấy áp lực.
Đã mưa một tháng liên tục.
Không có ánh nắng, quần áo trên ban công đều hong gió trời, mang một mùi hương rất kỳ quái.
Giờ thể dục buổi sáng ở trường bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi, sáu giờ Kiều Nguyễn đã phải rời giường.
Bữa sáng là một quả trứng luộc mua dưới lầu, chỉ mất một đồng.
Tiền có được từ học bổng của kỳ khảo thí còn thừa 800, cô cẩn thận tính toán, đến hết học kì chắc là sẽ còn thừa một chút.
Sáu giờ, sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, giống như thứ nước màu xanh của mực lam bị pha loãng, toàn bộ thành phố như chìm đắm trong giấc ngủ đông an tĩnh.
Hoạt động vào lúc sáng sớm như vậy, trừ người chạy bộ buổi sáng, chắc chỉ còn có học sinh.
Kiều Nguyễn cắm MP3, vừa ăn sáng vừa nghe giọng nữ quen thuộc đọc từ đơn tiếng Anh.
Sắp đến cổng trường, âm thanh ầm ĩ xuyên qua tai nghe, cô đã sớm ăn xong quả trứng luộc kia.
Sáng sớm Phái Thành còn se se, gió nhẹ thổi từng cơn, khiến chân tay đều rét run.
Cô đưa tay đưa lại gần miệng, hà hơi thổi, rồi nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cho đỡ lạnh.
Có học sinh từ xe buýt bước xuống, đúng lúc gặp bạn học liền chào hỏi, sau đó nói nói cười cười cùng nhau đi vào.
- Mày làm bài tập về nhà chưa?
- Xong Toán rồi, còn Ngữ văn chắc không viết xong nổi, tận ba bài, tao viết đến 11 giờ vẫn chưa xong, mẹ tao xót ruột, cứ bảo tao ngủ sớm đi.
- Thầy Triệu lớp mày độc ác thật đấy.
Kiều Nguyễn lại đeo lên tai nghe lên lần nữa, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Đến trường học lúc sáu giờ mười hai, trong phòng học mới chỉ có vài người, ánh đèn hiện ra vài phần ảm đạm.
Chỗ Kiều Nguyễn ngồi là giữa bàn ba, cũng là chính giữa phòng học.
Vì thành tích tốt, lại ngoan ngoãn nghe lời nên trong lòng thầy cô cô chính là học sinh 3 tốt lý tưởng.
Không ít học sinh mang bữa sáng đến phòng học ăn, Kiều Nguyễn ngửi thấy mùi tương vừng cùng với mùi nước dùng ngọt ngọt mặn mặn.
Tiết đầu hôm nay là môn ngữ văn, bài tập hôm qua là đọc văn.
Kiều Nguyễn nghĩ thầm, hôm nay giáo viên có thể sẽ kiểm tra, hi vọng không ai cầu cứu cô giúp đỡ.
Cô còn đang yên lặng cầu nguyện, một bạn học đột nhiên đi đến bên cạnh, cầm một tờ bài thi, khiêm tốn hỏi cô:
- Chủ nhiệm nói đề này có hai cách giải, nhưng tớ tính rất lâu vẫn chưa ra cách thứ hai.
Lần trước kiểm tra, Kiều Nguyễn đạt điểm tuyệt đối.
Cô liếc nhìn thoáng qua, sau đó lấy trong hộp bút ra một cây bút chì, viết nhanh cách giải lên giấy nháp:
- Trước hết, đặt số dư là a...
Cô viết quá trình tính toán rất cẩn thận, thậm chí còn chu đáo chỉ ra các bước thừa dễ khiến cho kết quả sai.
- Thật ra không cần suy nghĩ quá phức tạp, giáo viên cơ bản đều giảng cùng một loại đề thôi.
Âm thanh phát ra nhẹ nhàng dễ nghe, lần này Lý Nguyệt Minh đã phải lấy dũng khí rất lớn mới dám nói chuyện với cô.
Kiều Nguyễn mới chuyển đến nhất ban không lâu, kiểu đề mô phỏng này so với đề thi thật quả thật còn khó hơn nhiều.
Nghe nói trước kia còn ở quê, cô cũng là trạng nguyên của tỉnh.
Nhưng học sinh thời nay, không phải thành tích càng tốt thì càng được hoan nghênh.
Cô tính tình quái gở, nội tâm lại an tĩnh, không cần biết là đi học hay tan học, trong lòng cô đều chỉ có học tập.
Trong lớp có vài nữ sinh xì xào sau lưng, mắng cô là con mọt sách, là loại quê mùa từ trong núi đi ra.
Không hợp số đông, càng dễ dàng bị xa lánh.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Nguyệt Minh nói chuyện với cô, không ngờ lại phát hiện ra, cô thật ra cũng không tệ, không giống như người trong miệng của mấy nữ sinh kia.
Nhưng có thể nhìn ra được, thực ra cô rất tự ti.
Lý Nguyệt Minh không rõ cô vì sao cô lại trở nên tự ti như vậy, rõ ràng cô là một cô gái thật ưu tú.
Chiếc đồng treo phía trên bảng, ngụ ý của trường học là muốn hối thúc cho học sinh hiểu được phải quý trọng thời gian.
Thế nhưng, học sinh lại không hiểu ngụ ý sâu xa ấy.
Với chúng, nó chỉ có tác dụng chỉ để đếm giờ tan học.
Nhìn theo kim phút chậm rãi di chuyển, trong phòng học người ngày một nhiều lên, nhiệt độ trong phòng cũng dần ấm lên một chút.
Có người nhân lúc giáo viên chưa tới đùa giỡn với bạn.
Một cục giấy lớn được vo viên lại bị ném lên trên bàn học của Kiều Nguyễn, vừa vặn che mất phần bài tập cô mới tính được một nửa.
- Này, Giang Diễn, mày ném kiểu gì mà tới chỗ con mọt sách kia rồi.
Âm thanh ồn ào phía sau liền vang khắp phòng học.
- Ha ha ha ha ha Giang Diễn, mày ném nhầm thì mày tự đi lấy đi.
- Mẹ, sao mà xui xẻo thế! Giang Viễn khó chịu chửi tục một câu, trước cái nhìn ồn ào hóng chuyện của cả lớp, đi đến bàn ba.
Đây không phải lần đầu Kiều Nguyễn bị bọn họ đối xử như vậy, lúc đầu cô cũng thấy khổ sở, rõ ràng mình không làm gì cả, vì sao lại bọn họ lại ghét cô đến thế.
Nhưng lâu ngày như thế, cô cũng dần quen.
Giang Diễn đi tới, vóc dáng cậu cao, Kiều Nguyễn cảm giác cả người mình đều bao phủ trong cái bóng của cậu.
Cậu ta bày ra gương mặt xinh đẹp ngạo mạn, tràn đầy chán ghét, từ trên cao nhìn xuống:
- Ném lại đây.
Kiều Nguyễn không nhúc nhích.
Cậu ta mất kiên nhẫn, thanh âm dần dần trở nên bực bội:
- Mẹ nó, tao nói mày ném lại đây, mày có nghe thấy không đấy?
Kiều Nguyễn bị dọa, đầu ngón tay co lại một chút.
Nhưng phản ứng này cực kỳ nhỏ, không ai nhìn thấy.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng cười vang lên, rất nhiều người đang cười, cười cô.
Bọn họ hẳn là cảm thấy cô bị bắt nạt là một điều rất thú vị.
Cuối cùng, Kiều Nguyễn cũng đem cục giấy vo viên không biết dùng làm gì kia đưa cho cậu ta.
Người phía sau không nhận, cô đặt ở cạnh bàn, để cậu ta tự lấy.
Chắc là sợ không cẩn thận đụng trúng vào tay cô.
Đám người còn đang ồn ào dừng lại vì đã hiệu lệnh báo đã đến giờ thể dục buổi sáng.
Tiếng nhạc hiệu vang lên, lớp trưởng đốc thúc mọi người còn trong phòng học bỏ việc đang làm dở để xuống lầu.
Kiều Nguyễn cao một mét sáu tám, so với trung bình nữ sinh nhất ban, cô thuộc loại hơi cao.
Xếp chỗ đứng dựa theo chiều cao, thầy thể dục xếp cô đứng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cô lén đổi thành đứng xuống cuối hàng.
Đây chắc là theo nội quy cố định, cô đã vi phạm nội quy rồi.
Phái Thành có hai ban trọng điểm: nhất ban và nhị ban.
Kiều Nguyễn có tâm tư riêng.
Bên cạnh là nhị ban.
Cô vừa đi theo tiếng nhạc bài thể dục buổi sáng, vừa lặng lẽ hướng mắt sang bên cạnh.
Vị trí này vốn thuộc về Thẩm Phụ, nhưng lúc này trống không.
Từ khi kết thúc giờ thể dục buổi sáng hôm qua, cô vẫn luôn trong tâm thế chờ mong, chớp mắt tâm trạng đã tuột dốc không phanh.
Thể dục buổi sáng kết thúc, trên sân thể dục học sinh tản ra tứ phía.
Có người về phòng học, có người đi siêu thị mua đồ ăn, có người đi vệ sinh.
Kiều Nguyễn chuẩn bị về phòng học, Lý Nguyệt Minh từ phía trước bước lại gần, động tác tự nhiên kéo tay cô:
- Tớ đi mua nước uống, cậu có đi cùng không?
Vì hành động này mà Kiều Nguyễn hơi ngẩn ra một chút.
Thấy cô sững sờ, Lý Nguyệt Minh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Kiều Nguyễn phục hồi tinh thần, nhìn về phía cô ấy, đôi mắt mở to đầy nghi hoặc.
Lý Nguyệt Minh cười nói:
- Cái tớ vừa làm gọi là tìm hồn, cậu xem cậu vừa mới ngẩn người, tớ vẫy một cái, hồn đã trở lại rồi không phải sao!
Kiều Nguyễn hơi mím môi, lộ ra ý cười hiếm thấy.
Lý Nguyệt Minh nhìn chằm chằm cô một hồi, hâm mộ nói:
- Người phương Bắc các cậu đều có đôi mắt đẹp như vậy sao?
Kiều Nguyễn lần đầu được khen, lỗ tai hơi nóng lên:
- Cậu cũng đẹp.
Lý Minh Nguyệt đắc ý cười nói:
- Đúng không, tớ cũng cảm thấy đẹp nữa.
Cô ấy đưa Kiều Nguyễn đi tới siêu thị, động tác tự nhiên cầm lên hai chai đồ uống.
Kiều Nguyễn lấy ví ra chuẩn bị tính tiền lại bị Lý Nguyệt Minh cản lại:
- Hôm nay tớ mời, cảm ơn cậu dạy tớ làm đề nhé.
Lý Nguyệt Minh tính cách rộng rãi tự tin, so với Kiều Nguyễn, là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Mưa liên tục suốt một tháng cuối cùng cũng ngừng, nhưng vẫn không thấy ánh mặt trời.
Lý Nguyệt Minh đứng ngay cạnh, ngửi được trên người Kiều Nguyễn chút mùi nhàn nhạt.
Là mùi quần áo hong gió.
- Nhà cậu không có máy giặt sao?
Kiều Nguyễn lắc đầu.
- Không có, chú mình nói thứ đó không đáng mua.
- Vậy quần áo nhà cậu ai giặt?
Đi tới bậc thang cuối cùng, vào phòng học, Kiều Nguyễn nói:
- Mình.
Sau đó Lý Nguyệt Minh im lặng, không biết nên nói gì nữa.
Tan học, Kiều Nguyễn rút trong ví ra một xấp tiền giấy đỏ, đi tới chợ bán đồ cũ mua một cái máy giặt second-hand.
Để tiết kiệm tiền, bữa sáng chỉ ăn một quả trứng luộc, nhưng vì sợ người bạn mới sẽ vì mùi trên quần áo mà xa lánh mình, cô tiêu luôn ba tháng tiền ăn sáng không chớp mắt.
Rốt cuộc không cần lo lắng trên quần áo sẽ có cái mùi hong khô như vậy nữa rồi.
- --
Vì đồng ý phụ đạo giúp Lý Nguyệt Minh, Kiều Nguyễn ăn cơm xong là ra ngoài ngay.
Hạ Y Nhiên đang dọn dẹp bát đũa, thấy Kiều Nguyễn vừa rồi vội vàng ăn cơm, giờ lại muốn ra ngoài liền hỏi cô:
- Đi đâu đó?
Kiều Nguyễn thay giày, đứng lên, đeo cặp sách lên nhẹ nhàng trả lời:
- Con tới dạy kèm cho bạn học.
Kiều Nguyễn tới Phái Thành đã ba tháng, nghe thấy cô có bạn, Hạ Y Nhiên rất vui mừng.
Bà liền gọi cô lại, sửa lại cổ áo cho cô, dịu dàng xoa đầu cô:
- Chơi vui vẻ nhé.
Kiều Nguyễn gật đầu:
- Vâng.
Ra khỏi hẻm Lưu Thủy ngồi xe số 5, đến đường Cát An trả 454 hào tiền xe, ngồi thêm ba trạm nữa thì đến.
Đây là Lý Nguyệt Minh nói cho Kiều Nguyễn biết.
Cô nhìn tảng đá lớn khắc dòng chữ "Khu cao cấp Thâm Thủy", hơi lo lắng, nắm chặt móc treo cặp sách.
Nơi này so với hẻm Lưu Thủy giống như hai thế giới bất đồng, ở đây nhà ở cách nhau rất xa, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một khoảng trời rộng lớn.
Không cần lo lắng nước dưới chân ngập quá sâu, bất kỳ lúc nào đều có thể dẫm phải chuột chết.
Trong không khí cũng không có mùi khó ngửi.
Kiều Nguyễn thầm nghĩ, người sống tại đây chắc hẳn trong nhà sẽ không trọng nam khinh nữ, cha kế sẽ không bạo lực gia đình, cũng không cần lo không trả nổi học phí.
Cô không có di động, cho nên Lý Nguyệt Minh không có cách nào liên lạc được với cô, sợ cô lạc đường, chỉ có thể đứng chờ trước cửa từ sớm.
Nhìn thấy cô, Lý Nguyệt Minh vội chạy tới:
- Tớ còn tưởng rằng phải đợi cậu lâu nữa cơ, không ngờ cậu tới sớm thế.
Kiều Nguyễn cười cười:
- Mình vừa ăn cơm xong là tới luôn.
Lý Nguyệt Minh nắm tay cô đi vào:
- Nhà tớ ở tít bên trong, hơi xa một chút, đi thêm một chút nữa là tới thôi.
Nhà ở nơi đây đều là nhà riêng, có sân riêng cùng với hoa viên.
Kiều Nguyễn không dám nhìn lâu, cô cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Nhà Lý Nguyệt Minh đúng thật là hơi xa, đi một lúc mới đến.
Cô ấy đi tới ấn chuông cửa, tinh nghịch đưa mặt đến trước camera:
- Tiểu Quai, mau mở cửa cho chị.
Không bao lâu sau cửa mở ra, một đứa bé mặc tã giấy run run rẩy rẩy đi ra từ bên trong.
Kiều Nguyễn có chút kinh ngạc:
- Nó còn nhỏ như vậy đã biết mở cửa rồi sao?
Lý Nguyệt Minh bế đứa bé lên:
- Tiểu Quai nhà chúng ta thật là thông minh.
Cô ấy thấy Tiểu Quai nhìn Kiều Nguyễn chằm chằm, kéo tay của nó lên vẫy như điên:
- Tiểu Quai, gọi chị đi, gọi chị Kiều Nguyễn.
Nó mới học nói, lại không quá nhanh nhẹn, Lý Nguyệt Minh kiên nhẫn lặp lại nhiều lần, nó rốt cuộc cũng mở ra cái miệng nhỏ hồng hào chúm chím, khó khăn gọi:
- Chị...chị...
Kiều Nguyễn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chào nó:
- Chào em.
Lý Nguyệt Minh ôm Tiểu Quai đi vào, nói hôm nay bố mẹ cô đến công ty, không có ai ở nhà.
Cô thả Tiểu Quai xuống cho nó tự chơi, sau đó lấy trong tủ giày ra một đôi dép nữ mới đưa cho Kiều Nguyễn:
- Cô Kiều, thỉnh cô xỏ giày.
Kiều Nguyễn còn đang câu nệ, nhờ câu nói đùa này của cô ấy thả lòng cả người.
Vì Lý Nguyệt Minh còn phải trông Tiểu Quai nên khóa luôn cửa phòng khách.
Kiều Nguyễn nhìn bài tập cô làm sai, chọn vài cách giải dễ hiểu giảng cho cô ấy.
Mà đề bài dù nhiều hay ít đều sẽ có vài bài đề cập tới vấn đề này.
Còn thiếu một bước nữa là đến bước mấu chốt, bên cạnh vang lên âm thanh mở cửa.
Lý Minh Nguyệt thoáng quay đầu lại:
- Thẩm Phụ? Sao cậu ở trong nhà tớ?
Ngữ khí nghi hoặc này, từng chữ một rơi vào tai Kiều Nguyễn, bao gồm cả cái tên Thẩm Phụ.
Bởi vì quá dùng lực, bút gãy làm đôi, cũng may âm thanh nhỏ đến mức Kiều Nguyễn cũng không nghe thấy được.
Âm thanh thanh lạnh của thiếu niên vang lên, ngữ điệu dịu dàng còn vương theo ý cười nhàn nhạt:
- Mượn phòng tắm nhà cậu một lát.
Lý Nguyệt Minh dựa lưng vào ghế:
- Nhà cậu không có ai ở nhà sao?
- Không, Dao Dao đi với bạn rồi.
Nghe được hai chữ Dao Dao này, Lý Nguyệt Minh khinh thường hừ một tiếng.
Kiều Nguyễn cũng không dám động đậy, sợ hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, lại chuyển đề tài sang cô.
Yên lặng một lát, Kiều Nguyễn cảm nhận được tầm mắt người kia nhìn về phía mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo, âm thanh của thiếu niên lần nữa vang lên:
- Là bạn mới quen à, hình như tớ chưa từng gặp.
Lý Nguyệt Minh ôm lấy bả vai Kiều Nguyễn:
- Cô ấy là bạn cùng lớp của tớ, tên là Kiều Nguyễn.
Thấy Kiều Nguyễn không nhúc nhích, Lý Nguyệt Minh lại nói:
- Kiều Nguyễn, đây là bạn tớ, cũng học trường bọn mình, lớp bên cạnh, hay là cậu chào hỏi một chút đi?
Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua chiếc quần jeans đã bị mình giặt đến bạc trắng, lại nhìn đồng phục mùa hè trên người mình.
Cô chậm rãi đứng lên, xoay người.
Thẩm Phụ đứng cách cô khoảng hai mét, ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng quần đen, trên tóc hơi ướt, còn có vài giọt nước nhỏ xuống.
Cô nhìn thấy nơi vai áo bị ướt của cậu ấy hiện ra hình dáng bờ vai.
Kiều Nguyễn vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người.
Thẩm Phụ nhìn về phía Lý Nguyệt Minh, bất đắc dĩ cười:
- Bạn cậu làm sao vậy?
Lý Nguyệt Minh nói:
- Không sao, bệnh cũ, hơi ngẩn ngơ một chút.
Cô dùng bả vai đụng nhẹ Kiều Nguyễn: "Này này."
Sau đó Kiều Nguyễn liền tỉnh táo lại.
Cô nắm chặt tay trái đang phát run của mình, nhút nhát sợ sệt chào hỏi Thẩm Phụ.
- Xin chào, mình là...Kiều Nguyễn..