Uy Lực Chiến Thần


“Bảo con chó của mày buông tao ra!”
Lâm Kiến Sơn lạc giọng gầm thét, hai mắt đỏ ngầu.

“Cậu ấy không phải chó, cậu ấy là người anh em cùng vào sinh ra tử với tôi!”
Giọng nói của Lâm Hữu Triết vẫn bình tĩnh, sau đó anh liếc nhìn Long Diệu: “Long Diệu, ông ta mới mắng cậu, cậu tự xử Dứt lời, anh và Liễu Thiên Nghệ cùng đi vào khách sạn.

Lâm Kiến Sơn muốn ngăn cản nhưng chỉ nghe thấy hai tiếng “răng rắc”, cơn đau phát ra từ cổ tay khiến thần trí ông ta điên đảo.

Lâm Kiến Sơn kêu gào thảm thiết, nhìn đoạn xương trắng lòi ra chỗ cổ tay, suýt chút nữa ngất xỉu.

Bỗng chốc, trước cửa khách sạn Đông Hoa rơi vào cánh
“Mau, mau gọi người!”
Khuôn mặt Lâm Kiến Sơn méo mó, điên cuồng gào thét.


Lâm Thiên Kiếm bị dọa sợ chết khiếp, vừa bảo người gọi bác sĩ vừa chạy lên tầng tìm
người lớn trong nhà giúp đỡ.

Trong thang máy, gương mặt Liễu Thiên Nghệ đỏ ửng nhìn Lâm Hữu Triết, nói: “Hữu Triết à, buổi họp lớp hôm trước là mình hiểu nhầm cậu, xin lỗi nhé”.

“Không sao”.

Lâm Hữu Triết khẽ xua tay, chuyện nhỏ nhặt đó không đáng để anh để bụng.

Hai người đi thẳng tới tầng sáu, Liễu Thiên Nghệ nói: “Hữu Triết, người anh em của cậu không lên à? Có phải anh ta có xung đột gì với nhà họ Lãm
không?”
“Đã lâu cậu không về có lẽ không biết, bây giờ địa vị của nhà họ Lâm ở Giang Thành rất cao, người bình thường không thể đắc tội được với bọn họ, hay là đế ông nội mình ra mặt, giảng hòa cho hai bên”.

“Không cần đâu”.

Thái độ của Lâm Hữu Triết vẫn rất bình thản khiến Liễu Thiên Nghệ khẽ bĩu môi.

Lúc cô ta đang định nói gì đó, Lâm Hữu Triết đã nhìn thấy một đôi nam nữa nên bước nhanh qua đó.

Liễu Thiên Nghệ tức giận giậm chân, vội vàng đuổi theo.

“Tôi nói rốt cuộc anh làm việc kiếu gì thế, hôm nay là sinh nhật em gái tôi, bảo anh chuẩn bị quà trước cũng chuấn bị không tốt, anh mua cái thứ rác rưởi gì thế này?”
ở góc phòng tiệc, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đang mắng chửi xối xả một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng chán ghét, còn ném đi hộp quà mà người đàn ông vừa đưa tới, chiếc vòng tay ngọc bích ở trong hộp bị vỡ thành mấy miếng.


Khuôn mặt người đàn ông
hiện lên vẻ đau lòng nhưng không dám nói, chỉ cúi đầu mặc cho người phụ nữ kia khiến trách.

Người phụ nữ này là Liễu Thiên Thiên – người mà Lâm Hữu Triết đã gặp trên núi Long Đằng, còn người đàn ông đó là em trai của Lang Tập.

“Vợ à, anh thật sự đã nghiêm túc chuẩn bị rồi, chiếc vòng này là tiền tiêu vặt nửa năm của anh đấy, anh… anh hết tiền rồi”.

Người đàn ông ngập ngừng nói.

“Đồ bỏ đi, tôi biết ngay loại nghèo hèn như anh không nhờ vả được gì, thật không hiếu sao lúc đầu ông nội lại mù mắt muốn anh vào ở rể nhà tôi, còn gả tôi cho anh, tôi đúng là xui xẻo tám đời!”
Liễu Thiên Thiên vung tay tát thẳng vào mặt người đàn ông.

Anh ta ôm mặt, không dám nói lời nào.

Nhưng Liễu Thiên Thiên càng nhìn lại càng thấy tức giận, cô ta đang giơ tay lên định đánh anh ta lần nữa thì có một bàn tay giơ ra ngăn lại.

______

“Thằng nào dám quản chuyện của tao!”
Liễu Thiên Thiên cực kỳ tức giận, đang muốn giáo huấn cho kẻ đã phá hỏng chuyện của mình, cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Hữu Triết.

“Là… là anh!”
Liễu Thiên Thiên trợn tròn mắt, cứ như nhìn thấy quỷ, trong đầu tràn ngập nỗi sợ hãi.

Cô ta cho rằng Lâm Hữu Triết đến tìm mình tính sổ, suy cho cùng hôm qua cô ta đã sỉ nhục anh như vậy, là ai cũng sẽ
tức giận.

Lâm Hữu Triết hoàn toàn không tính toán chuyện hôm qua, anh chỉ hỏi: “Cô dựa vào đâu mà đánh cậu ấy?”
Mười chiến tướng của Thiên Cung đều là anh em sống chết có nhau của anh, vậy thì em trai của Lang Tập đương nhiên cũng là em trai của anh, anh tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt người thân của Lang Tập trước mặt anh.

“Tôi, tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận