Lâm Hữu Triết hững hờ nói: “Các người không muốn quỳ thì điều kiện thứ hai cũng coi như chưa đáp ứng.
Nếu đã vậy thì nhà họ Lâm có thể bị xóa tên rồi!”
Anh vừa nói xong, đám người nhà họ Lâm đều sững sờ, sau đó bật cười.
Lâm Hữu Triết này đang kể chuyện cười sao?
Mặc dù Lâm Hữu Triết có thể làm tan rã tập đoàn Thiên Hàng khiến bọn họ kinh ngạc.
Nhưng chẳng qua chỉ là một tập đoàn Thiên Hàng thôi mà, đâu phải là tất cả của nhà họ Lâm.
Trong tám năm dài đằng đẵng, nhà họ Lâm đã xây dựng được sản nghiệp lớn mạnh, thiếu đi tập đoàn Thiên Hàng thì nhiều
nhất cũng chỉ là mất đi một phần lợi nhuận mà thôi.
Nếu thật sự muốn làm lung lay nền móng của nhà họ Lâm, vậy thì…
Còn chưa kịp suy nghĩ.
Đột nhiên bên ngoài sảnh tiệc truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một đám thanh niên nam nữ phụ trách việc nhà họ Lâm chạy vào với vẻ mặt tái mét.
“Chú tư, xảy ra chuyện lớn
“Ông nội, mọi chuyện không
hay rồi…”
Mỗi một người nhà họ Lâm tiến vào, đều sẽ đem theo một tin xấu.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, tất cả các sản nghiệp dưới tên nhà họ Lâm đều đã đổi chủ, tất cả các mối quan hệ đều đã bị xóa sổ!
Những gia tộc trước đây muốn dựa dẫm vào nhà họ Lâm, giờ phút này đều đã quay lưng như không quen biết, sợ không kịp vạch rõ ranh giới với nhà họ Lâm.
Sắc mặt người nhà họ Lâm tái mét, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết.
“Không còn sản nghiệp, mất đi chỗ dựa, chuyện nhà họ Lâm phá sản cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Điều kiện thứ hai đã giải quyết xong rồi”.
Khóe miệng Lâm Hữu Triết khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Khánh Quốc.
Cả người Lâm Quốc Khánh run cầm cập, sắp không thể đứng vững được nữa.
Tào Quần đứng bên cạnh cụ ta lạnh lùng hừ một tiếng, tiến
lên nói: “Cậu thanh niên, nói như vậy là đủ rồi đấy, nếu cậu còn không dừng lại thì đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!”
“Ông cho tôi cơ hội ư?”
Lâm Hữu Triết cười khẩy, khí thế đáp: “Trước khi nói ra câu này, ông hãy nhìn ra ngoài cửa sổ trước đi!”
Ngoài cửa sổ có gì?
Đám đông tò mò, lần lượt bước đến cửa sổ để xem.
“Trời ơi, chuyện quái quỷ gì thế này?”
Tiếng ồn ào kinh ngạc liên tiếp vang lên.
Người nhà họ Lâm cũng không nhẫn nhịn được nữa, tiến lên xem thử, lập tức bị dọa sợ đến mức mặt mũi tái nhợt.
Chỉ thấy dưới khách sạn
Đông Hoa.
Những chiếc áo giáp cỡ lớn được bày ra rất gọn gàng.
Vô số bóng người khí thế mạnh mẽ xếp thành hàng ngang đứng chật ở con đường gần đó và quảng trường bên dưới khách sạn.
Thậm chí họ còn nhìn thấy những vũ khí hạng nặng chỉ có thể thấy trên tivi ở phía sau đám người có khí thế đáng sợ này.
Nhất là những họng pháo lạnh lẽo đang chĩa vào họ, không biết lúc nào sẽ phát nổ khiến tất cả mọi người trong
sảnh tiệc đều rùng mình, hai chân run rẩy.
“Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn… sao nhiều người thế này, rốt cuộc chuyện gì thế?”
Một người trong nhà họ Lâm run rẩy nói.
Tào Quần cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Xảy ra chuyện gì vậy?