Uy Lực Chiến Thần


Lẽ nào cậu là…
Tào Quần chuyển tầm mắt
sang nhìn Lâm Hữu Triết, ánh mắt dần hiện lên vẻ sợ hãi.

Ông ta đã bỏ lỡ một điểm quan trọng.

Chiến thần Hữu Triết là chiến thần đứng đầu Hạ Quốc, thông tin về thân phận trong quân đội đều được bảo mật rất cẩn thận.

Ông ta chưa từng gặp vị chiến thần này, chỉ được nhìn thấy vài bức ảnh được truyền lại, hơn nữa hình còn bị mờ không nhìn rõ người.

Cộng thêm mọi người đều nghĩ chiến thần Hữu Triết đã hy
sinh nên ông ta hoàn toàn không hề có ý nghĩ Lâm Hữu Triết chính là vị chiến thần đó.

Nhưng bây giờ ông ta bỗng phát hiện Lâm Hữu Triết trông hơi giống chiến thần Hữu Triết mà ông ta đã từng nhìn thấy trên ảnh.

Hơn nữa cũng chỉ có chiến thần Hữu Triết thực sự mới có thế điều động nhiều người đến đây trong thời gian ngắn như vậy.

Suy nghĩ Tào Quần xoay chuyển, không lâu sau đã hiểu ra mọi chuyện.


ông ta cất bước đi đến định chào hỏi với Lâm Hữu Triết nhưng lại bị Lâm Hữu Triết ngăn lại bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Tào Quần giật mình, mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt cả áo.

Ông ta không kịp nói rõ tình hình đã dẫn vệ sĩ thân cận xoay người rời đi.

Cho dù người nhà họ Lâm mời ở lại thế nào ông ta cũng mặc kệ, vẫn dứt khoát rời đi.

Người nhà họ Lâm đều sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn mọi thứ trước mắt.

Rốt cuộc Lâm Hữu Triết đã trải qua những gì trong tám năm qua, tại sao cậu ta lại có thế điều động được nhiều người như thế?
“Ông cụ Lâm, bây giờ chúng ta có thể bàn đến điều kiện thứ ba rồi chú?” Lâm Hữu Triết chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Khánh Quốc, giọng điệu hơi lạnh lùng.

Ểi
Lâm Khánh Quốc tái mặt, nôn ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Một đám người nhà họ Lâm vội vàng bước đến đỡ, nhưng dù như thế Lâm Hữu Triết cũng không định bỏ qua cho cụ ta.


Anh vươn tay ra, Long Diệu lập tức đưa cho anh một miếng lụa trắng đã chuẩn bị sẵn.

Chỉ thấy cánh tay anh khẽ đung đưa, tấm lụa trắng chuẩn xác rơi đến trước mặt Lâm Khánh Quốc.

“Ông cụ đã lớn tuổi, không thể tự treo cổ, các người giúp ông ta đi”.

Lâm Hữu Triết hờ hững nói.

“Cậu nói cái gì, cái thứ mất…”
Lâm Kiến Hải vừa đứng lên tức giận mắng thì bị Long Diệu tát một bạt tai làm răng của ông ta rơi ra gần một nửa.

“Dám vô lễ với anh Lâm, cú tát này là lời cảnh cáo đấy”.

Những người nhà họ Lâm khác đều hoảng sợ, họ vốn dĩ cũng muốn liều mạng với Lâm Hữu Triết nhưng vừa nghĩ đến bản lĩnh đáng sợ của Long Diệu, họ lại ngoan ngoãn đứng về chỗ cũ.

Tôi đã nói roi điều kiện thứ
nhất không được đáp ứng thì tập đoàn Thiên Hàng sẽ đóng cửa”.

“Điều kiện thứ hai không được thì nhà họ Lâm phá sản”.

“Điều kiện thứ ba cũng không nốt thì tất cả người nhà họ Lâm sẽ phải chôn cùng với bố mẹ tôi”.

“Các người nghĩ tôi đang nói đùa à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận