Uy mãnh tiên sinh ôm tiểu trợ lý đi xuỳ xuỳ rồi.
Tiểu trợ lý cực kỳ xấu hổ, sống chết không cho hắn đỡ, cuối cùng lựa chọn ngồi trên bồn cầu xuỳ xuỳ.
“Cậu với mấy cô gái nhỏ có gì khác nhau chứ?”
Uy mãnh tiên sinh cười cậu, nhưng Hảo Vệ Manh của ngày thường không phải người thích chọc người khác như bây giờ đâu.
Hắn của thường ngày rất có chừng mực, chính là rất biết cách làm sao giữ lại mặt mũi cho người khác.
Chỉ khi đối mặt với những người đặc biệt thân thiết mới thích cười giỡn không câu nệ như vậy.
Nghiêu Nhị Cẩu vẫn luôn mắng hắn khôn nhà dại chợ.
Hảo Vệ Manh vừa mới thất thần một chút đã kéo tiểu trợ lý vào danh sách đối tượng có thể ức hiếp rồi.
Mặc dù vào giờ này khắc này hắn vẫn còn xem người trước mặt này là tiểu hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác nha.
“Không được vào đây! Mau đi ra ngoài!”
Tiểu trợ lý không dùng chút sức lực nào mà ném cuộn khăn giấy vào lòng uy mãnh tiên sinh, Hảo Vệ Manh cười ha ha chạy trốn.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi người kia xuống giọng năn nỉ.
Phải biết là, trong nhà vệ sinh của hắn, chỉ có mỗi một cuộn giấy này thôi nhá.
Há há há há, chơi vui thật.