Uy, Tiềm Trứ Ba

Mục Dương cảm thấy vô cùng ủy khuất. Lê Khải rõ ràng đã đáp ứng không đem chuyện này nói lại với Triệu Viết Trạch, nhưng hiện tại lại thông đồng cùng gã diễn trò như vậy. Đợi lát nữa Phùng Tinh tới đây, cậu biết tìm công đạo kiểu gì?

Mà đáng tức giận nhất chính là, hai người bọn họ làm bộ như không có việc gì to lớn. Một kẻ đọc báo, người còn lại chơi di động, quá mức không tôn trọng người khác!

Mục Dương không phải loại người hà khắc, bộ dáng thường ngày dễ nói chuyện, nhưng những vấn đề một khi đã trở thành nguyên tắc thì không cách nào thoái nhượng.

Lê Khải đối với cậu rất tốt, bản thân Mục Dương biết điều đó. Nhưng trong chuyện này, hắn lại không hề nghĩ cho cậu. Hại Mục Dương đối với bạn tốt bất nghĩa, bảo cậu sau này làm sao đối diện với người ta!

Sau đó, cậu làm ra một hành động khiến cả hai người kia cùng kinh ngạc.

Mở cửa phòng trực tiếp chạy ra ngoài.

Tiếng cửa bị dập mạnh vang vọng khắp căn phòng.

Triệu Viết Trạch nở nụ cười, không hề đứng dậy, nhìn sang Lê Khải, biểu tình có chút xấu hổ, “Chúng ta đùa thế này có quá đáng lắm không?”

Tâm Lê Khải trầm xuống, buông tờ báo trên tay, đứng lên, “Tôi ra ngoài xem thử.”

Nhìn Lê Khải ra khỏi phòng, Triệu Viết Trạch dựa trở lại trên ghế, dở khóc dở cười, “Chết tiệt! Xem ra bữa ăn hôm nay cũng phải bỏ rồi!”

Mục Dương chạy khỏi nhà hàng, vừa lúc bắt gặp Phùng Tinh mới xuống khỏi taxi. Cậu lập tức vọt tới, đem người đẩy trở lại trong xe.

Phùng Tinh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, kêu to, “Dương tử, sao vậy? Không ăn cơm nữa?”

“Không ăn nữa!!” Mục Dương thấy Lê Khải đã đuổi tới, vội vàng kêu tài xế lái xe đi.

Taxi chầm chậm chạy đi. Mục Dương quay đầu nhìn chằm chằm bóng người ở phía sau, càng nghĩ lại càng giận, nhô đầu ra khỏi cửa xe, hướng phía hắn rống to: “Lão yêu quái! Em mang Tinh đi! Bữa cơm này hai yêu quái các người từ từ ăn đi nhé!!”

Tiếng rống này rất lớn, những người đứng trước cửa nhà hàng toàn bộ đều nghe thấy, quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lê Khải.

Lê Khải đen mặt, ngơ ngẩn nhìn theo taxi đang chạy càng xa, trong mắt không che giấu được sự lo lắng.

Dù tức giận thế nào, cơm vẫn cần phải ăn. Sau khi xuống xe, hai người tìm một quán cơm gần đó, gọi vài món, đánh chén một bữa no nê.

Mục Dương vừa ăn vừa kể lại những chuyện vừa phát sinh cho Phùng Tinh nghe.

Phùng Tinh tuy rằng bất mãn với việc làm của Lê Khải, nhưng lại lo lắng vì mình mà tình cảm của hai người rạn nứt, đành khuyên can: “Giận thì giận vậy đó, nhưng chú em đừng vì chuyện này mà chia tay với hắn a!”

Mục Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Em làm vậy vì anh đó! Anh có thể hay không giả vờ tức giận một chút a?! Cái tên đại hồ tử lại đến quấy rầy anh, đừng khách khí với gã nữa, trực tiếp dùng nắm đấm là được rồi!”

Phùng Tinh gật đầu như giã tỏi, “Được! Liền nghe lời cưng!”

“Coi như không quá kém! Đàn ông phải có cốt khí, cả ngày trốn tránh gã cũng không phải cách hay!” Mục Dương vừa lòng, hướng lão bản hét to: “Lão bản, cho bàn này một chai rượu, nhanh nào!”

Phùng Tinh vui vẻ, “Hắc! Cậu bị kích thích gì? Còn đòi uống rượu nữa?”

Mục Dương liếc trắng mắt, “Hai an hem ta đã lâu không ngồi uống rượu chung, hôm nay uống một chút không được sao?”

“Đương nhiên là được! Hôm nay không say không về!”

Mục Dương cùng Phùng Tinh đều là loại người thích giữ kín chuyện trong lòng, sau khi tức giận, vẫn có thể tiếp tục ăn ngon, ngủ ngon.

Trong khi hai người nào đó đang ăn uống thỏa thích, Lê Khải lại đang lái xe đi tìm bọn họ, vừa lái xe vừa cố gắng gọi vào di động Phùng Tinh, nhưng liên lạc cách nào điện thoại cũng không kết nối được. Mà Triệu Viết Trạch cũng không còn tâm tình ăn cơm, lần đầu gã cảm thấy áy náy vì hành vi của chính mình.

Sau khi rượu cơm no nê, hai người có chút say. Mục Dương lại không muốn về nhà, cho nên lôi kéo Phùng Tinh chạy ra bờ sông.

Hai người ngồi trên bờ đê, gió thổi phần phật. Bọn họ vừa ngắm du thuyền, vừa tán gẫu vài câu linh tinh.

Ánh trăng bị mây mù che khuất, chỉ còn lại một dải sáng mỏng manh, mờ mờ ảo ảo, rọi xuống trên gương mặt Mục Dương. Khuôn mặt cậu được chiếu sáng, thanh tú, sạch sẽ, lộ ra cảm giác hồn nhiên, không rành thế sự. Phùng Tinh nhìn đến thất thần.

“Dương tử, lúc mới vào đại học, anh từng đem chú em nhìn lầm thành con gái, còn nhớ không?”

Nhớ lại chuyện cũ, Mục Dương cười thành tiếng, “Nhớ chứ, lúc đó em liền mắng anh một trận.”

“Đúng vậy, tính tình cưng thật sự nóng nảy, thật khác xa với dáng vẻ bên ngoài.” Phùng Tinh nhéo nhéo gương mặt cậu, “Chú em như thế nào lại xinh như vậy chứ?”

Mục Dương vuốt vuốt tay đối phương, “Quên đi, em thà nghe anh khen mình đẹp trai.”

“Thật không biết xấu hổ mà!”

“Anh đâu phải ngày đầu tiên mới quen em? Em nha, không biết xấu hổ, không có cốt khí…” Mục Dương nói xong, nằm luôn trên bờ đê, “Mỗi lần cãi nhau với Lê Khải, cuối cùng đều là em mặt dày mày dạn quấn lấy hắn, xin hắn tha thứ, hôm nay kiểu gì cũng phải bắt cầu em một lần.”

Phùng Tinh nghe được trong thanh âm đối phương không chỉ có tư vị tự giễu mà còn là sầu não.

Anh cũng nằm xuống theo, hỏi: “Sao vậy, khó chịu trong lòng à?”

“Ừm.”

“Về mau thôi, hắn nhất định đang ở nhà chờ cậu.”

“Không chỉ có chuyện này thôi đâu.”

“Còn gì nữa?”



Phùng Tinh ngồi dậy, nhìn chăm chú người đối diện. Hai gò má bị rượu hun đỏ ửng, đôi mắt ngày thường luôn tràn ngập ý cười, nay lại ảm đạm không còn ánh sáng.

“Nói một chút xem.”

“Hắn đã chia tay với bạn trai cũ, nhưng số di động vẫn chưa từng đổi. Em đã đề cập đến chuyện này, nhưng hắn vẫn chưa từng đưa ra câu trả lời xác đáng.”

“Cậu nói bọn họ còn liên lạc sao?”

“Không phải… Chỉ là trong ngực giống như bị gai đâm, khó chịu lắm.”

Phùng Tinh vỗ vỗ vai hắn, “Đừng nghĩ nhiều nữa, hắn đối với cậu không tệ đâu.”

Mục Dương bật cười, “Em như vậy có phải rất giống đàn bà hay không?”

Phùng Tinh cũng cười, “Cậu nhất định là do rượu!”

Gió lại thổi tới, một mảnh mây đen che khuất hẳn ánh trăng, cướp mất tia sáng cuối cùng.

Vài giọt mưa rơi xuống trên mặt, lành lạnh, Mục Dương nhìn lên trời, thì ra trời mưa.

“Đi nào, về thôi.”

“Ừm, trời mưa rồi.”

Trận mưa này kéo tới vô cùng nhanh, vô thanh vô tức, mưa ngày càng nặng hạt. Người đi đường chạy tán loạn, tìm nơi trú mưa.

Cả hai cũng theo đuôi những người khác chạy về phía trước, trong lúc đó bất ngờ nghe được tiếng ai đó từ đằng sau gọi tên mình.

Quay nhìn lại, không nghĩ tới là Đỗ Lãng.

Đỗ Lãng tiến đến chỗ bọn họ, vẻ mặt mừng rỡ, “Thì ra thật là hai người! Tôi ở trên thuyện, nhìn dáng vẻ liền cảm thấy quen mắt!”

Phùng Tinh kinh ngạc: “Đỗ thiếu, anh sao lại ở đây?”

Đỗ Lãng chỉ chỉ hướng du thuyền đằng xa, “Tôi dự tiệc của một người bạn trên thuyền kia, các cậu cũng ghé chơi đi, vừa vặn có thể trú mưa.”

Phùng Tinh cúi đầu nhìn qua Mục Dương, dò hỏi: “Đi không?”

Mục Dương có chút do dự, nhưng cánh tay đang bị Đỗ Lãng giữ lấy, còn cố ý kéo người về phía trước, “Đi nhanh nào, bằng không cả ba chúng ta liền ướt như chuột lột đó!”

Người trên du thuyền như đang nhảy múa mừng cảnh thái bình, bên trong vô cùng náo nhiệt.

Mục Dương lên thuyền rồi, mới phát hiện Bạch Tiểu Thư cũng ở trong này.

Mà điều khiến Mục Dương càng kinh ngạc hơn chính là, Bạch Tiểu Thư ngày thường luôn cố gắng khiến bản thân trông kiều diễm hơn, ngày hôm nay lại không hề trang điểm. Mọi người đều đang ca hát khiêu vũ, nhưng cậu ta chỉ đứng một góc, giống như kẻ ngoài cuộc, tựa hồ có chút lặng lẽ, không giống với ngày thường.

Bạch Tiểu Thư vừa trông thấy bọn họ đi tới, liền chạy đến chày hỏi, “Tiểu Dương, A Tinh, hai người cũng tới.”

Phùng Tinh nhìn cậu chàng một lúc lâu, bất ngờ cười thành tiếng, “Chết tiệt! Cậu để như vậy anh thiệt nhìn không quen đó!”

Mục Dương phản bác, “Em thấy Tiểu Thư nhìn vậy đẹp lắm rồi.” Không trang điểm, người này thiếu chút diễm lệ, nhưng lại trông tự nhiên hơn, so với bình thường có cảm giác sạch sẽ.

Bạch Tiểu Thư khẽ cười, len lén liếc sang chỗ Đỗ Lãng một cái, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng.

Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thư thích Đỗ Lãng?!

Bắt gặp một màn này, từ tận đáy lòng, Mục Dương nở nụ cười. Nếu hai người họ có thể cùng nhau, sau này Bạch Tiểu Thư sẽ không còn quá vất vả nữa.

Tửu lượng Phùng Tinh không tốt, vừa lên thuyền không bao lâu, thuyền lắc la lắc lư một hồi, hắn liền say rượu lẫn say sóng, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ gục trên ghế.

Mục Dương lần đầu tham gia loại tiệc hội họp riêng tư này, phát hiện chính mình không quen một ai. Bọn họ đều là một đám đồng loại, đều có chút nhận thức nhau, mà cậu căn bản chỉ là một người ngoài, căn bản không thể dung nhập. Đỗ Lãng vốn muốn dẫn Mục Dương đi giới thiệu với mọi người, nhưng cậu từ chối, ban đầu cũng chỉ vì muốn tránh mưa, cho nên hoàn toàn không có ý đồ dự tiệc.

Mưa làm xao động mặt sống, khung cảnh một mảnh trắng xóa. Mục Dương ngẩn người nhìn trời.

Chẳng biết bao giờ mới tạnh mưa.

Cậu cứ như vậy chạy đi, Lê Khải nhất định tức giận.

Hình như, mỗi lần cậu bỏ đi, trời lại đổ mưa. Lần trước, người kia còn có thể tìm cậu ở nhà Phùng Tinh, nhưng hiện tại thì sao? Di động không mang bên người, mà di động Phùng Tinh cũng đã hết pin, hắn như thế nào tìm ra đây?

Mục Dương nghĩ đến xuất thần, cho nên thời điểm Bạch Tiểu Thư đi tới bên người, cậu hoàn toàn không phát hiện ra.

“Tiểu Dương, nghĩ cái gì đó?”

“Này… Không có gì.” Mục Dương quay đầu, cười với đối phương.

“Chuyện lần trước, thật sự xin lỗi. Tớ không biết cậu đã có bạn trai.”

“Không sao đâu.”

Bạch Tiểu Thư vẫn chưa hết lo lắng, “Không gây phiền toái gì cho cậu chứ? Bạn trai cậu hình như để ý cậu đó.”

Mục Dương cười cười, nếu thật sự để ý, vì cái gì còn muốn lừa cậu?

“Thật không có gì đâu, cậu tự nhiên khách khí như vậy làm chi, rất không tự nhiên a!”

“Tớ gọi cậu ra ngoài chơi, cậu đều luôn từ chối. Tớ còn nghĩ cậu đang giận tớ.”

Mục Dương cười to, “Cậu thật giống mấy đứa con gái, để ý nhiều thứ quá đó!”

Bạch Tiểu Thư đẩy vai đối phương một cái, “Tại cậu tâm tư nhẵn nhụi đó chứ!”

Mục Dương cảm giác người lại nổi lên một tầng da gà. Cậu vẫn không cách nào nuốt trôi kiểu nói chuyện của Bạch Tiểu Thư.

“Tiểu Dương, tớ đổi công việc khác rồi.” Bạch Tiểu Thư bất ngờ nói.

Mục Dương vô cùng hiếu kì, “Sao? Việc gì vậy?”

“Dạy kèm tiếng Anh cho một cậu nhóc.”

“Không tồi nha!”

“Ừm, tiền tuy rằng ít hơn, nhưng rất vui. Mỗi ngày đối diện với thằng nhóc, tâm tư của tựa như trẻ lại thật nhiều tuổi.” Bạch Tiểu Thư nhìn ra mặt sông, ánh mắt có chút ảm đạm, “Tớ cuối cùng cũng trả hết nợ rồi. Nói ra thật xấu hổ, là người nhà thay tớ trả. Tớ đã tính toán, công việc dạy học này tương đối nhẹ nhàng, chính mình có thể tìm thêm việc nữa, đương nhiên sẽ không phải ở mấy quán bar kia. Sau này, tớ sẽ từ từ trả lại toàn bộ cho người nhà, như vậy cũng không tệ.”

Một thời gian không gặp, Mục Dương tuy rằng không rõ Bạch Tiểu Thư đã trải qua những chuyện gì, nhưng đối phương có thể thoát khỏi nợ nần, bắt đầu một cuộc sống mới, bản thân cậu liền vui thay cho người kia.

So sánh với bản thân, Mục Dương chợt thấy hổ thẹn. Mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu của riêng họ, nhưng chính cậu lại vẫn sống không có lý tưởng, cảm giác có chút chua xót!

“Tiểu Thư, cậu so với tôi mạnh mẽ hơn nhiều!”

“Tớ cẫn còn một tâm nguyện đó…” Bạch Tiểu Thư quay đầu, nghịch ngợm cười, “Nếu ngày nào đó tìm được một người thực sự thương tớ, như vậy liền viên mãn!”

Mục Dương tựa như bị nụ cười đối diện cuốn hút, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Cậu cũng nở nụ cười đáp lại, “Nhất định sẽ có ngày đó.”

Mưa dần nhỏ lại, gió lạnh thổi nửa ngày, Mục Dương cảm giác được cơn say đã tỉnh hơn phân nữa, nhưng đầu lại bắt đầu biểu tình. Cậu thầm nghĩ phải mau mau về nhà nghĩ, cho nên đành lôi kéo Phùng Tinh, tạm biệt mọi người. Đỗ Lãng vốn muốn đưa Mục Dương về nhà, nhưng cậu lại đem Bạch Tiểu Thư đẩy vào trong tay gã ta, sau đó khoát tay xuống khỏi thuyền.

Mục Dương sợ Triệu Viết Trạch lại tìm tới tận cửa, không dám mag Phùng Tinh về nhà, mà tìm cho anh một nhà trọ gần quán ăn. Sau khi sắp xếp tốt cho con ma men nào đó, cậu mời trở về nhà.

Vừa tiến vào tiểu khu, Mục Dương liền ngẩng đầu nhìn lên lầu trên, phát hiện đèn trong nhà không sáng.

Chẳng lẽ Lê Khải còn chưa về, hay hắn đã ngủ?

Không biết vì cái gì, đáy lòng chợt dấy lên cảm giác mất mát.

Ban này, trên đường về nhà, cậu còn tưởng rằng Lê Khải sẽ đứng ngay dưới lầu đợi mình.

Loại suy tưởng này thật sự quá mức ngây thơ!

Mục Dương tự cười nhạo bản thân một hồi, cúi đầu bắt đầu leo lầu. Thời điểm sắp lên đến tầng bảy, cậu phát hiện một bóng người đứng ngoài hàng hiên được đèn thắp sáng, ngay trước cửa nhà mình.

Mục Dương ngây ngốc một hồi, sau đó mừng rỡ reo lên, “Mục đại hiệp!”

Mục Thanh Viễn cười ha ha, mở rộng hai tay hướng phía cậu, “Tiểu tử thối! Gọi papa chứ!”

Mục Dương nhào tới. Hai cha con ôm nhau, nước mắt lưng tròng.

“Papa, lần này trở về, tính ở ngốc bao lâu đó?”

“Không bao giờ đi nữa, papa mi một cước đạp văng Quách thúc thúc rồi! Ha ha!”

“Papa không làm việc cho người ta nữa sao?”

“Đúng vậy! Sau này để con trai nuôi papa nha!”

“Này…”

“Con trai không muốn sao?!” Mục Thanh Viễn vỗ vỗ đầu cậu, gắt giọng: “Mau mở cửa cái coi, người ta đứng đây hai tiếng đồng hồ rồi đó. Gọi điện cho nhà mi cũng chẳng chịu nhấc máy, tức chết papa mà!”

“Đứng lâu vậy a! Papa trên người không có chìa khóa sao?” Mục Dương vội vàng móc ra chìa khóa mở cửa, “Đúng rồi, sau này papa đừng dùng giọng điệu kia nói chuyện với con nữa, bằng này tuổi đầu rồi, còn làm bộ lolli, rất dọa người đó!”

“Papa thích như vậy đó, nhà mi quản được sao! Ai, đứng nói nữa, chìa khóa kia bị mất rồi.” Mục Thanh Viễn bước vào trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, kỳ lạ chậc chậc mấy tiếng, “Sao trong nhà sạch sẽ đến bất ngờ vậy? Tường còn sơn lại trắng xanh, con trai đã trưởng thành rồi a!”

Mục Dương giúp kéo hành lý vào trong, “Này là Thiên Tinh Tinh ở nhờ nhà mình, phòng ốc đều do anh ấy thu dọn đó.”

“Ài da, uổng cha mi tưởng bở một phen, còn tưởng con trai cũng bắt đầu có tiền đồ rồi chứ!” Mục Thanh Viễn dạo quanh một vòng, phát hiện Điểm Điểm ngoài ban công, kinh ngạc kêu lên, “Eo ôi! Chó mi nuôi à? Sao xấu quá vậy?”

Mục Dương vui vẻ chạy rới, ngồi xổm xuống bên người Điểm Điểm, vuốt ve đầu nó, “Nhìn lâu sẽ thấy dễ thương mà. Chó của người khác, con nuôi giúp thôi.”

Mục Thanh Viễn cẩn thận đánh giá Điểm Điểm, hết niết lỗ tai rồi vạch mí mắt nó, “Lỗ tai dựng thẳng không dựng thẳng đươc, mắt thì ti hí, chẳng khác nào ông cụ, bộ dạng cũng ngốc! Chậc chậc, quan trọng nhất là đuôi cũng thiếu!”

Mục Dương trợn mắt, “Giống chó Rottweiler dều trông như vậy cả!”

Mục Thanh Viễn hết tra tấn Điểm Điểm, lại quay sang hành hạ Mục Dương. Tay ở trên mặt cậu niết tới niết lui, “Con trai, mi gầy quá, papa không ở nhà, có nhớ ăn uống đàng hoàng không đó? Bệnh bao tử còn tái phát chứ?”

Mục Dương bị đối phương kéo tới kéo lui đến đau, tức giận: “Không có a, thân thể người ta rất khỏe, gần đây còn tăng cả 10 ký, sao mà gầy được?”

Nghe Mục Dương nói như vậy, Mục Thanh Viễn cũng yên tâm, sau đó bỏ vào phòng tắm.

Mãi đến khi nghe được tiếng nước, Mục Dương mới biết đối phương đang tắm rửa, nhịn không được thở dài một phen.

Tuổi đã một bó to, còn hồ đồ như vậy? Không mang theo gì thì tắm rửa kiểu nào được?

Quả nhiên, thanh âm Mục Thanh Viễn từ trong phòng tắm oang oang truyền ra, “Con trai, lấy giúp papa khăn mặt cùng quần áo đi nào!”

Mục Dương đem toàn bộ những thứ Mục Thanh Viễn đưa cho đối phương, sau đó lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Tuy rằng giữa hai người phát sinh mâu thuẫn, nhưng trong lòng cậu thủy chung không cách nào vô tình với Lê Khải.

Đi lên lầu trên, gõ cửa vài cái, nhưng mãi vẫn không có người trả lời, Mục Dương đứng đợi một hồi, sau đó đành trở xuống dưới, trong lòng trống rỗng.

Nhưng còn xuống tới lầu dưới, cậu lại theo thói quen quay nhìn cửa nhà người nào đó. Lần này, một bóng người đang đứng ngay đó.

Mục Dương nhìn hắn, môi có chút run rẩy, “Thúc thúc…”

Lê Khải bước tới, đem người ôm vào trong lòng, gấp gáp mà ôm, chỉ sợ cậu lại tránh đi.

Thanh âm trầm khàn vang lên phía trên đầu cậu, “Anh không có nói cho tên kia biết.”

“Sao?” Mục Dương chôn đầu trong ngực Lê Khải, trong lòng khó chịu. Nhiệt độ cơ thể đối phương rất thấp, da cậu áp vào cảm giác lạnh như băng.

“Anh không đem chuyện Phùng Tinh ở đây nói cho Triệu Viết Trạch.”

“A…”

“Sau này đừng như vậy.”

Lê Khải nói xong, nâng mặt cậu lên, mạnh hôn xuống. Hôn trán, hôn mũi, hôn môi, hôn thật mãnh liệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui