“Triệu, Triệu, Triệu, Triệu…” Phùng Tinh là người đầu tiên lấy lại được phản ứng, nhưng đầu lưỡi cứ như líu lại.
“Anh lắp bắp gì a!”Mục Dương đem người đẩy qua một bên, ánh mắt chuyển hướng người đàn ông trước mặt. Khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, mang theo phong vị lưu manh. Tươi cười này như thế nào quen mắt đến vậy? Nếu trên mặt anh ta có thêm chút râu nữa, chẳng phải liền biến thành đại hồ tử sao?!
“Đại, đại, đại, đại…” Đầu lưỡi Mục Dương cũng líu lại.
Anh chàng đẹp trai nhịn cười, nghiêm trang hỏi: “Đầu lưỡi hai người bị kẹp mất rồi sao?”
Thanh âm thô thiển, quả nhiên đối phương chính là đại hồ tử rồi! Sao biến hóalớn như vậy chứ?
Mục Dương cảm giác khó mà tin được, bước tới gần Triệu Viết Trạch, chăm chú quan sát y từ đầu đến chân, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Anh đi Hàn Quốc sửa sắc đẹp sao?!”
Phùng Tinh không nói tiếng nào…
Mặt Triệu Viết Trạch biến đen.
Lê Khải đỡ trán, tầm mắt bất giác chuyển về phía chiếc tủ kê đầu giường, trên trán lập tức nổi gân xanh.Mặt trên tủ xả đầy vỏ trái cây, chất thành đống lớn.
Ông chú im lặng không lên tiếng, đi qua dọn rác.
Triệu Viết Trạch đem lẵng hoa đặt xuống bên cửa sổ, hỏi thăm đôi chút bệnh tình của Mục Dương, sau đó an vị một góc nghịch di động, chưa từng cho Phùng Tinh một cái liếc mắt.
Phùng Tinh trong lòng ngũ vị tạp trần, người nào đó đã biến mất hai tháng, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, khiến anh chàng thật không biết nên cười hay khóc. Quả thật như lời Mục Dương nói, chính mình thật đáng bị khinh bỉ.Thời điểm Triệu Viết Trạch suốt ngày quấn lấy mình, Phùng Tinh cảm thấy vô cùng phiền, chỉ hận không thể làm cho đối phương vĩnh viễn biến mất.Nhưng đến khi người ta thật sự mất tăm mất tích, bản thân lại khó chịu không quen, trong lòng như thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Phùng Tinh vốn nghĩ Triệu Viết Trạch sẽ giống như dạo trước, vừa thấy mình liền mặt dầy bám dính. Nhưng người kia lại căn bản không hề chú ý đến anh chàng, bản thân vốn định chủ động chào hỏi, nhưng mới mở miệng thôi đã thấy ngại, đành phải cắn chặt răng ngồi một góc, nhìn Mục Dương đánh đu trên người Lê Khải, hi hi ha ha cười nói, trong tâm không khỏi có chút hâm mộ.
Lê Khải dọn sạch rác trên mặt tủ, đen mặt đem ra ngoài chuẩn bị đổ đi.Mục Dương biết bản thân lại chọc giận hắn, liền cợt nhã bám gót, trong phòng chỉ còn lại hai vị nào đó.
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng. Phùng Tinh ngồi ngay đầu giường, ánh mắt không kìm lại hướng về phía thân ảnh Triệu Viết Trạch, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm chào hỏi đối phương một tiếng. Dù sao, hai người vẫn là chỗ quen biết, hà cớ gì phải trở mặt như người xa lạ.
“Lâu rồi không gặp…” Phùng Tinh có chút khẩn trương, tim bất giác cũng đập nhanh hơn.
“Ừm.”Triệu Viết Trạch ừ hử một tiếng, vẫn cắm mặt vào di động, cả đầu cũng không buồn ngước lên.
Đáy lòng Phùng Tinh như thể lên men, dù rằng không muốn nghĩ đến đối phương nữa, nhưng miệng lại không kìm được mà nói: “Mấy tháng này anh ở đâu vậy?”
Lời nói ra rồi lập tức hối hận, Phùng Tinh tự cảm thấy bản thân chẳng khác nào một oán phụ.
“Nào có đi đâu, lo chuyện làm ăn của mấy cái bar thôi.” Triệu Viết Trạch vẫn không hề ngẩng đầu, ngữ khí thản nhiên, chẳng chút cảm xúc.
Lúc trước Phùng Tinh cũng từng nghĩ, có lẽ trong khoảng thời gian này Triệu Viết Trạch thật sự bận nhiều việc, cho nên mới không có thời gian tìm mình. Nhưng hiện tại, nghe y nói như vậy, trong lòng chợt lạnh lẽo, thì ra bản thân vốn là tự mình đa tình.
Người ta đã ngọt nhạt như vậy, cho nên cứ tiếp tục nói cũng chẳng giải quyết được gì.Bầu không khí trong phòng càng thêm xấu hổ. Phùng Tinh cúi đầu nhìn mũi chân mình, loại im lặng này khiến anh chàng cảm giác ‘như đứng đống lửa, như ngồi đống than’, ngượng ngùng muốn rời đi trước, lại không muốn mở miệng nói thêm, chỉ sợ một lần nữa thu về thái độ lạnh lùng của đối phương.
Trong lòng Phùng Tinh vô cùng khổ sợ.Lúc trước, Triệu Viết Trạch đối với mình như một con chó bự trung thành, mọi lúc mọi nơi bám gót, phe phẩy cái đuôi, vô cùng lấy lòng chủ. Nhưng hôm nay gặp lại, đối phương vừa thấy anh chàng lại tỏ ra hết sức lạnh lùng, loại thái độ này thật sự khó lòng tiếp thu được.
Tiểu Dương thối tha! Sao còn chưa chịu trở lại?Đi đổ rác có cần mất nhiều thời gian như vậy không?!
Phùng Tinh thầm mắng trong bụng, bản thân thật sự ngồi không nổi nữa, đành bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi về nhà trước, nếu Dương tử trở lại thì phiền anh nói với cậu ta một tiếng.”
Phùng Tinh đi rồi, Triệu Viết Trạch cuối cùng mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười gian tà.
Một người sao có thể thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy? Ban đầu đem người ta coi như bảo bối, sau một thời gian không gặp, ở trong mắt y liền biến thành rác thải, ngay cả một lời giải thích cũng chẳng có.
Phùng Tinh tức giận thở phì phì ra khỏi cổng bệnh viện, không phải chỉ mới từ chối, mắng mỏ y vài lần sao?Có cần phải tuyệt tình đến vậy không chứ?!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phùng Tinh cúi đầu, đứng nơi góc đường lâm vào trầm tư. Hôm nay, bản thân vốn đã chuẩn bị tinh thần ở cả ngày trong bệnh viện chơi với Mục Dương, hiện tại lại nổi giận đùng đùng bỏ đi thế này, thật sự nhất thời không biết phải đi nơi nào.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chính mình hạ quyết tâm, gọi vài tên đồng bọn mở party.
Vừa đi được hai bước, phía sau bỗng truyền đến tiếng cười của Triệu Viết Trạch.
“Em không phải về nhà sao?Đi nhầm hướng rồi kìa!”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Phùng Tinh có chút đắc ý, càng bước nhanh về phía trước, ngoài miệng lại nói lời cay nghiệt, “Liên quan rắm gì tới anh!”
Triệu Viết Trạch vẫn bám theo phía sau, cước bộ mạnh mẽ mà thong dong, chỉ hai bước đã đuổi kịp người phía trước, “Sao mùi thuốc súng nồng thế này? Em tức giận à?”
“Ai rảnh rỗi lại đi giận dỗi với anh.”
“Anh không để ý đến em, cho nên em thương tâm, khổ sở, cô đơn sinh hờn dỗi hử?”
Phùng Tinh dừng lại, trừng mắt liếc đối phương, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, “Thúi lắm!”
Triệu Viết Trạch đã trở về với bộ dạng cợt nhã, “Em không phải chê anh phiền sao?Anh giờ không để ý đến em, em lại tức giận, sao mà không được tự nhiên như vậy a?”
Bị nói trúng tim đen, Phùng Tinh thẹn quá hóa giận, “Khỉ! Khỉ! Khỉ! Anh mới không được tự nhiên!”
“Được được, là anh không được tự nhiên.”Triệu Viết Trạch lại sáp tới, như con chó phe phẩy cái đuôi, “Em chuẩn bị đi đâu đó? Chúng ta đi ăn cơm nhé, anh đói lắm rồi.”
“Tôi chuẩn bị mở party.”Phùng Tinh cố tình chọc giận đối phương, móc ra di động, lầm bầm, “Gọi ai được đây? Tiểu Tây? Tiểu Thư? Hay Tiểu Mạnh nhỉ?”
“Anh cũng muốn đi.”Triệu Viết Trạch mong chờ nhìn người đối diện, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Phùng Tinh lập tức vui vẻ trở lại, nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, xì cười thành tiếng, “Anh sao lại đem râu cạo sạch sẽ rồi, còn ăn mặc nghiêm trang như vậy, thực mẹ nó nhìn không quen!”
“Vừa đi vừa kể cho em nha.”
Hai người không có mục đích dạo lòng vòng trên phố, Triệu Viết Trạch tướng mạo vốn anh tuấn, dáng người cũng cao lớn, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người qua đường. Phùng Tinh đi cùng y đương nhiên không được thoải mái.
“Anh thôi thì để râu trở lại có vẻ tốt hơn, đã từng này tuổi đầu còn bị người ta nhìn chằm chằm như thế không được thoải mái a!”
Triệu Viết Trạch nhướn mày, “A, em ghen sao?”
“Tôi mới không thèm ăn dấm chua của ăn!”Phùng Tinh trợn trừng mắt, “Anh còn chưa kể vì sao lại thay đổi hình tượng thành như vậy, tôi nãy giờ còn đang chờ nghe đó!”
“Anh giúp Lê Khải tới sở luật, tìm cho cậu ấy một luật sư.”
“Hắn mời luật sư làm chi?”
“Tiêu Mạnh Kiệt hiện tại nhất định đang bị kiện ra tòa.”Triệu Viết Trạch cười lạnh, “Bắt cóc, gây thương tích cho người khác, nên chịu chút giáo huấn ấy mà.”
Phùng Tinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Tiểu Dương đã nói cứ vậy bỏ qua chuyện lần này mà?Vì cái gì còn phải tố cáo gã?”
Triệu Viết Trạch hỏi ngược lại: “Gã làm bị thương tâm can bảo bối của Lê Khải, em bảo Lê Khải có thể dễ dàng bỏ qua vậy sao?”
Triệu Viết Trạch hình như còn nghĩ tới việc gì đó, nói thêm: “Việc này em đừng kể lại cho tên ngốc kia nghe, cậu ta rất dễ mềm lòng.”
Xem ra, Lê Khải đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch đối phó với Tiêu Mạnh Kiệt.Hắn còn biết Mục Dương dễ mềm lòng, nếu để cậu hướng chính mình cầu tình, bản thân sẽ chẳng cách nào từ chối, cho nên mới không đem chuyện này nói ra.
Phùng Tinh im lặng hồi lâu, sau mới trả lời: “Mấy người thật sự âm hiểm!”
Triệu Viết Trạch nhún vai, cười cười, cũng không phản bác lại, hiển nhiên đồng ý với đối phương.
“Bỏ đi, mặc kệ mấy người muốn làm gì, đừng tổn thương đến Tiểu Dương là được.”Phùng Tinh đành thỏa hiệp.Tiêu Mạnh Kiệt làm nhiều chuyện xấu, có lẽ đây thật sự là báo ứng của gã.
“Chợ đêm khu bên cạnh mới mở một nhà hàng Tứ Xuyên chuyên về mấy món cay, em chẳng phải rất thích ăn mấy món cay Tứ Xuyên sao? Để anh mang em đi ăn thử.”
Triệu Viết Trạch vòng tay, khoát lên vai Phùng Tinh, ôm lấy người đi về phía trước, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Phùng Tinh cau mày, bộ dáng không tình nguyện, nhưng không tránh đi tay đối phương, tùy ý để người kia đem mình ôm vào trong ngực.
Lúc này đã là cuối thu, trời tối thật sự nhanh, thành phố đã sớm lên đèn rực rỡ, người đi đường qua qua lại lại tập nập. Hai người ôm nhau đi giữa đường lớn đang dần bị cảnh đêm trùm lên, thân ảnh dưới ánh đèn đổ thành những cái bóng đen dài nghiêng nghiêng ở phía sau, chồng chéo lên nhau.
Mấy ngày nay, phòng bệnh 306 đặc biệt náo nhiệt, khiến ba nữ hộ sĩ phải tụ lại một góc tranh luận.
Hộ sĩ A vẻ mặt say mê: Trong phòng 306 trước có hai mỹ nam, hiện tại lại thêm hai người nữa, thật sự người sau càng đẹp hơn người trước! Mỗi ngày đi làm đều có mỹ nam để ngắm, hạnh phúc chết được a!
Hộ sĩ B phụ họa theo: Đúng đó! Thật sự hạnh phúc mà!
Hộ sĩ C có chút ngờ vực: Bệnh nhân phòng 306 bị dao đâm căn bản không phạm đến xương, vì cái gì lại phải đưa vào nằm trong khoa chấn thương chỉnh hình nhỉ?
Hộ sĩ A: Cậu quản nhiều thế làm gì! Có mỹ nam nhìn là được rồi!
Hai mắt hộ sĩ B lóe sáng: Đúng nha, cũng may đem cậu ta tới khoa chấn thương chỉnh hình, bằng không tụi mình nào có cơ hội được ngắm mỹ nam.
Hộ sĩ C: …
Hộ sĩ A: Các cậu có phát hiện gì không, người đàn ôn mới ghé vào phòng bệnh 306 với cậu bệnh nhân đang nằm trong đó giống nhau như đúc luôn! Nhất định là anh trai của cậu ta, hai người đều rất đáng yêu!
Hộ sĩ C: Là papa của cậu ta đó! Tôi chính tai nghe cậu ta gọi như vậy!
Hộ sĩ B: Còn nữa, còn nữa, người mỗi ngày luôn túc trực để chăm sóc cho cậu ta hẳn là thúc thúc của cậu chàng đi? Thật sự tuyệt mỹ! Là băng sơn mỹ nhân a!
Hộ sĩ C: Là bạn trai cậu ta đó! Khụ khụ! Có lần bọn họ đang hôn môi, bị tôi không cẩn thận bắt gặp.
Hộ sĩ A, hộ sĩ B: Ngao ngao ngao! BL sao?!BL trong hiện thực?! Chúng ta thật sự hạnh phúc a!!
Hộ sĩ C: – _ – |||~
Lâm Duyệt Minh vừa từ phòng phẫu thuật trở lại, liền bắt gặp ba nàng hộ sĩ tụm lại một góc, ríu rít nói không ngừng.Anh nhướn mày, đi qua nhìn thử.
“Hiện tại đang trong giờ làm việc, nhanh chóng đi làm chuyện của mình đi.”
Ba nàng hộ sĩ bị dọa sợ, rụt đầu lại, len lén le lưỡi, xám mặt chạy đi.
Lâm Duyệt Minh biết rõ các nàng lại bàn luận về cậu bệnh nhân ở phòng 306. Bản thân vừa nghĩ đến vị bệnh nhân kia liền cảm thấy đau đầu, cậu nhóc không lớn lắm, nhưng trong đầu toàn chứa mấy trò xấu xa, suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, thường xuyên chạy sang văn phòng đùa giỡn anh.
Bị một cậu nhóc đùa giỡn, Lâm Duyệt Minh cảm thấy vô cùng mất mặt, định bụng cho cậu chàng mau mau xuất viện, nhưng vị người nhà lạnh như khối băng lại quen biết viện trưởng, kiên trì muốn giữ người lại bệnh viện theo dõi thêm mấy hôm.
Người trên đời này quả thật có muôn hình vạn trạng. Bệnh nhân phòng 306 rõ ràng đã gần như khỏi hẳn, lại muốn nằm ngốc trong bệnh viện. Ở nhà so với bệnh viện chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?!
Lâm Duyệt Minh nhìn lên đồng hồ treo tường, sắp đến năm giờ, kiểm tra thêm một lần các phòng bệnh liền có thể tan tầm.
Vừa ghé vào phòng bệnh 306, Lâm Duyệt Minh liền cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp.Mặt ai nấy đều nghiêm nghị, hình như đang rất không bằng lòng nhau.
Mục Dương trông thấy Lâm Duyệt Minh như thể gặp được phao cứu sinh, lập tức bổ nhào vào người anh, trong mắt như lóe lên ánh sáng vô cùng kích động, “Bác sĩ Lâm – anh tới thật đúng lúc, ông chú kia nhất quyết mang tôi đi. Anh mau nói với ông ta, bệnh tôi còn chưa khỏi hắn, căn bản không thể xuất viện!!”
Ông chú lãnh khốc cười lên, “Bộ dáng vui vẻ của con thật giống như bệnh nhân sao? Vé máy bay đã đặt xong hết rồi, muốn hay không muốn cũng phải đi. Trên máy bay đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho con rồi, chỉ việc thay quần áo theo papa thôi!”
Mục Dương giả vờ đau yếu, vịn vào thành giường muốn nằm trở lại, “Toàn thân con bỗng choáng váng, toàn thân vô lực, giống như bệnh đang trở nặng.Hai người trở ra đi, để con nghỉ ngơi một lát. Papa con không tiễn được, con nhưng vầy căn bản xuống giường không nỏi, chỉ có thể chúc papa thuận buồm xuôi gió…”
“Đừng giả vờ nữa! Hôm nay có phải dùng đến cáng cũng phải khiêng con đi! Con nếu thật sự bệnh nặng, về đến A thị papa liền đưa con đến bệnh viện tốt nhất! Con cái không biết nghe lời cha mẹ cẩn thận bị thiên lôi đánh trúng! Đừng chơi xấu nữa, nhanh nhanh đứng lên đi!” Mục Thanh Viễn lần này hạ quyết tâm muốn đem Mục Dương theo. Vốn từ đầu đã không quá hài lòng về Lê Khải, lại thêm sự kiện Mục Dương vì hắn mới bị người ta bắt cóc, đâm bị thương, Mục Thanh Viễn đương nhiên không thể an tâm giao con trai cho người đàn ông này.
Bởi vì công việc, Mục Thanh Viễn cùng Quách Nham phải lập tức trở về A thị. Trước đây bản thân vẫn lo lắng Mục Dương không thể tiếp thu chuyện mình là đồng tính luyến ái, Mục Thanh Viễn mới không dám công khai quan hệ giữa hai người. Hiện tại đã không còn trở ngại gì, đương nhiên bản thân muốn giữ Mục Dương ở bên cạnh.
Nghe đối phương nói như vậy, Mục Dương ở trên giường giật giật mấy cái, vô cùng đáng thương cầu cứu Lâm Duyệt Minh: “Bác sĩ Lâm, anh mau cứu tôi… Tôi không muốn đi đâu…”
Lâm Duyệt Minh vẫn luôn tự nhắc bản thân đừng bao giờ xen vào chuyện người khác, nhất là những tình huống như mâu thuẫn gia đình thế này, nhưng bộ dáng vô cùng đáng thương của Mục Dương thật sự khiến anh mủi lòng.
Anh lại liếc về phía vị băng sơn nào đó. Người kia từ đầu đến cúi vẫn ngồi im một chỗ, trên mặt không chút biểu tình, bất quá nếu để ý kỹ một chút sẽ phát hiện được, đáy mắt vốn luôn không biết sợ hãi hiện tại lại lộ ra chút lo lắng cùng ẩn nhẫn, còn đượm mấy phần buồn đau.
Từ khi bệnh nhân mới này vào ở trong phòng 306, Lâm Duyệt Minh đã nhìn ra bọn họ là một cặp. Cái vị băng sơn kia đối với ai cũng đều lạnh lùng, chỉ duy một mình nhóc con của hắn mới để lộ sự bộ mặt ôn nhu, không ngần ngại bao dung, nuông chiều người yêu. Mà cậu nhóc kia cũng vô cùng ỷ lại hắn. Nếu đem bọn họ tách ra, thật sự rất tàn nhẫn.
Lâm Duyệt Minh quyết định giúp bọn họ lần này, cần gì phải làm mấy chuyện chia rẽ uyên ương nhà người ta. Chỉnh lại bộ mặt nghiêm nghị, anh nói: “Thuốc mê lần trước có thể để lại di chứng cho Mục Dương, vì an toàn của cậu ấy, vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, máu còn đang được xét người, vài ngày nữa mới có kết quả. Mọi người tiếp tục nói chuyện nhé, tôi phải tan ca rồi.”
Nói xong, Lâm Duyệt Minh lập tức rời khỏi phòng bệnh, đồng thời nghe được tiếng hoan hô từ bên trong truyền ra.Anh thản nhiên nở nụ cười, làm bác sĩ đã năm năm, lần đầu tiên mới biết lừa gạt người nhà bệnh nhân là thế nào, bất quá nếu có thể giúp bọn họ, coi như cũng là chuyện tốt.
Mục Thanh Viễn giỏi nhất mấy màn khóc lóc om sòm, cứng không được thì chuyển sang mềm, nằm vật xuống giường, lăn qua lăn lại, “Tôi sao lại khổ như vậy chứ!! Người ta bảo nuôi con để sau này về già nó nuôi lại mình. Vậy mà thằng con hiện tại còn không thèm để ý tôi thì chứ, còn muốn đuổi papa nó đi nữa!! Tôi thật không muốn sống nữa –”
Mục Dương so với papa nhà mình còn xấu xa hơn, khóc đến vang trời dậy đất, “Trên đời này như thế nào lại có người cha nhẫn tâm vậy chứ!! Kiên quyết chia uyên rẽ thúy người ta! Người xưa bảo hổ dữ không ăn thịt con đó papa! Con là con của papa mà!! Papa chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn con đau khổ suốt đời sao!!”
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bệnh liền trở nên vô cùng náo nhiệt, oang oang vang vọng, toàn tiếng gào khóc thảm thiết, người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa…
Quách Nham đen mặt. Mục Dương mới hơn hai mươi động kinh còn không tính gì, lâu lâu có thể phát điên một chút, đằng này Mục Thanh Viễn đã ba mươi lăm, lại ồn ào chẳng khác nào đứa con nít, cũng không ngại mất mặt!
Bước tới, đem người trên giường kéo dậy, Quách Nham thấp giọng quát, “Đủ rồi đi!Em bình thường lại cho anh coi!”
Bị ăn mắng, Mục Thanh Viễn thành thật hơn nhiều, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Lê Khải cúi nhìn đồng hồ, chầm chậm nói: “Đã sáu giờ bốn mươi, còn cách thời gian check in chưa đến một tiếng.”
Quách Nham một tay kéo theo hành lý, tay còn lại túm Mục Thanh Viễn đi, quay nhìn Lê Khải, khách khí nói: “Nếu còn chưa chịu đi sẽ không kịp mất, Lê tiên sinh, chúng tôi đi trước. Cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Mục Dương. Có thời gian rảnh nhớ ghé chơi A thị, lần tới chúng ta nhất định gặp mặt một buổi thật đàng hoàng.”
Lê Khải đứng lên, tiễn bọn họ ra cửa, “Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. Hai vị cứ yên tâm, nếu rảnh rỗi nhất định sẽ ghé A thị gặp mọi người.”
Quách Nham gật đầu một cái, lôi kéo Mục Thanh Viễn đi ra ngoài.Mục Thanh Viễn vẫn chưa cam lòng, quay đầu nhìn Lê Khải đang mỉm cười với mình, nét cười lộ rõ ý khiêu khích.
Hắn là đang hướng mình thị uy sao?! Mục Thanh Viễn la oang oang: “Em không muốn đi!! Em không thể đem con trai giao cho tên đàn ông âm hiểm này!!”
Mục Dương nước mắt lưng tròng, phất phất tay, “Papa – đi thong thả nha – con sẽ ghé thăm papa!”
“Thằng con ngốc! Con phải cẩn thận tên đàn ông này –”
“Họ Quách kia! Anh làm đau người ta! Đừng kéo nữa, tôi tự mình đi!”
“Con trai, nhớ đến thăm papa –”
…
Người đi rồi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Lê Khải khóa trái cửa, xoay người đem Mục Dương ôm vào lòng, cười nói: “Papa đã đồng ý giao em cho anh rồi.”
Mục Dương dựa vào ngực hắn, cọ tới cọ lui, “Papa vừa nãy còn nhắc em phải đề phòng anh đó!”
“Phải không vậy?Xem em đề phòng kiểu gì.” Lê Khải cười xấu xa, hôn xuống, đồng thời vươn tay cởi nút quần đối phương.
“Em không muốn làm mấy chuyện nào ở bệnh viện đâu –” Mục Dương lớn tiếng phản kháng.
…
Sau đó khá lâu, Mục Dương hung tợn trừng mắt với người đàn ông bên cạnh, “Lão sắc quỷ, anh chờ đó cho em, mười năm nữa, đến lúc anh già đi, xem em có làm chết anh không!”
Lê Khải hiện nhiên không bị uy hiếp, trực tiếp lật người đè lên cậu, phân thân vừa mới phóng thích lại trở nên hưng phấn, “Anh hiện tại lập tức làm chết em đây!”
…
Trong phòng, cảnh xuân vô hạn, thanh âm trầm khàn cùng tiếng rên rỉ không dứt, lâu thật lâu vẫn chẳng thấy ngừng.
~ H o à n ~