Uyên Bão Uyên

Kinh thành vẫn là kinh thành như trước, chỉ khác là trước cổng thành đứng một Trầm Vân Phong cực kỳ phong cách.

Vốn là một mỹ nam tử, đứng tại chỗ đã đủ thu hút, giờ lại tặng kèm thêm một mỹ nam tử nữa, a….Hai mỹ nam làm thần gác cửa, thật tốt quá a…

“Vân Phong, lúc này còn sớm, chúng ta đi Thiên Hương lâu ngồi một lát đi!”

Trầm Vân Phong liếc nhìn Lan Sỹ Thành một cái, hừ mũi.

“Hừ!! Lần trước Nhị Ngưu đến ngươi cũng không nói cho ta biết!! Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi phạt đi!!!” [ách, kiểu ngồi xổm rồi giơ hai tay lên đầu ý, bên Hàn Quốc hay phạt kiểu nì nì]

Lan Sỹ Thành bĩu môi, ủy khuất chạy sang một bên ngồi đợi.

Đến khi xe ngựa của Trầm Trọng Sơn xuất hiện, hai chân Lan Sỹ Thành cơ hồ sắp thành tàn phế, Trầm Vân Phong nhảy tưng tưng kêu gào.

“Nhị Ngưu Nhị Ngưu!!!”

Triệu Nhị Ngưu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía trước có người gọi mình, liền vén mành che lên nhìn.

“Ai nha! Cao Lý!!!”

Trầm Trọng Sơn cũng vươn đầu ra, vừa thấy tức vui.

“Lan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”

Lan Sỹ Thành vịn tường đứng lên, hai chân run run.

“Điện hạ ngài về thật sớm, nếu tối nay mới về, tại hạ sợ là đã ở dưới mặt rồi!”

Trầm Trọng Sơn xuống xe đỡ Lan Sỹ Thành, thấp giọng nói.

“Chưa thu phục được?”

Lan Sỹ Thành thở dài.

“Cũng chỉ ngươi với Tử Văn hảo mệnh.”

“Tư Mã Huy theo?”

Lan Sỹ Thành gật đầu, Trầm Trọng Sơn cười ha ha.

“Đáng thương a đáng thương!”

Trầm Vân Phong một phen giữ chặt Triệu Nhị Ngưu, quan sát một lượt.

“Chậm chậm….”

“Gì chậm?”

Ôm cổ Triệu Nhị Ngưu, Trầm Vân Phong khóc rống.

“Ô ô ô ô….Ta biết ngay mà biết ngay mà..Nhị ca ngươi là tên đại lừa đảo!!! Ô ô ô ô….Nhị Ngưu!!!!”

Trầm Trọng Sơn tách Trầm Vân Phong đang bám vào người Triệu Nhị Ngưu ra, đối hắn nói.

“Đây là Lục đệ của ta, Trầm Vân Phong.”

“Nga?”

Triệu Nhị Ngưu mở to mắt.

“Hắn không phải Cao Lý sao?”

Trầm Trọng Sơn cười lạnh.

“Cao Lý? Hừ! Đến tột cùng ai mới là đại lừa đảo a!”

Trầm Vân Phong rụt rụt cổ, sụt sịt cái mũi, lại bổ nhào về phía Triệu Nhị Ngưu, không thành công, vẫn là bị Trầm Trọng Sơn chộp được.

“Nhị Ngưu….Ngươi nghe ta giải thích a…Người ta không phải cố ý muốn gạt ngươi đâu….”

Trầm Vân Phong thi triển bí quyết lớn nhất của mình _____ làm nũng.

“Người ta có khổ tâm a!”

[Tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta là vì viết Trầm Tư Kính tên yêu nghiệt kia nên chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng bọn hắn vốn có quan hệ huyết thống mà, đúng không? Cho nên a, Trầm Trọng Sơn ngươi tạm tha ta đi!::>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui