Đêm dài làm say lòng người.
Thu Nhược Trần cởi y phục, đang muốn đi ngủ, bỗng nghe tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào.
“Biểu ca, huynh ngủ chưa vậy?”
Linh Nhi? Canh ba nửa đêm, nàng lại muốn làm gì?
Không đợi hắn phản ứng , cái đầu nhỏ liền ngó vào tìm kiếm , tiếp theo, cả người đều nhảy vào bên trong .
“Muội có thể ngủ cùng huynh hay không ?”
“Không được!” Hắn không cần suy nghĩ đã từ chối. Làm ơn đi, nàng nghĩ rằng nàng vẫn là đứa con nít chưa cai sữa năm đó sao?
“Nhưng chúng ta đã có hôn ước ……”
“Hôn ước là hôn ước, thành thân là thành thân, không giống nhau.”
“Nhưng —“ Đường Linh Nhi há to miệng nhỏ, cố ý ra vẻ đáng thương “Nếu muội nói, hôm nay muội bị chuyện trên đường dọa sợ, huynh có chịu an ủi người ta một chút hay không?”
Nha đầu không biết trời cao đất rộng này cũng bị dọa sợ?!
Thu Nhược Trần mím môi không nói, căn bản không tin lời của nàng .
Thấy hắn không nói gì, nàng thầm nghĩ liệu tình hình có biến chuyển được không?
Nhíu mày nhìn vẻ mặt khao khát của nàng, hắn không khỏi bật cười “Mau nuốt hết nước miếng của muội lại đi, ta đồng ý chia sẻ chiếc giường này với muội .”
“Oa! Muội biết huynh là tốt nhất!” Đường Linh Nhi không hiểu cái gì gọi là con gái rụt rè , đắc ý vênh váo đến nhảy dựng lên hoan hô. Sợ hắn đổi ý, nàng lập tức bằng tốc độ nhanh nhất bám lấy người hắn .
“Muội nha! Sẽ không sợ ta mất kiềm chế, nửa đêm xâm phạm muội chứ?” Trong lòng hắn tràn đầy ôn nhu, ôm nàng bước vào phía trong giường, hắn không quên thói ngủ xấu hồi nhỏ của nàng , thường xuyên lăn xuống giường, hôm sau trên người đầy vết xanh tím .
“Sợ cái gì? Dù sao muội nhất định phải gả cho huynh…” Sớm muộn gì cũng là người của hắn , mà nàng cũng mong muốn thuộc về hắn , nếu tiếp tục e dè không phải rất giả tạo sao?
Hắn im lặng “Vì sao… muốn gả cho ta?”
“Bởi vì, theo kí ức lúc còn rất nhỏ, muội chỉ biết huynh nhất định sẽ rất yêu thương, rất yêu thương muội, muội rốt cuộc không tìm thấy người nào tốt với muội hơn huynh, không gả cho huynh thì gả cho ai?” Dựa vào vai hắn , nàng thì thầm thật hạnh phúc.
“Chỉ vì như vậy?”
“Như vậy còn chưa đủ sao?” Nàng đột nhiên trừng mắt nhìn , ngồi thằng người lườm hắn “Sao huynh đột nhiên lại hỏi cái này? Có phải muốn hủy hôn hay không? Muội cảnh cáo huynh, muội tuyệt đối sẽ không đồng ý—”
Thu Nhược Trần khẽ nhéo lên cái mũi nhỏ bé của nàng “Ta không muốn hủy hôn, chỉ là, chỉ là chuyện hôm nay, muội cũng thấy đấy, ta không muốn bắt muội phải mạo hiểm hạnh phúc của bản thân, sợ muội lo lắng, ta sẽ không bức muội…”
“Lo lắng cái gì chứ! Muội không để ý mấy chuyện vớ vẩn đó, dù sao muội chỉ muốn gả cho huynh, chết cũng phải gả……”
“Đừng nói bậy!” hắn vội vàng che miệng của nàng lại.
Có lẽ là do tâm lý, chữ Chết này, làm hắn không khỏi sợ hãi .
“Vậy huynh có cưới hay không?” nàng đắc ý uy hiếp.
Khẽ thở dài thỏa hiệp một tiếng, Thu Nhược Trần ôm nàng thật sâu trong ngực, sát vào trái tim “Muội muốn khi nào thì thành thân?”
“Càng nhanh càng tốt…” Ngại ngùng không dám thổ lộ thêm nữa, cũng không quanh co, nàng hào hứng nói ra tâm nguyện của mình.
“Hiểu rồi, giờ huynh viết thư thỉnh dượng bắt đầu sắp xếp hôn sự của chúng ta, như vậy được chứ?”
“Ừm,” Nhớ tới chủ đề còn dang dở, nàng ngửa đầu hỏi “Cái người hôm nay muốn ám sát huynh là ai?”
Đây không phải điều bí mật gì. Hắn cũng không định giấu diếm nàng.
“Đúng vậy, hắn tên là Cung Chí Nghiêu. Muội có tin được không? Cái người này, nguyên là một thư sinh yếu đuối, giao tình với huynh bình thường, có điều từ nhỏ đã đính ước. Vị hôn thê là thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng ông trời lại trêu đùa lòng người. Nhạc phụ tương lai của hắn thường lui tới cùng huynh bàn công việc. Đương nhiên, huynh cũng gặp mặt qua vị hôn thê của hắn vài lần, cũng không hiểu tại sao, người kia vốn tính dịu dàng trầm tĩnh, đầy phẩm cách của một thiên kim khuê tú, đối với huynh trong lòng lại âm thầm chấp nhận.”
“Ái nữ của Hứa lão gia sốt ruột , mấy lần hướng huynh đề cập qua hôn sự, hunh không đồng ý. Thẳng đến có một ngày, Hứa cô nương tự mình tìm tới cửa, thân tố tình trung (bày tỏ tấm chân tình) , cho là huynh ngại nàng đã có hôn ước, lại không biết xấu hổ mà yêu. Đầu tiên là kiên quyết từ bỏ hôn sự, sau đó mới nói cho huynh biết, bởi vì huynh xuất hiện, nàng mới phát hiện nàng chưa bao giờ yêu vị hôn phu của nàng, nên nàng không thể tiếp tục thực hiện di ngôn chỉ định cái hôn ước này …”
“Huynh không biết huynh rốt cục đã làm cái gì khiến cho nàng có ảo tưởng như vậy. Huynh biết, dù cho nàng không có hôn ước, thì huynh cũng không đồng ý hôn sự , bởi vì huynh đang đợi một cô gái khác, một người đã hứa hôn với huynh từ rất lâu trước đây. Vì thế, huynh từ chối nàng, không nghĩ tới…… Có lẽ là do huynh chối từ không thoả đáng đi! Từ chối đêm đó , nàng liền xấu hổ không chịu nổi, treo cổ tự tử .”
Linh Nhi kinh hoảng. Kia…… Kia nàng……
“Đúng vậy, hương tiêu ngọc tổn. Cũng bởi vì như vậy , Cung Chí Nghiêu hận huynh thấu xương tủy. Hắn thương vị hôn thê của hắn sâu sắc vô cùng, cho nên miễn cưỡng thoái lui, thành toàn tất cả những yêu cầu của nàng , không oán huynh mượn đao đoạt ái, chỉ cần huynh đối xử tử tế với nàng, khiến cho nàng hạnh phúc. Nhưng mà, sự tình lại diễn biến thành như vậy. Muội tưởng, hắn có thể hiểu cho huynh được sao? Không, không có khả năng . Hắn sớm nghĩ là ta dụ dỗ vị hôn thê của hắn, lại bội tình bạc nghĩa, làm cho nàng giận dữ mà tự sát, hắn sao có thể có thể buông tha huynh?
Một thiếu niên hào hoa phong nhã, giữa đêm vì bị hận thù không chế ,bắt đầu luyện võ nghiên cứu độc dược. Chính là muốn tự tay đâm huynh – kẻ tình lang bội bạc này, đưa huynh đi gặp vị hôn thê của hắn, làm cho nàng dưới cửu tuyền có thể yên nghỉ” . Hắn tự mình cười khổ, tiếp tục nói: “Nhường nhịn hắn đến tận giờ cũng là vì trong lòng hổ thẹn. Ta không giết người tốt , nhưng người tốt lại vì ta mà chết. Trách nhiệm đạo đức này, huynh trốn không thoát. Nếu không tại vì huynh,có lẽ hôm nay, bọn họ đã là một đôi vợ chồng ân ái.”
“Không thể nói như vậy! Hứa cô nương kia không thương vị hôn phu của nàng , hôm nay cho dù không có huynh, sớm muộn gì họ cũng là một đôi vợ chồng bất hoà. Lại nói , là Hứa cô nương kia chính mình tâm không đủ kiên định, lại không có dũng khí gánh vác hậu quả, sao có thể trách huynh? Nếu đổi thành muội, cùng lắm lau sạch lệ, sẽ tìm một nam nhân tốt hơn để ngóc đầu trở lại thôi, ai bảo nàng ngốc đến nỗi đi treo cổ ?”
“Linh Nhi, đừng quá cay nghiệt. Người ta đã chết, cho nàng ta một chút danh dự đi.” Hắn biết rõ Linh Nhi bản tính lương thiện, chẳng qua mồm miệng hơi tùy hứng thôi.
“Huynh chẳng qua là đau lòng cho nàng ta thôi, nói gì đều không được.” nàng buồn buồn lẩm bẩm.
Nghe giống cái gì , hắn ngoài ý muốn nhìn nàng. “Nàng…… Đang ghen?”
“Huynh quản muội? Muội sẽ bưng bình dấm chua mà cuồng phun, chua chết huynh! Như thế nào?” nàng quật cường cãi lại.
Trong lòng đầy phiền muộn, nhưng tất cả bị tiểu nha đầu – kẻ nũng nịu thông mình này làm cho tiêu tán. “Thế nào đúng không ?” hắn ôn nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng hạ dấu môi son xuống: “ ta sẽ như vậy.”
Đêm khuya kiều diễm hữu tình , im lặng không tiếng động .
Ngày cưới đã định, Linh Nhi bị đóng gói gửi về. Vận mệnh là trốn không thoát , tuy rằng nàng ngày thường có thói quen làm mất mặt xấu hổ , nhưng đón dâu một chuyện vẫn phải theo truyền thống , để tránh làm trò cười cho mọi người .
Cho nên, tân nương này là nàng, ngoan ngoãn về nhà chờ tân lang của nàng đến cưới. Hiện tại trước tiên, hai người tạm thời là không thể gặp .
Thừa dịp trước khi về nhà , Linh Nhi nắm bắt cơ hội cuối cùng hai người bên nhau , trình độ bám người quả thật là thái quá , hàng đêm đồng giường cộng chẩm, quấn chặt lấy, cũng chỉ còn thiếu nước động phòng thôi.
Vì trấn an nàng sắp phải tịch mịch, Thu Nhược Trần tìm một ngày, tìm thời gian cùng nàng đi thăm các danh lam thắng cảnh ở khắp Phần Dương , lấy cảm tình của tiểu thê của hắn .
Đến một ngôi mộ cổ ở sườn đồi , Linh Nhi tò mò hỏi: “Di? Huynh dẫn muội đến hành lễ a ?
Thu Nhược Trần mỉm cười: “Nơi này thật ra là có kỷ niệm, là nơi cha mẹ ta gặp nhau lần đầu tiên, cũng là ở trong này, bọn họ đã sinh ra ta .
“Gì?” Đường Linh Nhi nghe thấy, sợ hãi không ngừng. Lần đầu tiên gặp đã làm chuyện kia a?! Dù sao đây vẫn là ở trong miếu nha , vẫn là biết thái độ hành xử bất chấp, có chút điên điên của cậu, nhưng việc này cũng không tránh khỏi rất kinh hãi , rất dọa người…… Ách, khâm phục !
Trái lại với vị hôn phu khiêm tốn dè dặt này của nàng , ngay cả chạm vào một ngón tay của nàng đều phải lo lắng nửa ngày…… Ai, người so với người thật sự làm tức chết người , mợ thật hạnh phúc aaaaaaaaa!
Thu Nhược Trần tùy tiện nhìn thoáng qua cũng biết nàng đang nghĩ cái gì .
“Muội… tiểu đầu dưa này !” Hắn tức giận gõ nàng một cái .
Hai người thản nhiên chầm chậm bước, đi tới rừng trúc phía sau đền thờ .
Hắn chỉ chỉ ngôi nhà gỗ phía trước đồi. “Hmm, nghiêm khắc mà nói , hẳn là không tính trong miếu, cũng không mạo phạm thần linh mà ?
Linh Nhi ha ha ngây ngô cười. “Nơi này khung cảnh thực thanh u, cũng không có người sẽ đến quấy rầy, khó trách cậu nhịn không được, như vậy biểu ca a, chúng ta muốn hay không —”
“Không cần.” hắn không hề nghĩ ngợi, dẹp bỏ ngay cái ý nghĩ lung tung trong đầu của nàng , Đường Linh Nhi.
Cái gì mà lung tung ? Nối dõi tông đường là một việc thật thiêng liêng nha!
Biểu ca thật kém cỏi ! Người ta là một người con gái , nàng cũng không có ngại ngùng mở miệng , hắn cư nhiên từ chối nàng, còn từ chối rõ ràng như vậy ! Đây là thái độ đối đãi với thục nữ kiêm vị hôn thê sao ?
Muội chỉ là hỏi huynh muốn hay không đi dạo nhiều một chút , không cần phải một mực chết bảo vệ bộ dạng trinh tiết” . nàng hừ nhẹ.
Thu Nhược Trần buồn cười. Tiểu nha đầu này , hắn còn không hiểu rõ nàng sao?
“Đừng quá tò mò, sẽ có cơ hội cho muội tìm hiểu , nhưng không phải là hiện tại. Giữ cho chính mình đẹp nhất , tạm gác lại đêm tân hôn hoàn tất xong xuôi rồi phó thác lẫn nhau. Đây là huynh quý trọng phẩm cách của muội.” Hắn ôm chầm nàng, ôn tồn cẩn thận hôn, nhẹ nhàng dừng ở mày liễu, cánh mũi, sống môi, tràn đầy sự ân sủng ôn nhu .
Ân — nàng khẽ ngân nga , say mê nhắm mắt lại, tùy ý tình lang.
Ở trong lòng hắn , nàng nhũn ra thành nước. Đôi môi ôn nhu lướt nhẹ qua má hồng , lướt tới cái cổ trắng ngần và giữa vành tai, vừa như trêu đùa vừa bỏ ra nhiều điểm ôn tồn.
Sau tai nàng , cũng có một vết chu sa nhỏ , rất là mê người, ngày thường để tóc dài che phủ , người bên ngoài khó có thể phát hiện, ngoại trừ thân mật như hắn.
Hắn đây độc hưởng lợi ích , tiểu khả nhân trong lòng thuộc về hắn – không cách nào thỏa mãn suy nghĩ trong lòng .
Ấm áp lưỡi xoát quá điểm đỏ sẫm này , khiến nàng mẫn cảm run rẩy, hắn cúi đầu cười khẽ, càng thêm ôm sát nàng. “Huynh đã bắt đầu luyến tiếc thả muội trở về.”
Ngô — hiện tại mới luyến tiếc? Không có lương tâm, nàng từ rất sớm đã gây dựng tình cảm lưu luyến xa rời a !
“Thu Nhược Trần, ngươi đáng chết!”
Một luồng sát khí theo phi đao sắc bén bắn vào giữa bọn họ, Thu Nhược Trần cảm thấy hết hồn , phản ứng nhanh chóng đẩy ra nàng.
Ai a! đau chết người! Biểu ca không thể nhẹ chút sao ?
Linh Nhi xoa xoa cái mông nhỏ ngã đau , vẻ mặt oán giận .
“Linh Nhi, muội có khỏe không?” nhớ đến cái đao độc nguy hiểm lần hai , hắn chú ý nhìn nàng .
“Không tốt, không tốt, cái mông của người ta đau quá nga ! Huynh phải xoa xoa cho người ta”
Thu Nhược Trần thật sự là không biết nên khóc hay nên cười. Đã là lúc nào rồi, tiểu nha đầu này lại còn làm nũng .
“Cung Chí Nghiêu, ngươi lần nữa quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của ta , ta không nghĩ là so đo, nhưng là vị hôn thê của ta ở trong này , xin đừng dọa nàng, có cái gì ân oán, chúng ta tự mình chấm dứt.” Hắn giương mắt nhìn về phía nam nhân đằng trước thần sắc âm u , ý tứ nói đúng là: Hy vọng đừng có lần nữa làm cho hắn vì cái mông nhỏ của ai đó bị đau mà phải chịu trách nhiệm cho việc đó .
“Vị hôn thê?!” Cung Chí Nghiêu thần sắc thay đổi , trầm giọng nói: “Ngươi đã muốn quên Tiên nhi ?”
“Ta không quên. Nhưng, ta không nghĩ rằng ta vì việc này mà phải chịu ủy khuất cả đời .”
“Vì sao không?” Ngay cả hắn đều đã bồi thường rồi, người này làm cho Tiên nhi yêu đến nỗi vứt bỏ tánh mạng của mình , dựa vào cái gì mà không cho là đúng, vừa xoay đầu đã lại vân đạm phong khinh ôm nữ tử khác ?!
“Ngươi có biết Tiên nhi yêu ngươi bao nhiêu không ? Vì ngươi, nàng thà rằng làm cho ta oán hận, cũng muốn kiên quyết lui hôn sự ! Nàng là một nữ nhân dịu dàng hiền thục như vậy , chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là phản kháng , nhưng bởi vì ngươi, nàng lần đầu tuyệt thực chống đối , không tiếc cùng mọi người tranh luận , vì chính là cùng một chỗ với ngươi ! Nữ nhân tình thâm nghĩa trong như thế , ngươi có thể nào phụ nàng, có thể nào?!” Hắn càng rống càng cuồng, trảo công nhanh chóng tấn công hướng Thu Nhược Trần, chiêu chiêu độc tàn, chiêu lấy mạng.
“Ta…… Đợi chút, hãy nghe ta nói……” Thu Nhược Trần chật vật tránh , không muốn đả thương hắn, cho nên đều nhường, không có phản kích.