CHƯƠNG 17
Những năm gần đây, câu chuyện về việc Tôn quả vừa gả con gái đến Lưu gia hôm sau liền đến đại náo Lưu phủ kết cục như thế nào hiện có rất nhiều phiên bản khác nhau.
Phiên bản thứ nhất là Tôn quả phụ bị thi thư chi lễ của Lưu gia làm cảm động động, từ đó về sau cải tà quy chính, trở thành một người hiền lương.
Phiên bản thứ hai chính là Tôn quả phụ giết hết già trẻ lớn bé của Lưu gia, chó gà cũng không tha, từ đó về sau bỏ trốn tận chân trời.
Phiên bản thứ ba phiên bản thứ tư. . . . . . càng lúc càng được lưu truyền rộng rãi khắp các trà lâu tửu quán cùng những nơi tiêu khiển trong kinh thành. Hai nhà Tôn Lưu đúng là sau khi đại náo Lưu phủ một tháng, thì bán hết của cải gia sản lấy tiền mặt, đồng thời chuyển đi nơi khác.
Lưu phu nhân giờ hễ nhắc đến con trai là đôi mắt chua xót ứa lệ. “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cứ như vậy sao, ngay cả tương lai sau này cũng không có?”
Lưu Huyền liền thở dài: “Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Hắn chết không thay đổi ta cũng hết cách. Coi như không dưỡng qua hắn, sớm đã chết rồi!”
Thái phu nhân lúc này đã tám mươi tuổi hô hấp vẫn rất khỏe: “Nói cái gì là không dưỡng quá hắn?! Có người nào làm cha như ngươi không?! Phác Nhi có chỗ nào không làm ngươi vẻ vang? Làm quan làm tế, phủ đại học sĩ khí thế như vậy! Có chút tật xấu nhỏ thì đã sao nào? Cứ lấy đạo lý của Tôn quả phụ ra mà nói, làm người phải biết thức thời. Tôn quả phụ người ta không lo, Lưu gia ta lại không chỉ có mỗi mình Phác Nhi là nam đinh ngươi còn sầu cái gì.”
Lưu Huyền không dám cãi lại mẫu thân, chỉ biết lắc đầu.
Chuyện cũ năm đó, rành rành trước mắt.
Chuyện kinh thiên động địa mà Tôn quả phụ nói ra cả thái phu nhân lẫn phu thê Lưu Huyền đều không thể tin. Nghi hoặc muốn dùng sự thật nghiệm chứng, Lưu lão gia dẫn đầu làm gương, phá toang cửa tân phòng. Kết quả sự thật quả nhiên là sự thật. Trời đất biến sắc, giông bão ập đến. Khóc xỉu nháo loạn chém giết tất cả đều làm, Lưu Huyền thật tình thành thật thương nghị với Tôn quả phụ: “Để ta một đao chém chết nghiệp chướng này, mọi người đỡ phải lôi thôi!”
Lưu phu nhân ngay cả thở cũng không kịp thở bị dọa một phát, hôn mê luôn. Lão thái thái kêu lên: “Không được!” Tôn quả phụ cũng kêu lên: “Không được!” Tiếp theo đưa ra một biện pháp.
“Con trai ngươi đã ước định sẽ lấy con gái ta, giờ lại thành ra thú con trai ta, ngươi đánh chết hắn. Con trai, con gái ta sẽ như thế nào?”
Lưu Huyền bị hỏi như thế, nói: “Vậy muốn giết ai bà thông gia cứ mở miệng nói đi.”
Tôn quả phụ trải qua đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng nói ra giá. “Con trai ngươi giờ đã như vậy, con gái ta cũng không thể gả cho hắn, trước tiên ngươi phải kiếm một gia đình thật tốt cho con gái ta. Con trai ta ngày nào chưa cưới vợ, con trai ngươi ngày đó cũng không được thành thân.”
Lưu Huyền mở miệng đồng ý. Thái phu nhân trong lòng cũng đấu tranh không ngừng, việc này tuy là lỗi của Tôn quả phụ, nhưng nguyên nhân cũng do mình, mà nguyên nhân chính lại là Lưu Phác. Nên cũng đồng ý .
Tân nương tử hóa thành cậu em vợ chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi hai nhà khó mà giữ được. Châu Di cũng khó mà tái giá. Hai nhà Tôn Lưu vì thế dời đến kinh thành.
Lưu Phác cùng Tôn Nhuận thương nghị: “Cha mẹ và nãi nãi bị kinh hách lớn như vậy, nếu không làm chút chút chuyện cho họ thích, cũng có lỗi với chữ hiếu. Sau này cũng khó mà mặc cả với họ.” Tôn Nhuận lúc này đang thăm dò suy tính của Lưu Phác đích, “Câu phía sau mới là câu nói thật của ngươi.”
Lưu Phác và Tôn Nhuận quả nhiên đều cùng đỗ tiến sĩ, Lưu Phác được phân đến Long Đồ Các làm Đại học sĩ, Tôn Nhuận cũng vào Hàn Lâm.
Con trai đăng khoa, phu thê Lưu Huyền không biết là nên vui hay nên buồn. Lưu Phác có phủ Học sĩ, đương nhiên sẽ không ở nhà. Không ở nhà, đương nhiên là ở cùng Tôn Nhuận, không nhìn thấy thì không sinh chuyện; nhìn không thấy, lại càng lo lắng.
Tôn quả phụ liền khuyên giải Lưu phu nhân: “Cây ngô đồng và cây dương khi gặp gió to, ngô đồng thì bị gãy nhưng cây dương thì không. Nguyên nhân là do đâu? Cây dương mềm mại, biết đi theo hướng gió. Cho nên làm người phải biết thức thời.”
Hôn sự của Châu Di là do một tay thái phu nhân xử lý. “Tiểu cô nương này của Tôn gia, mệnh giống y như mẹ nàng, nhất định phải tìm một người khắc thê phối với nàng, đó mới là cách tốt.” Châu Di cuối cùng cũng trở thành điền phòng (*điền phòng: làm vợ của một người đã chết vợ) của phiêu kị tiên phong, từ đó về sau không hề nhắc đến.
Tôn quả sau khi được phong là cáo mệnh phu nhân mọi việc đều như ý, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút phiền não nhỏ.
“Ngọc Lang à! Mẹ gần đây, có chuyện này cứ lẩn quẩn mãi trong đầu không sao giải đáp được.”
Tôn Nhuận bận giúp Lưu Phác chép công văn, mẫu thân nói gì cũng chỉ trả lời cho có.
Tôn quả phụ đứng ở hành lang gấp khúc nhìn bóng dáng của con trai và Lưu Phác rồi suy nghĩ chuyện khiến nàng phiền lòng.
“Con nói xem ta đến tột cùng xem như mẹ chồng của đại học sĩ, hay là mẹ vợ?”
Hoàn.