Uyên ương rực lửa

Chương 53
 
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy không phải mình đang ở trong nước biển, mà là đang chìm giữa dung nham nóng bỏng.
 
Ngụy Ngự Thành như vậy có chút khiến cô sợ hãi, hoàn cảnh nhẹ nhàng thư thái, giọng điệu lại nghiêm túc. Loại trịnh trọng và phó thác mà liếc mắt một cái có thể nhìn thấy tương lai, khiến Lâm Sơ Nguyệt trở tay không kịp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ôm chặt cổ Ngụy Ngự Thành, nhíu mày nói: “Có cá mập không?”
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Có.” Sau đó anh dùng chân móc vào eo cô ở dưới nước, tư thế đặc biệt ái muội triền miên, “Nó đang cắn em đấy.”
 
Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay che miệng anh, “Em trai nghe thấy.”
 
“Nghe thấy cũng tốt, nên đổi cách xưng hô rồi.”
 
Vòng đi vòng lại, chủ đề lại quay về điểm xuất phát, Ngụy Ngự Thành nhìn ra cô không được tự nhiên, cũng không tiếp tục trêu chọc. Anh đẩy cô bơi tới mạn thuyền, “Trước tiên duỗi tay bám vào ván thuyền, chân giẫm lên vai anh.”
 
Ngụy Ngự Thành vẫn luôn che chở cô từ bên dưới, hơi dùng lực một chút đã đẩy người lên chiếc thuyền thể thao. Ngụy Ngự Thành chống đôi tay lên cạnh thuyền, lên bờ một cách nhẹ nhàng, anh hất tóc, hai vòng nước trong suốt như pha lê sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
 
Quần áo Lâm Sơ Nguyệt ướt đẫm, đường cong lả lướt trên người được phô bày. Ngụy Ngự Thành nheo mắt, ném cho cô một chiếc khăn tắm, trực tiếp bọc kín cả người cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu có đẹp trai không?” Cùng một vấn đề, Ngụy Ngự Thành hỏi lại Lâm Dư Tinh.
 
Nào biết Lâm Dư Tinh rất nhanh trí, không bị nam sắc mê hoặc như chị gái, đánh giá  một cách cực kỳ khách quan: “Đẹp thì có đẹp, nhưng trước tiên cháu vẫn gọi cậu là cậu Ngụy đi, chuyện thay đổi cách xưng hô sau này hãy nói. Cháu còn phải xem thái độ của chị gái cháu nữa, cậu đừng mê hoặc cháu, cháu vĩnh viễn đứng về phía chị ấy.”
 
Ngụy Ngự Thành buồn cười, sờ đầu Lâm Dư Tinh, “Là tài sản cá nhân.”
 
Lâm Dư Tinh cảm thấy mình đã bảo vệ được điểm mấu chốt, rất đáng kiêu ngạo, tuy nhiên, còn chưa kiêu ngạo được quá một giây đã nghe Ngụy Ngự Thành bình tĩnh hỏi: “Có muốn lái motorboat không?”
 
Lâm Dư Tinh đột nhiên quay đầu lại, “Cháu có thể chứ? Có thể sao?”
 
“Có thể.”
 
Lâm Dư Tinh ngo ngoe rục rịch, thiếu niên không biết che giấu tâm sự, toàn bộ tâm tư đều viết ở trên mặt. Nhưng vẫn thấp thỏm nhìn về phía chị gái, không dám ôm hy vọng. Ngụy Ngự Thành nhẹ xoay đầu cậu lại, “Chị gái lớn hay cậu lớn?”
 
Tròng mắt Lâm Dư Tinh khẽ xoay chuyển, lập tức lĩnh hội: “Cậu lớn!”
 
“Vậy nghe cậu.” Ngụy Ngự Thành búng tay với người quen phía trước du thuyền, chiếc thuyền thể thao lập tức thay đổi phương hướng, đi về hướng bờ biển. Các trang thiết bị chơi dưới nước của Ngụy Ngự Thành có thể gọi là một kho hàng nho nhỏ, chẳng mấy cốc, một chiếc motorboat đã chạy ra ngoài.
 
Lâm Sơ Nguyệt không yên tâm, đang định mở miệng, Ngụy Ngự Thành đã ngắt lời trước, anh chỉ nói bốn chữ: “Có tin anh hay không?”
 
Cô sửng sốt, gật đầu.
 
Nụ cười của Ngụy Ngự Thành có thể so sánh với ánh sáng vạn trượng, anh cao giọng gọi Lâm Dư Tinh: “Bạn nhỏ Lâm, lên thuyền.”
 
Lâm Dư Tinh đứng thẳng, sức sống mãnh liệt dường như vẽ ra đôi cánh phía sau lưng cậu. Ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu một cách bá đạo, xua tan đi vẻ nhợt nhạt ốm yếu lúc ban đầu, sáng rực cả bầu trời. Ngụy Ngự Thành đối xử với cậu như một người đàn ông bình thường thực thụ, đây mới là điều khó nhất.
 
Lâm Sơ Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy em trai tràn đầy năng lượng như vậy.
 
Hai mắt cô chậm rãi đỏ hoe.
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Cậu sẽ đưa cháu đi một vòng trước, tăng ga, phanh, kiểm soát tốt phương hướng, chiếc thuyền này đầu nặng, đuôi nhẹ. Nhìn thấy cơn sóng đằng kia không?” Anh chỉ tay về phía xa, “Cắt theo hướng ngược lại, đừng sợ gì cả, cậu ở phía sau bảo vệ cháu, sẽ không để cháu rơi xuống nước.”
 
Dường như Lâm Dư Tinh có thiên phú về khả năng định hướng và điều khiển máy móc, Ngụy Ngự Thành chỉ hướng dẫn cậu cưỡi sóng hai vòng, cậu đã nắm giữ được những điểm mấu chốt. Trở lại bờ biển, Ngụy Ngự Thành xuống thuyền, đeo kính râm, hất cằm về phía Lâm Dư Tinh.
 
Lâm Dư Tinh ngồi trên thuyền, tự tin làm động tác ok.
 
“Chung Diễn.” Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu.
 
Chỉ nghe tiếng “brừm brừm” liên tục vang lên, Chung Diễn cưỡi một chiếc motorboat khác.
 
Cứ như vậy, Lâm Dư Tinh vặn ga, không chút sợ hãi rẽ sóng tiến về phía biển sâu, Ngụy Ngự Thành và Chung Diễn đi dọc theo con đường, chia nhau bảo vệ hai bên trái phải. Ba người giống như xuân yến cắt đuôi, tiến thẳng về phía mặt trời, không lùi bước.
 
Mặt biển xanh lam, thế giới rộng lớn.
 
Ba đợt sóng tạo nên những chuyển động đồng đều, để lại dấu vết như tuyết trắng. Lâm Sơ Nguyệt lấy di động ra, ấn dừng hình ảnh tại thời điểm chấn động nhất. Lâm Dư Tinh điều khiển motorboat càng thêm thành thạo, thậm chí còn có thể đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa đứng vừa lái.
 
Thiếu niên nên như thế!
 
Đón ánh sáng mặt trời, tiến về phương xa!
 
Ngụy Ngự Thành đã dành cho Lâm Dư Tinh sự tôn trọng lớn nhất theo cách của một người đàn ông. Giúp cậu tìm được sự tự tin, thỏa mãn tâm nguyện, nhận ra một loại khả năng khác trong cuộc sống. Anh đã đích thân làm điều đó để thuyết phục người thiếu niên mắc bệnh kinh niên này tin tưởng rằng, cuộc sống tốt đẹp, đừng từ bỏ bản thân mình.
 
Rẽ sóng trở về, mặc dù không bị rơi xuống nước, nhưng nửa người vẫn bị sóng đánh ướt nhẹp. Không dám xem nhẹ, mấy người quay về biệt thự, Lâm Dư Tinh vội vàng chạy đi tắm nước ấm, ngay cả quần áo cũng không kịp lấy, Chung Diễn hào phóng ném chiếc áo phông vào, “Mặc của tôi.”
 
Có chút rộng.
 
Khi bước ra ngoài Lâm Dư Tinh có chút ngượng ngùng, giật nhẹ vạt áo, kéo kéo cổ áo, “Không được tự nhiên.”
 
“Ai ui, đương nhiên rồi.” Chung Diễn đi quanh người cậu hai vòng, “Tuy rằng không bì kịp vẻ đẹp trai của tôi, nhưng cũng miễn cưỡng có tư cách làm em trai tôi.”
 
Đúng lúc Ngụy Ngự Thành đẩy cửa tiến vào, nghe được lời này thì nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Nói linh tinh cái gì thế, đừng làm rối loạn bối phận.”
 
Chung Diễn nghe hiểu câu này, cậu không còn cáu kỉnh như mấy ngày trước nữa, ngược lại không mặn không nhạt mà phản kích: “Không sao, đợi bác sĩ Lâm thật sự trở thành mợ của cháu rồi hãy nói.”
 
Ngụy Ngự Thành hiếm khi bị tên nhóc thúi làm cho nghẹn họng, không lời nào để nói.
 
Thật đau đầu.
 
Anh đưa khăn lông cho Lâm Dư Tinh lau tóc, “Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với cậu.”
 
Lâm Dư Tinh ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn cậu Ngụy, thời điểm trở về cháu đã uống thuốc rồi.”
 
“Được, nếu có vấn đề gì chúng ta sẽ lập tức đi bệnh viện.” Ngụy Ngự Thành hỏi: “Hôm nay có vui không?”
 
“Vui!” Đôi mắt Lâm Dư Tinh sáng như sao, “Cháu đã thực hiện được ¼ mục tiêu cuộc đời rồi!”
 
Chung Diễn tai thính, “4 mục tiêu?”
 
Lâm Dư Tinh xấu hổ gãi đầu, ở trước mặt bọn họ cậu cũng không có gì phải giấu giếm, “Ừm, tôi muốn lắp ghép một trăm tác phẩm lego, muốn nhìn thấy biển rộng, muốn đi xem sao băng.”
 
“Cậu còn rất lãng mạn nha, làm gì có chỗ nào dễ dàng nhìn thấy sao băng như vậy.” Chung Diễn hỏi: “Còn một cái nữa thì sao?”
 
Lâm Dư Tinh nói: “Tôi muốn nhìn thấy chị của tôi hạnh phúc.”
 
Vừa dứt lời, ánh mắt của hai đứa nhỏ cùng hướng lên người Ngụy Ngự Thành. Ngụy Ngự Thành cười khẽ, “Cậu biết rồi, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cháu.”
 
Hai người trẻ tuổi chụm đầu trò chuyện trong phòng Ngụy Ngự Thành, Chung Diễn lại nói về thế giới giả tưởng manga anime, một đống thuật ngữ chuyên ngành khiến lỗ tai Ngụy Ngự Thành khô khốc, chỉ khi xuất hiện mấy chữ “xếp La Hán” anh mới đặc biệt chú ý hơn một chút.
 
“Sóng ở nơi này không phải là tốt nhất, ở Hawaii vào tháng 4 tháng 5 hàng năm thật sự rất thích hợp để lướt sóng, hai chúng ta đã giao hẹn rồi đấy, cậu dưỡng tốt thân thể, sang năm tôi sẽ đưa cậu Hawaii.” Chung Diễn chân thành nói.
 
Lâm Dư Tinh mím môi, phá đám ngay tại chỗ, “Tiểu Diễn, cậu dùng tôi làm lá chắn đi.”
 
Chung Diễn chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Fuck, không có một chút ăn ý nào cả!”
 
Ngụy Ngự Thành bỗng nhiên mở miệng, bình tĩnh nói: “Chỉ cần Dư Tinh muốn, đi đâu cũng được.”
 
Chung Diễn chậc chậc, chỉ vào Lâm Dư Tinh nói: “Tôi chỉ được nhờ phúc của cậu, ghen ghét chết tôi. Haiz, tôi đói muốn hôn mê rồi, khi nào mới được ăn cơm?”
 
Đầu bếp nấu hải sản đang chờ trong phòng ăn ở dưới lầu. Chung Diễn muốn đi gọi Lâm Sơ Nguyệt, lại bị Ngụy Ngự Thành ngăn cản: “Ăn trước đi, cô ấy mệt, để cô ấy ngủ một lát.”
 
Lâm Sơ Nguyệt bị say sóng trên thời điểm, sau đó lại phơi nắng hai tiếng đồng hồ, thời điểm trở về chỗ mát mẻ thì cảm thấy khó chịu. Sau khi uống hết một chai nước Hoắc Hương, cô trở về phòng ngủ. Trong lúc đó, Ngụy Ngự Thành đã tiến vào một lần, tăng nhiệt độ điều hòa lên, thấy cô không đá chăn anh mới yên tâm.
 
Mấy ngày nay đầu bếp đều ở lại biệt thự, không cần phần cơm cho Lâm Sơ Nguyệt, đợi lát nữa cô tỉnh dậy, làm một phần nữa là được. Chung Diễn thích ăn tôm hùm nướng phô mai, cậu ăn không ngớt miệng, “Cậu, buổi tối cháu có thể bơi khỏa thân với cậu không?”
 
Lâm Dư Tinh hít hà một hơi, người anh em này thật đúng là…… dũng cảm thể hiện bản thân mình.
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Tùy cháu, đừng cản trở cậu là được.”
 
Tốc độ bơi của Chung Diễn không quá chậm, nhưng so sánh với Ngụy Ngự Thành thì đó chính là sự khác biệt giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp.
 
“Thời điểm cậu tôi vào đại học, cậu ấy chính là đội trưởng đội bơi lội của trường, cậu ấy còn từng giành được giải nhất trong cuộc thi bơi lội của sinh viên cả nước, nếu không phải kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, có lẽ cậu tôi sẽ thật sự trở thành một vận động viên.” Trong lòng Chung Diễn tràn đầy vẻ kiêu ngạo, cậu nắm rõ như lòng bàn tay, “Cậu tôi còn có chứng chỉ huấn luyện Tae Kwon Do, lần sau cậu có thể thử xem.”
 
Trên đầu Lâm Dư Tinh đầy dấu chấm hỏi: “Tại sao tôi phải bị đánh? Tiểu Diễn, đấy không phải là vị trí của cậu sao?”
 
Chung Diễn: “……”
 
Cậu có thể dự cảm được địa vị của mình ở gia đình trong tương lai rồi.
 
Trong phòng.
 
Lâm Sơ Nguyệt mơ màng tỉnh dậy vài lần, lần này cô bị tiếng điện thoại dưới gối đầu đánh thức hoàn toàn, người gọi điện là Chu Tố, Lâm Sơ Nguyệt nghe điện thoại.
 
Giọng nói của Chu Tố luôn hoạt bát, trong sáng, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu, kiểu con gái mỏng manh, mềm mại nói lời nào cũng tươi sáng, “Nguyệt Nguyệt, lần trước tớ nghe nói, cậu sắp quay lại làm việc?”
 
Lâm Sơ Nguyệt và Ngụy Ngự Thành đã xảy ra một chút mâu thuẫn trong chuyện này, Ngụy Ngự Thành sắp xếp xong mọi thứ rồi mới thông báo cho cô, điều này khiến cô khá khó chịu. Lâm Sơ Nguyệt dụi mắt, “Không, tớ tới văn phòng của bạn tớ để hỗ trợ.”
 
Giọng điệu Chu Tố mất mát, “Được rồi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt tỉnh táo hơn một chút, cô mỉm cười trêu chọc: “Sao thế? Ngày nào cũng muốn tan tầm với tớ sao?”
 
“Muốn thì muốn, nhưng tớ cũng tự hiểu lấy mình.” Chu Tố trêu chọc, “Không dám cướp bát cơm của ông chủ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, “Cậu biết rồi?”
 
“Đoạn video ngắn quay lại cảnh cậu xử lý Diệp Khả Giai được đăng tải lên nhóm nội bộ của công ty.” Ngọn lửa nhiều chuyện trong người Chu Tố bùng cháy: “Quá hả giận! Quá hấp dẫn, Diệp Khả Giai cũng học tâm lý, nhưng EQ của cô ta thật sự không đủ, từ ngày làm việc tại Hối Trung tư thái lúc nào cũng cao cao tại thượng, hận không thể dán mấy chữ ‘tôi có bối cảnh’ lên mặt. Ai mà không biết, cô ta yêu đơn phương chủ tịch Ngụy, đâu cần phải diễn lố như vậy.”
 
Lâm Sơ Nguyệt duy trì sự trầm mặc, không lên tiếng.
 
“Nhưng điều kỳ lạ hơn chính là, cô ta không hề bị đuổi việc, mà thay vào đó là chuyển tới công ty con tại Hoa Nam.” Chu Tố nói thầm, “Cũng không biết lãnh đạo suy nghĩ như thế nào.”
 
Mới đầu, Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, sau đó cô lập tức bình tĩnh trở lại. Nói thật, kể từ khi biết Ngụy Ngự Thành thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Sơ Nguyệt đã không để Diệp Khả Giai vào mắt. Nói một câu không nên, trong chuyện tình cảm, cô cũng rất nhỏ nhen. Đương nhiên, Lâm Sơ Nguyệt không thánh thiện vĩ đại tới như vậy, những việc mà Diệp Khả Giai đã làm trước đó, không đáng để nhận được sự đồng cảm.
 
Hiện giờ, mối quan hệ giữa cô và Ngụy Ngự Thành đã được công khai, ít nhất, cô thật sự xác định rõ ràng rằng mình muốn phát triển mối quan hệ lâu dài với người đàn ông này. Không nghĩ, không nên, cũng không đáng giá vì những người những chuyện râu ria mà nảy sinh hiềm khích.
 
Cho nên, Lâm Sơ Nguyệt vứt bỏ lòng nghi ngờ, cho dù Ngụy Ngự Thành có xử lý và quyết định như thế nào đối với Diệp Khả Giai, cô cũng không phát biểu ý kiến.
 
Hai người trò chuyện khoảng mười tới phút, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu kia điện thoại đang gọi Chu Tố, lúc này hai người mới cúp máy.
 
Chu Tố quay đầu lại, không vui nói: “Có chuyện gì vậy?”
 
Lý Tư Văn vừa tắm gội xong, anh ấy đứng dựa người vào cạnh cửa, mái tóc ẩm ướt vẫn còn đang nhỏ nước, “Nhắc nhở một chút, em bỏ mặc anh ở chỗ này rất lâu rồi.”
 
……
 
Cảm giác mệt mỏi trong người đã được giải phóng qua thời gian nghe điện thoại, Lâm Sơ Nguyệt xuống giường vặn vẹo cánh tay, cả người mềm nhũn như bông, cô lập tức đi tắm rửa. Tắm rửa xong mới coi như hoàn toàn khôi phục nguyên khí, thời điểm sấy tóc, cô đưa mắt nhìn di động, thấy trên màn hình xuất hiện một cuộc gọi nhỡ.
 
Là dãy số xa lạ, thuộc thành phố Nam Kỳ.
 
Lâm Sơ Nguyệt gọi lại, nhưng đường dây của đối phương đang bận.
 
Số điện thoại này gọi cho cô hai lần, chắc hẳn không phải cuộc gọi quấy rối. Sấy tóc được một nửa, Lâm Sơ Nguyệt lại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không có cách nào gọi được. Quên đi, cô nghĩ, có lẽ là cuộc gọi quảng cáo mà thôi.
 
Thay quần áo xong, cô đi tìm Lâm Dư Tinh, dưới đại sảnh tầng một không có bóng dáng, dì giúp việc nói với cô, bọn họ đều tới bờ biển rồi.
 

 
Ngụy Ngự Thành làm nóng thân thể, trên người mặc bộ đồ bơi chuyên nghiệp, kiểu dáng từ cổ đến đầu gối đều bó sát. Chung Diễn từ từ đi tới, một thân quần áo hoa hòe lòe loẹt, nhìn giống như tên tiểu bạch kiểm tới làm chuyện bất lương.
 
Ngay cả nhìn Ngụy Ngự Thành cũng lười không thèm nhìn.
 
Chung Diễn cứ thế nhìn anh, chậc, mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn lại, cậu đều không khỏi cảm thán trong lòng, cậu của mình, đúng là “Nhà tư bản”.
 
Lâm Dư Tinh không thể xuống nước, chỉ đành ngồi trên ghế bên bờ cát đón gió biển. Cậu cũng là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, hét lớn từ xa: “Chị!”
 
Chung Diễn quay đầu lại, “Ồ, bác sĩ Lâm tới rồi.”
 
Giọng nói Ngụy Ngự Thành bình tĩnh: “Cháu đừng xuống nước.”
 
Trên đầu Chung Diễn đầy dấu chấm hỏi: “Why?”
 
“Bơi khỏa thân, cháu không thích hợp.”
 
“Tại sao cháu lại không thích hợp? Cháu mặc quần còn không được sao?”
 
“Không được.” Giọng điệu của Ngụy Ngự Thành không cho phép cậu nghi ngờ.
 
“Không phải, cậu, cậu cũng quá bá đạo đi!” Chung Diễn chấn động lần thứ hai.
 
“Đã biết.” Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cậu một cái, “Mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
 
Chung Diễn ăn mềm không ăn cứng, cuộc đối thoại phía trước đã giương cung bạt kiếm, đạn đã lên nòng, nhưng sau những lời cuối cùng này, cậu lại cảm nhận được chút tình yêu thương hiếm hoi từ cậu của mình. Vì thế rất nể tình mà chạy tới chỗ Lâm Dư Tinh.
 
“Bác sĩ Lâm, chị khá hơn chưa?”
 
“Không sao, cảm ơn em đã quan tâm.” Lâm Sơ Nguyệt sờ cánh tay em trai, không quá lạnh, hỏi Chung Diễn: “Cậu em đâu?” “Xuống biển.” Chung Diễn nói.
 
“Em không đi bơi sao?” Lâm Sơ Nguyệt phẩy cát trên ghế và ngồi xuống, “Buổi chiều đã nhắc vài lần rồi.”
 
“Cậu Ngụy không cho.” Lâm Dư Tinh cướp lời: “Tiểu Diễn đã thay xong quần bơi, nhưng vì có chị ở đây nên cậu Ngụy không muốn chị nhìn thấy người đàn ông khác bơi khỏa thân, thế nên đã đuổi Tiểu Diễn lên bờ.” Chung Diễn nghiêng người lại gần, “Mẹ nó, tôi lại ngu ngốc nữa rồi!”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, ánh mắt vô thức hướng về phía mặt biển, nửa người Ngụy Ngự Thành chìm trong nước biển, trăng sáng trên cao, màu sắc biển trời hòa hợp, tiếng sóng biển vỗ đều đều bên tai, theo tầm mắt có thể nhìn thấy, mọi thứ dường như không chân thật. Trong bức tranh tĩnh lặng, Ngụy Ngự Thành chính là cảnh động duy nhất, rõ ràng là áo tắm đã che kín toàn thân, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được chút căng thẳng ái muội mơ hồ.
 
Lâm Sơ Nguyệt nuốt cổ họng khô khan, cúi đầu nắm làn váy, nam sắc hại người, thật sự muốn xé bỏ bộ áo tắm dư thừa kia.
 
“Thông thường cậu tôi sẽ bơi khoảng mười phút, sau đó mới cởi hết ra bơi khỏa thân.” Chung Diễn nhiệt tình giới thiệu, “Cậu tôi còn nổi lên nữa, lát nữa hai người có thể nhìn thấy.”
 
Lâm Dư Tinh gãi đầu, “Thứ cậu Ngụy có tôi cũng có, cho nên tôi sẽ không xem.”
 
Chung Diễn: “Tôi cũng có, cho nên tôi cũng không xem.”
 
Sau đó, hai người đồng thời nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt.
 
Lâm Sơ Nguyệt khó hiểu, “Nhìn chị làm gì?”
 
Chung Diễn làm mặt quỷ, “Chỉ có chị mới có thể xem.”
 
Lâm Dư Tinh phụ họa: “Cậu Ngụy cũng chỉ cho chị xem.”
 
Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt quẫn bách, nghẹn họng không nói nên lời, trẻ nhỏ trong nhà học thói hư, nói toàn những lời hổ sói.
 
Hai đứa trẻ hư ăn ý duỗi tay, vui vẻ phấn chấn đập tay với nhau “Oh yeah!”
 
Còn chưa đắc ý quá ba giây đồng hồ, Ngụy Ngự Thành đã lên bờ, hất nước trên mái tóc đi về phía bên này. Lâm Sơ Nguyệt không giấu nổi sự bất bình, thấy anh từ xa đã bắt đầu cáo trạng, “Hai tuỳ tùng tốt của anh liên thủ lại bắt nạt em.”
 
Chung Diễn theo bản năng trốn phía sau Lâm Dư Tinh, “Cậu chống đỡ một chút, cậu là cháu ruột của cậu ấy, cậu ấy sẽ không xuống tay với cậu đâu.”
 
Ngụy Ngự Thành không nói chuyện, đi tới gõ lên đầu hai người, động tác không nhẹ, Lâm Dư Tinh đau tới mức nhe răng trợn mắt.
 
Tâm lý của Chung Diễn cân bằng trở lại, “Cuối cùng địa vị của chúng ta cũng ngang nhau.”
 
Ngụy Ngự Thành nắm tay Lâm Sơ Nguyệt, bênh vực người của mình. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười nhìn anh, “Không bơi nữa?”
 
“Ừm.” Ngụy Ngự Thành hỏi: “Ăn cơm chưa?”
 
“Không đói bụng, không muốn ăn.” Lâm Sơ Nguyệt xoa đốt sống cổ nhức mỏi, “Hơi chóng mặt, em ra đây hóng gió.”
 
Bờ biển ban đêm thật sảng khoái và dễ chịu, không giống như đêm hè tại thành phố Minh Châu, chẳng khác gì cái lồng hấp. Lâm Sơ Nguyệt thay chiếc váy lụa dài đến mắt cá chân, một dải lụa mỏng ôm lấy vòng eo thon gọn, phần thân trên là chiếc cổ váy trễ vai được trang trí bằng các hoa văn dân tộc, phác họa đường nét xương quai xanh cong như hai lưỡi liềm.
 
Ngụy Ngự Thành thay quần áo ngay tại chỗ, anh mặc chiếc áo phông trơn màu rộng rãi. Mái tóc ẩm ướt vuốt ngược lên trên, lộ ra vầng trán đầy đặn, trông dáng vẻ vẫn rất trẻ trung. Bốn người ngồi bên bờ biển, tay cầm trái dừa tươi uống nước, phía sau là trăng sáng ngàn dặm, bên tai là tiếng sóng biển cuồn cuộn.
 
Chung Diễn nói rất nhiều, không ngừng ríu rít trò chuyện với Lâm Dư Tinh.
 
Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt yên lặng lắng nghe, hai bàn tay ở dưới gầm bàn nắm lấy nhau một cách tự nhiên. Ngụy Ngự Thành siết chặt ngón tay cô, sau đó đặt lên đùi mình. Chiếc quần đùi cuốn thành nếp gấp, tất cả những thứ mà cô cảm nhận được là cơ bắp cứng rắn. Lâm Sơ Nguyệt gãi nhẹ đầu ngón tay, Ngụy Ngự Thành quay mặt đi, ánh mắt thâm trầm.
 
“Biết vì sao ở trong lòng cậu tôi, cậu lại có địa vị cao như vậy hay không?” Chung Diễn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lâm Dư Tinh.
 
Lâm Dư Tinh tự giác gật đầu, “Bởi vì chị của tôi.”
 
“Vẫn chưa đủ.” Chung Diễn rất hiểu Ngụy Ngự Thành, “Cậu tôi vẫn luôn thích những đứa trẻ có bộ óc thông minh, đặc biệt là những người có thành tích tốt hai môn hoá học và vật lý.”
 
Lâm Dư Tinh việc nhân đức không nhường một ai, “Trước kia thời điểm còn đi học, điểm vật lý của tôi luôn đứng nhất lớp.”
 
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, một tay nâng trái dừa, cách chiếc bàn coi như chạm cốc với Lâm Dư Tinh, “Cậu cũng vậy.”
 
Chung Diễn chép miệng, lấy hết can đảm rầm rì: “Vậy chúng ta cùng nhau đi học đi.”
 
Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
 
Nhưng Lâm Dư Tinh không ôm hy vọng mà lắc đầu, cười nói: “Tiểu Diễn, lẽ ra cậu nên trở lại trường học từ lâu rồi. Nhưng tôi thì không được, cho dù tôi có đi thì cũng chỉ được một khoảng thời gian mà thôi. Rất phiền phức, còn không bằng ở nhà.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không phát biểu ý kiến, vẫn luôn cúi đầu, trong lòng khó chịu.
 
Chủ đề này quá mẫn cảm, tình trạng thân thể Lâm Dư Tinh rất đặc biệt, không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện, ánh mắt Ngụy Ngự Thành thẳng tắp, anh chỉ vào Chung Diễn: “Chẳng lẽ Dư Tinh không đi thì cháu cũng không đi? Còn không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu, cháu đã nghỉ học hơn một năm rồi đấy, cậu chỉ nghĩ rằng sẽ cho cháu thời gian nghỉ ngơi để giải tỏa đầu óc, nể mặt mẹ cháu nên cậu mới dung túng cháu như vậy. Nhưng cháu nhớ kỹ cho cậu――”
 
Chung Diễn đưa tay về phía sau, chống lên thành ghế, lười biếng đáp: “Ngụy gia không nuôi dưỡng kẻ vô dụng, bác sĩ Lâm, cậu em đã nói 800 lần rồi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, nhấp một ngụm nước dừa.
 
Vẻ mặt Ngụy Ngự Thành không thả lỏng, ngón tay hơi co lại, gõ gõ trên mặt bàn, “Ai cho phép cháu gọi như vậy? Đã bao lâu rồi, đầu óc không dài ra, cũng không có chút mắt nhìn nào cả.”
 
Chung Diễn ngây ngốc, “Cháu lại làm sao nữa?”
 
Ngụy Ngự Thành nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở, “Trước kia là bác sĩ Lâm, hiện tại không phải.”
 
Chữ “Mợ” kia chỉ thiếu nước viết rõ ràng trên mặt.
 
Chung Diễn buồn bực, ấm ức muốn chết, cậu xoay người nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, điên cuồng than vãn: “Cậu em quá xấu rồi, không thể nhịn được nữa, trong lòng luôn có một trăm cái bàn tính, lúc nào cũng chọn em để tính kế. Còn mấy ngày nữa là tới sinh nhật tuổi 36 rồi, thế nhưng vẫn không biết đau lòng cho con cháu.”
 
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành âm trầm, ánh mắt tựa như lưỡi kiếm sắc nhọn.
 
Chung Diễn không ngừng lảm nhảm, “Còn không cho em gọi chị là bác sĩ Lâm, em cứ gọi, cứ gọi. Chị thực sự phải quản lý cậu ấy thật chặt, không thể để cậu ấy kiêu ngạo như vậy ―― đã biết chưa, vợ của Ngụy Ngự Thành.”
 
Bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.
 
Ngụy Ngự Thành không nhịn được, khóe môi cong lên, thấp giọng cười mắng, “Nhãi ranh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui