Uyên ương rực lửa

Chương 58
 
Chung Diễn sờ trái tim, không biết hiện tại giả bộ bất tỉnh còn kịp hay không.
 
Vẻ mặt Ngụy Ngự Thành nghiêm nghị, sự ấm áp của trưởng bối dần dần rút khỏi khóe mắt. Anh trầm tư suy nghĩ, trịnh trọng, đáy mắt thâm thúy, không thể nhìn thấu động cơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay khi Chung Diễn cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, Ngụy Ngự Thành lại giơ tay lên, vỗ vỗ trên vai cậu, để lại một câu: “Nói không sai.” Sau đó nắm tay Lâm Sơ Nguyệt rời đi.
 
Lần này, trái tim của Chung Diễn lơ lửng giữa không trung, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người, trái tim mới hoàn toàn rơi xuống vị trí cũ.
 
Trở về phòng, mấy người Đường Diệu đang nhàn nhã trên bàn đánh bài, nhìn thấy Ngụy Ngự Thành tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên, “Lúc này mới bao lâu, chủ tịch Ngụy càng ngày càng thụt lùi nha.”
 
Ngụy Ngự Thành cũng không giận, đi tới nói: “Có mang đủ chip không? Điểm này? Cậu không thể vượt quá ba vòng.”
 
Đường Diệu mỉm cười với Lâm Sơ Nguyệt, “Bác sĩ Lâm có chơi không?”
 
Ngụy Ngự Thành vòng tay đẩy cô lên trước mặt, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó một tay chống trên mặt bàn, một tay đặt trên lưng ghế, một tư thế rất tự nhiên nhưng lại thể hiện được tính chiếm hữu. Anh nói: “Chơi, cũng là chơi giúp tôi.”
 
Đường Diệu không nhìn anh, chậc một tiếng, “Quá điên cuồng, bác sĩ Lâm phải quản giáo  thật chặt.” 
(quản giáo : quản lý và dạy dỗ)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ cười, “Được thôi.”
 
Một lần nữa chia bài, sau hai tay, Đường Diệu xem như đã nhìn ra.
 
Quản giáo thì có quản giáo, nhưng là thay Ngụy Ngự Thành quản giáo bọn họ.
 
Lâm Sơ Nguyệt chơi rất giỏi, ngón tay thon dài áp vào thân bài, cả người bình tĩnh tự tin, khí thế thật sự không hề thua kém mấy cậu ấm ngập trong vàng son như bọn họ. Nửa giờ sau, mọi người trong phòng sôi nổi cười nói: “Chị dâu bảo vệ chồng, Ngụy tiên sinh thật có phúc.”
 
Ngụy Ngự Thành lập tức nở nụ cười.
 
Đường Diệu nhướng mày, nhận ra người trong nghề, “Bác sĩ Lâm chơi rất giỏi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cười ôn hòa, “Khi còn học đại học, tôi từng tham gia câu lạc bộ cờ vua, hầu hết các loại bài đều biết chơi một chút, nhưng kỹ năng không tốt, đều do may mắn mà thôi.”
 
Sau khi đã đại sát tứ phương, giờ phút này cô mới cảm thấy có phải mình hơi quá đáng hay không. Lâm Sơ Nguyệt đẩy đống tiền ra bên ngoài, “Thôi bỏ đi.”
 
Ngụy Ngự Thành duỗi tay kéo đống tiền trở lại trước mặt cô, “Cầm đi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn lo lắng bất an, ngửa đầu hỏi ý kiến anh: “Nếu không, mời mọi người ăn khuya?”
 
“Tất cả chi phí trong căn phòng này đều tính lên đầu anh, không cần mềm lòng.” Ngụy Ngự Thành rất không khách khí mà bình luận: “Chỉ thắng một chút như vậy, quá hời cho bọn họ.”
 
Mấy người trêu chọc, không chịu bỏ qua. Lâm Sơ Nguyệt không tiện giọng khách át giọng chủ, nghiêng đầu nói với Ngụy Ngự Thành: “Em qua bên kia ngồi.”
 
Ngụy Ngự Thành đặt tay trên eo cô, động tác rất nhẹ, “Đi thôi.”
 
Bên này tiếp tục chơi bài, Lâm Sơ Nguyệt cách khá xa, nên không cần băn khoăn quá nhiều về lời nói. Ngày thường thoạt nhìn Ngụy Ngự Thành luôn vững vàng ổn định, bất cứ nói lời nói quanh co vặn xoắn nào cũng có thể bị chế giễu.
 
Anh bắt chéo chân, thoáng ngồi nghiêng người, các quân bài kẹp giữa các ngón tay, anh tự tin gập bài lại, ấn xuống mặt bàn. Đợi tới khi đối phương cảm thấy mình sắp thắng rồi, anh mới nâng tay ngăn chặn, “Đợi đã, tôi theo.”
 
Sau đó là một tràng những tiếng bất mãn, “Ngụy Ngụy xảo trá nhất.”
 
Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi, gương mặt tràn đầy ý cười.
 
Thời điểm mới tiến vào, uống một hơi cạn sạch ly rượu Cocktail, hiện tại cả người Lâm Sơ Nguyệt mềm nhũn như bông, ngay cả tay cũng không nhấc lên được. Vì thế cô hơi nghiêng người dọc theo ghế sô pha, cuối cùng ngủ thiếp trên đó.
 
Kết thúc ván bài, Ngụy Ngự Thành lại là người chiến thắng, mấy người đó đang định làm ồn, nhưng lại bị giọng điệu nghiêm nghị của anh cắt ngang: “Đừng la hét.”
 
Anh cầm áo khoác đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, tay chân nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người cô.
 
Trở về bàn đánh bài, Ngụy Ngự Thành không nói lời nào, người khác cũng không dám nói chuyện. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chậc, sao lại thành người câm hết rồi. Đường Diệu chịu không nổi, ném hộp thuốc lên mặt bàn, “Thuốc không cho hút, nói không cho nói, hát  cũng không cho hát. Biết tâm tư cậu không ở chỗ này, chúng tôi cũng không giữ người lại nữa, tôi ăn no cẩu lương rồi.”
 
Vốn định trói chân Ngụy Ngự Thành, không cho anh rời khỏi cuộc chơi, khiến anh nghẹn chết.
 
Nhưng nhìn Lâm Sơ Nguyệt ngủ như vậy cũng không đành lòng, vì thế đành phải tan cuộc sớm.
 
Chung Diễn đang nhảy Disco dưới tầng 1, đoán chừng một chốc một lát sẽ không quay lại. Ngụy Ngự Thành đánh thức Lâm Sơ Nguyệt, thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, anh không khỏi bật cười, “Thời điểm uống rượu không phải rất anh dũng sao?”
 
Lâm Sơ Nguyệt lẩm bẩm: “Em tới chống lưng cho anh, anh đã không cảm kích thì thôi, còn không biết xấu hổ mà nói như vậy.”
 
“Cảm kích thì có ích gì?” Ngụy Ngự Thành cong eo, nhấc người khỏi ghế sô pha, “Phải làm điều gì đó thiết thực thì bác sĩ Lâm mới có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.”
 
Anh đã nói như vậy, cô cũng không thể giả bộ hồ đồ.
 
Lâm Sơ Nguyệt móc ngón tay út của anh, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên, giọng điệu vô tội, “Vậy phải xem biểu hiện của chủ tịch Ngụy nha.”
 
Một cái liếc mắt, thiên lôi câu địa hỏa.(*)
 
(*):Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất), ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
 
Ngụy Ngự Thành cũng không chậm trễ, lập tức đưa người ra ngoài. Sau khi chiếc xe lướt qua hai ngã tư, Lâm Sơ Nguyệt bật thốt, “Đây không phải hướng đi tới chung cư.”
 
Ngụy Ngự Thành: “Ừ, không phải.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
 
“Anh đã cho người rao bán rồi, sau này không tới đó nữa.” Ngụy Ngự Thành vẫn trấn định tự nhiên như cũ.
 
Lâm Sơ Nguyệt rất kinh ngạc, “Vì sao?” Cô nhớ Ngụy Ngự Thành từng nói, anh thích nhất vị trí của chung cư này, phía trước là cảnh sông nước mênh mông không góc chết.
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Trong căn nhà đó, em bỏ rơi anh một lần, chúng ta cãi nhau một lần, nhìn thôi đã thấy khó chịu, cảm giác không may mắn. Sau này sẽ không bao giờ sử dụng nữa, ngày mai anh bảo thư ký gửi danh sách cho em, em thích căn nào, tương lai chúng ta sẽ ở đó.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vẫn mơ hồ, “Danh sách gì?”
 
“Bất động sản tư nhân của anh.” Ngụy Ngự Thành dừng lại, “Bởi vì quá nhiều, nên có đôi khi anh cũng không thể nhớ hết được. Nhưng chắc hẳn em có thể tìm thấy bất kỳ bất động sản nào mà em từng nghe nói ở thành phố Minh Châu.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cứng họng không nói nên lời, bạn trai quá giàu, áp lực cũng rất lớn.
 
Ngụy Ngự Thành trực tiếp lái xe đến Vi.Sa, bảo vệ đánh xe tới bãi đậu xe, Ngụy Ngự Thành vòng sang ghế phó lái mở cửa xe giúp cô. Lâm Sơ Nguyệt lười biếng ngồi nguyên vị trí không động đậy, nhìn anh bằng vẻ mặt không rõ.
 
Ngụy Ngự Thành chống một tay lên thành xe, khom lưng tiến nửa người vào trong, thong thả giúp cô cởi đai an toàn, giọng điệu trầm ổn: “Sáng mai anh có cuộc họp sớm, ở gần công ty sẽ thuận tiện hơn.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày chỉ chỉ phía trước, cách một con đường là LOFT (*) hàng đầu trong khu kinh doanh tài chính của thành phố Minh Châu .
 
(*): Gác xép là tầng trên của tòa nhà hoặc khu vực trên cao trong một căn phòng trực tiếp dưới mái nhà, hoặc chỉ là một tầng áp mái
 
“Không phải anh vừa nói, có thể tìm thấy tên của anh trên tất cả bất động sản của thành phố Minh Châu hay sao?”
 
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành hơi tối sầm lại, nghiêm nghị nói: “Nơi đó nhỏ, không đủ chỗ phát huy.”
 
……
 
Màn trình diễn kéo dài vô tận!
 
Phòng ở của Vi.Sa quả nhiên có điều kiện xuất sắc, Ngụy Ngự Thành buông lỏng tay chân, đêm nay anh không định làm người. Lâm Sơ Nguyệt muốn trốn tránh, nhưng không hiểu tại sao ly rượu Cocktail kia tác dụng chậm nhưng lại lớn như vậy, so với vừa nãy khi ở trong câu lạc bộ thì cô lại càng vô lực hơn.
 
Cô nói: “Em muốn đi tắm.”
 
Ngụy Ngự Thành ôm người vào phòng tắm, quần áo vẫn còn treo nghiêm chỉnh trên người, anh đã duỗi tay mở vòi hoa sen, hai người bị nước xối ướt sũng, giữa cảm giác mông lung mơ hồ, ngược lại càng thêm căng thẳng.
 
Lâm Sơ Nguyệt rất lo lắng.
 
Ngụy Ngự Thành dùng một tay ấn lên bả vai cô, cố định trên vách tường, “Đừng nhúc nhích.”
 
Giây tiếp theo, giọng nói từ phía dưới truyền lại, “Để anh.”
 
Đối với loại chuyện này, khả năng khống chế lực đạo của Ngụy Ngự Thành đặc biệt rõ ràng. Các giác quan của cô, tất cả mọi thứ của cô, đều được anh xử lý một cách dễ dàng. Mà những gì cô có thể lựa chọn chính là, biến thành một cá khô hoặc một con chim biết phục tùng.
 
Cuối cùng, Ngụy Ngự Thành dời mặt đi, nhẹ nhàng phun nước sang một bên ―― cũng không biết đó là nước vòi hoa sen hay là thứ gì khác. Cảnh tượng này quá mức chấn động, Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, giả làm người chết.
 
Trên bầu trời trăng sáng vằng vằng, dưới nhân gian phồn hoa náo nhiệt, làn gió nhẹ tràn vào cửa sổ, tổ chức lễ hội cùng các cặp tình nhân. Sự dịu dàng kéo dài hóa thành hữu tình mạnh mẽ, cảnh sắc bốn mùa, bất kể mưa gió đều do một tay người này thao túng.
 
Mặc anh thao túng, mỗi khi Lâm Sơ Nguyệt hôn môi, cô đều nhắm mắt thật sâu, tường đồng vách sắt trong lòng hóa thành bùn mềm, được nước suối nuôi dưỡng, đêm nay đóa hoa nở ra mật ngọt.
 
Tới rạng sáng, Ngụy Ngự Thành ấn công tắc mở, rèm cửa chậm rãi dời đi, ánh đèn neon của thành phố lọt vào tầm mắt.
 
Phía sau, khóe mắt người đang ngủ vẫn còn dính nước mắt.
 
Ngụy Ngự Thành bước tới, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó mới bước đến đại sảnh nhỏ phía bên kia. Bầu không khí ấm áp kết hợp với ánh đèn vàng càng làm tăng thêm cảm giác yên bình. Trên bàn là chìa khóa xe và điện thoại mà anh tiện tay đặt xuống, cùng với một hộp quà tinh xảo màu xanh lam.
 
Sau 0 giờ, coi như đã qua ngày sinh nhật, nhưng niềm vui bất ngờ thì không bao giờ là muộn.
 
Ngụy Ngự Thành kiên nhẫn chậm rãi mở lớp đóng gói, bên trong là một chiếc hộp nhung hình vuông với những xúc tua ấm áp, anh cẩn thận vuốt ve vài giây sau đó mới mở ra.
 
Là một cặp khuy măng sét bằng bạch kim.
 
Nó không phải hình tròn hay hình vuông thông thường, mà là hai mặt trăng cong cong. Dưới ánh đèn vàng mơ hồ, thoạt nhìn phần thân khóa bằng bạch kim cực kỳ giống vầng trăng tròn. Ngụy Ngự Thành thấp giọng nở nụ cười, khép chặt lòng bàn tay.
 
Đây là tâm ý của Lâm Sơ Nguyệt.
 
Ngày Ngụy Ngự Thành 36 tuổi, anh nhận được ánh trăng chỉ thuộc về anh.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng.
 
Lâm Sơ Nguyệt tỉnh lại, trên người giống như bị xe nghiền qua, mình mẩy cực kỳ đau nhức. Cô tức giận đẩy người bên cạnh, “Chủ tịch Ngụy, 9 giờ rồi, không phải ngài có cuộc họp sớm sao?”
 
Ngụy Ngự Thành hiếm khi có một đêm ngủ ngon, anh không muốn mở mắt, lười biếng nói: “Họp rồi, anh và em mở cuộc họp 1v1.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vô thức rụt vai lại, cắn môi bất mãn, “Anh là chó à, cắn cả người em toàn là dấu vết.”
 
Người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói có chút khàn khàn, Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Thuộc họ sói.”
 
“Không biết xấu hổ.” Lâm Sơ Nguyệt khó chịu trở mình, mặt đối mặt với anh. Cô vẫn luôn nhìn anh, ngón tay bắt đầu di chuyển từ đuôi lông mày, xuống mí mắt, khóe mắt và cuối cùng là sống mũi dựng đứng.
 
Ngụy Ngự Thành vẫn không mở mắt, anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn, giọng nói tựa như sương khói, có thể khiến cô đắm chìm trong trái tim mình, “Nguyệt Nhi, cùng anh về nhà gặp ba mẹ.”
 
Lực tác động này quá mạnh.
 
Lâm Sơ Nguyệt im lặng mười mấy giây.
 
Cuối cùng Ngụy Ngự Thành cũng mở mắt, anh không ép cô, chỉ véo nhẹ mặt cô, sau đó rời giường mặc quần áo đâu vào đấy. Lâm Sơ Nguyệt vẫn đang co người nằm trên giường như một con tằm nhỏ, không để ý căn phòng lộn xộn, mái tóc rối loạn, thần sắc do dự.
 
Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng có chút áy náy.
 
Anh lại xuống tay quá nặng rồi.
 
Đêm nay phải nhẹ nhàng hơn một chút.
 
Lâm Sơ Nguyệt mở miệng, nói về chủ đề vô tận, “Khách sạn có giao bữa sáng không?”
 
Ngụy Ngự Thành mặc quần tây, thắt dây lưng, “Không giao, anh hủy bỏ rồi, đổi thứ khác.”
 
“Hả?” Lâm Sơ Nguyệt nhìn về phía anh.
 
“Buổi tối bảo khách sạn đưa thêm hai hộp.” Ngụy Ngự Thành thản nhiên nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui