Uyên ương rực lửa

Chương 8
 
Chuyện Chung thiếu gia muốn làm, nhất định phải làm được. Lâm Sơ Nguyệt thấy tâm trạng cậu vui vẻ, liền chiều theo ý cậu. Trước khi đi, cô tìm chiếc mũ đội lên đầu cho Lâm Dư Tinh, “Đừng để trúng gió.”
 
Chung Diễn nhìn một lượt, khinh thường nói: “Nóng như thế, đội mũ làm gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Dư Tinh cúi thấp đầu, gương mặt ửng đỏ.
 
Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn Chung Diễn, “Vì em nói quá nhiều.”
 
Chung Diễn phản ứng lại, nhất thời nhe răng trợn mắt, “Chị nói chuyện với tôi kiểu gì thế?”
 
Quả thật, một đường này cậu nói rất nhiều, Lâm Dư Tinh cũng thuận lợi mà tiếp chuyện, hai đứa trẻ kẻ xướng người hoạ, Lâm Sơ nguyệt lẳng lặng lắng nghe. Rất lâu rồi, em trai cô không được vui vẻ như vậy.
 
Xe của Chung Diễn được phép đỗ tại vị trí vip trong trung tâm thương mại, bộ dáng vô cùng ngang tàng. Cậu không trực tiếp lên nhà hàng, mà đi thang máy lên tầng 2, vừa dạo vừa tìm kiếm. Vài phút sau, Lâm Sơ Nguyệt xem như đã nhìn ra, tìm nhà hàng chỉ là một cái cớ, vị thiếu gia này muốn dạo các cửa hàng là chính.
 
Từ thời trang đường phố cho tới những thương hiệu xa xỉ, Chung Diễn đều không thèm chớp mắt. Mỗi khi chạm phải ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt, cậu đều giương cằm nói: “Tôi chỉ tùy tiện xem một chút.”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, tầm mắt lạc tới năm túi chiến lợi phẩm trong tay cậu, “À.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác sĩ Lâm nói không nhiều, nhưng ánh mắt lại có thể giết người.
 
Chung Diễn hiếm khi nghẹn lời.
 
“Thích đi dạo phố cũng không phải chuyện gì mất mặt.” Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười trêu chọc, “Ai cũng có phần nha.”
 
Chung Diễn chậc một tiếng, “Tưởng bở.”
 
Mặt mày thả lỏng, khóe miệng cũng lén lút cong lên.
 
Càng về sau, Chung Diễn lại càng không thèm kiêng nể, con trai thích đi dạo mua sắm tới mức này, cũng coi như giúp người ta được mở rộng tầm mắt. Mắt thấy mới chỉ qua nửa giờ, Chung Diễn đã tiêu xài không dưới sáu con số. Lâm Sơ Nguyệt thu lại tâm tư, Ngụy Ngự Thành đúng là rất biết nuông chiều.
 
Quản lý chuyển đồ đạc Chung Diễn mua lên xe, Lâm Dư Tinh thở dài, “Hiện tại chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
 
Chung Diễn sờ sờ gáy, vẻ mặt có chút áy náy, “Lập tức, cậu muốn ăn món gì cũng được.” Nhưng mới chỉ đi được vài bước, cậu lại dừng lại, không một chút cảm giác tội lỗi nói: “Chờ tôi dạo xong cửa hàng này.”
 
Lâm Sơ Nguyệt: “……”
 
Trong lúc chờ đợi, Lâm Sơ Nguyệt tùy tiện ngắm nhìn một vòng, trên kệ thủy tinh trưng bày rất nhiều túi xách tinh tế nhỏ xinh, vô cùng bắt mắt. Lâm Dư Tinh thò người tới nhỏ giọng, “Thích thì mua đi.”
 
Giá cả hơn 6000 tệ, chỉ có thể khiến Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Không thích.” Sau đó cô nhẹ nhàng lướt qua, vòng sang bên cạnh.
 

Chung Diễn đang thử quần áo ở sảnh trong, “Bác sĩ Lâm, chị lại đây.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vòng qua hai quầy trưng bày, đi chếch sang trái một chút, “Làm sao vậy?”
 
Xoay chuyển góc độ, tầm nhìn liền thay đổi.
 
Vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hai bóng dáng trong khu vực quần áo.
 
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài bó sát cơ thể, phô bày dáng người lả lướt, “Anh cảm thấy bộ nào đẹp hơn?” Vào những thời điểm đặc biệt, giọng nói của phụ nữ đặc biệt yêu kiều.
 
“Chỉ cần là em mặc, đều đẹp.” Giọng nói người đàn ông tựa như được bôi mật, vừa quen thuộc, lại xa lạ.
 
Theo bản năng, Lâm Sơ Nguyệt hy vọng mình nhận nhầm người. Nhưng hiện thực lại không cho con người ta có cơ hội được may mắn. Bọn họ nghiêng người, đôi mắt họ Triệu, chóp mũi khắc chữ Khanh, đôi môi là chữ Vũ. Triệu Khanh Vũ cúi đầu dịu dàng, “Đều mua đi, anh tặng em.”
 
Lâm Sơ Nguyệt quay đầu tiến vào nội sảnh, Chung Diễn nóng nảy, “Giúp tôi chọn xem, màu đen hay màu trắng đẹp……” Quay đầu lại, mới phát hiện người nọ căn bản không để ý tới mình.
 
Lâm Sơ Nguyệt đang gọi điện thoại cho Triệu Khanh Vũ.
 
Kết nối, tiếng tút dài, ở vài giây cuối cùng, có người nghe máy, “Nguyệt Nhi?”
 
Hai chữ này tựa như mũi đao rời khỏi vỏ, uyển chuyển cứa vào trái tim. Giọng điệu của Lâm Sơ Nguyệt không có gì thay đổi, cô ôn hòa hỏi: “Anh đang ở đâu?”
 
Trong lòng có vô số nút thắt, run rẩy, siết chặt, có thể bóp chết sự sống của một người. Câu trả lời của Triệu Khanh Vũ sẽ quyết định, giây tiếp theo là sự sống hay cái chết. Từ giọng điệu của Triệu Khanh Vũ, cô nghe ra ba phần mệt mỏi, bảy phần dịu dàng.
 
“Ở công ty tăng ca, hai mắt có chút nhức mỏi.”
 
“Ầm” một tiếng, tảng đá rơi xuống đất. Đau, lạnh, đồng thời cũng khiến người ta tỉnh táo.
 
Lâm Sơ Nguyệt bước ra ngoài, đi về phía Triệu Khanh Vũ và Phó Lâm, “Phải không, mệt lắm sao?”
 
Triệu Khanh Vũ cách xa Phó Lâm một chút, che lại vị trí âm thanh trên di động, “Đừng lo lắng, anh nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi.”
 
Vừa ngẩng đầu, liền chạm phải Lâm Sơ Nguyệt đứng cách đó 3 mét.
 
Triệu Khanh Vũ hoàn toàn sửng sốt.
 
Ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt rất rõ ràng và trực tiếp, thu toàn bộ sự hoảng loạn và chột dạ của anh ta vào đáy mắt.
 
“Khanh Vũ” Phó Lâm cầm một chiếc cà vạt đi tới, tò mò hỏi: “Sao thế?” Cô ta nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, “Cô ấy là?”
 
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ, chỉ cần anh ta nói ra hai chữ “Bạn gái”, có thể cô sẽ cố gắng thông cảm cho anh ta.
 
Ánh mắt Triệu Khanh Vũ né trái né phải, bộ dạng hoảng loạn vô cùng rõ ràng. Cuối cùng, anh ta quay đầu cười nói với Phó Lâm, “Một người bạn.”
 

Phó Lâm không để ý lắm, kéo tay anh ta, “Lại đây lại đây, em cảm thấy chiếc cà vạt này rất hợp với anh.”
 
Triệu Khanh Vũ căn bản không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Sơ Nguyệt, anh ta cảm thấy mình như biến thành quả bóng bị xì hơi, không trọng lượng, đánh mất cảm giác. Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh ta, vẫn luôn nhìn, mỗi một lời nói, mỗi một cái xoay người, tất cả đều viết đầy hai chữ trốn tránh.
 
“Này.” Chung Diễn thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi, “Chị không sao chứ?”
 
Lâm Sơ Nguyệt trì độn, biên độ lắc đầu rất nhỏ.
 
Chung Diễn gãi gãi đầu, “Đó là bạn trai chị sao?” Nói xong, cậu lại cảm thấy hỏi như vậy không quá thích hợp. Đã quen với việc nói chuyện bừa bãi, cậu không biết nên sửa chữa như thế nào, cuối cùng chỉ đơn giản là ngậm miệng không hé răng.
 
Lâm Sơ Nguyệt nuốt cổ họng khô khan, nhỏ giọng nói “Đừng nói cho Dư Tinh.”
 
“A?”
 
“Trái tim thằng bé không tốt.”
 
Chung Diễn chậc một tiếng, “Lúc này mà vẫn có thể nói giỡn.”
 
Sau đó, thoạt nhìn Lâm Sơ Nguyệt không khác gì người bình thường, ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, bộ dáng không một chút thương tâm. Chỉ khi hai đứa trẻ không chú ý, cô mới liếc mắt nhìn di động một cái. Màn hình trống rỗng, không chờ được bất cứ cuộc gọi nào.
 
Bên này, sau khi Triệu Khanh Vũ đưa Phó Lâm trở về nhà, một mình anh ta ngồi trong xe hút thuốc. Trước giờ anh ta vốn không hút thuốc lá, hít vào một hơi, lập tức bị sặc ho khan khụ khụ. Mùi hương cay nồng đánh tan bức bối trong lòng, anh ta nghĩ, mẹ nói đúng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
 
Triệu Khanh Vũ không muốn để mất Lâm Sơ Nguyệt.
 
Người con gái mà mình dày công theo đuổi, động tâm là thật, mê luyến là thật, không muốn buông tay cũng là thật. Anh ta nhớ lại vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt mấy tiếng trước, dường như, dường như cũng không tới mức tức giận. Thậm chí Triệu Khanh Vũ còn cảm thấy may mắn, có phải điều này tương đương với việc cô đã hiểu chuyện hơn, có lẽ chuyện cũng không tệ như trong tưởng tượng.
 
Nghĩ như vậy, gánh nặng trong lòng như được giảm bớt. Triệu Khanh Vũ vùi đầu vào cánh tay, hít một hơi thật sâu.
 
Anh ta không muốn từ bỏ Lâm Sơ Nguyệt, anh ta muốn nói chuyện thẳng thắn một lần.
 
Vì thế, khi Lâm Sơ Nguyệt về đến nhà, cô nhìn thấy Triệu Khanh Vũ đang canh giữ ở dưới lầu.
 
Cô đứng bên cạnh xe không nhúc nhích, Lâm Dư Tinh không biết chuyện, vui vẻ chào hỏi: “Anh Vũ!”
 
Triệu Khanh Vũ quơ quơ hộp thịt viên Tứ Hỉ trong tay, “Món em thích ăn.”
 
Đôi mắt Lâm Dư Tinh lóe lên ánh sáng, nhưng cậu vẫn kiềm chế, quay sang nhìn chị gái.
 
Chung Diễn ở bên cạnh trợn trắng mắt, “Cậu sợ chị ấy như vậy sao?”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Mang lên nhà ăn.”
 

Lâm Dư Tinh thật sự rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng như gió. Cậu xua tay với Triệu Khanh Vũ, “Cảm ơn anh Vũ, lát nữa lên nhà ngồi chơi nha.”
 
Chung Diễn trợn mắt xem thường, đạp chân ga, lạnh lùng rời đi.
 
Gió nam bắt đầu thổi, những ngày cuối hè, ánh hoàng hôn cũng phai nhạt đi rất nhiều. Chiếc lá ngô đồng lặng lẽ rơi xuống bên chân, theo tiếng gió đẩy phát ra âm thanh xào xạc.
 
Lâm Sơ Nguyệt đứng trước mặt Triệu Khanh Vũ, mặc dù thấp hơn anh ta một cái đầu, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh, trực tiếp.
 
Bầu không khí yên bình này khiến cho Triệu Khanh Vũ một lần nữa tự cho mình là đúng, đồng thời càng tin tưởng hơn vào suy nghĩ trước đó của mình. Anh ta nói: “Nguyệt Nhi, anh biết em không thích bị lừa dối. Cô ấy tên Phó Lâm, ba cô ấy và nhà anh đã quen biết từ rất lâu rồi, mối quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết, năm ngoái……”
 
Lâm Sơ Nguyệt cắt ngang những lời giải thích vô nghĩa, gọn gàng dứt khoát: “Cô ta là ai?”
 
Triệu Khanh Vũ nhỏ giọng nói: “Là người mẹ anh sắp xếp cho xem mắt.”
 
Đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bấm sâu vào trong lòng bàn tay, cô không biết mình nên cảm thấy may mắn khi anh ta thẳng thắn thành khẩn, hay là thật đáng buồn khi bị anh ta lừa gạt.
 
“Nếu không phải hôm nay tôi bắt gặp, anh định khi nào mới nói với tôi?” Cô áp chế giọng nói, ép bản thân phải thật bình tĩnh.
 
“Anh, anh muốn nói với em, anh sẽ nói sớm thôi.” Triệu Khanh Vũ vội vàng giải thích, “Nguyệt Nhi, công ty của ba anh gặp chuyện, không thể tiếp tục vay vốn, vấn đề quay vòng cực kỳ khó khăn. Ba của Phó Lâm có tiềm lực, có thể hỗ trợ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh ta, “Sau đó thì sao.”
 
Triệu Khanh Vũ thống khổ cào cào tóc, “Nhà anh chỉ có một người con trai là anh, ba mẹ anh đều đã già rồi, anh phải gánh vác trách nhiệm.”
 
Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt có chút run rẩy, “Anh không có trách nhiệm gì với tôi sao?”
 
“Có.” Triệu Khanh Vũ sốt ruột nói: “Anh đối với em là thật lòng, anh cũng muốn được nắm tay em đến già. Chúng ta cùng nhau đối mặt với những khó khăn trước mắt.”
 
“Đối mặt như thế nào?” Lâm Sơ Nguyệt hỏi.
 
Triệu Khanh Vũ quá vội vàng, khi nói chuyện liên tục phải dừng lại lấy hơi, “Anh sẽ nói chuyện với Phó Lâm, em vẫn là bạn gái của anh. Chờ qua khoảng thời gian này, công ty của ba anh hoạt động bình thường, anh và cô ấy sẽ trở thành bạn bè, chúng ta sẽ kết hôn. Nguyệt Nhi, em bao dung, chờ thêm một khoảng thời gian, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
 
Lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt vang vọng tiếng ong ong, cô chưa bao giờ cảm thấy ánh hoàng hôn lại chói mắt như thế. Mỗi một câu mỗi một chữ đều như những mũi tên xuyên thẳng qua trái tim. Người đàn ông trước mặt, thần sắc nôn nóng như thế, ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, cô tin tưởng, đây là thành ý 100% của anh ta.
 
Chiều hôm buông xuống, Lâm Sơ Nguyệt dịu dàng nở nụ cười, sau đó nâng cánh tay lên, hung hăng đánh một cái tát lên mặt Triệu Khanh Vũ.
 
Cô không biết vì sao Triệu Khanh Vũ lại biến thành như vậy, có lẽ, anh ta vẫn luôn là như thế. Lâm Sơ Nguyệt còn nhớ rõ, thời điểm anh ta theo đuổi cô, tuy rằng bộ dạng ngu đần vẫn luôn bị Hạ Sơ ghét bỏ, nhưng tóm lại chính là người chân thành tha thiết.
 
Lâm Sơ Nguyệt là người có cái nhìn khá “Mỏng” về tỉnh cảm, từ sự nghiệp, vui buồn, hợp tan, cô đều có thể đưa ra những hiểu biết cảm tính và những giải pháp khách quan từ góc độ chuyên môn, nhưng rất khó để đạt được sự đồng cảm.
 
Hạ Sơ luôn ghét bỏ Triệu Khanh Vũ, nói rằng người đàn ông này không mấy thông minh.
 
Lúc ấy khi hai người nói chuyện phiếm, trùng hợp bị Triệu Khanh Vũ nghe được những lời không hay, tình cảnh vô cùng xấu hổ. Nhưng Triệu Khanh Vũ cũng không tức giận, anh ta chỉ nâng cằm, cực kỳ tự hào, “Anh liếc mắt một cái đã nhìn trúng Nguyệt Nhi, như vậy còn chưa đủ thông minh sao?!”
 
Giọng điệu nghiêm túc khó phân cao thấp đó, khiến Hạ Sơ nghe được cũng phải trợn to mắt lên tận trời cao, chọc Lâm Sơ Nguyệt đỡ eo cười không ngừng.
 
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt khẽ động, tình cờ nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người trên chiếc tủ đầu giường. Không có gương mặt chính diện, chỉ là hai bóng dáng dựa sát vào nhau. Đó là buổi hẹn hò đầu tiên tại Disney, sau khi cô đồng ý lời tỏ tình của anh ta. Buổi bắn pháo hoa lúc 8 giờ đã gần muộn, Triệu Khanh Vũ lôi kéo tay cô một đường chạy như điên.
 
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó anh ta mặc áo sơ mi trắng, mồ hôi tẩm ướt phía sau lưng, bộ dạng dốc toàn lực giống như bầu trời đêm hôm đó, đã gặp qua là không quên được.
 
Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay lập úp khung ảnh xuống.

 
Cô mở mắt trong bóng tối, dùng nước mắt để khép chặt trái tim mỏng manh.
 
-
 
Buổi tối thứ sáu, hiếm khi Ngụy Ngự Thành không phải đi xã giao.
 
Thời điểm dùng cơm tối ở nhà, Chung Diễn cũng hiếm khi không quậy phá.
 
Ngày thường động một chút là thô bạo, hôm nay thành thật khác thường. Dì giúp việc bưng món tôm hấp cuối cùng lên, nói với Chung Diễn: “Bác sĩ Lâm vừa gọi điện thoại tới, tôi nghĩ cậu đang ngủ nên không quấy rầy.”
 
Chung Diễn bất chợt ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”
 
“Ngày mai cô ấy muốn xin nghỉ, nói thân thể không thoải mái.”
 
“Lại xin nghỉ!” Chung Diễn bật thốt.
 
Nghe vậy, Ngụy Ngự Thành vẫn luôn im lặng khẽ nhìn qua, “Cô ấy xin nghỉ mấy ngày?”
 
Chung Diễn nhướn mày, dáng vẻ đặc biệt tức giận, “Không cần trừ tiền lương, một chút tiền này cứ quên đi.” Dừng lại, sợ có người nghe ra điều khác thường, cậu vội vàng bổ sung thêm một câu, “Chỉ là chị ta rất nhiều chuyện, phiền phức!”
 
Ngụy Ngự Thành không nói, nhưng sắc mặt lại thâm trầm.
 
Chủ tịch Ngụy là người vui buồn không lộ, nhưng Chung Diễn thì khác, cậu rất hiểu người nhà mình, bộ dáng này của anh, chính là đang hạ quyết định.
 
“Thật sự không cần đổi người.” Chung Diễn khô khan nói.
 
Ngụy Ngự Thành nhìn cậu, ý tứ trong ánh mắt: Lý do này không thuyết phục.
 
Chung Diễn nói: “Bạn trai chị ấy có người khác, chị ấy thất tình.”
 
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành không thay đổi, anh cầm lấy chiếc khăn màu xanh biển lau tay, sau đó lại vững vàng đặt lên chiếc đĩa, “Sao cháu biết?”
 
“Mấy ngày trước cháu mời chị ấy đi ăn cơm, bất ngờ gặp phải bạn trai chị ấy đi với người khác. Sau đó cháu lén lút ở lại, nghe trộm được hai người bọn họ nói chia tay.” Đến nay nhớ lại, Chung Diễn vẫn tấm tắc tán thưởng: “Bác sĩ Lâm đánh tên tra nam kia một bạt tai, quá hả giận!”
 
Ngụy Ngự Thành bất động, ngón tay vuốt ve dọc theo cán thìa.
 
“Lại nói tiếp đáng lẽ chị ấy phải cảm ơn cháu.” Chung Diễn đắc ý, “Nếu không phải cháu mời chị ấy tới nhà hàng kia ăn cơm, chị ấy sẽ không nhìn thấy cảnh tượng như vậy.”
 
Lúc này Ngụy Ngự Thành mới nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, anh ngồi thẳng người, chiếc áo sơ mi màu đen ôm trọn các đường cong mạnh mẽ. Không nâng mí mắt hỏi: “Ăn ngon không?”
 
“Ăn ngon nha.”
 
“Cháu đi tìm Văn Nhã chào hỏi một tiếng.”
 
Chung Diễn cảm kích gật đầu, “Cảm ơn, cậu.”
 
Ngụy Ngự Thành đứng dậy, vạt áo sơmi ở bên hông xuất hiện một vài nếp uốn nhợt nhạt, anh bình tĩnh nói: “Hiểu chuyện rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận