Chương 9
Triệu Khanh Vũ ăn một cái tát của Lâm Sơ Nguyệt, từ lục phủ ngũ tạng cho tới trái tim đều cảm nhận được sự đau đớn. Suy cho cùng, đó cũng người con gái mà anh ta thật lòng đặt nặng tình cảm và sự nghiêm túc của mình. Tốt đẹp và lưu luyến, giống như keo siêu dính, xé không được, kéo không ra.
Ký ức của anh ta về Lâm Sơ Nguyệt luôn rất tốt đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, anh ta cũng không có lời nào để chê trách.
Triệu Khanh Vũ quá rõ ràng tính cách của mình, thứ Lâm Sơ Nguyệt cho anh ta là sự bao dung và dịu dàng đến từ trái tim. Yêu đương với người con gái như vậy là một chuyện vô cùng thoải mái.
Bàn tay chống lên trán của anh ta đột nhiên siết chặt, anh ta vội vàng đứng bật dậy, muốn lao ra ngoài.
“Đi đâu?!” Minh Uyển Lam chặn ngoài cửa, cao giọng chất vấn.
Triệu Khanh Vũ có vẻ kiên quyết: “Tìm cô ấy.”
Minh Uyển Lam không hề cảm thấy ngoài ý muốn, “Sao con có thể hồ đồ như vậy, cô ta làm gì có cửa so sánh với Phó Lâm?”
“Mẹ!” Triệu Khanh Vũ không vui, “Mẹ đừng nói cô ấy như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không tốt còn không cho người ta nói?” Minh Uyển Lam lạnh lùng, cánh tay khoanh tròn gác trên khuỷu, móng tay lộng lẫy và sắc bén, “Đừng cho rằng mẹ không biết, chứng chỉ về tư cách hành nghề của cô ta đã bị thu hồi, chuyện lúc trước, còn chưa đủ mất mặt hay sao?”
Triệu Khanh Vũ tức giận tới mức đỏ mắt, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nghẹn họng nuốt trở vào.
“Cô ta có công việc ổn định không? Có thể trợ giúp cho con không?” Minh Uyển Lam càng nói càng quá đáng, “Cô ta còn có một người em trai bị bệnh. Triệu Khanh Vũ, con muốn ở bên cạnh cô ta, tiền thuốc men của em trai cô ta, phí sinh hoạt, cuộc sống tương lai không thể tự lo cho bản thân, tất cả đều trở thành gánh nặng của con.”
Hơi thở của Triệu Khanh Vũ rối loạn, khó chịu bịt kín lỗ tai, “Đừng nói nữa!”
Anh ta vòng qua Minh Uyển Lam, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài. Giờ khắc này, anh ta cảm thấy tâm ý mình đã quyết, giống như mình chuẩn bị hy sinh anh dũng, quả thực công đức vô lượng. Thẳng tới khi lấy di động ra, mười phút trước Lâm Sơ Nguyệt gửi tin nhắn cho anh ta:
“Có rảnh thì tới đây lấy đồ về” -- ngay cả dấu chấm câu cũng bị lược bỏ.
Triệu Khanh Vũ lập tức gọi lại, nhưng Lâm Sơ Nguyệt không trả lời.
Gọi thêm lần nữa, máy bận. Cuối cùng trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Triệu Khanh Vũ bỗng chốc phẫn nộ, máu lên não, anh ta gọi điện thoại cho Lâm Dư Tinh.
Lâm Dư Tinh hoàn toàn không biết sự tình, bị lời nói hùng hổ của Triệu Khanh Vũ dọa sợ. Giữa những lời gặng hỏi và tố khổ không ngừng nghỉ, cậu dần dần phản ứng lại, chị gái mình đã xảy ra chuyện. Giọng điệu chất vấn hùng hổ doạ người cùng những từ ngữ mất khống chế của Triệu Khanh Vũ đã kích thích Lâm Dư Tinh. Thời điểm Lâm Sơ Nguyệt bưng đồ ăn bước vào, đúng lúc nhìn thấy em trai ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.
Một hồi luống cuống tay chân, rót nước lấy thuốc cho Lâm Dư Tinh, cuối cùng cũng coi như hữu kinh vô hiểm(*). Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn tức giận, cô gọi điện thoại qua, lúc đầu còn có thể cật lực kiềm chế cảm xúc “Triệu Khanh Vũ, anh biết Tiểu Tinh không thể chịu kích thích, thế nhưng vẫn gọi điện cho thằng bé. Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng một lần cuối cùng, người có lỗi chính là anh, phản bội cũng là anh, nói dối cũng là anh, anh đã hiểu chưa?”
(*): Hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Triệu Khanh Vũ bùng nổ: “Lâm Sơ Nguyệt, người ích kỷ nhất chính là em! Biết mẹ anh không thích em, em không thể vì anh mà đi dỗ bà ấy vui vẻ sao? Mối quan hệ giữa chúng ta, em đã từng nỗ lực một chút nào chưa?”
Mỗi một chữ Lâm Sơ Nguyệt nói ra, giống như đóng thành băng, đánh thẳng vào trọng tâm của anh ta, “Nỗ lực cái gì? Nỗ lực mua xe thể thao, nỗ lực đầu thai vào một nhà tốt hơn, nỗ lực giúp nhà anh vượt qua cửa ải khó khăn?” Cô nhẹ nhàng cười, “Cho dù như vậy, cũng không phải do tôi không nỗ lực. Mà là anh mắt mù.”
Triệu Khanh Vũ không nghĩ tới, người con gái từ trước đến nay luôn dịu dàng rộng lượng lại có thể nói ra lời nói như vậy. Anh ta trì độn hai giây, cuối cùng phản ứng lại, “Em chưa từng yêu anh.”
“Lúc này nhắc tới vấn đề đó, anh không cảm thấy đáng xấu hổ sao?” Lâm Sơ Nguyệt cũng không trực tiếp trả lời, giơ tay chặt xuống, chỉ đơn giản là thông báo với anh ta: “Không cần tới đây nữa, đồ vật của anh tôi đốt hết rồi.”
Kỳ thật cũng không có đồ vật gì quý giá, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có.
Triệu Khanh Vũ theo đuổi cô rất lâu, nhưng thời gian hai người ở bên nhau lại ngắn. Lâm Sơ Nguyệt không phủ nhận rằng tình cảm của mình khá “mỏng”, nhưng khi ở bên nhau, từ linh hồn cho tới thân thể cô đều vô cùng thành thật. Tình cảm phai nhạt, chia tay cũng khéo léo đàng hoàng, mà không cần phải lấy sự phản bội, giấu giếm, rồi đủ thứ ích kỷ làm lý do kể khổ.
Lâm Sơ Nguyệt tốn một tiếng đồng hồ để đóng gọi lại tất cả những thứ mà Triệu Khanh Vũ đưa cho cô.
Một con búp bê phiên bản giới hạn, tốn hơn hai ngàn tệ tiền trò chơi chỉ vì cô nhìn nó nhiều hơn một chút, Triệu Khanh Vũ nhất quyết đòi lấy bằng được con búp bê đó, cuối cùng hai người còn chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Lâm Sơ Nguyệt vỗ bàn tay dính bụi bẩn, vốn tưởng rằng đây là một kết thúc mạnh mẽ, nhưng vừa quay đầu lại, đập vào mắt là bức ảnh chụp chung của hai người.
Triệu Khanh Vũ một thân sơ mi trắng, mặt mày dịu dàng trong sáng.
Đôi mắt không biết nói dối, tình yêu khi đó rung động cả đất trời.
Lâm Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, thả khung ảnh vào trong túi, lòng bàn tay hung hăng áp lên.
Khoảng lặng kéo dài, cho tới khi “cạch” nhẹ một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
“Chị.” Lâm Dư Tinh nhỏ giọng, duỗi tay qua, đưa tới một chiếc bật lửa.
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, sau đó cười rộ lên. Nụ cười này, xua tan những u ám trong lòng. Cô nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của em trai, nghiêm túc suy nghĩ, “Dễ xảy ra hỏa hoạn, không đáng giá.”
Ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt xách từng túi lớn đồ đạc quyên góp cho vùng núi nghèo khó.
Thời điểm bước chân ra khỏi bưu cục, cô ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời nửa ẩn nửa hiện, dưới ánh sáng chói lọi cô chậm rãi nhắm mắt lại. Tới đây, xem như hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho mối tình ngắn ngủi cùng Triệu Khanh Vũ.
Chuyện chia tay nhanh chóng tới tai Hạ Sơ, tính tình Hạ sơ chính là trái ớt nhỏ, cô ấy tức giận vỗ bàn, “Anh ta có còn là con người nữa hay không?!”
Những người trong quán cà phê lập tức ghé mắt nhìn qua, Lâm Sơ Nguyệt vội vàng kéo cô ấy lại, “Nói nhỏ chút, cẩn thận người ta lại cho rằng chúng ta chuẩn bị đánh nhau.”
Hạ Sơ nói: “Cậu có tin tớ đánh chết anh ta hay không?”
“Tin, tớ tin.” Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Nhưng cậu đánh chết người thì không cần ngồi tù sao?”
“Cậu luôn lý trí như vậy.” Hạ Sơ còn chưa hết giận nói: “Đáng lẽ phải tới công ty anh ta quậy cho to chuyện! Đúng là cực phẩm tra nam!”
Lâm Sơ Nguyệt im lặng không lên tiếng.
Hạ Sơ cho rằng cô sợ hãi, lời nói chống lưng còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe thấy Lâm Sơ Nguyệt thấp giọng nói một câu: “Lòng tớ đau muốn chết.”
Hạ Sơ ỉu xìu, loại chuyện này, không thể nói là lý trí hay không lý trí, bị hất một xô phân, cả người hôi thối, chẳng lẽ còn đi ra ngoài khoe khoang bốn phía.
“Bỏ đi.” Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, “Tính tình táo bạo này của cậu cũng nên thu liễm lại.”
Không còn tình yêu, nhưng tiền vẫn phải kiếm, bên phía Chung Diễn cũng không bị trì hoãn quá lâu, nhanh chóng khôi phục lịch trình phụ đạo.
Chung Diễn nhìn cô nửa ngày, muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng cậu mạnh mẽ đề cao cảm giác tồn tại, “Sao chị xin nghỉ nhiều ngày thế?”
Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn cậu một cái, “Khi em và bạn gái chia tay, cũng cần có thời gian để giải quyết tốt hậu quả chứ. Chị ba ngày, còn em thì sao, lúc ấy tốn mấy ngày?”
Chung Diễn nhất thời lắp bắp, “Tôi, tôi, không phải, chị rủa tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt còn phối hợp mà chớp chớp, bí mật sâu xa nói: “Đã hiểu.”
“Chị thì biết cái gì.” Chung Diễn tức muốn hộc máu, “Chị cho rằng tôi chưa từng có bạn gái đúng không? Tôi từng có rồi.”
“Ồ.”
“……” Chung Diễn ngậm miệng.
Lâm Sơ Nguyệt thu hồi ý cười, thần sắc lạnh nhạt, “Vẫn tốt hơn việc gặp sai người như chị.”
Lời này giống như tự vạch trần vết sẹo của mình, Chung Diễn cũng coi như người trong cuộc, bốn bỏ năm lên chẳng khác gì bắt gian tại trận. Cậu đã sớm muốn nói: “Loại tra nam này không chia tay sớm, còn giữ lại làm gì?”
Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười chân thành.
“Cảm ơn.” Cô nói: “Chị sẽ không xin nghỉ nữa.”
Chung Diễn không kịp thích ứng với bầu không khí được người khác cảm ơn như thế này, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, đồng thời không che giấu được sự hài lòng dù là nhỏ nhất, nhưng lại không muốn để cô nhìn ra manh mối. Vì thế cậu khôi phục bộ dạng chán chường trước kia, vặn vẹo cổ, tỏ vẻ không thèm để ý.
Không ai nói gì, bầu không khí im lặng kéo dài.
“Em thật sự chưa từng có bạn gái?” Lâm Sơ Nguyệt bất chợt hỏi.
Chung Diễn giật bắn mình, phản ứng rất mạnh với đòn tấn công bất ngờ này, hai bên tai cậu lập tức bị nhuốm màu đỏ ngây thơ.
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, không nói lời nào.
Chung Diễn không để bụng, “Chị cho rằng tôi là Ngụy Ngự Thành sao?”
Thần sắc trên mặt Lâm Sơ Nguyệt khẽ biến đổi, ánh mắt vô thức rời khỏi người Chung Diễn.
Một phút an tĩnh này, thật sự đã đốt cháy bầu không khí. Lâm Sơ Nguyệt tiếp lời, bình tĩnh nói: “Chị cho rằng cậu của em đã sớm lập gia đình rồi.”
Chung Diễn khịt mũi coi thường, “Người muốn làm mợ của tôi, quả thật rất nhiều. Nhưng người như cậu tôi, dù sao tôi cũng chưa từng thấy cậu đưa phụ nữ về nhà.”
Giữa lông mày Lâm Sơ Nguyệt nhíu lại sau đó lại buông ra, khóe miệng cô cong lên thành nụ cười khinh thường.
Có đưa phụ nữ về nhà hay không, dường như không liên quan tới việc người nọ có phong lưu hay không.
Rốt cuộc, cô cũng được coi là đương sự.
Lấy trí nhớ ngắn ngủi mơ hồ của cô, Ngụy Ngự Thành tuyệt đối không phải tay mơ trên tình trường. Một đêm mà thôi, có thể ghi dấu, có thể nhập hồn, có thể tiêu tán trong hơn bảy trăm ngày đêm kể từ khi cô bứt ra trốn sau ngọn núi cao vạn trượng, rất hiếm khi cô hồi tưởng lại quá khứ, nhưng mỗi lần nhớ lại cô vẫn có thể nghĩ ra vô số từ ngữ hoa mỹ kiều diễm để nói về anh.
Suy nghĩ của cô di chuyển từ điểm này sang điểm khác, ngay khi cô đang chuẩn bị đổi hướng, điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt bất chợt vang lên.
Nghe xong vài câu, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Là điện thoại từ đồn công an, Triệu Khanh Vũ báo cảnh sát.
Thì ra hôm qua sau khi trở về, Hạ Sơ càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, sáng sớm hôm nay đã tới trước cổng công ty chặn người, chửi bới Triệu Khanh Vũ máu chó phun đầy đầu ngay bên đường. Trong giờ cao điểm đi làm, bị nhiều người nhìn như vậy, sắc mặt Triệu Khanh Vũ lập tức tái mét.
Anh ta cũng chẳng phải dạng vừa, báo cảnh sát, tố cáo Hạ Sơ tội phỉ báng, gây rối trật tự. Hạ Sơ tức giận tới bùng nổ, ở ngay đồn công an xông lên muốn bóp chết anh ta, Triệu Khanh Vũ chỉ vào cô ấy nói: “Lại thêm một tội công kích người khác nữa!”
Lâm Sơ Nguyệt vội vàng rời đi, lại bị Chung Diễn giữ chặt, “Chị đi thì có ích lợi gì? Chị chờ một chút, tôi có thể nghĩ cách.”
Chung Diễn ngông cuồng kiêu ngạo, nói chuyện và làm việc đều không theo kết cấu, Lâm Sơ Nguyệt căn bản không tin.
“Ánh mắt của chị là có ý gì?” Chung Diễn không kiên nhẫn “Đợi!” Nói xong, cậu đẩy người ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Sơ Nguyệt câm nín, biết ngay người này không đáng tin cậy mà.
Chuyện của Hạ Sơ không dễ giải quyết, rốt cuộc là Hạ Sơ đuối lý trước. Cô quá hiểu Triệu Khanh Vũ, trước kia không ít lần bị Hạ Sơ xem thường và bất mãn, anh ta nghẹn một bụng lửa giận, cuối cùng hôm nay mới phát tiết hoàn toàn ra ngoài.
Lâm Sơ Nguyệt tâm loạn như ma, ngay cả Ngụy Ngự Thành tới từ lúc nào, cô cũng không phát hiện.
Cô buồn bực cúi đầu đi qua đi lại, càng bước càng gần, Ngụy Ngự Thành cũng không né tránh, chắn ở phía trước, chờ người đâm vào ngực.
Lâm Sơ Nguyệt bất chợt đứng khựng lại, mặc dù không va chạm, nhưng khoảng cách quá gần, nhịp tim của hai người phảng phất như đan chéo vào nhau.
Cô vội vàng lùi lại một bước lớn, cảm thấy không đủ, lại dịch thêm một bước nhỏ.
Chính hành động này đã chọc giận Ngụy Ngự Thành.
Lâm Sơ Nguyệt đứng thẳng người, vẻ lo âu hiện rõ trên gương mặt. Cho nên thời điểm đối diện với Ngụy Ngự Thành, ánh mắt không kiên nhẫn và sự ghét bỏ như có như không vẫn chưa kịp thu lại.
Ngụy Ngự Thành không có ý tứ nhường đường.
Phía trên cổ áo sơ mi màu đen là cần cổ khỏe mạnh, kết hợp với đường cong khuôn cằm cực kỳ ưu việt.
Ngụy Ngự Thành nhìn cô, cứ nhìn như vậy.
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy mình đã làm tốt vai trò của mình, cho nên cũng không hề rụt rè mà đứng chắn trước mặt anh.
Dưới bầu không khí mang một phần ý tứ giằng co này, Lâm Sơ Nguyệt lấy lại lý trí, hoàn cảnh xấu còn đang ở trước mắt, tình huống bên Hạ Sơ gần như không có khả năng. Cô mềm mỏng thái độ, bước về phía trước cúi đầu, nhỏ giọng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ngụy tiên sinh.”
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ngụy Ngự Thành, cuối cùng cô cũng không gọi anh là cậu Ngụy nữa.
Đương nhiên anh không phải hạng người vì sắc đẹp mà đưa ra những quyết định sai lầm, nhưng chắc chắn đã nhìn thấu kỹ năng giảo hoạt của đối phương -- rốt cuộc thì anh cũng từng bị cô gái này lừa gạt.
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành càng thêm áp lực.
Lâm Sơ Nguyệt cau mày, cô thật sự rất nóng vội.
Ngụy Ngự Thành bình tĩnh mở miệng: “Cầu xin anh ta?”
Im lặng vài giây, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, nếu muốn giải quyết việc này, có lẽ cuối cùng phải thật sự cầu xin Triệu Khanh Vũ giơ cao đánh khẽ. Hai người đã hoàn toàn vạch mặt, Lâm Sơ Nguyệt không muốn cúi thấp đầu trước người đó.
Cân nhắc lợi hại, giữa Ngụy Ngự Thành và Triệu Khanh Vũ, cô không chút do dự, nhẹ giọng nói: “Cầu xin anh.”
Ngụy Ngự Thành cực kỳ ung dung, “Cầu xin thì phải có dáng vẻ của người đi cầu xin.”
Lâm Sơ Nguyệt hỏi lại theo bản năng: “Anh muốn tôi phải cầu xin như thế nào?”
Ngụy Ngự Thành nói: “Cũng không phải là em chưa từng cầu xin.”
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh, ký ức từng bị chôn vùi trong quá khứ, lặng yên không một tiếng động quấn chặt lấy đại não.
Đây là khoảng lặng chỉ thuộc về hai người.
GC: UURL00X00
Tại Boston hai năm trước, Đồ Mi (*) ẩn giấu dưới bóng đêm, nước mưa hóa xuân thủy. Liếc mắt một cái là thiên lôi câu địa hỏa, một đêm luân hãm hoang đường, trong phút chốc cũng từng nghĩ tới một đời một kiếp một đôi người.
(*):Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi của họ Hoa hồng
Ngụy Ngự Thành là người nắm thế chủ đạo tuyệt đối, anh vận động mãnh liệt trên người cô. Ít nhất trong đêm hôm đó, người đàn ông say rượu này đã chinh phục được thất tình lục dục của cô.
Ngụy Ngự Thành dùng phương thức của riêng mình, vững vàng kiên quyết xông vào cấm địa.
Một đêm dục vọng chìm sâu như biển, người phụ nữ còn có thể cầu xin người đàn ông thế nào?
Gò má Lâm Sơ Nguyệt nhịn không được mà nóng lên.
Ngụy Ngự Thành nhìn cô dần đỏ mặt, ngược lại cũng không làm khó nữa. Anh cúi người, lạnh nhạt nói:
“Đây mới là dáng vẻ mà tôi cần.”