Đứng trên tầng thượng của ngôi biệt thự, Trạch Tịnh Thần đứng quay lưng với một người đàn ông đang quỳ gối với vẻ mặt hung tợn.
Xung quanh anh là những sát thủ ưu tú đang đứng tứ phía để bảo vệ an toàn tuyệt đối.
Trên khuôn mặt Trạch Tịnh Thần không biểu lộ một biểu cảm nào, suy nghĩ cũng rất khó đoán, anh quay người lại, vô tư nhìn tên quỳ gối rồi sau đó lãnh đạm bước tới.
"Ai sai mày tới? Tư Cảnh Nam, Hàn Dương Phong, Giản Minh Triết hay là người của Diệp Tấn?" Trạch Tịnh Thần nâng khoé môi cười lạnh, mọi hành tung của đám người Tư Cảnh Nam anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng còn việc của anh họ đều rất khó để biết, tuy nhiên, hôm nay đột ngột lại cử nội gián đến phá lô hàng của anh, khiến anh rất bất ngờ.
Cũng may Tôn Hoằng sớm phát hiện rồi bắt hắn lại, chứ nếu không, mọi kế hoạch sẽ đổ bể hết.
"Muốn chém muốn giết thì tùy mày, tao không quan tâm." Tên đó nhìn Trạch Tịnh Thần với thái độ khinh bỉ, sỉ nhục:"Một kẻ ngông cuồng như mày sẽ có ngày chết không nhắm mắt đó.
Muốn tao khai ra sao, mày mơ đi, tao nhất quyết sẽ không khai ra đâu."
Trạch Tịnh Thần bật cười, khom người nhìn tên đó:"Trung thành, rất trung thành, tôi thích những người như cậu.
Nhưng mà tội cậu nặng lắm, phá hỏng hàng của tôi khiến tôi không xuất đi được, cậu biết tôi tổn thất biết bao nhiêu tiền không?" Trạch Tịnh Thần vỗ tay một cái rồi tặc lưỡi:"Mà thôi không sao, nếu như...!cậu phản bội lại Tư Cảnh Nam, về đây làm việc cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu, thậm chí còn cho cậu một quyền lực lớn, không cần phải làm con rùa rụt đầu hay con chó giữ cửa cho Tư Cảnh Nam nữa...!Thế nào? Suy nghĩ cho kỹ đi, cơ hội chỉ có một."
"Bỉ ổi! Tao thà chết chứ không làm việc cho cái loại như mày." Hắn cười ngạo mạn, chế giễu:"Hay cho một tên bác sĩ hết tâm hết lòng cứu chữa người, nhưng sau lưng lại là tên buôn bán ma túy, vận chuyển trái phép phụ nữ và trẻ vị thành niên, còn sản xuất cả chất nổ, mày nghĩ mày sẽ có cơ hội sống sót à?"
Trạch Tịnh Thần vốn không có tính kiên nhẫn, lại còn bị hắn khiêu khích, cùng lắm thì không cần thủ hạ này, dù gì anh cũng đâu phải thiếu người:"Tao sống hay chết không tới lượt mày quyết định." Dứt lời, Trạch Tịnh Thần cầm chiếc súng, nả một viên đạn xuyên đầu hắn, tiếp tục cất lời:"Cũng không có ai có thể quyết định!"
Xong việc, Trạch Tịnh Thần ném khẩu súng cho tên sát thủ canh gác, lấy chiếc khăn ra lau sạch tay, như thể vừa tiếp xúc với những thứ dơ bẩn.
"Giải quyết mọi chuyện cho tốt, chuyện lô hàng thì gọi đến cho lão Tử, tôi sẽ nói chuyện với hắn ta sau." Trạch Tịnh Thần vừa đi vừa nhếch môi cười nhạt:"Tư Cảnh Nam, chưa gì hết mà đã manh động rồi, chuyện hay còn chờ mày ở phía sau, từ từ mày sẽ được tận hưởng."
Rời khỏi tầng thượng, Trạch Tịnh Thần đi xuống dưới lầu, rót một ít rượu vào ly rồi đưa lên miệng uống, mục đích là chỉ để giữ ấm cho cơ thể.
Một tên vệ sĩ mặc âu phục đen, chậm rãi đi tới gần Trạch Tịnh Thần, cúi đầu chào kính nể rồi cất tiếng:"Ngài Lya, tôi có chuyện tốt muốn báo với ngài." Tên vệ sĩ nhanh chóng vào vấn đề:"Số thuốc nổ mà ngài cần đã hoàn thành, còn ma túy tổng hợp dạng bột tiến hành theo phương thức mới nhất đã thí nghiệm thành công.
Bây giờ chỉ cần ngài qua đó kiểm tra nữa là xong."
Trạch Tịnh Thần không mấy bất ngờ chỉ nhếch môi cười nhẹ rồi đưa miệng ly lên môi, "Tốt lắm! Thời cơ của chúng ta tới rồi."
...!
Sáng hôm sau, truyền thông đưa tin bọn người khủng bố tiếp tục phá hại nước Mỹ, nhiều cảnh sát trên thế giới đều hợp tác để truy bắt nhưng lại không truy ra tung tích của bọn chúng.
Theo cục diện điều tra được, bọn người này có liên quan, nói chính xác hơn là làm việc cho ông trùm ở Italy, có điều, một chút manh mối về Lya, cảnh sát dù có kiên định bao lâu đi nữa cũng vô ích.
Mọi việc về Lya, quá bí ẩn.
Tư Cảnh Nam đỗ xe trước khuôn viên của Hàn viên, sau đó thì cất bước đi vào văn phòng mà Hàn Dương Phong đã ngồi chờ sẵn.
"Em vừa mới đọc báo sáng nay, hay tin em nhanh chóng liên lạc với trụ sở bên Washington nhờ họ cung cấp thông tin chính xác hơn.
Đúng thật việc này có liên quan tới tên Lya đó." Hàn Dương Phong nhướng mày nói, vẻ mặt rất xốt xắn.
"Chuyện lần trước xảy ra ở Hồng Kong và nước Anh, hắn cũng có tham gia thì chuyện lần này có mặt hắn thì cũng chẳng bất ngờ gì.
Có điều, chuyện hắn thật sự muốn làm là khiêu khích chúng ta hay là còn có mục đích gì khác?"
Nhìn vào sự việc trước mắt, Hàn Dương Phong đoán chắc được vấn đề, liền nói:"Chẳng lẽ, hắn muốn cho nổ cả nước Mỹ, lẫn thành phố này."
"Cũng rất khó khả năng.
Một kẻ biến thái như hắn nhất định sẽ ra tay sớm thôi." Tư Cảnh Nam nghiêm túc nói:"Hôm qua người của chúng ta đã bị hắn xử lý rồi, bây giờ muốn biết hành tung của hắn càng khó."
Sau khi nói chuyện xong, Hàn Dương Phong và Tư Cảnh Nam rời khỏi phòng, ngay lúc ấy, Tiểu Ninh cũng vừa ở ngoài về.
Chứng kiến cảnh người đàn ông mấy năm về trước đã từng hại mình, Tiểu Ninh tròn mắt bất ngờ, toàn thân đông cứng lại, run cầm cập, làm rơi đồ trên tay rồi bịt tai thét lớn.
Cả Phi Dạ, Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong đều ngã ngàng một phen.
Phi Dạ thấy vậy lập tức tiến tới, trong đáy mắt Tiểu Ninh hiện ra nỗi sợ của tám năm về trước.
Phi Dạ ôm Tiểu Ninh, thấp giọng xoa dịu:"Tiểu Ninh, bình tĩnh lại có anh ở đây." Sau đó Phi Dạ đi chuyển mắt sang nhìn Hàn Dương Phong như muốn nói gì đó.
Hàn Dương Phong hiểu ra vấn đề thì quay sang nhìn Tư Cảnh Nam với ánh mắt khó dò.
....!
Biệt thự Diệp gia.
Sắc mặt Diệp Hâm Đình càng ngày càng kém, phải dùng lớp trang điểm để ngụy trang.
Ngồi trên ghế, Diệp Hâm Đình mang vẻ mặt buồn bã nhìn Tuyết Linh, thầm thở dài:"Thời gian qua em cảm ơn chị rất nhiều."
"Đừng nói vậy, chị cũng đang làm những gì mình nên làm thôi."
"Có điều...!anh ấy dường như vẫn chưa dành trọn tình cảm cho em, em vẫn còn rất hoang mang, sợ rằng có ngày sẽ có người cướp mất anh ấy."
Tuyết Linh cười nhẹ, nắm lấy tay của Diệp Hâm Đình:"Em không phải lo, Hàn Dương Phong là một người rất tốt, anh ấy sẽ không để người phụ nữ của anh ấy phải chịu thiệt thòi đâu."
Diệp Hâm Đình mỉm cười:"Em hiểu rồi, em tin anh ấy mà."
"Sức khoẻ của em dạo này thế nào rồi?"
"Bác sĩ có nói tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không mấy khả quan."
Tuyết Linh gật đầu, "Em vẫn nên đi kiểm tra thường xuyên thì vẫn tốt hơn."
"Em hiểu rồi." Diệp Hâm Đình nói:"Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của cha rồi, chị tính mua gì để tặng cha vậy?"
"Chị cũng chưa nghĩ ra nữa, nhưng chắc chắn chị sẽ tặng món quà thật có ý nghĩa."
Nghe vậy, Diệp Hâm Đình chỉ nheo mắt cười gượng:"Vậy được, em cũng sẽ chuẩn bị quà cho cha.
Nhất định phải khiến cho cha vui lòng."
______________
Sinh nhật của Diệp Tấn rất ít khi được tổ chức sang trọng, những năm về trước, khi chưa có sự xuất hiện của Tuyết Linh, đến thời điểm ấy thì chỉ tổ chức với những người có mặt trong gia đình.
Nhưng hôm nay thì khác, Tuyết Linh và Diệp Hâm Đình muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng cho ông để tỏ lòng hiếu thảo.
Chiều hôm nay, Tuyết Linh cần mua một số thứ lặt vặt về để dùng.
Vừa hay lại gặp Diệp Hâm Đình và Hàn Dương Phong cũng đang ở trung tâm mua sắm.
Tuyết Linh lơ đi, vờ như không chú ý đến họ rồi nhanh chân đi nơi khác.
Đến thang máy, Tuyết Linh nhìn thấy Trạch Tịnh Thần ở bên trong, còn Diệp Hâm Đình nhìn thấy Tuyết Linh thì cố ý kéo Hàn Dương Phong theo, đi về hướng thang máy mà cô và Trạch Tịnh Thần đang đứng.
Không nghĩ nhiều, Tuyết Linh liền lao vào thang máy, nhíu mày nói với Trạch Tịnh Thần:"Anh có thể giúp tôi không?"
Trạch Tịnh Thần nhướng mày nhìn cô với vẻ không hiểu, nhưng vẫn đồng ý giúp.
Thấy thế, Tuyết Linh mỉm cười tươi tắn, khoác lấy tay của Trạch Tịnh Thần rồi nhấn nút.
Cánh tay của Hàn Dương Phong đưa lên ngăn thang máy lại, anh cùng Diệp Hâm Đình bước vào, bộ dạng vui vẻ không kém.
"Chị cũng ở đây sao? Em và Phong đi mua ít đồ, không ngờ...!chúng ta lại trùng hợp như vậy."
Tuyết Linh vui vẻ đáp:"À, hôm nay là ngày nghỉ, nên chị và Tịnh Thần cùng đi mua sắm một ít đồ, dù sao cũng lâu rồi cũng chưa có đi đâu." Tuyết Linh nheo mắt mỉm cười với Trạch Tịnh Thần tay cô bóp nhẹ bắp tay anh, cầu mong sự giúp đỡ:"Thần, anh nói đúng không?"
Trạch Tịnh Thần rất hiểu ý, đưa tay mình lên xoa đầu Tuyết Linh rồi lại nắm tay cô:"Đúng vậy, xin lỗi vì thời gian qua anh cũng bận quá nên không có thời gian đưa em đi đâu đó."
"Không sao.
Anh bù đắp sau cho em cũng được mà." Tuyết Linh cười cười nói, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Diệp Hâm Đình suy nghĩ lại, lúc bị bọn người kia tấn công, người đàn ông này rất quan tâm tới Tuyết Linh thì ra lúc ấy họ đã quen nhau, Diệp Hâm Đình cười thầm trong lòng, Tuyết Linh có bạn trai rồi thảo nào lại dễ dàng nhường Hàn Dương Phong cho mình như vậy:"Hàn Dương Phong, anh thấy chưa, cô ấy có yêu anh đâu, em mới là người mà anh cần."
Mọi biểu cảm của Tuyết Linh càng làm cho Hàn Dương Phong cảm thấy tức tối, biểu cảm này, cô chưa từng làm với anh bao giờ, cũng chưa từng ngọt ngào như thế với anh, vậy mà lại đối đãi với người đàn ông này ôn nhu, dịu dàng.
Bàn tay Hàn Dương Phong siết chặt lại, ánh mắt tựa như viên đạn đăm đăm nhìn bàn tay của Tuyết Linh bị người đàn ông khác nắm chặt, nếu không có sự tự tôn chắc chắn anh sẽ xông vào đánh cho Trạch Tịnh Thần một trận.
Diệp Hâm Đình đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí của anh, cô nhìn anh với vẻ mặt hụt hẫng rồi quay sang nhìn Trạch Tịnh Thần nhẹ nhàng cất lời, cũng mong có thể xóa đi tình cảnh áp bức này:"Thì ra anh là Trạch Tịnh Thần, không ngờ anh lại là bạn trai của chị gái tôi.
Nói thật lòng, anh thật sự là người rất anh tuấn và tốt bụng.
Lần trước bị côn đồ hành hung cũng may có anh tới giải vây kịp thời, nếu không tôi và chị Linh Linh không biết thế nào nữa."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười:"Bảo vệ người tôi yêu là điều đương nhiên, Diệp tiểu thư không cần phải khách khí."
Bây giờ, Hàn Dương Phong mới lên tiếng, anh ôm lấy eo Diệp Hâm Đình nhìn Trạch Tịnh Thần mỉm cười nhưng không mấy thiện chí:"Thì ra bác sĩ Trạch là người cứu bạn gái tôi, rất cảm ơn anh.
Bác sĩ Trạch là người tốt bụng như vậy thảo nào lại có nhiều người theo đuổi."
Trạch Tịnh Thần cười khách khí:"Hàn thiếu quá lời rồi, nhiều người theo đuổi nhưng sao tôi không biết nhỉ?" Trạch Tịnh Thần tặc lưỡi:"Mà thôi, tôi cũng không quan tâm, một mình Tuyết Linh thôi là cũng đủ rồi, tôi không muốn có bất cứ ai khác nữa."
"Vậy thì nhớ giữ cho thật tốt." Hàn Dương Phong lạnh nhạt nói.
Đừng để tôi dành lại.
"Đương nhiên rồi!" Một tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở, Trạch Tịnh Thần mỉm cười, nhìn Tuyết Linh:"Chúng ta nên đi rồi, tránh việc làm phiền tới người khác."
"Chúng ta đi!" Tuyết Linh gật đầu, cùng Trạch Tịnh Thần rời khỏi thang máy.
"Chào tạm biệt hai người." Diệp Hâm Đình vẫy tay, sau đó quay đầu nhìn Hàn Dương Phong:"Chúng ta cũng đi thôi!"
Trên khuôn mặt của Hàn Dương Phong ngưng trệ một loại cảm xúc khiến người khác không bị dọa cũng sợ, Diệp Hâm Đình nhất thời im lặng, chỉ quan sát biểu cảm của anh mà hành sự.
Sắc mặt Hàn Dương Phong càng lúc càng tối sầm lại, anh rút tay khỏi Diệp Hâm Đình, lạnh lùng bước đi.
Thấy vậy, Diệp Hâm Đình nhíu mày, cất bước chạy theo:"Phong, anh đi đâu vậy? Phong....!Phong...đợi..." Diệp Hâm Đình chậm chạp theo sau, tay bỗng ôm ngực thở dốc, sau đó ngã khụy xuống.
Theo phản xạ, Hàn Dương Phong dừng chân rồi quay người lại, thấy Diệp Hâm Đình nằm bất động trên sàn, anh không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng chạy tới, thúc người Diệp Hâm Đình tựa vào tay mình, rồi khẽ nói:"Này, cô làm sao vậy?"
Thấy tình hình không ổn, Hàn Dương Phong bế cô lên rồi nhanh chóng rời khỏi, cũng may, nơi này rất ít người qua lại, chứ nếu có thì không biết ngày mai báo chí sẽ đưa tin gì nữa.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cảm thấy không còn hình bóng của hai người kia, Tuyết Linh mới buông tay Trạch Tịnh Thần ra.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Cô không sao chứ?"
"Tôi ổn, công nhận anh diễn đạt thật.
Nhìn cứ giống y như thật vậy." Tuyết Linh mỉm cười, thân thiện nói.
"Vậy thì sau này cô có cần tôi giúp thì cứ nói."
"Được." Tuyết Linh cười cười, gật đầu.
Trong đáy mắt của Trạch Tịnh Thần ẩn hiện lên một cảm xúc khó diễn tả, ở trước mặt Tuyết Linh anh cởi bỏ lớp người được cho là ác quỷ, anh cảm nhận được một sự bình yên mà trước giờ anh chưa từng có, tuy sự việc vừa nãy chỉ là diễn nhưng Trạch Tịnh Thần không hề cảm thấy khó chịu, nao lòng, thậm chí còn rất hạnh phúc.
"Trời gần tối rồi, có cần tôi đưa cô về không?"
"Anh có rảnh không? Uống với tôi vài ly đi?"