Về Triều Đường Hành Nghề Y

Vương Phúc khom người, lén quan sát vẻ mặt thiên hậu, thấy trên mặt bà vẫn là ý cười như thường mới châm chước mở miệng: "Bằng không để thần đi mời công chúa lại đây?"

Thiên hậu nắm lấy chuỗi thọ tự phật châu trên tay, từng viên lại từng viên, hạt châu ma sát với lòng bàn tay tạo ra âm thanh nhỏ như chim bay lướt qua ngọn cây nhưng lại khiến Vương Phúc cả kinh đến sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Hắn không khỏi lùi về phía sau một bước: "Thần vọng nghĩ rồi."

Thiên hậu hơi liếc nhìn hắn một chút, trong con ngươi lại ngậm ý cười nhạt: "Đã lâu rồi trong cung không còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ như vậy nữa."

Vương Phúc đến bồi cười, cẩn thận nói từng câu từng chữ: "Cũng không khác được, công chúa và Nam An Quận Vương vì thưở nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên sẽ bớt đi chút gò bó."

Thiên hậu không tỏ ý kiến, nở nụ cười, tầm mắt nhìn về phía người thanh niên đang mỉm cười đứng bên cạnh Thái Bình: "Thái y đang cùng chơi đùa ồn ào với bọn nhỏ là người nào?"

Vương Phúc trước nay đều tinh thông chuyện trong cung, chỉ nhìn từ xa đã nhận ra: "Là môn hạ của Thẩm tiến sĩ, tên là Ngô Nghị."

Nhắc tới danh tự này, thiên hậu cũng không thể không nhìn nhiều hơn một chút: "Đây chính là thái y Thái Bình kiên trì xin ta? Quả thật là một nhân tài, Thẩm Hàn Sơn dạy dỗ đồ đệ rất tốt."

Vương Phúc biết khúc mắc trong chuyện này, không dám nhiều lời: "Công chúa từ nhỏ đã có tố chất, muốn dùng đến người nào cũng tự có đạo lý của nàng."

"Ngươi nói không sai, đứa nhỏ Thái Bình này từ xưa đã bướng bỉnh, bổn cung không cho nàng xuất cung, nàng cũng phải xin Hoằng ca ca của nàng cùng ra ngoài với mình." Nhắc đến tên người xưa, ý cười nhẹ như sương mù trên mặt thiên hậu cũng ngưng trệ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã phá vỡ mặt băng, che giấu dấu vết, "Chỉ sợ bổn cung đưa nàng đi Thổ Phiên, tự nàng cũng sẽ chạy về. Thử hỏi chuyện quan hệ ngoại giao hai nước, sao có thể coi như trò trẻ con đùa giỡn? Đại tướng Thổ Phiên cũng cho ta một vấn đề thật khó khăn."

Dứt lời, khẽ nhíu mày, hiếm có khi mà lộ ra ngoài một tia ưu phiền.

Ngoài lý do mặt ngoài là vậy, còn có tình cảm sâu nặng trong lòng khiến bà không khỏi không cân nhắc.

Thái Bình là con gái dưới gối duy nhất của bà, mấy năm qua vẫn luôn nuôi dưỡng bên người, sau chuyện của An Định công chúa, bà cầu khẩn trước Phật không biết bao nhiêu lần mới có thể xin được một người con gái khỏe mạnh, không khỏi ký thác hết mọi hổ thẹn cùng nhớ nhung đối với An Định công chúa lên người Thái Bình.


Những năm gần đây, tuy bà ngoài mặt nghiêm nghị nhưng trong lòng đối với nàng đều là dung túng, bây giờ muốn đưa con gái của mình sang ngoại quốc, thật chẳng khác gì cưỡng ép khoét đi một khối thịt trong lòng, sao bà có thể không đau thấu tim gan?

Đao quang kiếm ảnh sượt qua người mấy năm qua, bà đau lâu, cũng đau quen rồi, một thân đầy sẹo đã trở thành từng lớp, từng lớp áo giáo, cứng cáp kiên cố che chở tâm trí bà, khiến bà trở thành một vị bề trên không sợ điều gì trong mắt người ngoài.

Nhưng đến nhím cũng có bụng mềm, huống chi là người đây?

Bà mệt mỏi cười khổ, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Thấy bà trầm ngâm nửa ngày không nói, Vương Phúc đã sớm có tính toàn trong lòng, thiên hậu không phải muốn đồng ý đưa đi ấu nữ duy nhất của mình, nhưng lại thiếu một lý do khước từ Thổ Phiên, mà lý do này cũng phải có người khác nhắc đến.

Hắn bước trong cung vài chục năm mà không ngã, cũng không phải dựa vào một đôi chân chịu khó bôn ba mà là một cái miệng biết tiến biết lui.

"Kỳ thực, thần cảm thấy để công chúa đi hòa thân là một việc vạn vạn không thích hợp."

Chân mày thiên hậu cau lại: "Vì sao lại nói như vậy?"

Vương Phúc mỉm cười nói: "Nương nương có còn nhớ tới, năm thứ tư Hàm Hanh, công chúa đã thay mẫu thân ngài là Vinh Quốc phu nhân xuất gia thành Đạo cô để nhận thánh ân? Tuy công chúa cho tới này chỉ là xuất gia trên danh nghĩa nhưng danh phận vẫn luôn là vậy."

Hắn đến điểm thì dừng, đợi thiên hậu tự mình quyết định.

Thiên hậu cũng không nhớ tới một chuyện này, không khỏi vuốt cằm: "Ngươi nói không sai, Thái Bình nếu đã là người xuất gia thì sao có thể hòa thân đây. Ta thực sự đã già, trí nhớ cũng không còn tốt, cũng còn may là ngươi tinh mắt kỹ tính, nếu không thì chẳng phải Đại Đường của chúng ta sẽ thành trò cười trong mắt thiên hạ sao?"


"Thiên hậu cần lo lắng cho thiên hạ, không như thần chỉ có con mắt ở trong cung, những việc vặt này không nhớ rõ cũng là thường tình." Vương Phúc ngược lại cũng không lộ vẻ vui mừng, vẫn lộ vẻ biết vâng lời như cũ, "Chỉ không biết sứ thần Thổ Phiên có thể cho qua như vậy hay không."

"Ta nhớ ra tán phổ Mang Tùng Mang Tán còn có một người con gái, bây giờ cũng chỉ sáu, bảy tuổi?" Ánh mắt thiên hậu khẽ chuyển, rơi lên người thiếu niên áo gấm, "Đứa nhỏ Cảnh nhi này mấy năm nữa cũng đến tuổi đón dâu, ta cảm thấy hai người này cũng coi như thích hợp."(*)

Vương Phúc lựa lời nói theo: "Cũng phải, Nam An Quận Vương của chúng ta là thiếu niên tuấn kiệt hiếm có trong tôn thất, vậy thì sứ thần Thổ Phiên cũng không có lý do gì để cự tuyệt rồi."

"Cũng lựa ra một vài tôn thất hoàng tôn đến tuổi kết hôn khác, để bọn họ tự mình lựa chọn." Thiên hậu trầm ngâm suy nghĩ, lại thêm một câu, "Thay ta nghĩ chỉ, xây dựng Thái Bình Quán, để Thái Bình tiếp tục tu hành."

Dứt lời, cũng không tới làm phiền mấy người chơi náo, chỉ vịn tay Vương phúc, chậm rãi trở lại điện Cam Lộ.

___

Một cuộc trò chuyện này của chủ tớ hai người đã lẳng lặng thay đổi vận mệnh của một vài người.

Lần trước thay công chúa Tân La chọn lựa, vì Đường là quốc gia thắng trận còn Tân La là bại quốc nên có thể qua loa. Mà lần này hòa thân cùng Thổ Phiên, căn cứ vào việc Thổ Phiên đang ngày càng cường thịnh, vì cục diện của mười mấy châu tây cảnh nên đương nhiên không thể coi thường.

Bởi vậy, một đạo ý chỉ hạ xuống, tôn thất Lý Đường nhân tâm hoang mang, sợ rằng bản thân trở thành người thích hợp trong mắt thiên hậu để đi hòa thân, từ đây cách xa quê hương, đi tới dị bang, vừa đi liền không thể quay đầu trở về.

Mà Lý Cảnh năm nay lên mười lăm, trong mắt người ngoài lại là ứng cử viên có khả năng nhất.

Thứ nhất, tuổi tác hắn và con gái tán phổ hợp để kết hôn, thứ hai, hắn dù sao cũng là hậu nhân của Tiêu Thục phi, tử địch của thiên hậu ngày đó, tuy rằng lúc này thiên hậu coi trọng hắn những cũng không phải không có khả năng nuôi hổ thành hoạn, vậy tận dụng lần này, đưa hắn đến Thổ Phiên hòa thân có thể nói là cách xử trí tốt nhất.


Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn nổi lên bốn phía, ngay cả trong thái y thự cũng không tránh được.

"Thái y ca ca, ngươi có biện pháp gì giúp Cảnh nhi một chút không?" Thái Bình biết lần này cũng là vì giúp nàng không phải đi hòa hôn, trước khi Thái Bình Quán tu sửa xong, không thể không giúp Cảnh nhi vượt qua cửa ải khó khăn này.

Ngô Nghị bị nàng quấn chân, cả sách cũng không thể tiếp tục đọc, chỉ có thể ngẩng đầu lên từ hàng văn tự ngay ngắn: "Chuyện mà ngay cả công chúa cũng không có cách, vậy thì thần có thể có biện pháp gì đây?"

Thái Bình thấy sắc mặt y vẫn bình thản như thường, không có chút biến hóa nào, không khỏi có chút tức giận: "Lẽ nào ngươi cam lòng để Cảnh nhi đến nơi Thổ Phiên xa xôi sao? Văn Thành công chúa đi hòa thân, vừa đi đã vài chục năm không quay về, nếu Cảnh nhi lần này cũng đến nơi đó, khẳng đỉnh cũng sẽ không thể quay về Trường An nữa."

Ngô Nghị chỉ có thể cười nhạt: "Thổ Phiên cũng phải nơi hung tàn, Quận Vương càng không phải cừu nhỏ, công chúa không cần lo lắng quá mức."

Tuy thái độ y ấm áp nhưng lập trường lại cực kiên định, Thái Bình không khỏi tức giận đến giậm chân một cái: "Không ngờ ngươi cũng chỉ như những người bên ngoài, chỉ biết nịnh bợ theo lời mẫu thân."

Dứt lời, cố nén tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ Thái Bình đi xa, Ngô Nghị mới đặt y kinh trong tay xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Đạo lý Thái Bình vừa nói y không phải không hiểu, cũng không phải giả ngu, mà là muốn hướng tới một kế hoạch dài hạn hơn.

Trong mắt người khác, lúc này Đông cung đảng và Thiên hậu đảng đang ở cục diện đối đầu nhau, thái tử Lý Hiền kiên quyết tiến thủ, phong thái bộc phát, thể hiện tài năng của mình trong triều, đương nhiên là một ứng cử viên đứng đầu cho vị trí người kế vị; mà thiên hậu buông rèm chấp chính, nắm quyền lớn, cũng hướng tới việc chấp chưởng triều chính.

Mà trong trí tưởng tượng nghèo nàn của bọn họ, lần này cùng lắm chỉ là một hồi hoàng hậu cùng thái tử, thái hậu cùng hoàng đế tranh quyền, thiên hạ này trước sau gì thì cũng mang họ Lý, không bao giờ có khả năng bị một người phụ nữ cướp đi ngôi vị hoàng đế.

Nhưng Ngô Nghị rất rõ ràng, nữ nhân có tầm nhìn xa trông rộng, cương nghị quyết đoán này không chỉ cam tâm trở thành một hoàng hậu buông rèm chấp chính hay là thái hậu sau này. Trong tương lai không xa, bà muốn vén tấm mành che trước mặt này lên, bước tới ghế rồng được ngồi qua bởi mấy đời hoàng đế Lý Đường, từ đây phát động phong vân, không ai có thể ngăn cản.

Tới lúc ấy, tử tôn Lý thị không nghi ngờ gì sẽ trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu chính trị này, thân là cháu trai của Tiêu Thục phi, phụ tử Lý Tố Tiết và Lý Cảnh không dễ dàng gì có thể tránh khỏi kiếp nạn này.

Nếu lúc này đến Thổ Phiên xa xôi hòa thân cũng có thể sớm rời xa cuộc chiến chính trị gió tanh mưa máu kia, rút người khỏi dòng nước xoáy, có một kết cục bình an.


Suy nghĩ của y hay việc y đã biết được từ trước đương nhiên không thể nói ra với Thái Bình tuổi còn nhỏ.

Lại muốn bình tĩnh lại để tiếp tục đọc sách, nhưng giờ một chữ cũng đọc không vào.

Mỗi đường mỗi nét đều như thành mặt mày của người kia, hỉ nộ vui cười đều hiện lên trước mắt.

Biết rõ là một chuyện, nhưng cam lòng lại là chuyện khác.

Ngay cả Thái Bình còn không nỡ để Cảnh nhi đi xa nơi đất khách, người làm sư phụ như y sao có thể dứt bỏ được?

Trong lúc tâm tư vạn ngàn liền nghe được tiếng gõ cửa khẩn thiết, Ngô Nghị ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là thái giám quản sự trong Thái Cực điện, Vương Quyển..

"Ngô tiên sinh đúng là ở đây, cũng để ta dễ tìm được." Vương Quyển càng ngày càng học được bộ dáng như sư phụ Vương Phúc của hắn, không để lộ tâm tình ra mặt, lúc nào cũng tủm tỉm cười, "Nam An Quận Vương vừa phát đậu, đúng lúc này Thẩm tiến sĩ lại không ở thái y thự, vì lẽ đó muốn mời Ngô tiên sinh qua nhìn một chút."

Ngô Nghị nhất thời kinh ngạc, nhưng phần nhiều là lo lắng: "Sao đột nhiên lại nổi đậu? Được mấy ngày rồi?"

Vương Quyển nói: "Cũng đã qua một, hai ngày, vẫn xin mời Ngô tiên sinh tự mình đến nhìn qua một chút."

Ngô Nghị cũng không kịp truy hỏi nhiều hơn, vội vã đặt quyển sách trong tay xuống, đi theo Vương Quyển đến Thái Cực điện.

- --

Hal: (*)...Thật chứ em bé đắt hàng lắm, anh bác sĩ không biết giữ là chỉ có thiệt =)))) Lần này bị xem xét đẩy đi là do cân nhắc quan hệ hai nước cũng một phần vì tư thù, hai bên không nhìn thấy mặt nhau thì cứ không tính đi, cơ mà nhớ vụ em gái công chúa Tân La không =)))) Lại chả nhìn một cái rơi ngay vào lưới tình ôi giồi ôi =))) Chưa kể, em nó tuy không phải hoàng tử nhưng lại có cái danh nhân tài được thiên hậu bồi dưỡng, mới cử đi dẹp loạn một lần đã lập được công lớn, lại còn là kiểu ôn nhu nhã nhặn rất phù hợp thị hiếu của các chị em. Trong truyện không nhắc đến chứ tôi nghĩ người crush em bé cũng không ít ỏi gì đâu =)))

Anh bác sĩ cũng lo cho em bé lắm cơ mà anh lại là kiểu người thích lo thầm cơ chứ không có thích nói ra đó __ (: 3 J)Z Sau này bảo em bé bắt anh nói bằng sạch ;;v;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận