Về Triều Đường Hành Nghề Y

Tra lại án cũ cũng như đào lên một cục đá chìm dưới đáy nước đã lâu, kinh thành nhanh chóng dấy lên một trận sóng lớn.

Nghiêm Minh biết tin bạn tốt của mình lần thứ hai phải nhập ngục, tuy rằng không phải dưới thân phận hung thủ thế nhưng nguy hiểm lại càng sâu hơn lần trước, lúc này tựa như đạp lửa dẫm than, nhanh chóng chạy tới Thái Bình Quán, mời Thẩm Hàn Sơn hỗ trợ, đưa ra chút chủ ý, cứu lấy tên đồ đệ xui xẻo của hắn.

Thẩm Hàn Sơn chậm rãi uống một ngụm trà, ánh mắt xuyên qua hơi nước nóng lờ mờ trước mặt, rơi lên khuôn mặt vô cùng lo lắng của Nghiêm Minh.

"Lão phu chỉ là một thái y, có thể làm được gì đây?"

Nghe thấy câu nói quen thuộc này, tim Nghiêm Minh không khỏi nhảy lên, nhưng đầu óc trước giờ vẫn không theo nổi nỗi lòng của chính mình, không thể làm gì hơn ngoài khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy xin hỏi tiến sĩ, phải nhân tài nào mới có thể lên tiếng đây?"

Thẩm Hàn Sơn chầm chậm nói: "Người có thể lên tiếng, đương nhiên phải xem người nghe nguyện ý nghe lời của ai."

Nghiêm Minh được hắn chỉ điểm, trong lòng đột nhiên sáng ngời: "Ta hiểu, ta đây liền làm ngay! Đa tạ tiến sĩ chỉ điểm."

Dứt lời, khom người một cái trước Thẩm Hàn Sơn rồi chân không chạm đất mà chạy đi.

Sau khi hắn rời đi, Lý Cảnh mới đi ra từ sau tấm bình phong.

"Có Nghiêm thái y hỗ trợ, bên Đông cung mới có thể bỏ qua."

Thẩm Hàn Sơn gật đầu, ngữ khí hờ hững: "Nghiêm Minh theo Trần tiến sĩ ra vào Đông cung đã lâu, nhất cử nhất động hẳn sẽ không khiến người chú ý, so với việc để ngươi tự mình ra tay thì khả dĩ hơn nhiều. Còn về phía thiên hậu..."

Lý Cảnh tiếp lời: "Thái tử có thể khoan dung sư phụ, thiên hậu lại không thể tha cho y, chỉ cần sư phụ sống sót một ngày, đối với thiên hậu mà nói đều là một sự uy hiếp, bà chắc chắn sẽ không cho phép một người biết nhiều bí mật như vậy tồn tại trên cõi đời."

"Vì vậy..." Ngữ khí của hắn đột nhiên thay dổi, như lưỡi kiếm sắc rút khỏi vỏ mang theo tiếng kim loại ma sát, "Biện pháp duy nhất chính là đi vào chỗ chết, từ đó cầu sinh."

___


Đông cung đêm đó, đèn đuốc chiếu rọi, ánh nến yếu ớt.

"Điện hạ, vì sao ngày hôm nay lại náo nhiệt như vậy." Triệu Đạo Sinh nằm trong lòng Lý Hiền, âm thanh dịu dàng, "Cả Lưu Nhân Quỹ Lưu công cũng đích thân tới, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

Lý Hiền cười, nhéo nhẹ lỗ tai y: "Ngươi tiểu đông tây này, lỗ tai cũng thật thính."

Triệu Đạo Sinh giả bộ tránh né, trong lồng ngực hắn uốn tới ẹo lui: "Điện hạ nói cho Đạo Sinh đi mà, nếu như có chuyện tốt đẹp gì, vậy thì cũng khiến Đạo Sinh thấm chút hỉ khí."

Lý Hiền bị y khiêu khích khiến dục hỏa cháy lan, trở tay liền đem người đặt dưới thân, hai, ba động tác đã cởi y phục trên người y, trêu ghẹo nói: "Ngươi hầu hạ cho tốt, bổn cung liền nói cho ngươi biết, nếu như hầu hạ không tốt..."

Triệu Đạo Sinh mềm nhũn như một bãi xuân thủy, cơ hồ muốn hòa làm một vào người Lý Hiền, thật đúng là mắt mị như tơ, kiều suyễn như ngâm, Lý Hiền yêu thích đến không thể kiềm chế được, hận không thể vò nát y trong lồng ngực mình, nào nhớ được cái gì ve vãn nữa, nhanh chóng đè người dưới thân, đi thẳng vào vấn đề.

Hai người mấy độ vu sơn, có giới hạn mà dừng lại lấy hơi.

Triệu Đạo Sinh ngọt ngấy nghiêng ngả, dựa sát vào trong lòng Lý Hiền, ngón tay ve vuốt một vết sẹo hình trăng tròn trên ngực hắn, mềm mại hỏi: "Điện hạ thiên kim quý thể, vì sao nơi này lại bị người tổn thương?"

Lý Hiền nắm chặt lấy những ngón tay không an phận, hững hờ nói: "Đây không phải do người gây thương tích, mà là vết tích người cứu ta lưu lại."

Triệu Đạo Sinh khẽ chuyển sóng mắt, đã hiểu được: "Thần nghe nói, trước đây khi ngài hẵng còn là Phái Vương đã từng bị chứng đau tức ngực, là một vị thái y đặc biệt chế tạo ra biện pháp dùng ống trúc dẫn khí nên mới cứu được tính mạng, lẽ nào đây chính là do khi đó."

Nhắc lại chuyện xưa, Lý Hiền không khỏi nhớ tới nguy cơ cửu tử nhất sinh năm ấy, lúc trước nếu không có hai người Trương Khởi Nhân và Ngô Nghị tận lực cứu chữa, nghĩ ra loại biện pháp kinh thế này, có lẽ hắn đã đến gặp Diêm Vương sớm hơn cả Hiếu Kính Hoàng Đế, sao còn đến phiên hắn ngồi trên bảo tọa của thái tử như lúc này.

Trương Khởi Nhân thì cũng thôi, chỉ bằng việc ông ta đã mưu hại Hiếu Kính Hoàng Đế cũng đủ để hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cả đời không thể khoan dung.

Nhưng còn Ngô Nghị... Xưa nay hắn đối với y đều có một phần tôn kính, không chỉ vì năm đó đã có ân cứu mạng mà còn là vì cảm niệm y đã chăm sóc cho Hoằng ca ca.


Biến cố lần này đến bất ngờ, Trương Văn Quán chưa ra hiệu cho hắn đã ra tay, lật lại bản án cũ, có lẽ cũng là cân nhắc đến tư giao giữa hắn và Ngô Nghị nên mới tiền trảm hậu tấu, để hắn cũng có chút ứng phó không kịp.

Thấy hắn trầm ngâm không nói, Triệu Đạo Sinh nhân cơ hội này mà nêu ý kiến: "Kỳ thực thần hôm nay nghe người ta nói, vị Ngô thái y kia bị nhận thẩm vấn trong Đại Lý Tự là vì lúc trước có liên quan đến án Trinh Vũ tướng quân bị hại, nói vậy, Lưu công tự mình đến đây cũng là vì một việc này sao?"

Lý Hiền không khỏi bật cười, ý cười trong mắt thế nhưng lại chậm rãi rút đi: "Ta đang không biết vì sao ngày hôm nay ngươi lại nhiệt tình đến vậy, hóa ra là định thay người làm thuyết khách."

Triệu Đạo Sinh không khỏi tủi thân, nói: "Thần cũng không phải vì người bên ngoài, đều vì điện hạ mà."

Nghe lời ấy của y, Lý Hiền trái lại cảm thấy thú vị: "Ồ, ngươi nói một chút xem tại sao."

Triệu Đạo Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Ngô thái y là ân nhân cứu mạng của ngài, cổ nhân thường nói, hàm thảo kết hoàn, cả bách tính bình thường cũng biết làm người đều nên báo đáp ân tình, huống hồ ngài còn là thái tử, là tấm gương của vạn dân trong thiên hạ?"(*)

Lý Hiền không khỏi thở dài: "Nếu là một vụ án tầm thường, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách giúp y, nhưng vụ án này can hệ trong đại, cũng không phải điều một mình ta có thể định đoạt."

Lời của Triệu Đạo Sinh không phải hắn chưa từng suy nghĩ qua, thế nhưng nếu muốn đấu cờ với vị mẫu hậu tâm địa sắt đá kia của mình, nhất định phải bỏ đi phần lòng dạ đàn bà, bằng không chỉ có thể khiến mình rơi vào kết cục giống như huynh trưởng.

"Vì lẽ đó thần mới nói là vì chính điện hạ a." Triệu Đại Sinh âm thầm nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn cũng không có biểu tình khác thường gì mới yên tâm tiếp tục nói, "Vết sẹo có thể che giấu trong quần áo, thế nhưng thanh danh nào thể ngăn lại được chỉ bằng mấy bức tường cung, Lưu công cùng Trương công chỉ lo đến phân tranh vây cánh, cũng không quan tâm thanh danh của điện hạ, như vậy, sau này nếu như điện hạ gặp phải nguy hiểm, còn ai dám liều mình cứu giúp nữa đây? Thứ cho thần nói thẳng, bỏ tiểu lấy đại là hành vi không khôn ngoan."

Lời này của Triệu Đạo Sinh, bên ngoài thì như đang lo cho thanh danh của hắn, mà ẩn ý trong đó lại là chỉ trích Trương Văn Quán tùy ý làm bậy, không để Lý Hiền vào trong mắt.

Nghe vậy, trong lòng Lý Hiền không khỏi nhói lên, dường như bản thân lại một lần nữa bị vạch trần, lộ ra ẩn ưu sâu trong nội tâm.

Kỳ thực chính hắn cũng rõ ràng, Lưu Nhân Quỹ hay Trương Văn Quán cũng vậy, thứ bọn họ ủng hộ không phải bản thân hắn mà là hoàng quyền Lý thị mà hắn đại diện.


Vì lẽ đó, chỉ cần có cơ hội đánh đổ thiên hậu đang ngoại thích chuyên quyền, đừng nói là một y quan nho nhỏ, ngay cả thanh danh của chính Lý Hiền hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra để hi sinh.

Hắn có thể lý giải suy nghĩ này của các bậc đại thần nguyên lão, thế nhưng trong lòng lại không tránh khỏi chút vướng mắc.

Bổn cung mới chính là thái tử một quốc gia, tương lai sẽ là hoàng đế, tự tay thu hồi lại quyền lực từ tay bộ tộc Võ thị.

Lớp lão thần này vậy mà trong mắt không có bề trên, tiền trảm hậu tấu, hoàn toàn coi thái tử hắn trở thành một con rối.

Chẳng lẽ sau này khi hắn đăng cơ còn phải nhờ những đại thần này quyết định hộ mọi việc sao?

Vậy thì khác gì cục diện thiên hậu tham gia chính sự, ngoại thích nắm chính quyền ngày hôm nay đây?

Nghĩ đến đây, Lý Hiền không khỏi nhíu chặt mày. 

Triệu Đạo Sinh thấy vậy, biết gió bên gối của mình đã thổi tới trong đầu Lý Hiền, liền biết điểm dừng, nằm trong lồng ngực hắn mà lộ ra một nụ cười dịu ngoan.

"Đêm đã khuya, điện hạ vẫn nên sớm chút nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, thổi tắt đèn, cả phòng chẳng mấy chỗng đã yên tĩnh tối đen.

___

Đông cung đã ngủ say, cung Đại Minh ở một đầu kia, trong Cam Lộ điện của thiên hậu đèn đuốc vẫn sáng choang.

Vương Phúc cười tủm tỉm đứng bên cửa, đưa ra phất trần trong tay, ngăn cản thiếu nữ đang muốn đi vào: "Nương nương đã nói, nếu ngài đã xuất gia thì nên ở trong Thái Bình Quán tu hành cho tốt, không nên lo lắng đến những việc vặt phàm trần."

"Tránh ra." Thái Bình đâu phải người một bộ xương già như Vương Phúc có thể ngăn cản, đẩy người ra rồi trực tiếp xông vào trong điện.

"Mẫu thân." Nàng nói lớn một tiếng rồi quỳ sụp trước mặt thiên hậu, trên mặt là một vẻ quyết tuyệt, "Con gái có một chuyện, nhất định phải xin mẫu thân đáp ứng."

Thiên hậu đã sớm nghe thấy ầm ĩ từ bên ngoài, giờ khắc này chỉ tiếp tục phê chữa tấu chương, đầu một chút cũng không nhấc: "Nếu là đến cầu người, lần này mẫu thân cũng sẽ không tiếp tục đáp ứng."


"Mẫu thân, ta đúng là tới cầu xin ngài, nhưng cũng không phải để cầu tình."

Thiên hậu lúc này mới ngừng bút son, ngẩng đầu nhìn về phía đứa con gái đến giờ cũng không khiến mình bớt lo lắng, thấy tóc nàng đã phủ lên chút sương đêm lạnh lẽo, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đau nhói, vậy nhưng vẫn không đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi van cầu ta điều gì?"

Thái Bình thẳng sống lưng, quỳ trước mặt mẫu thân của mình, sương đêm từ tóc dính lên trán, tựa như mồ hôi chảy ra.

"Con gái xin ngài, ban thưởng Ngô thái y một cái chết an nhiên."

"Ồ?" Thiên hậu nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, "Ta nhớ ngươi còn từng theo ta muốn xin hắn, vì sao bây giờ lại muốn ta ban chết cho hắn?"

Đông phong từ cửa mà vào, rì rào thổi qua nến đỏ khiến bóng dáng trên tường của mẹ con hai người lay động thành sóng, dường như chỉ cần hơi động cũng có thể đâm thủng bình tĩnh an lành ở mặt ngoài.

"Bởi vì nếu hắn sống sót thì chỉ thành bất lợi đối với mẫu thân." Thái Bình ngước mắt nhìn thiên hậu, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, "Chủy thủ còn ở trên đầu, người không thể an giấc, mầm họa bên người thì sao có thể an tâm. Mà muốn giải quyết mầm họa này, chỉ có hai biện pháp, một là lấy xuống chủy thủ trên đầu, để chính mình sử dụng, biện pháp này mẫu thân đã thử qua nhưng Ngô thái y lại không để ngài sử dụng."

Thiên hậu không khỏi nắm chặt bút son, trong lúc vô ý khiến bút vẽ một đường trong tấu chương, lưu lại một vết hồng chói mắt.

"Như vậy, biện pháp còn lại là gì?"

Thái Bình dứt khoát nói: "Bẻ gẫy chủy thủ, khiến hắn vĩnh viễn không thể gây thương tổn đến mình."

- --

Hal: (*) Năm ấy lúc Thái Bình thuyết phục Võ hậu "cứu" Ngô Nghị cũng dùng đến câu "hàm thảo kết hoàn" này thì phải?

Mong là Lý Hiền đối với Triệu Đạo Sinh cũng chỉ là mê muội nhất thời, vì nếu là chân tình thực tâm thì sau này sẽ đau lòng lắm.

Điều hắn nói với Lý Hoằng trước khi người ấy qua đời quả thật không sai, rằng Lý Hiền hắn chỉ có một mình Lý Hoằng mà thôi. Có lẽ bên hắn từng có thái tử phi hay những phi tần khác, thế nhưng khoảnh khắc hắn lựa chọn chuyên sủng Triệu Đạo Sinh, ngay cả ngày sinh của con mình cũng không có mặt thì hắn đã tự đẩy người ra khỏi mình rồi. Lại thêm chuyện âm thầm cảm thấy vướng mắc với đại thần dưới trướng này nữa. 

Lý Hiền chỉ có một mình Lý Hoằng, phần vì do người ta cô lập hắn, phần cũng vì chính hắn không chấp nhận một ai khác để đặt vào tâm mình. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận