Về Triều Đường Hành Nghề Y

Thứ Lý Cảnh nhìn thấy, hóa ra là mấy nét khắc sâu sau ván giường.

Những dấu ấn này từng đường chồng chéo, tựa như dấu vết mà bánh xe thời gian lặng lẽ lưu lại.

Ngô Nghị gần như đã sắp quên đi những dấu vết tự tay mình khắc xuống bằng dao đồng nhỏ này, không khỏi vươn ngón tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lành lạnh cứng ngắc, giống như bức tường vận mệnh đã từng ép y từng bước từng bước đến tuyệt lộ.

May mắn thay, mỗi lần đi đến vách núi tuyệt cảnh y đều có thể thoát hiểm, để giờ này còn có cơ hội quay lại nơi xưa cũ, hồi tưởng về những tháng năm thăng trầm kia.

"Lúc trước, khi trên người ta vẫn mang huyết chứng, chính là ở tại nơi này đơn độc cầu sinh. Mỗi một ngày sống sót, ta lại khắc xuống một đường trước mắt, lấy đó làm khích lệ để bản thân không từ bỏ, nhất định phải sống tiếp."

Tiếp tục sống, đây cũng là ý nghĩ ban đầu của y khi đến thời đại này.

Ước nguyện thưở ban đầu đã hoàn thành, còn cầu mong gì hơn.

Mu bàn tay được ấm áp bao lấy, tựa như một tấm lưới dịu dàng, ôm hết những chuyện cũ chua xót nặng nề khi ấy vào lòng bàn tay.

"Sư phụ, sau này dù ngươi có bệnh tật khổ sở ra sao, ta cũng sẽ bồi tiếp ngươi, sẽ không tiếp tục để ngươi một mình." Thanh âm trầm khàn của thiếu niên tựa gió nhẹ thổi ngoài kia, trong lúc vô thức mà lay động dây đàn nơi lòng người.

Ngô Nghị không khỏi khẽ run, chợt thấy buồn cười, không ngờ một người làm thầy như y lại cần đồ đệ an ủi trấn an chính mình.

Vẻ mặt Lý Cảnh lại dị thường nghiêm túc: "Cho dù ta có đi khắp chân trời góc biển, nhất định rồi cũng sẽ trở về bên cạnh ngươi, ngươi phải chờ ta, sư phụ."

Tâm ý của hắn, Ngô Nghị đương nhiên rõ ràng.

Y là người đã qua đời, đương nhiên không thể như Lý Cảnh mà tự do đi khắp thiên địa.

Thiên hậu có tầm nhìn thông tuệ, chưa chắc đã không nhìn thấy thủ đoạn nho nhỏ của bọn họ, chỉ là ban cho y được trở về nơi Viên Châu này, coi như biến đó làm quan tài, dù sống hay chết cũng không được trở lại cung Đại Minh.

Cũng không biết điều này lại vừa vặn hợp với ý Ngô Nghị, Trường An phồn hoa che mắt, sao có thể sánh được một góc sơn thủy này trong tim ta?

Không khỏi nắm chặt lấy tay đối phương, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một nụ cười khẽ.

"Được."

___

Hai người đi quanh biệt viện Ngô gia một vòng, đều cảm thấy đây là nơi thanh tịnh yên tĩnh. Ngày hôm sau, Lý Cảnh liền tự mình đến thăm phủ thứ sử, muốn thay sư phụ mua lại toà biệt viện có ý nghĩa đặc biệt này.

Lưu thứ sử tiếp nhận chức vị của Ngô Tích chỉ mới được mấy năm, noi gương người trước vì có liên quan đến thái y phạm tội mà bị giáng chức đến Ba Thục, tự nhiên rất cẩn thận trong việc lựa chọn lập trường của mình. Bây giờ nghe nói Nam An Quận Vương Lý Cảnh muốn mua lại tòa biệt viện ma quỷ kia của ông ta, nào có đạo lý không chịu, thậm chí một đồng tiền cũng không thu, nhanh chóng đưa khế ước mua nhà đến tay Lý Cảnh.

"Vô công không nhận lộc, Lưu công vẫn nên ra giá đi." Lý Cảnh nhíu mày, vẻ phong lưu thiếu niên mang theo ba phần kiên quyết, ánh mắt lưu chuyển tựa một thanh tiểu đao sắc bén, dễ dàng khoét ra chút tính toán trong lòng của Lưu thứ sử.

___ không gì khác ngoài nhìn thấy Quận Vương gia hắn lúc này lọt vào mắt xanh của thiên hậu, muốn hắn nói tốt vài câu cùng bà, để thiên hậu nhớ tới mảnh đất hương dã này còn có một người như ông ta.

Lưu thứ sử mặt mày ủ rũ, tựa hồ Lý Cảnh đã giao cho ông ta một nan đề: "Quận Vương gia có điều không biết, khu nhà nhỏ kia nghe đồn có quỷ, vì lẽ đó hạ quan cũng không thể cho người ở lại đó. Quận Vương gia đã muốn, hạ quan tất giúp ngài thành toàn, tuyệt không có ý keo kiệt. Nếu như hạ quan nhân cơ hội này mà vơ vét của cải, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ mà phụ một dịp có thể mang đến chuyện tốt cho đôi bên sao?"

Ngữ khí ông ta phấn khởi, dường như hận không thể quỳ xuống tạ ơn Lý Cảnh vì đã rước lấy cái tiểu viện ma quái kia, Lý Cảnh không khỏi thầm bật cười, trước giờ chưa từng gặp lần cò kè mặc cả nào như vậy, người mua muốn ra tiền, người bán nhất định phải tặng không.

"Đã như vậy, bản vương phải cảm ơn Lưu thứ sử rồi." Hắn cũng không muốn ở lại đây tiếp tục dây dưa.

"Vậy hạ quan liền sai người quét tước thật tốt một phen." Lưu thứ sử lần mò trong quan trường nhiều năm cũng đã thành tinh, đương nhiên am hiểu đạo lý chuyện tốt làm đến cùng, tiễn Phật về phương tây.

"Điều đó cũng không cần, đã nhận được đại lễ, sao có thể phiền phức ngươi thêm, để ta tự mình quét dọn bố trí là được."

Lý Cảnh biết rõ tính ưa giản dị yên tĩnh của Ngô Nghị, để cho vị thứ sử này quét tước, lại "tiện tay" đưa sang hai bộ gia cụ xa hoa, có khi lại phá hủy vẻ thanh u của tiểu viện kia, khiến nó trở nên tầm thường.

Còn về việc bố trí ra sao, đương nhiên người làm đồ đệ như hắn nên tận hiếu tận tâm, đâu cần người khác đến làm thay.

Lưu thứ sử là người khôn khéo, lập tức đổi giọng: "Vậy hạ quan sẽ không làm phiền."

Ông ta là người thông minh, mà người thông minh thì biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Những câu khách sáo nên nói, ông ta nói một chữ cũng không thiếu, mà một số vấn đề không thể hỏi rõ thì lại giả điếc giả câm, lặng thinh không đề cập tới.

Tỷ như, người kia rốt cục là đại phật phương nào, để hắn đường đường là một Quận Vương gia lại hạ mình làm những việc tầm thường ấy?

Nếu nói là nữ tử dưỡng bên ngoài, cũng không đến nỗi phải thu xếp ở một nơi nghèo túng nhàm chán thế này, mà nói đó là một người bình thường thấp kém thì lại không thể khiến vị Quận Vương gia kia để bụng như vậy. Lưu thứ sử nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể kết luận vị sống trong đó là một quý nhân không thể trêu chọc, sau này hẳn phải cẩn thận hơn, không thể để nửa điểm sơ sót xảy ra trong địa bàn của ông ta.

Mà vị đại phật khiến ông ta cân nhắc nặng nhẹ vài lần trong lòng ấy, hiện giờ đang đến trường công ở rìa thành đi dạo một chút.

"Giam giữ bởi quỷ thần, không thể nói chuyện chí đức, không tin châm cứu, không thể chữa trị kịp thời..."(*)

Âm thanh đọc thuộc lòng của các học sinh từ xa truyền đến, lập đi lập lại nhiều lần trích đoạn trong "Hoàng Đế Nội Kinh" này.

Trường công địa phương đương nhiên không thể sánh bằng trình độ giáo dục nơi Trường An, học sinh chỉ học bằng cách ghi nhớ, không có không gian để suy nghĩ sâu thêm, đại phu được bồi dưỡng như vậy cũng chỉ có thể trở thành con mọt sách xem bệnh, rất hiếm khi xuất hiện một nhân tài.

Y phong Đường triều quen với nề nếp cũ đương nhiên cũng có liên hệ đến phương thức giáo dục này, muốn bồi dưỡng được nhân tài nhạy bén, có lẽ phải uốn nắn từ thời điểm còn là học sinh.

Nghĩ như vậy, bất giác đã trở về khách điếm, y mất tập trung, suýt chút nữa đã đập đầu vào thành cửa, may là được Lý Cảnh kéo lại mới không để chuyện cười này xảy ra.

"Ngươi đang nghĩ tới chuyện gì mà xuất thần như vậy?"

Ngô Nghị không chút giấu diếm: "Ta đang nghĩ, không biết mình có nên mở một trường tư thục y khoa ở Viên Châu không."

"Tư thục?" Lý Cảnh hơi kinh ngạc, trong lòng chợt nổi ghen tuông, nếu Ngô Nghị mở tư thục ở Viên Châu, vậy chẳng phải sau này sẽ xuất hiện rất nhiều sư đệ khác, chia cắt hắn với người sư phụ này sao?

Ngô Nghị hoàn toàn không ngửi được vị chua mơ hồ từ đồ đệ nhà mình, tâm tư còn đang đặt trong tiếng đọc bài của các học sinh: "Chỉ có cách tân phương pháp học tập mới có thể thay đổi tâm lý bảo thủ của ngành y. Chỉ tiếc rằng ta là người đã qua đời, không thể dạy học trong trường công, vì vậy mới nghĩ đến biện pháp mở tư thục này."

Lý Cảnh không nhịn được mà cắn vành tai y: "Vậy sau này chẳng phải sẽ có rất nhiều tiểu sư đệ gọi ta là sư huynh sao?"

Ngô Nghị lúc này mới nếm được vị chua trong lời hắn, nổi lên tâm tư trêu đùa: "Không chỉ sư đệ, còn có sư muội nữa, nếu là tư thục thì không phải không thể thu vài nữ đệ tử..."

"Thu vài nữ đệ tử để làm gì?" Lý Cảnh nhất thời dựng lỗ tai, như là cún con đang vào thế đề phòng, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

"Đương nhiên là vì nhìn nữ đệ tử sẽ cảm thấy vui tai vui mắt rồi..." Ngô Nghị trêu chọc nói.

Lời còn chưa dứt đã cảm thấy trên cổ bị người không nặng không nhẹ mà cắn một cái, đối phương lấy răng nanh cọ sát, rất có ý uy hiếp: "Vui tai vui mắt? Có phải còn muốn dẫn vào trong nhà để thưởng thức cho tốt không?"

Ngô Nghị sờ sờ dấu răng nhợt nhạt trên cổ, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, trong nhà ta hiện giờ lại có một bé cún con thích cắn người, e rằng sẽ dọa sợ chúng học sinh mất."

Hai người vành tai mái tóc chạm nhau một phen, trêu đùa một hồi mới bắt đầu thương lượng chính sự.

Biệt viện Ngô gia nằm ở địa phương hẻo lánh, ít người qua lại, chính vì vậy lại càng là một nơi thanh tịnh để chuyên tâm học tập, chỉ cần đặt mua chút bàn ghế, thêm mấy quyển y kinh kinh điển, dọn dẹp lại một chút là có thể thu xếp thành một học viện nho nhỏ.

"Nếu muốn mở tư thục thì cũng nên đặt cho nó một cái tên." Ngô Nghị hiếm có khi mà lộ vẻ mặt hăng hái, cầm giấy bút suy nghĩ tên cho học viện, "Nếu đặt là học viện Xuân Lâm thì lại giống tên Xuân Lâm đường trước đây, có vẻ không tôn trọng Thẩm đại phu, gọi là Hạnh Lâm đường lại có chút quá tùy tiện..."

Trong lúc đang miệt mài suy nghĩ, Lý Cảnh đã nắm lấy tay y, cầm theo bút nhúng no mực, viết xuống giấy hai chữ lớn.

Hồng Hộc.

"Học viện Hồng Hộc?"(**)

Như vậy cũng coi như một cái tên có khí thế.

Lý Cảnh từ sau lưng vây ôm lấy đối phương, hơi thở nóng rực thổi qua: "Chí lớn vươn tới cửu thiên, chỉ có lập chí hướng như vậy mới có thể giương cánh bay cao, ngược gió mà lên. Cũng chỉ những sinh đồ lòng mang chí lớn mới có thể xứng với một thân tài hoa."

Còn có một tầng ý nghĩa nữa, hắn không nói nhưng trong lòng Ngô Nghị đã rõ ràng.

Nguyện làm đôi chim hồng, sải cánh tới trời cao.

Đây là lời hứa ngày đó của y đối với Lý Cảnh.

"Sư phụ, ngươi thấy cái tên này có được không?" Lý Cảnh thấp giọng thì thầm, tay kia đã buông bút, đưa về phía vạt áo có chút mở ra của Ngô Nghị.

"Được... A." Nơi tư mật bỗng nhiên bị chạm tới, Ngô Nghị theo bản năng mà đè bàn tay hư hỏng kia lại, vừa nhấc mi liền gặp được một đôi mắt thâm trầm như hàn đàm, dưới ánh mắt bình tĩnh cơ hồ là sóng tình dào dạt.

"Sư phụ, là ngươi nói được." Lời thì thầm bên tai của Lý Cảnh như một bầu rượu ngon, dễ dàng khiến Ngô Nghị nổi men say, không khỏi giảm chút sức lực trên tay.

Y cũng không phải thiếu niên không thấu sự đời, đương nhiên biết có những chuyện đến lúc thì không thể khắc chế được, liền bớt lực cựa quậy, yên lòng giao phó bản thân vào tay người kia.

Cảm giác được chống cự của người trong lòng dần dần biến mất, Lý Cảnh mở rộng vạt áo y, dùng lòng bàn tay cảm thụ da thịt ấm áp như ngọc của người dưới thân.

Lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng tựa như mồi lửa, dễ dàng đốt lên từng đóa hoa cháy hồng rực rỡ trên da thịt trắng ngần, Ngô Nghị thật không biết hóa ra chỉ với một bàn tay cũng có thể dẫn lửa lan cả cánh đồng như vậy. Y cắn chặt môi dưới, khắc chế ham muốn rên rỉ, tưởng tượng chính mình chỉ là một lọ hoa được người nâng trong tay, động tác của người nọ lại càng thêm tùy ý, nhuộm lên men sứ một loại màu sắc mê loạn.

Bàn tay bất hảo kia tiếp tục hướng xuống bên dưới, thăm dò đến nơi càng bí ẩn, Ngô Nghị thở khẽ một tiếng, thả lỏng thân thể, mặc cho đối phương đoạt lấy.

Gió hạ thổi lướt qua khiến ánh lửa mơ hồ đột nhiên sáng ngời.

Ánh đèn sáng rõ chiếu ra hai bóng dáng trùng điệp, tựa dương liễu quấn quýt trong gió xuân, chặt chẽ không thể tách rời.

Song ảnh chập chờn, phủ lên một phòng kiều diễm.

Hai người dây dưa chăn gối, một đêm phóng túng.

___

Ngày hôm sau, khi Ngô Nghị tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân như bị đá đè, đau nhức không thôi, còn vị trí khó nói kia lại càng đau không thể tả.

Cũng may toàn thân lại nhẹ nhàng khoan khoái, đại khái là sau màn buông thả hôm qua, Lý Cảnh đã giúp y lau sạch thân thể.

Xoay người nhìn liền thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, là kiểu ánh mắt tựa như cún lớn làm sai chuyện gì, vừa tủi thân lại nhìn chăm chú lấy lòng, sợ người tức giận.

Ngô Nghị không cảm thấy việc nằm dưới người khác như vậy có gì uất ức, dù gì cũng là chuyện ta tình ngươi nguyện, nếu đã tiếp nhận phần tình cảm thế tục không dung này, làm loại chuyện ấy cũng chẳng có gì kỳ quái.

"Bây giờ là giờ nào rồi?"

Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc đã nhắc y nhớ lại hôm qua có bao nhiêu hoang đường. Lý Cảnh biết thân thể y khó chịu, vội vàng đưa đến bên môi Ngô Nghị một chén trà nóng, săn sóc giúp y uống một ngụm.

Dòng nước ấm áp rót vào cổ họng, Ngô Nghị mới cảm thấy đau nhức toàn thân được giảm đi chút ít, chỉ là cảm thấy cả người nặng nề, như đang mang một lớp áo khoác thật dày, kéo theo buồn ngủ trĩu nặng.

"Đã đến giờ mùi rồi." Lý Cảnh rũ mắt nhìn gương mặt người này, tựa như có xem bao nhiêu cũng không đủ, lại nhớ tới tham hoan đêm qua, không khỏi cảm thấy một luồn khô nóng, thế nhưng lo cho thân thể Ngô Nghị, cũng không dám làm tới.

"Đã đến giờ này rồi." Ngô Nghị vẫn nhớ chuyện học viện Hồng Hộc, liền vội vàng muốn đứng dậy đi đặt mua đồ đạc, lại bị Lý Cảnh ngăn lại, nhấn nằm lên giường.

"Sư phụ, chuyện học viện ta sẽ thay ngươi chuẩn bị, ngày hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Ngô Nghị biết đây không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, thân thể cũng mệt mỏi không thôi, liền dựa vào người Lý Cảnh, nhắm mắt lại, yên tâm rơi vào giấc ngủ.

Chờ hơi thở người nọ ổn định, Lý Cảnh mới cẩn thận đắp lại chăn cho y, còn mình đi tới bên cửa sổ, vươn tay đón lấy một con chim bồ câu màu xám.

Đây là bồ câu đưa thư từ Trường An, được nuôi dưỡng trong Thái Bình Quán, hắn tuyệt không nhận sai.

Quả nhiên, mở giấy viết thư được buộc vào bên chân bồ câu, đập vào mi mắt là một dòng chữ lệ nhỏ đẹp đẽ.

Trong thư chỉ có vỏn vẹn ba chữ.

Quân có an?

Ba chữ đơn giản lại bình thường, cũng không biết hàm chứa bao nhiêu lo lắng thân thiết, ngóng nhìn cùng nhung nhớ.

Ở nơi lao tù đầy đao quang kiếm ảnh, đả kích cả ngấm ngầm lẫn công khai kia, vẫn còn một người chân tâm thật lòng mà quan tâm đến bọn họ.

Lý Cảnh trịnh trọng nhận lấy tờ giấy mỏng này, ngồi trước án trầm tư hồi lâu, cuối cùng vung bút đề xuống một chữ.

An.

Sau đó buộc tờ giấy lại vào bên chân bồ câu, nhẹ vỗ cánh nó, đưa mắt nhìn bồ câu mang tin báo bình an, dần dần biến mất phía chân trời xanh thẳm.

___

Hai người ở lại khách điếm vài ngày, cuối cùng cũng coi như thu dọn xong biệt viện, lại đặc biệt sắp xếp một gian phòng làm nơi giảng bài, kê vào đó một vài bàn học, trên vách tường treo chân dung những người như Hoa Đà, bày biện cũng ra vài phần thanh nhã trí thức.

Quận Vương gia ở thành Viên Châu mở một học viện tư thục, đây có thể coi là chuyện hiếm lạ, tin tức tựa chuỗi hạt mà truyền khắp Viên Châu, cuối cùng truyền tới bên tai Lưu thứ sử.

Ông ta còn nghĩ Lý Cảnh nuôi nữ quyến bên ngoài, không ngờ đó lại là một vị tiên sinh dạy học làm nghề y, trong lòng biết người này hẳn không tầm thường, vội vội vàng vàng đến bái phỏng, thuận tiện đưa lễ vật mừng học viện khai trương.

Lưu thứ sử vừa thấy vị thanh niên ôn nhã thanh tú nọ liền biết người này không phải vật trong ao, cũng bỏ đi tư thái cao ngạo của châu thứ sử, lộ ra nụ cười bình dị gần gũi: "Còn không biết tôn tính đại danh của tiên sinh."

Ngô Nghị nhất thời hoảng hốt, còn chưa nghĩ ra nên báo tên như thế nào, Lý Cảnh đã thay y trả lời vấn đề này.

"Y họ Lý, là đồng môn sư huynh của ta."

"Hóa ra là Lý tiên sinh, thất lễ thất lễ." Lưu thứ sử lôi kéo tay Ngô Nghị rồi bắt đầu hỏi han ân cần, mãi đến tận khi Ngô Nghị nói không có gì thiếu sót cả, ông ta mới cười tủm tỉm tạm biệt hai người.

Chờ quần chúng vây lại chúc mừng tiện thể ăn dưa tản ra, Ngô Nghị mới thở phào một hơi, vốn nghĩ bản thân không danh không tiếng, tưởng rằng tự mở học viện là chuyện khó, không ngờ có Lưu thứ sử tới chúc mừng còn mang đến hiệu quả quảng cáo không nhỏ.

Bây giờ trong thành Viên Châu, e rằng không người nào không biết có một học việc Hồng Hộc chuyên dạy y, mà điều mọi người hiếu kỳ đó là, Lý tiên sinh chấp chưởng học viện này đến tột cùng là người như thế nào.

"Lý tiên sinh, khai trương đại cát, ngài có hài lòng?" Lý Cảnh cười nói.

"Vì sao ta lại là Lý tiên sinh?" Ngô Nghị liếc hắn, trong ánh mắt rất có tính uy hiếp.

Nhưng ánh mắt mang theo chút giận này, rơi vào mắt Lý Cảnh cũng là tình ý dây dưa.

Hắn ghé đến bên gáy Ngô Nghị, nói nhỏ: "Gả phu theo phu, ngươi đương nhiên nên mang họ Lý, huống hồ ngày đó chính ngươi cũng nói với Vương lão thái rằng mình họ Lý, sao có thể chối bỏ?"

Ngô Nghị không ngờ một câu tiện mồm bịa chuyện của mình có thể biến thành nhược điểm, thêm bốn chữ "gả phu theo phu" kia lại càng khiến y nghẹn đến hồng cả mặt, không thể làm gì hơn ngoài mạnh miệng bất chấp: "Thế à? Ngày đó là ngày nào, vì sao ta nhớ không rõ?"

Lý Cảnh không khỏi nở nụ cười trong veo, tựa như chàng nông dân ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng tóm được đuôi của con thỏ khôn ranh này.

"Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?" Nói rồi, lấy ra một tấm khế ước đã ố vàng từ trong lồng ngực, cẩn thận trải ra trước mặt Ngô Nghị.

Ngô Nghị vừa nhìn, không khỏi thấy buồn cười.

Đây lại chính là khế ước bán thân năm đó Lý Tố Tiết "mua" được y từ trong tay Ngô Tích.

Năm xưa vì tình thế cấp bách mới đưa ra hạ sách này, không ngờ Lý Cảnh lại giữ cẩn thận tờ khế ước ấy, cho đến hôm nay mới một lần nữa để nó tiếp xúc với ánh mặt trời.

"Ngươi nếu đã là người của Lý gia ta, sao có thể không mang họ Lý đây?" Lý Cảnh ghé sát bên tai y, nhanh chóng điểm nhanh một nụ hôn lên vành tai nóng rực.

Ngô Nghị đương nhiên rõ ràng, "Ngô Nghị" đã chết, lưu lại trên cõi đời này cũng chỉ là một Lý tiên sinh không tên mà thôi.

Lý Cảnh vì y mà chuẩn bị rất nhiều, chỉ hi vọng y có thể bình an mà sống tại tòa thành nhỏ này, mỗi ngày đều trôi qua thật khoái hoạt tự tại.

Không khỏi nắm chặt tay đối phương, cùng hắn vành tai mái tóc chạm nhau, cổ gần kề, nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."

Trong lòng Lý Cảnh nhất thời như động băng hóa nước, ấm lạnh đan xen, dường như tơ tình giấu kín nơi đáy lòng mấy năm qua cuối cùng cũng được lấy ra, xua đi mây mù, thấy rõ ánh dương.

Đang muốn cùng y nói thêm vài câu, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khẩn thiết.

"Xin hỏi, nơi này là học đường của Lý tiên sinh?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Cảnh rất khó chịu với vị khách không biết từ nơi nào nhảy ra làm hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng cũng chỉ có thể nhịn, trên mặt mang lên một nụ cười hiền lành như dĩ vãng, cùng Ngô Nghị ra ngoài đón khách.

"Xin hỏi khách nhân có chuyện gì quan trọng?"

Người đến là một nam tử tướng ngũ đoản, một thân nhỏ bé nhanh nhẹn, nổi bật là đôi mắt lớn, có vẻ cực kỳ có sức sống.

"Ta là Tề Minh từ Xuân Lâm đường, nghe nói Lý tiên sinh tài cao hơn người, tuổi còn trẻ đã mở học đường, vì lẽ đó đặc biệt đến đây nói câu chúc mừng."

Ngô Nghị nghe được ba chữ "Xuân Lâm đường", trong lòng không khỏi hơi động: "Không biết Thẩm đại phu của Xuân Lâm đường bây giờ có còn khỏe mạnh?"

Tề Minh không khỏi sững sờ, không ngờ vị Lý tiên sinh đến từ kinh thành này lại biết chủ cũ của Xuân Lâm đường, địch ý trong lòng cũng giảm đi ba phần: "Thẩm đại phu năm ngoái đã qua đời, xin hỏi tiên sinh cùng Thẩm đại phu có quen biết sao?"

Năm xưa Ngô Tích và vợ cả Giang thị vu oan Ngô Nghị dùng thạch tín hại người, chính là nhờ vị Thẩm đại phu này đứng về phía lẽ phải, kể ra tiền lệ Tôn Tư Mạc dùng thạch tín chữa huyết chứng, mới giúp Ngô Nghị có được một con đường sống. Những năm gần đây, mặc dù Ngô Nghị đã gặp qua không ít vị danh lưu thánh thủ, thế nhưng đối với lão tiên sinh này vẫn giữ một lòng tôn kính đặc biệt.

Không ngờ Thẩm đại phu lại qua đời, Ngô Nghị cũng chỉ thở dài một tiếng: "Thẩm tiên sinh đối với ta có ơn cứu mạng, vậy mà ta lại không thể báo ân."

Tề Minh thấy vẻ mặt y buồn rầu, trông cũng không phải hư tình giả ý, trong lòng lại sinh ra mấy phần hảo cảm.

Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ hôm nay, liền hắng giọng: "Tiên sinh nói lời ấy là sai rồi, bây giờ Xuân Lâm đường đang gặp phải một trường hợp bệnh khó trị, mong tiên sinh cứu viện."

Nghe vậy, Ngô Nghị ban đầu sững sờ, sau đó cũng có suy tính.

Xuân Lâm đường là tự hào của Viên Châu thành, sừng sững vài chục năm không ngã, trong đó hẳn có không ít thánh thủ cao nhân ẩn giấu ở dân gian.

Đùng nói đại phu Xuân Lâm đường tới đây cầu viện, chẳng bằng nói là đang đánh một đòn phủ đầu lên người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là y.

___ Có can đảm mở học đường trên đất của người khác, vậy đương nhiên phải xuất ra bản lĩnh thực sự cho người chiêm ngưỡng, bằng không thì không thể tin phục.

Lý Cảnh nhẹ kéo ống tay áo Ngô Nghị, ra hiệu y lúc không cần thiết thì không cần can thiệp, hết thảy hắn đều có thể xử lý.

Ngô Nghị lại chỉ khẽ lắc đầu ngón tay với hắn, việc này y tự có tính toàn, nếu không thể khiến người khuất phục, vậy thì học viện Hồng Hộc sau này tuyệt không không có chỗ đặt chân tại Viên Châu rồi.

Thầy trò hai người không tiếng động mà trao đổi một phen, cuối cùng vẫn là đồ đệ không làm trái được sư phụ.

Ngô Nghị lúc này mới nhẹ cười: "Như vậy, mời Tề tiên sinh dẫn đường."

___

Ba người một đường vội vã mà đi, rất nhanh đã đến Xuân Lâm đường.

Đến nơi, Tề Minh liền đơn giản miêu tả lại tình trạng của bệnh nhân.

Người bệnh hóa ra là một tiểu cô nương ba tuổi, vì sốt cao mấy ngày nên mời đại phu Xuân Lâm đường đến xem bệnh, bởi vì mùa này rất dễ mắc thương hàn, Tề Minh cũng không để trong lòng, chỉ kê một liều sài hồ thang để giải nhiệt.

Không ngờ rằng năm ngày qua đi, bệnh của hài tử không chỉ không giảm bớt mà lại càng thêm nghiêm trọng, vẫn sốt cao không lùi, dùng hết mọi loại thuốc giảm nhiệt cũng không có tác dụng, lúc này mới khiến người trong Xuân Lâm đường hoảng hồn.

Vừa lúc lại thấy tin tức Ngô Nghị muốn mở học viện tư thục, người Xuân Lâm đường liền động tâm tư, muốn thử phân cao thấp một lần với người thanh niên này.

Nghe được khoảng thời gian năm ngày mấu chốt này, trong lòng Ngô Nghị đã nắm được ba phần, chờ đến khi vào bên trong Xuân Lâm đường, từ xa nhìn thấy một bé gái chỉ cao tới nửa người, đang nằm yên trên giường bệnh, trên trán quấn băng phiến giảm nhiệt, vành mắt đỏ ửng như thỏ nhỏ, cả người nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Ngô Nghị chỉ một chút đã nhìn ra nơi phát bệnh, thế nhưng ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì: "Vị này chính là đứa nhỏ bị bệnh mà tiên sinh nhắc tới đi?"

Tề Minh gật đầu: "Phải."

Ngô Nghị bước tới, khẽ mỉm cười với cô bé kia: "Chíp bông, ngươi không cần sợ, lè lưỡi ra cho ca ca nhìn một chút được không?"

Cô bé kia cũng rất ngoan, nghe vậy liền lè lưỡi ra.

Ngô Nghị vừa nhìn, quả nhiên là sung huyết nổi mụn nhỏ như hạt dâu, lại nhẹ nhàng xem tay chân bé, thấy tứ chi đều có chút sưng, trong lòng đã đưa ra kết luận cho chẩn đoán của mình.

Đây là bệnh trạng của kawasaki.

Chỉ là mãi đến tận thế kỉ hai mươi loại bệnh này mới có tên gọi, trong đông y cũng không có một cái tên chính xác, chỉ phân loại vào dạng bệnh vì nhiệt chung chung.

Mà lúc này, bệnh vì nhiệt đều được xếp vào phạm trù thương hàn, nhận thức của các đại phu đông y tại Đường triều trên thực tế còn dừng lại ở "đông thương vu hàn, xuân tất bệnh ôn", còn cách xa so với một hệ thống bệnh về nhiệt hoàn thiện.(***)

Cũng khó tránh bọn họ đành bó tay khi gặp phải chứng bệnh như vậy. Đối với đông y bảo thủ mà nói, "Hoàng đế nội kinh" chính là thánh chỉ trong giới học thuật, tuyệt không cho phép người làm trái.

Ôn hòa lên tiếng: "Đây không phải thương hàn bình thường, mà là ôn bệnh."

Tề Minh nhíu mày, vì lời nói của y mà nổi lên không ít hứng thú: "Ôn bệnh?"

Ngô Nghị nhận lấy khăn tay Lý Cảnh đưa qua, lau lau tay rồi mới từ tốn nói:"Tà bệnh của bệnh này là ôn tà, không phải hàn tà, vì vậy các ngươi dùng thuốc giải nhiệt đương nhiên là không có tác dụng."

Tề Minh bấy ngờ, bật thốt lên: "Tà bệnh là gì?"

Ngô Nghị cười nói: "Tà bệnh là từ thiếu dương mà thành thiếu âm."

"Giải thích thế nào?"

"Nhiễm phải ôn tà, đầu tiên phạm đến phổi, nghịch truyền đến tim, dẫn đến bệnh trạng sốt cao không lùi. Sức đề kháng có tà ngăn trở, khí bị nhiệt bức, khiến huyết dịch tắc nghẽn, tạo thành mụn đỏ dưới da. Nếu Tề đại phu không tin, có thể tự mình quan sát kiểm chứng."(****)

Nói rồi, vén ống quần cô bé lên cho Tề Minh nhìn, quả nhiên thấy trên đó đã xuất hiện rất nhiều mụn đỏ.

Tề Minh ban đầu còn bán tín bán nghi, mãi đến tận khi Ngô Nghị đối đáp trôi chảy, đồng thời dự đoán đúng bệnh trạng, hắn mới xem như là thực lòng tin phục.

Ngay cả ngữ khí cũng trở nên khách khí hơn: "Vậy theo tiên sinh, đứa nhỏ này cần dùng đơn thuốc ra sao?"

Lý Cảnh đã sớm mở hòm thuốc, chuẩn bị sẵn giấy bút, đưa đến trước mặt Ngô Nghị.

Đường đường là Quận Vương gia lại có thể sẵn sàng vì vị Lý tiên sinh trước mặt mà phục vụ, xem ra bản lĩnh của người này thật không nhỏ, Tề Minh thầm nghĩ.

Ngô Nghị đã có thói quen ở chung cùng Lý Cảnh như thầy trò, đương nhiên không thấy gì kỳ quái, suy nghĩ chốc lát, liền vung bút viết xuống một phương thuốc, đưa cho Tề Minh.

Tề Minh cúi đầu nhìn, hóa ra là thanh ôn giải độc uống cùng tiêu lỗi hoàn, hắn cũng không phải người ngu xuẩn, đương nhiên nhanh chóng rõ ràng, không khỏi cảm thán một tiếng: "Vì sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ!"

Chợt hướng Ngô Nghị vái một vái: "Tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, sau này học viện Hồng Hộc có việc khó khăn cần Xuân Lâm đường ra sức, xin mời tiên sinh cứ vui lòng mở lời."

Lời này là thừa nhận bản lĩnh của Ngô Nghị cũng như công nhận học viện Hồng Hộc.

Có nơi lâu đời này chống đỡ, sau này cũng không lo không thu được học sinh.

Ngô Nghị lúc này mới dỡ xuống gánh nặng trong lòng, nở nụ cười chân thành: "Ta cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán, vừa vặn trước đây từng gặp qua chứng bệnh này, sau này đến khi cần thỉnh giáo, cũng mời Xuân Lâm đường vui lòng chỉ dạy."

Tề Minh thấy y y thuật hơn người, làm người lại khiêm tốn hữu lễ, lúc này mới hiểu vì sao một người trẻ tuổi như vậy đã có tự tin một mình chấp chưởng một học viện tư thục.

Nghe nói người này từ kinh thành mà đến, chẳng lẽ xuất thân từ thái y trong thái thường tự?

Không chờ hắn suy đoán ra thân phận của Ngô Nghị, thầy trò hai người đã khách khí rời khỏi từ lâu, lưu lại một mình hắn nắm phương thuốc Ngô Nghị viết lại trong tay, dưới ánh tà dương khổ não suy nghĩ.

___

Chờ hai người rời khỏi Xuân Lâm đường, trở lại học viện Hồng Hộc, sắc trời đã như tấm màn đen, sao trời điểm điểm bên trên, tựa như những con mắt lạnh lẽo âm trầm, nhìn xuống nơi nhân gian ấm lạnh.

Gió hạ thổi qua sân khiến một cây hòe lay động xào xạc, ánh sao chiếu rọi qua từng lớp lá xen kẽ, rơi vào trong sân, tựa như những viên đá rạng ngời rực rỡ.

Ngô Nghị cùng Lý Cảnh sóng vai ngồi trên thềm đá, nhìn một khoảng sao trời mênh mông, dường như tâm hồn cũng trở nên cởi mở theo.

"Sư phụ." Lý Cảnh chăm chú nhìn sườn mặt Ngô Nghị, trong mắt hắn cũng là tinh tú lấp lánh, nhưng cảm thấy so với những vì sao trời kia lại càng thêm rung động lòng người.

"Sao vậy?" Ngô Nghị nghiêng đầu, trên mi còn vương ánh sao, mơ màng chớp.

Lý Cảnh nhịn xuống kích động muốn hôn người, trịnh trọng nói: "Ngày mai ta muốn rời Viên Châu."

Ngô Nghị trước tiên là sững sờ, chợt hiểu được, Cảnh nhi muốn tự do tứ phương, đương nhiên không thể bị trói buộc tại một nơi như thành Viên Châu.

Liền không khỏi ôn hòa nở nụ cười: "Ừm."

"Ngươi vẫn sẽ ở nơi này chờ ta trở lại chứ?"

Âm thanh thiếu niên có chút run rẩy, dường như vẫn còn là đứa nhỏ quật cường khi xưa, có đụng đến vỡ đầu chảy máu cũng phải gặp y bằng được.

Khi ấy, ai có thể ngờ được hai người sẽ gắn kết đến mức này?

"Sẽ." Ngô Nghị nói, "Chúng ta nhất định còn có thể gặp lại."

Lại như mỗi một lần chia li trước kia, cuối cùng rồi vẫn sẽ hội ngộ.

Cho đến nơi chân trời góc biển, bạc đầu cũng không xa rời.

- --

(*) Tôi không biết dùng từ "chí đức" ở đây có hợp không tại về cơ bản tôi cũng không hiểu nghĩa từ này mà lại không tìm được từ khác thay thế nên cứ để nguyên. Câu này nói về mối quan hệ tin tưởng giữa bệnh nhân và bác sĩ; người tin quỷ thần, mê tín dị đoan, bác sĩ sẽ không thể giảng chuyện khoa học với người đó được, sợ châm cứu, không tin tưởng vào biện pháp chữa trị này thì bác sĩ cũng không thể thực hiện, bệnh không thể chữa; về cơ bản là vậy.

(**) Là "đôi chim hồng" ở chương trước ấy ;;v;; Hic, đúng tại đọc quen tiếng Việt rồi nên nghe "hồng hộc" cứ buồn cười OTL Có một lựa chọn dịch nữa là "thiên nga", nhưng lúc tôi tìm thì lại thấy bảo "hồng hộc" dùng để chỉ ngỗng trời cơ (trong này thì cái "hồng" kia nghĩa là lớn còn "hộc" là ngỗng trời)? Thế nên là thôi, quyết định để nguyên như trong Hán Việt. Mọi người cứ hiểu nó là một loại chim lớn, rất giỏi bay; ý để chỉ người có chí lớn là được ;;v;;

(***) Đông thương vu hàn, xuân tất bệnh ôn đại khái là kiểu mùa đông giữ khí lạnh trong người/ có ổ bệnh thì mùa xuân hẳn sẽ phát sốt.

(****) Bệnh kawasaki này là có thật, nhưng tôi tìm qua cũng không thấy rõ nguyên nhân gây bệnh cùng cơ chế sinh bệnh (thực ra là có mà nó chỉ là suy đoán với lại tôi... không hiểu nó nói gì luôn á...) mà chỉ có triệu chứng các kiểu, không tham khảo được nên đoạn giải thích này cũng không được chính xác.

Nói một chút về cái kết. Nếu bảo là tôi không nuối tiếc là nói dối, lúc edit tôi còn vừa gõ vừa khóc, vì dù gì với một đứa như tôi thì "hoàn hảo" nhất vẫn nên là "ngày ngày nhìn thấy nhau".

Thế nhưng nghĩ mãi, đây lại là cái kết "phải như thế", tôi thực không nghĩ được cái kết nào có thể khiến mọi thứ trọn vẹn hơn.

Thứ nhất, thực ra nó cũng thỏa mãn chút ít ích kỷ của tôi, bởi lúc này người ngóng trông chờ đợi, dõi theo bóng lưng đối phương sẽ không còn là Lý Cảnh nữa. Không phải Ngô Nghị chưa từng nhớ nhung Lý Cảnh, nhưng xuất điểm tâm tình lại không giống, bây giờ cảm thấy có thể bù đắp lại cho những ngày tháng vừa nhung nhớ vừa kìm nén ấy của Lý Cảnh rồi.

Thứ hai, Ngô Nghị thì vì hoàn cảnh mà không thể, nhưng Lý Cảnh còn trẻ, bỏ đi cơ hội phát triển ở nơi có thể tiếp xúc nhiều người tài như kinh thành, nếu không tự mình học tập tìm kiếm sẽ dễ bị thui chột, không rèn giũa, phát triển được bản thân. Mà Lý Cảnh lại là người có tài, đã có tài thì chí không thể nhỏ; như Ngô Nghị nói, thứ hắn muốn là chiêm ngưỡng thiên hạ, là tự do chứ không phải bó buộc tại một nơi như Viên Châu. Nếu chỉ vì Ngô Nghị mà ở lại thì không khỏi có chút không công bằng với hắn.

Thứ ba, có thể nói, Lý Cảnh đi còn là thực hiện cả ước nguyện của Ngô Nghị nữa, nếu nhớ không nhầm thì y cũng đã từng có mong muốn được đi ngao du thiên hạ như vậy. Giống như kiểu hai người tuy hai mà một ấy //v

Và cuối cùng, cái kết này tô điểm thêm gắn kết và tín nhiệm giữa hai người. Cả hai đều tin tưởng người kia có thể sống thật tốt, tin tưởng rằng họ nhất định sẽ gặp lại.

Hmmm, tính ra thì, có đi thì hẳn là cũng sẽ về thăm, đường xá xa xôi không tiện nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn có thể về nhà hai lần một năm, mỗi lần ở lại nửa đến một tháng, rồi thì thư từ qua lại các thứ=))))) Lại nói, từ giờ đến khi Võ Chu kết thúc là tầm ba mươi năm, năm mươi tuổi có đi ngao du thiên hạ cũng không hẳn là muộn. Chưa kể, có khi mười năm, cái tên "Ngô Nghị" cũng đã chả còn để lại ấn tượng gì cho Võ hậu nữa rồi (ừ thì lo nghĩ việc nước các kiểu, hơi đâu thèm để ý tới những người không thế không quyền, hơn nữa đến lúc ấy những người biết đến vụ này và có tâm truy tra liệu còn mấy ai đây?). Túm lại thì tôi vẫn có một niềm tin mãnh liệt vào việc hai anh em sẽ có cơ hội cùng nhau đi đó đi đây, vừa học tập trau dồi, vừa yêu đương chim chuột đó huhu

Bốn chương phiên ngoại cuối cùng là nói về kết cục của Đại Đường, các bạn có thể lựa chọn đọc hoặc không.

Còn câu chuyện giữa Ngô Nghị và Lý Cảnh thì kết thúc ở đây rồi:")


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui