Về Triều Đường Hành Nghề Y

"Dung tiểu gia, là ta." Đẩy cửa bước vào là Vương Hỉ hôm nay bị Lý Kính Nghiệp răn dạy, hắn cũng không quản trên mông vừa chịu một trận đòn mà hớt hải chạy đến báo cáo, "Không xong rồi, Lý Thuận cũng trúng độc!"

Từ Dung nhất thời căng thẳng: "Lý Thuận là người thường ngày hay chăm sóc mèo đen?"

Vương Hỉ không biết bọn họ đang nghi ngờ cái gì, chỉ sợ bị vạ lây: "Đúng vậy ạ, tên tặc tử kia đã muốn hại lão gia yếu ớt của chúng ta, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không buông tha!"

"Ngươi mau đi, mang con mèo kia lại đây."

Từ Dung nhanh chóng bình tĩnh lại, phân phó cẩn thận từng chút: "Cẩn thận, đừng chạm vào da lông của nó, dùng bao vải bọc lại là được, chúng ta trước đi nhìn Lý Thuận."

Chờ đến khi Từ Dung và Ngô Nghị vội vã chạy tới phòng hạ nhân, thi thể Lý Thuận đã sớm phủ chiếu che lại, lạnh đi nửa phần.

Lý Kính Nghiệp đứng chắp tay, lông mày nhíu chặt.

Từ Dung vạch chiếu lên nhìn, thấy xác chết thất khiếu chảy máu, vành mắt thâm đen, quả nhiên đã trúng độc sâu.

Ánh mắt của hai người đồng loạt rơi vào đầu ngón tay đã trắng bệch của người chết, bọng nước trên tay Lý Thuận đã sớm rách, nước mủ tanh hôi chảy ra, khiến người không nhịn được mà che mũi.(*)

"Là đoạn trường thảo." Không khác lắm so với Từ Dung dự liệu, "Đoạn trường thảo bị dính lên da, không quá nửa canh giờ sẽ nổi bọng nước, ta vậy mà không chú ý tới, gã đã sớm nhiễm độc!"

Hạ nhân xung quanh đều như rơi vào sương mù, lại nghe thấy tiếng trượng gõ đất truyền tới chậm rãi từ màn đêm.

Trương Khởi Nhân khoác một cái áo choàng rộng tiến vào cửa, hiển nhiên là vừa mới bị trận ồn ào này làm tỉnh giấc, tuy vậy cũng không vội không nóng, Từ Dung đưa tay mời ông bước đến, ánh mắt trước giờ không chút rung động giờ lại lóe lên một tia sửng sốt.

Từ Dung vội nói: "Trương đại nhân cẩn thận, sợ rằng trên tay gã đã dính đoạn trường thảo." Nói xong liền đưa cho ông một tấm khăn được gấp cẩn thận.

Trương Khởi Nhân nhận khăn rồi nâng tay Lý Thuận, xem xét qua, cũng gật gù: "Không sai, dùng đoạn trường thảo trên da, tuy có thể trị phong thấp, mụn ghẻ, nhưng thời gian không thể vượt qua một khắc, bằng không độc tố sẽ thấm sâu."

Từ Dung thả lỏng tay, cái chiếu lại một lần nữa che kín thi thể Lý Thuận.

"Nếu như chỉ là vô tình đụng tới, không thể nhanh như vậy mà độc phát thân vong, huống chi ban ngày đại nhân đã tiết lộ phương pháp khử độc, nếu gã ta vô tội mà bị liên lụy, nhất định sẽ năn nỉ đại nhân cứu hắn chứ không phải ngồi chờ chết.

Hắn khó chịu phủi phủi tay, ý tứ rõ ràng.

"Tuy nói như vậy," Lý Kính Nghiệp không thông dược lý, còn chưa nhìn ra thâm ý của hai thầy trò, "Cả ngày hôm nay Lý Thuận đều không động đến giường của gia gia, vậy sao có thể hạ độc đây?"

"Gã không động tới giường chiếu, nhưng lại chạm tới thứ ngày ngày bò lên đó." Từ Dung cười lạnh một tiếng, "Những chuyện con người không làm được, để động vật giúp sức sẽ thuận tiện hơn nhiều."

"Ý của Dung đệ là..."

Không chờ Từ Dung mở miệng giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, một bóng đen phi tựa tên bắn, lao vào trong góc, người đuổi theo sau không kịp dừng chân, cốp một tiếng, trán thân mật chào hỏi tường.

Ngô Nghị theo bản năng mà xoa xoa trán mình, thấy đau thay người nọ.

Vương Hỉ nhanh chóng đứng dậy, giao sợi xích trong tay cho Từ Dung: "Dung tiểu gia, tính tình con mèo này có chút hoang dã, còn phải nhờ ngài xử lý."

Từ Dung vừa bực vừa buồn cười, thương hại hắn cả đầu lẫn mông đều bị đau, cũng không nói gì, một tay tiếp nhận xích sắt, nhanh chóng cuốn một vòng quanh cổ tay, cánh tay hơi dùng sức, tựa như câu cá mà kéo con mèo đen trong góc phòng.

Một tay khác nhanh chóng cách một tầng tay áo mà chuẩn xác túm lấy sau gáy mèo đen.

Mèo đen bị túm cổ sau giống như trúng định thân thuật, chỉ có thể tỏ vẻ bằng cách trừng to mắt, chòm râu run run, phát ra hai tiếng meo yếu ớt.

Nhìn dáng dấp hung hăng của nó, Ngô Nghị thầm cười trong lòng, con mèo này cũng ỷ thế người quá lâu, đại khái bây giờ chắc vẫn còn đang không hiểu, đám thần dân sớm tối nghe lời nó sao hôm nay lại dám cả gan tạo phản.

Một tay Từ Dung túm chặt gáy con mèo, tay kia cách một lớp vải mà nhổ vài sợi lông, ném vào một bát nước, sau đó dùng ngân châm thử.

Ngân châm lập tức biến thành màu đen.

Nhìn con mèo đen cùng ngân châm trong tay Từ Dung, Lý Kính Nghiệp lại cảm thấy có chút hài hước: "Ý của Dung đệ là, có người huấn luyện con mèo này, để nó hạ độc gia gia?"

Cẩn thận suy tư một chút liền thấy có điểm không đúng: "Con mèo này hay tự liếm mình, nếu như trên thân mèo mang độc, chẳng phải nên sớm độc phát thân vong sao?"

Từ Dung lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Nghị.

Ngô Nghị ngầm hiểu, lấy quyển sách cổ bọn họ đọc ban nãy, chỉ cho vị thiếu gia văn võ song tu nhưng không thông y thuật này xem.

Mặc dù lôi công đằng là kịch độc, nhưng không ảnh hưởng đến mèo, chuột, dê, cá.

Đầu ngón tay Lý Kính Nghiệp run lên, nhất thời kinh hãi đến biến sắc: "Tên tặc tử mượn mèo hạ độc nhất định là người trong phủ, còn phải tinh thông dược lý mới có thể biết đoạn trường thảo độc nhân không độc mèo."

"Mèo này mỗi ngày đều vùi trong chăn lão gia, chỉ cần tẩm độc lên lông mèo, chờ lão gia sờ qua, độc sẽ từ đó dính lên tay, khi ăn sẽ tiến vào trong miệng."

Từ Dung nghiến răng cười gằn, ánh mắt chuyển đến thi thể đã sớm lạnh của Lý Thuận: "Loại quỷ kế này tuyệt đối không thể do một hạ nhân như Lý Thuận nghĩ ra, chỉ tiếc đối phương đã giết người diệt khẩu, xem ra gã đã sớm đoán được gian kế sẽ bại lộ."

"May mắn thay, hôm nay có Trương thái y ở đây, gia gia mới có thể vượt qua đại nạn này." Lý Kính Nghiệp vẫn cau chặt mày, "... Giả như tên tặc tự nọ chọn đúng ngày không có Trương thái y, chỉ sợ đã sớm thực hiện được mưu đồ."

Y thở dài một phen, tự an ủi trong lòng, tựa hồ không dám tưởng tượng thêm nữa.

Có lẽ là bởi ban đêm nhiệt độ thấp, Trương Khởi Nhân quấn áo rất dày, nhìn giống như mọi hào hoa phú quý đang đè nặng lên vai ông.

Ông nheo mắt chống trượng, nửa ngày mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao: "Chuyện ngày hôm nay, cũng may là có Từ Dung phát hiện, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi... Cái thân thể này của lão phu cũng không còn dùng được, chỉ có thể trông chờ vào tiền đồ của người trẻ tuổi."

Từ Dung giao mèo đen cho hạ nhân đem ra ngoài, đặt hờ tay lên trên tay cầm trượng của Trương Khởi Nhân: "Việc này học sinh thật sự không dám kể công, vẫn là nhờ ban nãy Ngô Nghị sư đệ để ý tới, bằng không dã tâm của tặc tử chưa chắc đã bị chúng ta phát hiện!"

Ngô Nghị còn đang quy củ nấp trong góc, mang tinh thần làm quần chúng ăn dưa, không nghĩ tới Từ Dung lại đột nhiên điểm danh đến mình, cả mặt đều là vẻ ta đây đạo đức tốt tuyệt không độc chiếm công lao.

Hung thủ sau màn có khi còn đang đứng trong sân này cùng xem cuộc vui đấy, lúc này mà ôm công thì trong mắt đối phương chính là mục tiêu sống, kẻ biết nhún nhường sẽ không chết, kỹ thuật úp vung nồi này của Từ Dung quả là thuộc hàng thượng đẳng.

Ngô Nghị không thể không thầm mắng "Cái tên cáo già này", quả nhiên không nên thức đêm cùng hắn đọc sách, đây rõ ràng là tự mình nhảy lên thuyền giặc!

Từ Dung cười cười nhìn Ngô Nghị, lại thấy vẻ mặt ảm đạm, sợ xanh mặt của y.

"Sư huynh quả là quá khiêm nhường, kỳ thực học sinh cũng chỉ phụ sự huynh đốt đèn chiếu sách, bàn về tài học thực không có bao nhiêu, không thông y điển(**), vẫn là nhờ sư huynh chỉ điểm mới hiểu ra."

Ngô Nghị chân thành đáp lại, lau lau giọt mồ hôi bên thái dương.

Không phải chỉ là úp vài ba cái vung thôi sao, ta cũng làm được.

Nụ cười của Từ Dung nhất thời cứng đờ, ban ngày cảm thấy tiểu sư đệ này trầm mặc ít lời, là cún nhỏ chưa dứt sữa, vậy mà đến lúc mấu chốt cũng lợi hại như vậy.

Hắn có đọc qua dũng khí sử dụng thạch tín của Ngô Nghị trong thư, nhưng cũng không liên hệ được với thiếu niên gầy gò nội liễm trước mắt, cho tới bây giờ mới ngộ ra, trong tấm thân đơn bạc nọ, lòng dạ cũng không thiếu.

Mắt nhìn người của Trương tiến sĩ, quả nhiên vấn rất độc đáo.

Bận rộn đến nửa đêm, mọi người cũng không có tâm tình đi tính toán tiểu tâm tư kia của Ngô Nghị, nếu kẻ gây án đã tự sát, công cụ phạm tội cũng đã bị tịch thu, vậy cũng nên dọn dẹp, ai về nhà nấy rồi.

Trương Khởi Nhân ở thêm mấy ngày tại Anh Quốc công phủ, mãi đến khi Lý Tích có thể run rẩy ngồi dậy trên giường, trái tim lơ lửng mới có thể trở lại về bên ngực.

Lý Tích là người được núi đao biển lửa mài ra một vẻ kiên cường, đối với mấy chuyện chết đi sống lại như vậy đã như ăn rau ăn dưa, lần này dạo Quỷ môn quan một lần cũng chỉ tính như cho hồn phách mình ra ngoài dạo một vòng.

"Lão phu cũng đã đến bờ Hoàng Tuyền, đều là nhờ Trương lão ngươi kéo ta lại." Ông suy nhược mà nhếch môi nở nụ cười, hàm răng đã không còn nguyên vẹn nhưng vẫn như có thể cắn người, "Ngươi yên tâm, dù sao cũng chỉ là một con mèo, còn có thể hù chết lão phu? Ngươi coi lão phu chỉ như phụ nhân vô tri kia sao?"

Vừa khôi phục đã có tinh thần so đo với Võ hậu, xem ra là tốt đẹp rồi.

Lý Tích không để ý con cháu khuyên can, uống một hớp tìm cốt phong lớn, nâng chén sảng khoái rồi đập xuống đất, phảng phất vẫn là tư thế hào hùng trước kia, là tướng quân thiếu niên hào tình vạn trượng năm nào.

____

Đông phong phất liễu, trong nháy mắt đã tới tháng ba.

Niên hiệu Hàm Hanh cũng theo bước chân lịch sử, mọi vật từng chút đi vào quy củ vững vàng, mở ra một thời đại truyền kỳ khác.

Đối với Ngô Nghị mà nói, đây cũng là một khởi đầu mới.

Thái y khắp nơi đều đã lục tục về lại Trường An, Thái Thường tự rất nhanh đã dán bảng, thông báo cho mọi học sinh ba ngày sau đến học đường Trường An báo danh.

Người quản lý học đường Trường An hiện nay là Tôn tiến sĩ, nghe nói là một lão tiên sinh cương trực nghiêm khắc, Từ Dung hay qua lại công phủ cùng Trương phủ, mỗi khi nhắc tới vị Tôn tiến sĩ này, hắn đều làm một vẻ mặt khóc tang tựa như vừa mới sống sót qua tai nạn.

"Trong các tiến sĩ thì tính khí của ông ấy... là cổ quái nhất, trước đây có một vị sư huynh đọc sai một phương thuốc, ông liền cho huynh ấy quỳ dưới trời tuyết một canh giờ, quỳ cũng thành chân giò luôn!"

Từ Dung kể chuyện mấy năm qua đến say sưa, cuối cùng mới đồng tình vỗ vỗ vai sư đệ mình: "Ngô Nghị, ngươi nhất định phải biết nhẫn nhịn."

Trong mắt học sinh bọn họ, vị Tôn tiến sĩ này không phải sư phụ hòa ái dễ gần, mà là yêu quái há mồm sẽ ăn thịt người mới đúng.

- --

Hal: (*) Lúc edit chương này tôi đang ăn cơm....

(**) cái từ "điển" này chắc cũng giống như trong từ điển ấy, kiểu danh sách và chú thích, giải nghĩa các vấn đề liên quan đến y học chăng?Tôi cũng không biết là tiếng Việt có dùng từ này không nữa.

À, nhân tiện, có ai biết Seegasm không? Ai không biết thì, nếu chưa đến tuổi đi tù nên cân nhắc, đến tuổi đi tù rồi mà đang ở nơi công cộng hay dùng máy người khác cũng nên cân nhắc =))))

Tôi mới tìm được ông này, lần đầu xem pỏn cảm thấy vậy luôn nên phải đi quắn quéo khắp các mọi chỗ ;;v;; Trích một cái comment trên twitter: "I"m not turned on but touched" Dm, xem gei pỏn mà thấy cảm động rung rinh thì biết rồi đấy =))) Không phải là plot đao to búa lớn gì nhưng cái cách ổng quan tâm partner thật sự dễ thương ấy ;;v;; huhuhu, xem pỏn mà cứ quắn quéo kêu dễ cưng ạ huhu. Mà bạn bot nào cũng ngoan cơ? Túm lại là kiểu pỏn soft soft thế này hợp gu tôi quá các thím ạ QAQ 

Để tôi kể cho, có một bạn bot thường không cảm thấy hứng thú khi quan hệ vì lần nào top cũng không quan tâm đến bản nên lúc quan hệ chỉ thấy đau thôi, thế nên tìm tới Seegasm (Tôi thấy một cố truyện triển vọng). Kiểu ông top hỏi han thấy thế nào các thứ, bot nói ok nên top hỏi "Anh làm mạnh hơn nhé", bot kêu vâng. Ngay giây sau bot rên "Hyung, chờ chút, em thấy như có thứ gì sắp ra ấy". Seegasm mới chạm chạm vào líu lo líu lo của bot, bạn bot nói lại ngay "Không phải chỗ đấy, ở phía sau của em cơ" Top lúc này cười bất lực =))) Bạn bot mới lo quắn cả lại hỏi "Có gì ra không anh", top bảo "Không có đâu", bot kêu "thế thì tốt". Xong top lại nói "Nhưng nếu cần thì em cứ vào nhà tắm xem thử xem", hic cái phần tôi thích nhất đấy ạ. Kiểu cả khi ổng muốn tiếp tục thì vẫn dừng lại lo cho partner á. ;;v;; 

Top 2 của tôi là một bạn bot lúc làm cứ khúc kha khúc khích suốt =)))) Đây hẳn là tư liệu để viết H rồi //v

Hic, sau này kiếm được tiền chắc mua full về coi __ (: 3 J)Z 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui