Về Triều Đường Hành Nghề Y

Bên ngoài Thái Cực Điện đã là bầu trời đêm rộng khắp, nơi cao nhất treo lên một vầng minh nguyệt, như bạch ngọc được thợ thủ công tỉ mỉ khắc ra.

Trăng vẫn như xưa.

Nhưng đối với Ngô Nghị mà nói, cái "xưa" này vừa mang nghĩa quá khứ, vừa bao hàm tương lai ngàn năm sau.

"Tiếp!"

Thẩm Hàn Sơn cười tủm tỉm châm cho Ngô Nghị thêm một chén "Bồng Lai Xuân" ba năm, chính mình cũng rót một chén, thoải mái uống xuống.

"Rượu ngon!"

Ngô Nghị thừa dịp đầu óc vẫn tỉnh táo, run rẩy lắc lắc tay.

Y vốn khờ dại nghĩ rằng rượu cổ đại nồng độ không cao, cũng chỉ như rượu gạo là cùng, không ngờ Thẩm Hàn Sơn là người trong nghề rượu, không biết từ đâu tìm được "Bồng Lai Xuân" nổi tiếng Thiệu Hưng, y và Thẩm Hàn Sơn đối ẩm mười mấy chén, đột nhiên cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới như bị lửa đốt cháy, nóng không thôi.

"Có phải cảm thấy cả người đều nóng lên, như đối mặt với ngục hỏa?" Thẩm Hàn Sơn chậc chậc thưởng thức, "Mọi người đều nói Bồng Lai Xuân là chốn tiên cảnh ngày xuân, lại không biết cực hạn của nhạc là bi, một khi ham muốn uống nhiều, từ tiên cảnh sẽ rớt xuống địa ngục, chịu đủ cảm giác lửa đốt người thống khổ! Đây mới chính là loại rượu cao cấp nhất!"

Ngô Nghị cả người đầy mùi rượu, làm sao còn nhớ được dáng vẻ lễ phép, loạng chà loạng choạng đứng lên muốn đi: "Đa tạ Thẩm tiến sĩ chỉ giáo, ợ... học sinh, học sinh cáo lui."

Y muốn đi, đương nhiên đáp lại là mấy chữ ___ không có cửa.

Thẩm Hàn Sơn nhấc chân đá lên cửa phòng: "Ngươi là học sinh của ta, lại không uống rượu, chả phải làm mất mặt ta sao!"

Ngô Nghị gắng gượng dựa vào cánh cửa, khó tránh khỏi có chút oán giận: "Ngài chịu bỏ công sức dạy dỗ, học sinh trong lòng vô cùng cảm kích. Chỉ có điều học sinh cùng tiến sĩ trước đây không quen không biết, cũng không ngờ tới được nhận cái phúc khí này."

Nghĩa bóng, đại gia ngài nhất định muốn thu ta làm đồ đệ, chẳng lẽ còn hi vọng ta ba quỳ chín lạy ngài sao?

Say rượu nói lời thật, Ngô Nghị cũng là người, còn là người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi không muốn thiệt thòi trên đầu lưỡi, nhưng cũng dễ dàng vì miệng lưỡi mà chịu thiệt thòi.

Vậy mà Thẩm Hàn Sơn không chút nào cho rằng đây là ngang bướng, trái lại còn cười sang sảng: "Ngươi là một người thú vị, cũng ngoài dự liệu của ta, trong cung này có quá ít người thú vị, vì lẽ đó ngươi mới được người đặc biệt yêu thích."

Gió đông từ khe cửa luồn qua, ngô Nghị cảm thấy rùng mình.

Thẩm Hàn Sơn hiển nhiên có thâm ý khác.


Y dù gì cũng chỉ là một học sinh vô danh, lôi kéo hay chèn ép y lúc này đều có chút như làm lớn việc, vì lẽ đó y mới đương nhiên cho rằng việc này hẳn phải có chút quan hệ với Từ Tử Văn.

Cẩn thận nghĩ lại, Trương Khởi Nhân là tâm phúc cấp cao nhất trong thái y thự, lại là người ở bên thái tử, Từ Tử Văn một học sinh mới ra đời nho nhỏ, sao có bản lĩnh làm trái ý ông?

"Rượu tốt thường làm say lòng người, tựa như Bồng Lai Xuân này, mà người cũng vậy."

Thẩm Hàn Sơn nhắc nhở y, hơi chút tiếc hận nhìn chén rượu uống không thấy đáy của Ngô Nghị: "Đối với người yêu rượu, đây chính là cực phẩm, đối với người chán ghét, đây là thứ kinh khủng... Nhưng bản thân rượu lại không là gì cả."

Ngô Nghị không biết là nên tức hay nên cười nữa: "Công chúa?"

Thẩm Hàn Sơn vẫn nhìn chén rượu kia, không liếc Ngô Nghị đến một cái: "Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi."

Ngô Nghị nghe vậy, trong đầu lại hiện lên một bóng người gầy gò, cơ hồ bật thốt lên: "Trương tiến sĩ?"

Thẩm Hàn Sơn lúc này mới cười ha ha: "Chính là ông ta giả trang người tốt, để ta đóng vai phản diện, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy đây là khoản buôn bán không lời a!"

Hắn đếm đếm đầu ngón tay như đang tính toán từng khoản: "Ông ta nói ta có thể kiếm được một học sinh thiên tư thông minh, nhưng ta thấy ngươi đây rõ ràng đang ở Tào doanh lòng lại hướng Hán mà! Thiệt thòi thiệt thòi... Uổng công ta đi làm người xấu!"

Ngô Nghị không khỏi có chút thẹn thùng: "Thẩm tiến sĩ tinh thông sách thuốc, thông hiểu đạo lý, học sinh thực sự rất khâm phục, chỉ là chuyện xảy ra quá đột nhiên, vì lẽ đó khó tránh khỏi hơi kinh ngạc..."

Lời này cũng chỉ là khách khí, không thể thực sự đem oán trách trong lòng thực sự nói ra.

Thẩm Hàn Sơn lại rất có hứng thú nhướn mày: "Ta nghe nói khi ngươi còn ở Viên Châu đã dùng thạch tín trị hết bệnh máu của mình, chuyện tình của Phái vương điện hạ cũng là một phần công lao của ngươi, người mang bản lĩnh có một không hai thiên hạ, cảm thấy theo ta không đúng với giá trị bản thân, vậy cũng là chuyện thường tình."

Ngô Nghị vừa định phản bác, Thẩm Hàn Sơn đã hạ chén rượu, hiếm thấy đổi một vẻ mặt nghiêm túc.

"Không bằng để ta đoán xem, ngươi ở Viên Châu dùng phương thuốc gì?"

Không đợi Ngô Nghị đáp lại, hắn làm như điểm lại báu vật mà nêu từng cái: "Quân thạch tín, thần thiềm tô, phụ calomel, đậu xanh hòa hoãn, lưu hoàng giải độc, dùng như vậy từ nửa đến một tháng, chờ màu máu bệnh nhân chuyển tốt, lại dựa vào thuốc sinh máu bổ khí tĩnh dưỡng, nhanh thì nửa năm, chậm thì ba năm, có thể không cần lo lắng."

Hắn dùng mấy câu tóm tắt lại công phu mấy tháng của Ngô Nghị, dĩ nhiên là một vị thuốc cũng không thiếu, chính Ngô Nghị nghe cũng phải sững sờ, nhất thời sinh ra cảm giác kính nể.

"Lão sư nói, một chữ cũng không sai."

Thẩm Hàn Sơn lại cười nói: "Ngày đó đề mục thi ta đưa cho ngươi, cũng không phải vì muốn làm khó dễ, mà là muốn đưa ngươi một lễ ra mắt ___ có thể đón được, cũng là bản lĩnh của ngươi."

Cảm giác say của Ngô Nghị sớm đã bị lời nói của Thẩm Hàn Sơn đánh bay ba phần, giờ mới hiểu dụng tâm lương khổ của hai vị lão sư Trương Khởi Nhân, Thẩm Hàn Sơn ngày đó.


Thái y thự đã sớm thu được tin tức, biết học sinh đã mua được đề, lúc trước là Từ Tử Văn và Nghiêm Minh một lòng muốn hãm hại y, nếu như lúc thường, các thái y khác đặt câu hỏi ở phần khác, y chưa chắc có thể trả lời được.

Lễ ra mắt này của Thẩm Hàn Sơn còn giúp y đạt được bậc thượng hạng.

Đang lúc suy tư, trên vai đã có một bàn tay nóng ấm dán lên từ khi nào, Thẩm Hàn Sơn lôi lôi kéo kéo y về bên án tiếp tục đối ẩm.

"Hôm nay tìm ngươi uống rượu, cũng là vì muốn sự thuận theo của ngươi ___ bệnh nhân không thuận theo đại phu, thì sẽ không ngoan ngoãn tuân thủ lời dặn, học sinh không thuận theo lão sư, vậy thì sẽ không an tâm học tập nâng năng lực, bằng hữu không thuận theo bằng hữu, thì không thể cùng nhau vui vẻ uống rượu ăn thịt!"

Ngô Nghị nghe được vốn dĩ dâng lên một trận xấu hổ, mãi đến khi nghe được câu cuối cùng của Thẩm Hàn Sơn, vậy mà đã coi y là bạn vong niên rồi.

Y rót đầy một chén rượu, hướng Thẩm Hàn Sơn: "Học sinh thụ giáo!"

Thẩm Hàn Sơn cũng là hăng hái quá độ, cùng y uống ba vò, mãi đến khi học sinh nào đó nhìn ba thành bốn, miệng lèm nhèm mấy lời vô nghĩa.

"Đàn anh... Thêm rượu... Tĩnh mạch... Nhanh, nhanh... Tiếp tục... Vậy thì thêm barbital natri..."

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm, đào đâu ra bản lĩnh đối ẩm ba trăm chén.

Thẩm Hàn Sơn uống nhiều hơn Ngô Nghị lại đỡ say hơn.

Vào giờ phút này, như hai mươi năm về trước, hắn cùng ân sư Tôn Tư Mạc nâng rượu đối trăng.

Đó là ngày mà Tôn Tư Mạc từ biệt Trường An, lão tiên sinh ngàn chén không say cùng ánh trăng cô độc, mà hắn lại men say dạt dào, chí khí đầy cõi lòng, hận không thể uống cả thiên hạ này vào bụng.

"Trường An rối loạn mê hoặc mắt người, không bằng Ngư Tiều Canh Độc, cùng một con thuyền nhỏ!"

"Đại trượng phu nên có chí lớn, tung hoành thiên hạ, bay lượn như chim trong rừng!"

Thầy trò hai người bình dị đối đáp, một quy ẩn núi rừng, một ẩn trong thâm cung.

Năm tháng trôi qua, đã lâu không có ai cùng hắn uống rượu, đã lâu hắn không thể thỏa thích say một hồi.

Giờ đây đã có Ngô Nghị ở một bên say ngất ngủ như chết, lưu lại ánh trăng trong ly.

Trăng vẫn như xưa.


Vậy người, còn hay không dáng dấp thiếu niên khi ấy?

Rượu vẫn là một chén rượu mạnh như dĩ vãng.

Cảm giác nóng rực qua đi, toàn thân trên dưới bị cái lạnh đánh úp, như mưa hạ đột nhiên đổ, khiến người không chuẩn bị mà lạnh đến tận xương tủy.

Thẩm Hàn Sơn không khỏi run lập cập.

Người không chịu nhận mình già thật không được.

Hắn buông vò rượu chưa uống xong xuống, chậm rãi thu lại chén hai người đã dùng qua, lại lấy ra một tấm chăn gấm, cẩn thận che trên người Ngô Nghị.

___

Ngày hôm sau, đánh thức Ngô Nghị chính là một trận ồn ào của con trẻ.

Cổ đại không có đồng hồ báo thức hoặc là điện thoại di động để xem thời gian, Ngô Nghị say rượu chưa tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời cũng đã treo cao, như đổi vị trí với trăng đêm qua.

Trong lòng thầm than một tiếng không xong, tuy rằng còn chưa tới ngày nhập học nhưng ở chỗ lão sư ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, thật sự là quá khác người rồi.

Mới vừa xốc chăn gấm lên vội vàng chỉnh lại y phục, liền nghe thấy bên hông một trận cọt cà cọt kẹt, Ngô Nghị nhìn qua bàn trà, lão sư Thẩm Hàn Sơn của y vẫn mặc nguyên một thân quần áo, đắm mình vào mộng đẹp đây này!

Cũng không biết một mình hắn ngồi uống rượu đến giờ nào, rõ ràng còn nhớ choàng cho học sinh cái chăn gấm, bản thân thì lại cuộn mình co quắp ngủ thiếp đi trong cái lạnh tháng giêng.

Ngô Nghị cười lắc đầu một cái, cầm chăn gấm vẫn còn mang nhiệt độ trong tay, rón rén che lên người Thẩm Hàn Sơn, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.

Vừa mới ra ngoài, xa xa đã thấy công chúa chíp bông nhà y thần khí mười phần chống eo, đứng trên thềm đá chỉ huy một đám tiểu thái giám bên dưới.

"Các ngươi trong vòng một nén nhang phải tìm được cho ta, nhất định phải bắt được hắn, không thì ta liền chu di cửu tộc các ngươi!"

Đứa nhỏ này làm sao biết lời của mình đáng giá ngàn vàng, đem "chu di cửu tộc" với "đánh một trận" ra ngang hàng với nhau.

Các tiểu thái giám bên dưới sợ đến run rẩy tay chân, cơ hồ đùn đẩy nhau chạy tứ tán, hận không thể mỗi tấc đều xốc lên, từ trong khe hở tìm được người công chúa muốn tìm.

"Thái y ca ca!" Thái Bình từ xa trông thấy Ngô Nghị, cũng kéo y vào hàng ngũ người chơi, "Ngươi nhanh giúp bọn họ cùng tìm đi!"

Ngô Nghị sao dám chống lại "khẩu dụ" của công chúa, nhưng loại trò chơi lấy đầu làm cược này quá nguy hiểm, y cũng không muốn bởi vì một trò trốn tìm mà mất mạng ở cung Đại Minh.

"Công chúa muốn tìm thứ gì vậy?" Trước tiên y phải thăm dò ý tứ.

Thái Bình nhào tới, thân mật ôm ôm đùi y, vẫn là dáng vẻ mèo nhỏ nhờ người này.

"Là bạn nương tìm cho ta chơi cùng, nương nói trong nhà Hòa nhi có việc, không thể vào cung chơi với ta, vậy nên tìm một người khác tới."


Tiểu công chúa đương nhiên không thể thiếu được một thư đồng tuổi xấp xỉ bên người, thường thì tìm một hai đứa nhỏ hiểu chuyện trong đám con cháu thế gia, đưa đến bên người nhóc bồi chơi đùa.

"Nếu là thư đồng, vì sao lại không hầu bên cạnh ngươi chứ?" Ngô Nghị nhìn trái ngó phải cũng không thấy hài tử khác.

Thái Bình nhìn bốn phía, thấy không có người mới giả vờ thần bí kéo kéo eo Ngô Nghị, ghé vào tai y nhỏ giọng thì thầm: "Ta cùng hắn chơi trốn tìm đấy."

Ngô Nghị nín không cười, cũng nhỏ giọng nghiêm túc hỏi nhóc: "Ngươi mà bắt được hắn sẽ làm gì?"

Dựa theo tính cách vô tri của đứa nhỏ này, phỏng chừng lại hô một câu "chu di cửu tộc" rồi.

Mà đáp án của Thái Bình lúc này lại ngoài dự liệu của Ngô Nghị: "Đương nhiên là cho hắn ăn trái cây rồi!"

Nói rồi, lặng lẽ lấy được trái cây trộm từ ngự trù phòng, cẩn thận đưa cho Ngô Nghị, tựa như đây không phải trái cây bình thường mà là kỳ trân dị quả lấy từ hội bàn đào.

"Thái y ca ca, cũng cho ngươi một trái!"

Ngô Nghị cũng không ngờ Tiểu Thái Bình còn rất hào phòng, nghĩ rằng trái cây này trong mắt hài tử đã là thiên kim bảo bối, vội vàng trịnh trọng nhận lấy, lại cười nói: "Cảm tạ công chúa điện hạ ban thưởng."

"Ngươi cũng không thể ăn không trái cây của ta a." Thái Bình ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, "Ngươi cũng phải giúp ta tìm người, không thì..."

Ngô Nghị vừa nhếch khóe miệng đã biết đứa nhỏ này định nói cái gì rồi.

Trong mắt hài tử, chu di cửu tộc cũng chỉ nặng bằng một miếng bánh ngọt mà thôi.

"Vậy ngươi nói cho ta biết trước, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy hắn ở đâu, ta mới có thể tìm hắn nha." Ngô Nghị vội vàng ngăn chặn mấy từ cuối của Thái Bình, trực tiếp chuyển đề tài, "Nói không chừng hắn còn ở đó chờ ngươi đó!"

Thái Bình rũ mắt, coi như chăm chú suy nghĩ: "Ta cùng hắn đi đến cửa cung, xoay người đếm một hai ba, người đã không thấy tăm hơi."

"Nếu nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi, có nghĩa là hắn không đi được bao xa." Ngô Nghị tận lực dùng ngôn ngữ mà trẻ nhỏ có thể hiểu được mà phân tích, "Ta thấy ở cửa cung có một con sư tử bằng đã, dưới bụng có thể vừa vặn giấu được một đứa bé, không nhìn kĩ là không thấy được, ngươi nói, có phải hắn trốn ở đó không?"

"Vẫn là thái y ca ca ngươi thông minh!" Ngô Nghị vừa dứt lời, Thái Bình như đã tìm được đáp án, chạy như gió đến cửa cung.

Ngô Nghị vội vàng đi theo, trước mắt y là học sinh của Thẩm Hàn Sơn, tự nhiên trên người cũng mang nghĩa vụ chăm sóc vị đệ nhất đế quốc công chúa này.

Còn không chờ bước qua cửa cung đã nghe thấy âm thanh kinh hỉ của Thái Bình: "Thái y ca ca thật lợi hại, nguyên lai ngươi thực sự trốn ở chỗ này!"

Lúc này Ngô Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, thả mắt xuống nhìn, đứa nhỏ trước mắt đang cong người quỳ, từ đầu đến chân đều là một lớp bụi bặm, chỉ có đôi mắt sạch sẽ sáng sủa ánh nước, lại như hai ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm Viên Châu, lập lòe tỏa sáng nơi đáy mắt.

"... Lý Cảnh?"

- --

Hal: Đậu má chờ mấy chục chương cuối cùng chó săn nhỏ cũng xuất hiện ;;v;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận