Về Triều Đường Hành Nghề Y

Thông thường, phương thuốc từ thái y thự đưa ra sẽ được sắc ở Y cục, mà bã thuốc còn dư sẽ được giữ lại ba ngày, bao lại bởi phương thuốc và thời gian dùng để đối chiếu nếu cần thiết.

Làm như vậy, thứ nhất là phòng ngừa có kẻ gây rối khi bốc thuốc, lưu lại làm chứng cứ kiểm tra, thứ hai là để xem xem thuốc có tương ứng với phương thuốc không, kiểm tra xem liệu lúc sắc thuốc có xảy ra sơ suất gì.

Lý Hoằng dùng một thang nguyệt hoa hoàn thì lại cần dùng bạch cúc và lá dâu nấu nhừ để điều hòa lại a giao trong đó, mùi thơm của vài loại thảo mộc không sao che được vị đắng của thuốc, hòa với vị khói do sắc thuốc lâu năm trong y cục tạo thành một loại mùi vị không thể miêu tả.

Ngô Nghị ở trước khu bã thuốc đã được phân chia tìm kiếm chốc lát, rất nhanh tìm được một phần dành cho Lý Hoằng.

Y múc hai thìa cho vào lòng bàn tay, bã thuốc còn hơi ướt, hiển nhiên là đêm nay vừa sắc xong. Một tay khác như quạt nhỏ phất hai lần, mùi vị đặc trưng của từng dược liệu đều xuất hiện.

Sài hồ, địa cốt bì, công lao diệp, đây là dược liệu trị sốt nhẹ.

Sâm, phục linh, kê nội kim, đều là để ích khí kiện tì, trị liệu chứng không có sức lực.

Mấy vị thuốc này cũng không là gì, nhưng bên trong bột thuốc được cẩn thận bào chế trong tay Ngô Nghị còn phát hiện thêm bạch cập, tiên hạc thảo, ngó sen.

Đây là những vị thuốc dùng để cầm máu, trị liệu triệu chứng trong đờm có máu.

Tâm trạng Ngô Nghị xúc động trong chốc lát, đã thêm rõ ràng về bệnh tình của Lý Hoằng.

Từ việc ở Mi châu, y chưa từng gặp lại Lý Hoằng một lần nào, tuy rằng từ một thang nguyệt hoa hoàn có thể suy đoán ra bệnh lao phổi nhưng lại không ngờ bệnh tình của y lại tiến triển nhanh đến vậy, chỉ chưa tới một năm mà đã xuất hiện bệnh trạng ho ra máu.

Những bằng chứng như cặn thuốc được đặt trong Y cục, phàm là người hơi tỉ mỉ đều có thể suy ra chứng bệnh của Lý Hoằng, sơ suất này không nên có từ một người luôn cẩn thận như Trương Khởi Nhân.


Trong lòng đang nghi hoặc, đầu lại hơi cúi, phảng phất như có hơi rượu thấm vào cánh mũi, tuy rằng nhàn nhạt như không có nhưng vẫn mạnh mẽ như hàn phong thổi lên đầu Ngô Nghị.

Mà bã thuốc đã lạnh băng trong tay lại như một lần nữa được đun sôi, bỏng đến độ khiến hai tay y khẽ run.

Rượu chính là một đại cấm kỵ đối với bệnh lao phổi, nếu như lấy rượu làm thuốc thì lại càng khiến máu thêm lưu thông, nhiều lần dùng để uống sẽ tăng thêm độ nóng ẩm, có thể nói là đang dùng thuốc thành độc rồi.

Mùi rượu loãng đi, đối với người thường cũng không có hại, cho dù có người thử thuốc thì cũng không phát hiện ra chuyện gì; mà người bỏ rượu lại chỉ dùng lượng bé, nếu không cẩn thận đối chiếu thì hoàn toàn không nhận ra. Năm tháng trôi qua, những lượng nhỏ này sẽ chậm rãi ăn mòn thân thể đã gầy yếu của Lý Hoằng.

Tâm tư khéo léo như vậy, nếu như thua ở cửa ải bã thuốc này thì thật sự đáng tiếc cho dụng tâm của kẻ bỏ thuốc.

Hàn ý trong lòng vừa nổi lên, đang định tránh đi liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng hét to: "Ai tự tiện xông vào Y cục?"

Không cho Ngô Nghị có cơ hội biện bạch, dược đồng ban nãy còn ngủ say như chết đã hăng hái đứng lên, đôi mắt phản chiếu ánh nến, trên mặt là một vẻ đắc ý không thể che giấu, tựa như tiểu miêu đã ẩn náu hàng đêm rốt cục cũng bắt được con mồi nó hằng mong muốn.

___

Sáng sớm hôm sau, tin Ngô Nghị bị bắt giữ vào Đại Lý Tự liền truyền khắp Thái Học.

Nghiêm Minh gấp đến độ như giọt nước bị rơi vào chảo dầu, đứng còn không xong, cả Trần Kế Văn cũng chưa hỏi đã chạy đi tìm Thẩm Hàn Sơn, muốn thương lượng với vị thái y tiến sĩ này.

Người còn chưa vào cửa đã bị một người va phải, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Hắn chăm chú nhìn qua, không phải Lý Cảnh thì còn ai vào đây nữa, nó cũng mặt đầy lo lắng gõ lên cửa phòng Thẩm Hàn Sơn, hận không thể phi ngay vào trong phòng.


Hai người trao đổi ánh mắt, cùng hiểu được ý đồ của đối phương, cũng không nói nhiều, người gõ người đạp lên cửa phòng.

Thẩm Hàn Sơn lúc này mới lảo đảo đi ra từ trong phòng, cả người như dưa muối để qua đêm, từ đầu đến chân đều không có chút tinh thần nào.

Lý Cảnh biết là do đêm qua uống say rồi, vội vàng rót một chén chè xanh tỉnh rượu, Nghiêm Minh càng không kiềm chế nổi, cơ hồ muốn túm cổ áo Thẩm Hàn Sơn hô to "Đồ đệ ngươi bị tống vào trại giam rồi!".

Chờ Thẩm Hàn Sơn cuối cùng cũng như lấy lại được một tia hồn phách, Lý Cảnh mới vội la lên: "Hôm qua Nghị ca ca bị người phát hiện ở Y cục, hiện tại đã bị đưa đến ngục Đại Lý Tự, chuyện này liên quan đến thuốc mà thái tử điện hạ dùng nên kinh động đến cả Đông cung. Nếu như tiến sĩ không can thiệp, chỉ sợ Nghị ca ca lần này lành ít dữ nhiều!"

Nghiêm Minh lại càng nói thêm chi tiết: "Đại Lý Tự khanh chính là tả thứ tử Trương Văn Quán Trương công, ông ta là người quan trọng ở Đông cung nên càng thêm coi trọng vụ này. Nghe nói Đới công trong đêm đã tới Trương phủ, Trương công nhất định phải tự mình xử án này, nghiêm tra tới cùng. Nếu Ngô Nghị rơi vào tay người này nhất định sẽ chịu tra tấn nghiêm khắc nhất, có bị vu oan giá họa hay không cũng khó nói!"

Thẩm Hàn Sơn nghe vào tai trái một câu lại ra tai phải một câu mới coi như nghe được đầu đuôi câu chuyện.

"Trương công xưa này công bằng chấp pháp, dưới tay ngài ấy chưa từng có oán giả án sai, nếu Ngô Nghị có oan, nhất định sẽ không ép tội danh cho hắn." Hắn lười nhác ngáp một cái, phảng phất như chuyện kinh thiên động địa này cũng không đủ khiến hắn tỉnh rượu.

Lý Cảnh đang muốn nói thêm, Thẩm Hàn Sơn đã loạng chà loạng choạng mà ngồi vào trước án, xoa xoa thái dương căng đau.

"Hơn nữa, ta chỉ là một thái y nho nhỏ, sao có phân lượng gì trước mặt Đại Lý Tự khanh?" Hắn vặn vẹo một thân đau nhức như xương bị sai vị trí, khớp xương răng rắc vang tựa như vừa mới hạ một quân cờ.

Nghiêm Minh không đọc được ý tứ của những lời này, Lý Cảnh lại quá quen thuộc với Thẩm Hàn Sơn rồi.

Quả nhiên, Thẩm Hàn Sơn chớp mắt, lấy hòm thuốc từ trong góc đưa đến trước mặt hai người.


"Các ngươi hôm nay ai thay hắn đi cùng ta an mạch cho công chúa?"

Nghiêm Minh mơ hồ hiểu ra ý tứ của Thẩm Hàn Sơn, Lý Cảnh thông minh mở miệng: "Nghiêm Minh ca ca là môn hạ của Trần tiến sĩ, nghĩ đến hôm nay cũng phải cùng đi an mạch cho Phái vương, nếu tiến sĩ có gì cần sai bảo, cứ gọi ta đi là được!"

Thẩm Hàn Sơn cười nó một chút, nửa ngày mới sâu xa nói: "Xem ra không phải ta kiếm lời mà là tiểu tử Ngô Nghị kiếm lời, ta thu được một đồ đệ ngu xuẩn, hắn lại thu được một đứa nhỏ khôn khéo, thế đạo quả là bất công!"

Nghiêm Minh lúc này mới thực sự hiểu ra ý tứ của Thẩm Hàn Sơn thì đã bị Lý Cảnh đoạt cơ hội đi cùng, cẩn thận nghĩ lại, Lý Cảnh còn có mấy phần giao tình với Thái Bình, xác thực đáng tin hơn so với tiểu sinh đồ chưa từng thấy mặt là hắn đây.

Hắn bên này mới lý giải được nguyên cớ trong lòng, bên kia Thẩm Hàn Sơn đã cùng Lý Cảnh một trước một sau chạy tới Thái Cực điện, để lại hắn một mình bên trong Thái y thự giương mắt nhìn.

Hắn cũng chỉ có thể thầm hận chính mình hữu tâm vô lực, đủ loại cảm xúc đồng thời dâng lên trong lòng, hiện giờ chỉ có thể ký thác mọi hi vọng lên người hài tử tám tuổi kia thôi.

___

Mà Lý Cảnh được Nghiêm Minh đặt nhiều kỳ vọng trong lòng cũng có chút bất ổn.

Dưới sắc lệnh của Võ hậu, nó mạo hiểm đi gặp Thái Bình đã là làm trái lời. Việc này nếu như bị Võ hậu phát hiện, không phải quỳ một cái, phạt một lần là có thể xong chuyện.

Mà Thái Bình được nuông chiều từ bé dẫn tới dễ nóng nảy, không hẳn là còn nhớ tới một "thái y ca ca" khi còn bé cùng nàng chơi đùa.

Nó nghĩ đi nghĩ lại lời cầu xin tới mười lần, bả vai đang gánh hòm thuốc cũng không thấy nặng, tựa hồ như còn có một thứ gì đó nặng nề hơn thế đè ép lên người khiến nó không thở nổi.

Thẩm Hàn Sơn không hiện một tia lo lắng nhưng dưới chân lại như mang theo gió, chỉ chốc lát, một lớn một nhỏ đã tới Thái Cực điện.

Chân trước Lý Cảnh còn chưa bước vào cửa cung, chân sau đã bị vú nuôi ngăn: "Tiểu thế tử, hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, cấm không cho ngài gặp công chúa, ngài cũng đừng gây khó dễ cho chúng ta!"


Nó biết những ma ma này cũng chỉ phụng mệnh làm việc, thế nhưng trong lòng hiện tại đã gấp đến loạn, chỗ nào còn có tinh lực đối phó với vú nuôi, thừa dịp vú nuôi không chú ý, chân như đạp vỏ chuối mà lẻn vào, cõng lấy hòm thuốc to bằng nửa người, chạy nhanh như gió.

Vú nuôi thấy vậy bèn vội vàng đuổi theo, lại gọi tới hai thị vệ, như chim ưng bắt gà con mà chạy theo sau lưng Lý Cảnh.

Bên này đang náo nhiệt ngươi chạy ta đuổi, bên kia Thẩm Hàn Sơn đã nhanh chân tiến vào trong điện, trực tiếp đi tới trước mặt Thái Bình công chúa.

Từ án Dương thị tới nay, tính tình đứa nhỏ này đã trầm tĩnh an ổn hơn rất nhiều, thấy Thẩm Hàn Sơn cũng không chạy lại thân cận như khi còn bé, chỉ khẽ mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.

"Tiến sĩ vội vã mà đến, hẳn là vì chuyện Ngô Nghị bị ép vào Đại Lý Tự đi."

Thẩm Hàn Sơn vừa nghe lời ấy trong lòng liền nhẹ đi một nửa gánh nặng, chỉ cần Thái Bình còn nhớ tới tiểu sinh đồ từng chơi đùa cùng nàng, Ngô Nghị lần này còn có một tia sinh cơ.

Liền gỡ xuống vẻ mặt không biến sắc, lộ ra một nụ cười tùy tính: "Lời này của công chúa lầm to, mẫu thân ngài muốn ta ngày ngày đến an mạch cho công chúa, thần cũng chỉ vâng theo ý chỉ của hoàng hậu, chăm sóc cho thân thể ngài."

Thái Bình cũng ung dung đưa tay phải đến trước mặt Thẩm Hàn Sơn: "Thái Bình còn có chuyện quan trọng muốn làm, Thẩm thái y nhất định phải nhanh chóng chẩn mạch."

Hai người nói qua nói lại, vừa mới bắt đầu việc chẩn mạch, mành cửa đã bị một cơn gió xốc lên, Lý Cảnh cứ như vậy lọt vào mi mắt hai người.

"Thần kiến quá công chúa."

Nó vội vã thi lễ một cái, phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, đang muốn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình, Thái Bình đã rút tay của mình khỏi tay Thẩm Hàn Sơn, sau đó từ trong hộp gỗ tử đàn của mình lấy ra một cái mặt nạ phật Di Lặc không còn mới.

"Cảnh nhi, ngươi không cần gấp, ta đây liền đi tìm mẫu hậu cầu xin."

- --

Hal: Huhu công chúa còn giữ mặt nạ QAQ 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận