Về Triều Đường Hành Nghề Y

Thẩm Hàn Sơn từ từ uống trà giải rượu đồ tôn pha cho mình, nhìn về phía Ngô Nghị, chậm rãi nói: "Quân Đường ở chiến tuyến Tân La đột nhiên bùng phát dịch truyền thi, việc này có điểm kỳ lạ, thánh thượng ra chiếu thư cho thái y thự, muốn Trịnh tiến sĩ nhanh chóng an bài, nhất định phải điều tra chuyện này đến cháy nhà ra mặt chuột."

Lửa thiếu điều đã đốt tới lông mày, cũng làm khó hắn thấy vậy mà vẫn có thể khoan thai uống rượu thưởng trà, tâm trạng Ngô Nghị chấn động chốc lát, đại khái có thể đoán ra an bài của Trịnh quân thái y thừa.

"Mấy vị thánh thủ ngoại khoa đương nhiên không thể thiếu, về phía nội khoa, chỉ có duy nhất lão sư chuyên về bệnh dịch, lại hầu hạ qua... Hiếu Kính Hoàng Đế nhiều năm, nhất định nằm trong hàng ngũ nhân mã đi tới Tân La."(*)

"Không chỉ có ta." Thẩm Hàn Sơn đặt chén trà của tiểu đồ tôn lên án, lông mày khẽ nhướn, khá là bất đắc dĩ, "Còn ngươi và tiểu đồ đệ của ngươi nữa."

Tim Ngô Nghị đập mạnh một nhịp, theo thầy mà đi tất nhiên là bổn phận của người làm đồ đệ như y, nhưng an bài Lý Cảnh theo cùng thì liền có thêm chút ý tứ sâu xa rồi.

Lý Cảnh tuổi còn nhỏ đã được phong làm Nam An Quận Vương, lại có giao hảo cùng Thái Bình công chúa, sợ rằng trong mắt người khác hắn cũng không đơn giản chỉ là một tiểu sinh đồ mới ra đời mà là một đôi mắt được gửi đến Tân La.

Chiến tuyến Tân La luôn trung thành với Lưu Nhân Quỹ, cho dù đã rời đi những cũng lưu lại tâm phúc của mình là ái tướng Lý Cẩn Hành, có thể nói, trong 40 ngàn quân Đường trấn thủ biên cương này đều là binh mã vì Đông cung đảng. Mà Lý Cảnh lại như tiểu cẩu được thiên hậu nuôi lớn, sợ rằng sẽ không nhận được hoan nghênh của binh sĩ.

Huống hồ, chuyến đi này không chỉ là một phen thí luyện cùng mài giũa năng lực cho hắn mà còn là một lần thử thách trung thành của thiên hậu.

Tại cục diện khó có thể lấy lòng hai bên như vậy, lập trường của Lý Cảnh liền hết sức khó xử; nếu như thành thật khai báo cho Võ hậu sẽ nhận lại kiêng kỵ của binh sĩ, còn dám có chuyện che giấu sẽ bị thiên hậu vứt bỏ không chút lưu tình.(**)

Đừng nói là một thiếu niên mới tròn mười ba, nếu đặt việc này lên người Ngô Nghị cũng đủ để y mất công suy nghĩ một phen.

Khó trách Thẩm Hàn Sơn muốn sớm mời Lý Cảnh rời đi, loại chuyện tình không hay ho này, hắn từ trước đến giờ, có thể tránh được liền tránh, tránh không được liền giả câm vờ điếc mà vui vẻ sống qua ngày.

Ngô Nghị chỉ có thể chuyển hướng đề tài: "Vậy chúng ta khi nào lên đường?"


Thẩm Hàn Sơn nói: "Ngay bây giờ."

Quả nhiên, Thẩm Hàn Sơn vừa dứt lời liền nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vàng mà có quy luật, người gõ cửa tiến vào là Vương Phúc.

Đôi mắt luôn híp lại cười của Vương Phúc hiếm có khi có nét nghiêm túc, đôi mắt hẹp dài trên khuôn mặt tròn vo, trông như hai tiểu đao sắc bén được khảm lên hộp báu.

Ánh mắt ông ta nghiêm nghị: "Truyền khẩu dụ của thiên hoàng, thái y thự Thẩm Hàn Sơn chuyên về bệnh dịch, lập tức cùng thái y ngoại khoa Hồ Chí Lâm, thái y châm khoa Tần Minh Hạc hướng đến chiến tuyến Tân La, đảm bảo an nguy cho tướng sĩ của Đại Đường ta!"

Thẩm Hàn Sơn lảo đảo rời ghế, cơ hồ ngã xuống trước mặt Vương Phúc: "Thần xin nghe khẩu dụ của thánh thượng."

"Thánh thượng còn nói." Vương Phúc cúi đầu thấp giọng nói, "Phóng tầm mắt tìm trong thái y thự, phàm là người có sở trường về bệnh dịch, chuyên trị truyền thi đều phải chọn đi, dưới chỉ thị của ngươi, tuyệt không cho phép từ chối. Còn một điều, chuyến này chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại."

Có sở trường về bệnh dịch lại chuyên về truyền thi, lời này chỉ kém chỉ mặt gọi tên Ngô Nghị. Y mặc dù chưa đủ tư cách để trở thành một y quan Đại Đường nhưng đã phụng dưỡng Hiếu Kính Hoàng Đế hơn ba năm, sớm hiểu rõ về căn bệnh kia, việc này cũng không phải bí mật gì.

Cũng khó trách Lý Trị lại sốt sắng như vậy, Lưu Nhân Quỹ mới rời khỏi chiến tuyến mấy tháng, thắng lợi thật vất vả mới có được đã bị người Tân La nhanh chóng đoạt lại, tiền tuyến vốn đã không ổn định, giờ lại thêm quân tâm bị đè ép, chắc chắn sẽ mất thêm mấy tòa thành.

Ngoài ra, Thổ Phiên còn đang nhìn chằm chằm từ bên kia chiến tuyến cũng không thể xem thường, Lưu Nhân Quỹ giống như định tâm hoàn đối với Lý Trị, lại như một cái đinh trong lòng kẻ địch, chỉ cần lão nhân gia bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến tiền tuyến Thổ Phiên, lúc đó Lý Trị có thể an lòng, Thổ Phiên lại càng không dám làm bừa.

Ngược lại, nếu để ông bận bịu ứng phó với Tân La, chẳng khác nào gỡ xuống gánh nặng cho Thổ Phiên, tạo cơ hội cho bọn chúng cắn ngược trở lại, đến lúc ấy, cả hai chiến tuyến cùng mở, binh dân đều mỏi mệt, rất có khả năng rơi vào tình thế một bên thất thủ hay thậm chí là hai nơi cùng bại.

Vương Phúc tự mình đến truyền khẩu dụ cũng đã chứng minh tính chất nghiêm trọng của việc này.


Ngô Nghị không kịp thương lượng thêm cùng Thẩm Hàn Sơn, trước tiên vội vã thu thập hành lý, y phục từ thu đến đông nhét lung tung vào túi, Thẩm Hàn Sơn còn muốn trộm nhét thêm vài hũ rượu ngon, bị Trịnh Quân tiến sĩ chạy đến nhìn thấy, xách lỗ tai kéo hắn ra cửa phòng.(***)

"Rượu mạnh trong quân là đứng đầu, chỉ sợ lúc đó ngươi không còn đầu để thử nữa."

Cũng khó có ai trị được Thẩm Hàn Sơn, Trịnh Quân mấy năm qua cũng không thấy già thêm chút nào, lông mày cơ hồ dựng thẳng đứng, tiếng như chuông lớn mà giáo huấn hắn: "Đến Tân La, ngươi chính là người dẫn đầu, gánh việc lớn như vậy trên người, nếu như vì uống rượu mà hỏng việc thì đừng trách lão phu trở mặt vô tình!"

Ngài thì có bao giờ dịu dàng có tình cơ chứ? Thẩm Hàn Sơn thầm nghĩ.

Trịnh Quân gõ đầu hắn hai lần, cũng không bàn giao nhiều, chỉ trịnh trọng nói; "Việc này không phải trò đùa, quân hành một đường gian khổ, lão phu chỉ cho phép các ngươi sống sót trở về."

Sống sót trở về.

Bốn chữ nặng trình trịch đập lên tai Ngô Nghị, trong giọng nói nghiêm túc ấy lại không thiếu lo lắng cùng căng thẳng.

Ngô Nghị hiểu rõ mối lo của Trịnh Quân, xé ống tay áo ra chiến trường nào có thể ung dung như khi ngồi không ở thái y thự chẩn bệnh, đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Chuyến đi này bọn họ có hai nhiệm vụ, một là khống chế tình hình bệnh dịch trong quân đội, hai chính là, bảo vệ mạng nhỏ của mình, an toàn trở lại Trường An.

___

Một nhóm hơn mười người, ngoại trừ những người được thánh thượng bổ nhiệm là thánh thủ ngoại khoa Hồ Chí Lâm, nổi danh châm khoa Tần Minh Hạc, và Thẩm Hàn Sơn chuyên về bệnh dịch cùng những người sau này được thêm vào như Lý Cảnh và một vài đồ đệ mà các tiến sĩ khác dẫn theo, còn có một người mà Ngô Nghị sao cũng không nghĩ tới.


Tuy đã ba năm không gặp nhưng đôi mắt như song loan đao này thực sự khiến người khó mà quên được, Ngô Nghị không khỏi bật thốt: "Từ sư huynh."(****)

Từ Dung đương nhiên biết Ngô Nghị cũng ở trong đội ngũ, không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ khẽ cười: "Nghị đệ quả nhiên cũng đi chuyến này."

Án Trương Khởi Nhân mưu hại Hiếu Kính Hoàng Đế năm xưa chính là nhờ vị Từ sư huynh này tinh mắt, phát giác ra thuốc dùng không đúng, trực tiếp bỏ qua Trương Khởi Nhân mà báo cho Trương Văn Quán mới dẫn ra đại án chập trùng phía sau.

Ngô Nghị lúc trước không kịp nghĩ kĩ, Từ Dung rốt cuộc là được Trương Khởi Nhân gợi ý, cùng ông diễn màn kịch này, hay là thừa cơ tranh công, cắn ngược lại lão sư của chính mình.

Nhưng bất kể thế nào, hiện tại hắn cũng là theo đà mà lên, dựa vào sự kiện quan trọng lần ấy, trở thành trợ giáo trẻ nhất trong trường công, là một trong những người trẻ tuổi lợi hại nhất trong thái y thự.

Thời gian ở Trương phủ năm đó, hai người là huynh đệ hợp ý nhau, cũng coi như thân thiết hòa thuận. Giờ đây cảnh còn người mất, Từ Dung đã phân rõ quan hệ cùng Trương Khởi Nhân từ lâu, mà y cũng trở thành môn hạ của Thẩm Hàn Sơn, huynh đệ hai người xa cách nhiều năm, chỉ đối mặt nở nụ cười coi như chào hỏi.

Binh quý thần tốc, những "binh lính chữa bệnh" lâm thời ra trận như bọn họ cũng không kịp cẩn thận nói với nhau hai câu, chia xong chỗ đã bị giục lên xe, một xe ngựa trở một tiến sĩ và học sinh của mình, lại có bốn thị vệ xếp hàng, mấy chiếc xe ngựa liền như vịt được lùa mà xuất phát

Môn hạ của Thẩm Hàn Sơn chỉ có mỗi Ngô Nghị, không thể không nhét thêm hai người "không nơi nương tựa", một là tiểu đồ đệ Lý Cảnh nhà y, người còn lại là Từ Dung nay đã mất sư phụ.

Dựa vào thân phận tư lịch của Từ Dung, tuyệt đối không tới phiên hắn đi lần này, nhưng Ngô Nghị nghĩ lại nghĩ cũng hiểu được dụng ý của Trịnh quân thái y thừa.

Từ Dung vốn là đứa trẻ Lý Tích lão tướng quân nhặt được ở chiến trường Cao Ly, là hài tử lớn lên ở Triều Tiên, đồi với địa hình hay ngôn ngữ đều quen thuộc. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có hắn giúp đỡ, nhiệm vụ chữa bệnh ở tiền tuyến Tân La của bọn họ có thể càng thêm thuận lợi.

Trịnh Quân thái y thừa tuy ở lại Trường An nhưng cũng vì bọn họ mà chuẩn bị đủ thứ, không chỉ Từ Dung, ngay cả mười mấy thị vệ đi cùng cũng là thanh niên tuấn kiệt được tuyển chọn tỉ mỉ từ Vũ Lâm quân, nhất định phải bảo vệ an toàn cho nhóm người bọn họ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, người người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả Lý Cảnh nhỏ tuổi nhất cũng thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn cười lấy lòng ngày xưa, mặt mày căng chặt, trong mắt toát lên vẻ nghiêm nghị.

Một đường xe ngựa xóc nảy, móng ngựa nhanh chóng khiến bụi bặm bắn tung, Ngô Nghị qua mành xe bị gió thổi bay mà nhìn ra ngoài, một hàng liễu Trường An trong màn bụi lay động theo gió, dường như đang phất tay tạm biệt các vị đại phu không biết có thể trở về hay không này.

___ 


Đường đến Tân La xa xôi, đoàn người cố gắng đi càng nhanh một chút, mất hơi một tháng cũng chạy tới đầu chiến tuyến ở Mãi Tiếu thành.

Đại sứ An Đông đô hộ phủ Lý Cẩn Hành tự mình tiếp đón các vị thái y tiến sĩ một đường phong trần mệt mỏi này, đều là đám xương già đã quen sống trong nhung lụa, một hồi xóc nảy lên xuống như vậy, xương không gẫy cũng cong, ai cũng nhức eo đau lưng, hoa mắt váng đầu, bệnh còn chưa chẩn ra mà bản thân như đã muốn ngã trước.

"Lão phu đã tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần, kính xin chư vị thái y tiến sĩ dời bước đến lều lớn." Lý Cẩn Hành cũn không như nhiều võ tướng xem nhẹ văn nhân khác, hắn đã tòng quân nhiều năm, hiểu rất rõ tầm quan trọng của đại phu đối với quân đội.

"Tiệc rượu thì miễn đi." Mở miệng chính là tiến sĩ ngoại khoa Hồ Chí Lâm, ngoại khoa coi như y khoa trong võ khoa, vị tiến sĩ đứng đầu ngoại khoa này tất nhiên cũng có ba phần khí thế phóng khoáng của tướng soái, nói chuyện thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề, "Nhanh dẫn chúng ta đến nhìn những tướng sĩ bị nhiễm truyền thi trước."(*****)

Ngay cả sâu rượu như Thẩm Hàn Sơn cũng bày vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta phụng thánh chỉ của thiên hoàng mà đến, nhất định phải ngăn cản sự lây lan của truyền thi trong quân đội, cục diện trước mắt căng thẳng, tiệc tẩy trần không thể đón, đợi sau này có tiệc mừng thắng trận lại nói!"

Thấy mấy vị tiến sĩ đều kiên trì, Lý Cẩn Hành âm thầm có chút kính phục, hắn biết rõ những vị thái y tiến sĩ đi chuyến này là những người đứng đầu, bình thường đã quen được người nịnh hót cung nghênh, không ngờ họ đều không quan tâm nghi thức xã giao, lo lắng mơ hồ vốn có đều được hai, ba câu nói xua đi hết.

Hắn vuốt cằm, nói: "Mời chư vị đi theo ta."

- --

Hal: (*) Nếu bạn không biết thì Hiếu Kính Hoàng Đế là Lý Hoằng. 

(**) Tôi cảm thấy bản thân làm người quá nông cạn... Lúc biết tin Lý Cảnh có thể đi tôi chỉ nghĩ, "huhu, không cần mới ở với nhau được vài tháng đã xa nhau mấy năm như trước nữa", tôi không nghĩ em bé sẽ lâm vào thế khó xử như thế ;;v;; 

(***) Biết là đang nước sôi lửa bỏng nhưng Thẩm lão sư vẫn cứ hề hước vl =)))) Trung niên rồi còn bị thầy xách tai =))))

(****) song loan đao là kiểu dao cong cong ấy, chắc ý bảo mắt cười, tôi không biết dùng từ nào cho đúng nên để nguyên ;;v;;

(*****) cũng không biết nên diễn đạt thế nào, đoạn y khoa võ khoa này chắc để chỉ việc bác sĩ ngoại khoa hay tiếp xúc với thương tích của binh sĩ nên quen thuộc với họ và bị ảnh hưởng bởi khí thế chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui