Về Triều Đường Hành Nghề Y

Tần nhị vội vàng gật đầu: "Vậy tiểu nhân đi, vậy tiểu nhân đi..."

"Đi đi." Đại hồ tử sốt ruột phất phất tay.

Ngô Nghị minh bạch, một doanh trại lớn như vậy chắc chắn phải có nguồn kinh tế cố định, Tần nhị gia chính là một trong những nhà tiểu phú bị bọn chúng bắt ép, tính mạng người trong nhà đều bị bọn chúng nắm trong tay, như một đám tro bụi, chỉ cần nhẹ xoa tay đã tan biến.

Tiêu gia quân ăn sâu bén rễ, nhất thời không thể nhổ, chỉ đáng thương cho những bách tính tóc húi cua này, báo quan vô dụng, không thể chống cự, chỉ có thể chịu đựng người ức hiếp.

Ức hiếp... Ngô Nghị đột nhiên nảy ra ý tưởng, thừa dịp Tần nhị chạy lại đây để lùi đi, vội vàng níu tay hắn: "Tôn phu nhân sau khi phẫu thuật, phải nằm trên giường đã lâu, chắc hẳn vết thương bị đau nhức, tà nhiệt đốt máu, vì lẽ đó nên có bệnh trạng hư nhược rét run, có đúng không?"

Tần nhị liếc trái liếc phải, sau đó cũng khẳng định lời y nói: "Phải phải phải, tiên sinh quả như thần linh, không biết nên dùng vị thuốc nào mới tốt?"

Ngô Nghị lại cười nói: "Cái này không khó, ngươi cứ việc đi mua chút rau diếp cá, nghiền nát rồi xoa lên vết thương, rất nhanh có thể thuốc đến bệnh trừ."(*)

Y cũng chỉ đủ thời gian để nói đôi câu như vậy, Tần nhị đã nhanh chóng bị Tiêu Cẩu Nhi kéo đi rồi.

Đại hồ tử đặt bạc mới lấy từ tay Tần nhị lên mặt bàn, nói với Ngô Nghị: "Ngô tiên sinh, ta tuy là người lỗ mãng cũng biết ngươi là người thực sự có bản lĩnh, những lời ta vừa nói với Tần nhị ngươi cũng nghe thấy, một khi chúng ta thành bằng hữu, bạc này sẽ không phân của ta hay của ngươi, nếu chúng ta không thể trở thành bằng hữu..."

"Không thể làm bằng hữu cũng chưa chắc thành kẻ địch." Ngô Nghị khéo léo nói tiếp lời gã. "Các vị gia chủ yêu quý nhân tài mới không thực sự động đao với Lý tiến sĩ, điều này cũng như Tào công đối đãi Vân Trường, Ngô mỗ mặc dù không có tài có đức như Vô Quan công, vậy nhưng gia chủ lại có cái đại nghĩa của Tào công!"

Sau một phen được vỗ mông ngựa như vậy, đại hồ tử cảm thấy thư thả hơn nhiều, khi gã nói chuyện với Lý Bác Đình và Hứa Tiệp thì đều như bị mưa lạnh xối, bị hai thanh băng đao đâm vào phế tạng, lửa giận của gã rốt cục được mấy câu nói xuân phong hóa vũ của Ngô Nghị dập tắt, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, cũng tự giác nói ra mấy lời hay để khuyên nhủ người trẻ tuổi tiền đồ vô hạn trước mắt.

"Ngô tiên sinh không hổ là người có học vấn cao, không như hai tên đồ cổ không rõ tốt xấu kia, nếu tiên sinh đã biết gia chủ chúng ta là một vị nhân vật kiêu hùng, vậy thì vẫn nên quy hàng, vì chúng ta mà ra lực!"

"Ta cũng muốn ra lực, thế nhưng vẫn có chỗ không nắm rõ." Ngô Nghị khổ não nhìn quanh một phen, thấy bốn phía chỉ có thân tín của đại hồ tử mới lặng lẽ nói, "Ta và Hứa Tiệp trước đây có một thỏa thuận, mỗi người sẽ nắm giữ một nửa phương thuốc, vì vậy chỉ với một nửa của ta thì không thể dùng được."

"Nói bậy!" Đại hồ tử cũng không phải người dễ gạt, "Phương thuốc sao có khả năng chia mỗi người một nửa? Lẽ nào lúc xem bệnh các ngươi đều phải đi cùng nhau?"


Ngô Nghị nói: "Ngài có điều không biết, Tôn Tư Mạc tiên sinh từng viết "Thiên kim phương yếu", liền nói rõ một phương thuốc cũng có thể trị giá ngàn vàng, nếu ma túy tán của chúng ta có thể báo lên cho triều đình thì chắc chắn sẽ được phong thưởng hậu hĩnh, để cho công bằng mới chia mỗi người một nửa phương thuốc, như vậy sau này hai huynh đệ sẽ không thể trở mặt."

Đại hồ tử lúc này mới nửa tin nửa ngờ: "Nói như vậy, còn phải cạy miệng Hứa Tiệp nữa mới được?"

Ngô Nghị thành thật gật đầu.

"Vậy ngươi cứ viết ra nửa phương thuốc của ngươi trước, Hứa Tiệp thấy ngươi đã giao ra một nửa, hắn tự nhiên sẽ buông lỏng hơn."

Đại hồ tử vừa dứt lời, Tiêu Cẩu Nhi không biết từu đâu đã lấy ra một bộ giấy bút, dùng nén bạc làm chặn giấy, đặt trước mặt Ngô Nghị: "Tiên sinh, mời."

Ngô Nghị cũng không khách khí, nhúng mực rồi viết xuống từng chữ: "Bồ kết, hạt gấc, tử kinh bì, bạch chỉ, bán hạ..."

Viết xong nửa phương thuốc, không có thành phần quan trọng nhất là thảo ô và xuyên ô thì cũng chỉ bằng một tờ giấy trắng vô dụng.

Ngô Nghị đã tính toán kĩ càng, giả như cả hai người họ đều kiên trì chống đối, chỉ có thể chọc giận bọn Tây không nói đạo lý này, dẫn tới họa sát thân. Thế nhưng đưa cho bọn chúng một nửa phương thuốc, chẳng khác nào cho chúng một chút ngon ngọt, để chúng càng thêm muốn một phương thuốc hoàn chỉnh.

Mặt khác, lại không thể giết Hứa Tiệp, người nắm giữ phần còn lại của phương thuốc.

Loại thủ đoạn thường dùng trong kinh doanh ở hiện đại này lại đặc biệt hữu hiệu đối với cổ nhân chưa từng được tiếp xúc qua.

Ngô Nghị viết xong liền đưa cho đại hồ tử xem qua.

Đại hồ tử tuy không thông dược lý, chữ cũng không biết nhưng vẫn giả vờ giả vịt đọc hồi lâu mới hài lòng gật gù: "Vẫn là Ngô tiên sinh sáng suốt hiểu đại nghĩa."

___


Khi Ngô Nghị bước ra từ trong lều của đại hồ tử, yên hà đã đầy trời, tầng tầng lớp mây như thiêu đốt phía chân trời, như khoảng thời gian ở tiền tuyến Tân La, khói lửa bay tán loạn một vùng trời khiến đêm tối cũng biến thành ban ngày.

Y nhìn tà dương, tựa hồ nhớ lại những lần cầu khẩn ánh rạng đông trong đêm đen kia, chuyện nằm trong khả năng y đã làm xong, điều duy nhất y có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi bình minh mà thôi.

Bình minh chưa tới, nhưng ngoại thành Du Châu đã nghênh đón một nhóm khách mời được mong đợi từ lâu.

Lưu thứ sử cùng quan viên quan trọng của mười mấy châu huyện cùng ra khỏi thành cung nghênh.

Móng ngựa của vạn người như nhịp tim đập mạnh mẽ, vang lên ở mảnh đất đã bị bất an và kinh hoàng bao phủ mấy năm nay, cổ vũ bọn họ có thêm tự tin để đối phó với nghịch tặc.

Giữa màn bụi, dẫn đầu là một người béo tròn, vầng trán cao, gò má phồng lên, đôi môi rất dày, dường như là vì các vị thần thiên vị nên được tẩm bổ đến cực kỳ béo tốt.

Nhìn sang trái là một thanh niên mang vẻ lạnh lùng, cả người như được tạc từ băng tuyết, cho dù chỉ ngồi trên lưng ngựa cũng tỏa ra một luồng hơi lạnh, khiến người hoài nghi không biết liệu dòng máu trong hắn có còn chảy hay không.

Còn ở bên phải, người đứng đầu chính là một tiểu tướng phong thần tuấn lãng, đôi mày tựa tiểu đao mới đúc, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt sắc bén nhưng rất nhanh sẽ phai mờ trong nụ cười khiêm tốn hữu lễ.

Lưu thứ sử cẩn thận quan sát, vị đứng ở giữa kia là Thảo Nghịch đại tướng quân mới phong, Võ Tam Tư, người thanh niên lạnh lùng đi bên trái là Tả Vệ tướng quân Bùi Nguyên, mà bên phải nhất định là Nam An Quận Vương Lý Cảnh rồi.(**)

Ba vị này đều là nhân tài mà thiên hậu coi trọng.

Hắn vội vội vã vã tới nghênh đón: "Hạ quan kiến quá Võ tướng quân, Bùi tướng quân, Quận Vương gia."

Võ Tam Tư được người dìu xuống ngựa, bụng mỡ rung rung, mở miệng là một giọng nặng khẩu âm vùng Lợi Châu: "Không cần những nghi thức xã giao này, nhanh chóng tìm nơi dựng trại đóng quân cho chúng ta mới phải, ôi, cái eo của ta..."


Lưu thứ sử vừa nghe lời này, trái tim vốn nóng rực lại nguội lạnh một nửa, hành quân đánh trận từ trước đến giờ đều là Tướng quân chỉ huy quyết định, nào có chuyện chủ soái hất tay không làm, để người ngoài quyết định thay?

Bùi Nguyên lập tức ngắt lời hắn: "Chuyện dựng trại đóng quân, tự chúng ta có thể điều hành, binh lực được các ngươi tập hợp lại từ nay cũng phải nghe theo chúng ta an bài, tuyệt đối không được manh động."

Lưu thứ sử lúc này mới an tâm, trong lòng đã biết Võ Tam Tư này chỉ là chủ soái trên danh nghĩa, hai vị bên cạnh mới chính là người nên bàn việc cùng.

Thiên hậu gần đây đề bạt thêm ngoại thích, những kẻ ngu ngốc liên quan như gà chó lên trời, cũng thành Thảo Nghịch đại tướng quân rồi!

Võ Tam Tư nào có quan tâm đến việc bọn họ âm thầm phê bình, vỗ vỗ eo mình: "Nhanh, nhanh tìm giúp ta đại phu, khám cho ta xem đây là vì sao..."

Tuy Lưu thứ sử thầm khiển trách nhưng trên mặt lại không lộ chút dấu vết nào: "Vậy hạ quan liền đi mời đại phu tốt nhất thành đến."

Mấy người bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến vào thành.

Bùi Nguyên an bài chuyện dựng trại, Võ Tam Tư đi cùng Lý Cảnh để thương lượng chuyện thảo nghịch với Lưu thứ sử, kỳ thực ai cũng biết cái danh "Thảo Nghịch đại tướng quân" này chỉ là được Võ hậu thưởng công danh, ngay cả Võ Tam Tư cũng biết bản thân mình không có bản lĩnh đánh trận, lần này có chăng chỉ coi là một chuyến du sơn ngoạn thủy mà thôi.

Mà mấy đứa nhóc đầu còn lông mao trốn trong núi có thể thực sự tạo phản sao?

Ba vạn quân Đường cùng binh lực tập hợp từ bản địa, chỉ cần một cước cũng có thể san phẳng sơn trại kia!

Hắn nghĩ rất đơn giản, để Bùi Nguyên và Lý Cảnh dẫn binh dẹp xong đại trại Tiêu gia, sau đó liền đại công cáo thành, gióng trống thu binh, báo tin chiến thắng về Trường An.

Lưu thứ sử vội nói: "Điều này vạn vạn không được, đường Thục khó đi, Tiêu gia quân lại trốn trong núi thẳm, nếu như hợp binh tấn công thì không khác nào đánh mất thiên thời địa lợi, khiến bọn chúng có thể chuẩn bị mai phục."

"Vậy bọn chúng hẳn cũng phải ra ngoài hành động chứ, đến lúc đó chúng ta lại tấn công, không phải sẽ thành công sao?"

Lời này kể ra cũng đã có chút ý tưởng rồi.

Lưu thứ sử mặt ủ mày chau: "Khó ở chỗ không biết chúng dự định tấn công nơi nào trước tiên, căn cứ vào lời khai của tù nhân, có khả năng sẽ là Du Châu, chúng muốn chiếm cứ nơi đó rồi xưng vương."

Võ Tam Tư đơn giản suy đoán: "Nếu bọn chúng muốn tiến công Du Châu trước tiên, vậy chúng ta cứ cố thủ ở đó, không phải sẽ nhanh chóng một lưới bắt được hết sao?"


"Nhưng hạ quan cho rằng đó chỉ là quỷ kế của phe địch, không thể dễ dàng tin tưởng."

Một giọng nói rõ ràng vang lên.

Võ Tam Tư đánh giá qua, nhìn y quan của người này, cũng chỉ là một bát phẩm huyện thừa, không biết vì sao lại có mặt ở đây thương nghị đại sự.

Hắn hơi nhướng mày: "Một huyện thừa nho nhỏ, sao có thể có mặt ở nơi này?"

Cố An chắp tay nói: "Bẩm đại tướng quân, Nhị đương gia của Tiêu gia quân, Tiêu Dũng đã bị bắt tại nơi của hạ quan, thôn Triệu gia huyện Phụng Tiết, lời khai cũng là do hạ quan thẩm vấn mà thu được, bởi việc này rất quan trọng, nên không thể không xen vào một câu, mong đại tướng quân thứ tội."

"Nếu như lời khai là do ngươi hỏi, vì sao lại nói không thể tin tưởng?"

"Lời Tiêu Dũng nói chưa chắc đã là nói dối, nhưng không hẳn là sự thực." Cố An nói, "Nếu như tin tức hắn biết ngay từ đầu đã là tin sai, như vậy lời khai của hắn cũng không thể đúng."

Mọi người đúng là chưa nghĩ tới khả năng này, đều tự giác yên lặng nghe Cố An phân tích.

"Phụng Tiết xưa này là vùng giao tranh binh gia, dễ thủ khó công, vì vậy chỉ cần chiếm được Phụng Tiết cũng đủ để chống lại quân Đường ta. Mà muốn đánh chiếm được một thành trì như vậy, biện pháp tốt nhất chính là điệu hổ ly sơn."

Lần này, ngay cả Võ Tam Tư cũng dựng thẳng lỗ tai, say sưa nghe Cố An thuật lại.

"Hắn cố ý dụ chúng ta đóng quân ở Du Châu, không phải Phụng Tiết sẽ thành một tòa thành trống không sao? Tòa thành kiên cố như vậy, không có binh lính thì cũng không thể bảo vệ. Một chiêu giương đông kích tây này của nàng ta, có thể nói là kế sách tốt nhất."

Mọi người lắng nghe, cũng thấy có mấy phần đạo lý, bắt đầu thì thầm bàn tán.

"Nhưng vạn nhất điều kẻ địch muốn là lợi dụng loại tâm lý ngờ vực này của chúng ta, kiên trì tấn công Du Châu?"

- --

Hal: (*)  Từ "ức hiếp" trong đoạn này là "鱼肉"- ngư nhục, thịt cá, ý là coi người như thịt cá, thế nên mới từ đấy nghĩ đến rau diếp "cá". Còn vì sao lại muốn nhắc đến rau diếp cá thì sẽ giải thích trong truyện sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận