Về Triều Đường Hành Nghề Y

Cố An phóng mắt nhìn sang, người đặt câu hỏi là một thiếu niên dáng dấp cao lớn, nhìn chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, dưới đôi mày thẳng là cặp mắt sáng, trong mắt có vài phần ý tứ cẩn thận.

Y âm thầm quan sát, Võ Tam Tư cũng chỉ mang cái danh Thảo Nghịch đại tướng quân đến, đầu óc dường như vẫn ở lại cảnh xuân tươi đẹp nơi Trường An, chỉ còn một thân núc ních thịt mỡ thay hắn suy nghĩ, như vậy đương nhiên nghĩ cũng không được sâu.

Mà hai vị phó soái còn lại, Bùi Nguyên lãnh ngạnh như băng, Lý Cảnh ôn nhuận như ngọc, cả hai đều là thủ hạ nổi danh thanh niên tuấn kiệt của thiên hậu.(*)

Y chỉ không ngờ Nam An Quận Vương có chút danh tiếng lại còn trẻ như vậy, không khỏi sinh ra chút ý nghĩ thất lễ, mãi đến tận khi hắn đưa ra vấn đề này y mới kinh ngạc phát hiện, thiếu niên kiệm lời nọ đã sớm có kiến giải của riêng mình, không phải loại người ngu ngốc như Võ Tam Tư.

"Quận vương gia nói rất có lý." Y đã thay đổi ánh nhìn đối với vị tiểu Quận vương này, "Điều này cũng chính là khổ não của hạ quan, nếu có thể có căn cứ xác thực, như vậy chúng ta liền chiếm trước tiên cơ, trong trường hợp chọn sai đáp án, vậy chẳng khác nào chắp tay dâng một tòa thành trì cho kẻ khác."

Võ Tam Tư nghe xong, nửa ngày mới hiểu ra: "Hiện tại các ngươi cũng không nắm chắc được Tiêu gia quân muốn tấn công nơi nào."

Lưu thứ sử ho nhẹ một tiếng: "Phải, tạm thời chúng ta chỉ có thể án binh bất động, quan sát hướng gió thổi cỏ lay, xem xem có thể bắt được thêm đầu mối hay không."

Hắn hết sức nhấn mạnh ở hai chữ "chúng ta", để vị Thảo Nghịch đại tướng quân này biết họ có chung một kẻ địch, nhưng Võ Tam Tư nào có hiểu lòng hắn, chỉ vỗ vỗ eo, đánh cái ngáp.

"Thế khi nào các ngươi chắc chắn phải trú binh ở đâu thì lại nói với bản tướng. Lưu thứ sử, không phải ngươi đã chuẩn bị tiệc tẩy trần sao? Hay là chúng ta ăn uống no say, nghỉ ngơi cho tốt rồi lại tiếp tục nghiên thảo sự tình. Cái gì ý nhỉ... Công dục thiên kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí mà!"(**)

Những người còn lại nhìn nhau một chút, bất đắc dĩ gật đầu.

Gặp một tướng quân bụi cỏ như vậy, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi, làm khó hắn còn nói được một câu trong "Luận ngữ", Khổng phu tử ở trong lòng đất nếu như có linh, biết hắn dùng lời ngài để sống đến phóng túng như vậy, phỏng chừng cũng phải bật nắp quan tài dậy mất.(***)

Lưu thứ sử nói: "Đã như vậy, chúng ta trước hết thay Đại tướng quân đón gió tẩy trần đi."

___

Trên bàn rượu lời nói cũng dễ ra, không khí khẩn trương giảm bớt, thêm vào không ít tiếng cười cười nói nói.

"Các ngươi liệu đã nghe nói qua cố sự về hai vị y trợ giáo ở nơi này của chúng ta dũng cảm cứu được mạng của Tần nương tử?" Lưu thứ sử cũng có chút choáng đầu, bắt đầu khoe khoang nhân tài địa phương cho mấy vị khách quý Trường An này.

Lý Cảnh đã sớm biết chuyện này nhờ thư Ngô Nghị gửi về, nhưng một lần nữa được nghe việc này từ miệng quan phụ mẫu địa phương, hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo thay sư phụ mình.

Lưu thứ sử kể xong cố sự mà người Du Châu nào cũng biết mới thở dài một tiếng.

"Nhưng đáng tiếc, hai thanh niên tuấn kiệt như vậy lại bị bọn Tây bắt lại, đến nay sống chết không rõ."

Cố An uống ba chén rượu lạnh nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo: "Một tháng trước đó bọn họ đã phát minh ra ma túy tán, ngay sau đó bị bọn Tây bắt đi, điều này chỉ rõ Tiêu Nghị không phải muốn tính mạng bọn họ mà là phương thuốc."

Võ Tam Tư không khỏi ngạc nhiên: "Phương thuốc ấy có thật sự thần kỳ như vậy?"

Cố An gật đầu cười: "Tướng quân chỉ cần uống thả cửa mấy chén là có thể nếm thử mùi vị của ma túy tán."

Lưu thứ sử lại không có tâm tư đùa giỡn: "Thứ này có thể chống lại cả vạn quân! Nếu như hai vị trợ giáo không chịu nổi dằn vặt mà khai ra phương thuốc, phần thắng của chúng ta liền mất đi một thành!"

Lý Cảnh lắc chén rượu sứ men xanh trong tay, trong con ngươi chợt hiện hàn ý: "Ta nghe nói hai vị trợ giáo đều là người kiên trinh bất khuất, nhất định sẽ không khất phục quân địch."(****)

Cố An đồng ý với lời này của hắn: "Ta cùng Ngô tiên sinh có duyên gặp mặt một lần, y là người hiểu rõ lý lẽ, chắc chắn sẽ không làm chuyện hồ đồ. Hơn nữa, ta nghe nói người giao dịch với Tiêu gian quân từng gặp mặt y, có lẽ bởi vì y không chịu giao ra phương thuốc nên tạm thời Tiêu Nghị mới không giết y. Bằng không, chỉ sợ đã sớm bị giết người diệt khẩu."

Lý Cảnh nghe đến đó, tảng đá lơ lửng trong lòng mới coi như hạ xuống, vẻ mặt vẫn không đổi như cũ: "Xin hỏi Cố công, vị có giao dịch cùng Tiêu gia quân kia là người nào, nhà ở đâu?"

"Chính là Tần gia ngoài thành được y cứu." Cố An thở dài nói, "Những gia đình ngoài thành càng bị người của Tiêu gia vơ vét, nhưng nhờ vậy mà có thể biết tin tức, cũng coi như một hồi nhân duyên của bọn họ."

"Không đề cập tới những chuyện này nữa!" Hứng thú Võ Tam Tư thật vất vả mới gợi lên lại bị những việc vặt này ép xuống, uống trước một chén, "Đến, uống!"

___

Một bàn thịnh yến, ăn uống linh đình, nháy mắt đã tới buổi tối.

Vầng minh nguyệt tựa một khối ngọc được gọt giũa, khảm ở mây đen vạn dặm trên không, lặng im dẫn đường về cho những người đã ngà say.

Võ Tam Tư từ lâu đã say đến độ không ra hình thù gì, như một bãi bùn nhão mà ngã vào người Lưu thứ sử, Lưu thứ sử cũng không cách nào bỏ lại miếng da trâu dày nặng này, chỉ có thể cùng hạ nhân nâng hắn vào sương phòng nghỉ ngơi.

Lúc cụng chén cạn ly Lý Cảnh lét lút đổ đi không ít rượu, giờ cũng chỉ có chút say mà thôi, thấy Lưu thứ sử đã đưa Võ Tam Tư về sương phòng liềm lẳng lặng trốn ra ngoài từ cửa sau.

Y không vào sương phòng Lưu thứ sử đã sắp xếp để nghỉ ngơi, cũng không quay về quân trướng Bùi Nguyên đã chuẩn bị tốt, trái lại, thừa dịp nguyệt quang soi sáng, lặng lẽ bước ra ngoài thành.

Mới vừa đi tới cửa thành liền thấy phía trước xuất hiện một bóng đen, trong lòng đang nghi ngờ thì bị thị vệ hộ thành ngăn lại.

"Vị công tử này, hiện tại đã quá giờ quy định, ngươi muốn ra khỏi thành, có thể chờ đến ngày mai."

Thời kỳ đặc thù cần đề phòng nghiêm ngặt, thị vệ gác cổng cũng không dám có nửa điểm lười biếng, phân ra ba nhóm canh gác ngày đêm không ngừng nghỉ, cũng không dám trong lúc mấu chốt này mà gây ra sai lầm gì.

"Vì sao người kia lại có thể ra ngoài?" Lý Cảnh không đề cập thân phận bản thân mà trước tiên đặt câu hỏi cho thị vệ.

"Vị ấy là huyện thừa huyện Phụng Tiết, có công vụ trong người." Thị vệ thấy hắn mặc áo gấm, khẩu âm cũng không như người bản địa, trong lúc đầu óc đang mơ hồ thì Lý Cảnh đã đưa ra quan ấn của bản thân.

"Hóa ra là Quận vương gia, chúng tiểu nhân có mắt mà không thấy núi thái sơn, mong Quận vương gia thứ tội..." Mấy thị vệ đang muốn hành lễ liền bị Lý Cảnh vội vàng ngăn lại. 

"Trông coi cửa thành là chức trách của các ngươi, các ngươi nghiêm cẩn làm việc như vậy chính là đáng khen, có tội tình chi đây?" Hắn khẽ mỉm cười, con ngươi đen như mực phản chiếu nguyệt quang.

Mấy vị thị vệ vốn cho rằng mình đã đắc tội với khách quý từ Trường An, trong lòng đang hoảng loạn, không ngờ vị Quận vương gia này cũng không bày ra tư thái làm mưa làm gió gì, lúc bấy giờ mới an tâm, vội vàng cho hắn ra khỏi thành.

"Đã hơn nửa đêm, Quận vương gia muốn đi ra ngoài làm gì nhỉ?" Chờ Lý Cảnh đi xa, mấy thị vệ mới dám tụ đầu lại, thì thầm nghị luận về Quận vương thiếu niên ban nãy.

"Chắc là đi thị sát dân tình ngoài thành?" Bọn họ cũng không nghĩ được lý do nào tốt hơn.

"Sớm nghe nói Nam An Quận Vương thiếu niên tuấn kiệt, bây giờ vừa nhìn, quả nhiên là khí độ phi phàm." Đầu hơi ngẩng, từ xa đã không thể nhận ra bóng lưng Lý Cảnh, trong mắt không thiếu ý kính phục, "Thành Du Châu chúng ta có một nhân vật như vậy đến, nhất định có thể đánh tan Tiêu gia quân."

"Ta lại thấy là không được." Một người khác lắc đầu, "Người dẫn đầu Võ tướng quân lại nổi danh là tướng quân bụi cỏ, sao có khả năng thắng trận chứ!"

...

Chúng thị vệ bàn tàn liên miên một hồi cũng coi như đoán trúng một nửa.

Lý Cảnh đúng là tìm đến nhà dân ngoài thành, nhưng còn chưa gõ cửa liến thấy bên trong đèn đuốc u minh, như thể quỷ hồn, trong lòng đã có phán đoán.

Bên trong cũng không phải cô hồn dã quỷ gì.

Xem ra vị Cố huyện thừa kia đã đi trước hắn một bước, đến thăm gia đình thường hay lui tới với bọn Tây Tiêu gia này.

Hắn lặng lẽ đứng sau một cây đại thụ, chờ Cố An rời khỏi, ánh đèn cũng mờ đi mới bước đến cửa, một lần nữa gõ lên cánh cửa then chốt kia.

Người trong nhà tưởng Cố An có việc gì cần mà vòng lại nên cũng nhanh chóng mở cửa, đưa ra một cần cổ vừa dài vừa gầy: "Cố huyện thừa, ngài còn có chuyện gì..."

Lời chưa dứt, người đã co rụt lại, muốn kéo cửa đóng kín.

Lý Cảnh rút bội kiếm bên hông, vững vàng chặn ở khe cửa, đao phong lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại nở một nụ cười nhã nhặn: "Ngài đừng sợ, ta không phải bọn Tây."

Cái cổ gầy kia lúc này mới chậm rãi đưa ra dò xét qua lại, nhờ ánh trăng, quan sát cẩn thận cậu thiếu niên tuấn tú này, thấy hắn rất có phong độ công tử tao nhã mới yên lòng, thả tay ra nhưng trong đôi mắt hẹp dài vẫn tràn đầy cảnh giác.

"Xin hỏi các hạ là..."

"Ta là tư mã Du Châu, Lý Cảnh. Ngươi chính là Tần nhị gia?" Lý Cảnh bịa ra một chức vụ, thấy Tần nhị hẵng còn do dự mới bồi thêm một câu, "Ta nghe nói nhà ngươi thường nộp lương thảo cho Tiêu gia quân, liệu có việc này không?"

Tần nhị gia lúc này mới tin hắn, cười khổ gật đầu: "Tròn trăm dặm quanh đây, chúng ta ai còn chưa bị bọn chúng vơ vét một tầng mỡ? Cũng chỉ vì muốn toàn gia sống yên ổn mà thôi, mong rằng quan gia thông cảm cho những bách tính tóc húi cua chúng ta."

Lý Cảnh cau mày: "Ngươi yên tâm, trước mắt, ba vạn viện quân Trường An đã đến Du Châu, chỉ không ít ngày nữa là có thể đánh hạ Tiêu gia quân, trả lại cho các ngươi một thế đạo thái bình."

Tần nhị gia thấy hắn đầy mặt chính khí, xác thực không phải kẻ xấu gì mới mở cửa mời hắn vào.

"Mùi này..." Lý Cảnh thưở nhỏ học y thuật, tuy còn chưa đạt đến trình độ của Thẩm Hàn Sơn nhưng cũng ngửi ra vị tanh khác thường trong không khí.

Mùi này, là rau diếp cá.

Tần nhị gia "À" một tiếng: "Đây là Ngô tiên sinh dặn dò, nói ra diếp cá có thể trị nhọt độc lở loét, cũng khó khăn cho y, đang ở trong trại Tiêu gia mà còn muốn quan tâm đến bệnh trạng người bên ngoài."

Dứt lời liền thở dài: "Ngô tiên sinh là người tốt như vậy, tại sao lại bị bọn Tây bắt đi cơ chứ!"

Lý Cảnh có linh cảm, hỏi hắn: "Y nguyên văn đã nói những gì, ngươi từng chữ thuật lại cho ta một lần."

Tần nhị như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhưng vẫn nghe theo Lý Cảnh, từng câu từng chữ thuật lại lời Ngô Nghị một lần.

"Y dặn ta chỉ cần mua chút rau diếp cá, nghiền nát rồi xoa lên vết thương trên bụng, rất nhanh có thể thuốc đến bệnh trừ."

Nghiền nát rau diếp cá?

Lý Cảnh trong lòng khẽ động, ý cười lộ trên gò má: "Ngươi yên tâm, Ngô tiên sinh nói có lý, đúng là nên dùng rau diếp cá cẩn thận xoa lên vết thương."

Nói rồi liền đứng dậy cáo từ.

"Ngươi yên tâm, Ngô tiên sinh là người tốt, ta nhất định sẽ cứu y ra!"

- --

Hal: (*) Em bé tách anh bác sĩ sao mà ngầu thế, khiến tôi gọi "em bé" hơi ngượng miệng... 

(**) Công dục thiên kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí: Người thợ muốn làm việc cho tốt thì mài bén khí cụ của mình trước.

(***) Không biết để là "bụi cỏ" có đúng không nhưng từ này dùng với ý khinh miệt, chỉ những kẻ tầm thường.

(****) =))))))))) *nụ cười hiền lành đầy tự hào* Các chú các bác đừng nói xấu anh bác sĩ với em bé không nó tức đấy =)))))))) ôi quả là niên hạ =)))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui