EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT
Nói thế chẳng qua là lừa cậu, Phong Dịch biết cô muốn trêu cậu cho vui, hoạ chăng còn là để trừng phạt chuyện cậu chơi chiêu lúc nãy.
Cậu nhìn Kiều Ly với cặp mắt long lanh ánh lên vẻ tủi hờn, mặt ửng hồng, tóc mái rịn mồ hôi bết vào trán trông đầy yếu ớt mong manh.
Tim Kiều Ly đập loạn nhịp, sắc đẹp quả đúng là vũ khí có lực sát thương cực mạnh.
Mặt đối mặt với cậu chẳng được mấy giây cô đã chịu thua, kéo Phong Dịch vào phòng tắm, buông lời hứa hẹn: “Lần này sẽ thoải mái hơn lúc trước.”
Phong Dịch nhìn cô không chớp mắt, Kiều Ly hết cách, đành ngồi xổm xuống dùng tay thoả mãn cậu.
Chừng vài phút sau, cậu lại muốn xuất, nhưng đúng như cô đã nói, khoái cảm lần này mãnh liệt hơn trước nhiều, thậm chí cậu còn cảm thấy phần dưới eo của mình tê dại đi.
“Ưm… a…” Cậu vứt bỏ thể diện, mặc sức rên rỉ như van vỉ, vừa ngây thơ yếu ớt lại vừa khản đặc vị đàn ông đầy khêu gợi.
Êm tai thật! Kiều Ly không ngờ mình mới nghe cậu thở dốc mà đã ướt, tiếng rên đầy sức hấp dẫn kia khiến xương cốt cô nhũn ra, tựa như tất thảy vui sướng của cậu đã truyền sang cho cô.
Túi tinh của cậu bất chợt co rút, vật kia run rẩy rồi xuất ra tinh dịch đặc sệt.
Hệt những gì Kiều Ly bảo, lần lên đỉnh này mang đến khoái cảm trước giờ chưa từng có, một luồng sáng trắng vụt qua đầu cậu, niềm vui sướng mãnh liệt lan khắp cơ thể, thậm chí cậu còn nghĩ mình sắp hóa điên vì lần cao trào này.
Thoáng chốc, cả phòng tắm đều thoang thoảng thứ mùi ngai ngái đặc trưng của tình dục, nó xộc vào mũi Kiều Ly khiến gò má cô râm ran ngứa.
Cô vừa nhỏm dậy, Phong Dịch bỗng nhào tới ôm cô.
Như thể không có xương, cậu vùi đầu vào hõm vai cô thỏ thẻ: “Cho em dựa một chút.”
Giọng cậu khàn khàn khiến sống lưng Kiều Ly tê dại, không đẩy cậu ra.
Cậu thủ thỉ một cách nũng nịu yếu ớt: “Em vừa mới cảm nhận được thế nào là tình yêu và hạnh phúc đích thực.”
“… Không, cái cậu vừa cảm nhận là lên đỉnh.” Kiều Ly cạn lời.
Phong Dịch rầm rì, cứ dụi dụi vào cổ cô mãi.
Kiều Ly quả quyết vỗ lên ót cậu: “Tránh ra.”
Phong Dịch đơ ra mấy giây rồi gằn từng chữ một: “Vừa rồi chị dùng tay phải để bợp đầu em à?”
Kiều Ly mới nhớ ra lúc nãy mình vừa lấy tay đó tuốt súng cậu…
Phong Dịch đứng dậy, khóc chẳng ra nước mắt: “Xem ra em phải tắm gội rồi.”
Kiều Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đang định ra ngoài thì bị cậu tóm lấy: “Tắm chung đi tắm chung đi.”
Mắt cô dại ra: “Tắm chung?”
Phong Dịch ậm ừ: “Người chị cũng đổ mồ hôi mà, tắm chung cho tiết kiệm nước.”
Kiều Ly thấy cậu cứ đảo mắt nhìn nội y của mình thế kia thì chẳng biết nên mắng cậu to gan hay tội cậu nhát gan nữa, có lẽ để rủ cô tắm chung thế này, cậu đã phải dùng hết dũng khí khác hẳn ngày thường nhờ đang độ háo sắc đây.
“Kiếm cớ làm gì, cứ nói thẳng là cậu muốn thấy tôi trần truồng đi.”
Phong Dịch bị vạch trần, mặt đỏ lựng lên, ho sặc sụa mãi, cố kiếm lại chút mặt mũi: “Em đùa chút thôi.”
“Cậu có chắc cậu chịu nổi không?” Cô kéo Phong Dịch toan lùi bước lại, đẩy vào bồn tắm, “Lát nữa không chịu nổi thì đừng trách tôi.”
Cô mở vòi sen, nước ấm trút xuống người khiến Phong Dịch giật mình. Sau khi hơi nước bốc lên, Phong Dịch mới tỉnh táo lại, cậu vuốt nước đọng trên mặt đi rồi cởi áo ném sang một bên.
Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp nhìn Kiều Ly.
Cô khom người cởi quần lót ra, để lộ vùng thảo nguyên đen nhánh đã được tỉa tót cẩn thận.
Phong Dịch nuốt nước miếng đánh ực một tiếng.
Nhìn cô khỏa thân giữa ban ngày ban mặt thế này không giống đêm nọ. Ánh sáng ban ngày mạnh nên cậu thấy rõ mồn một, thị giác chịu chấn động mạnh. Hơn nữa hôm nay cô còn tỉnh táo, vừa nghĩ tới chuyện cô phô bày cơ thể kiều diễm cho cậu xem khi lý trí vẫn minh mẫn là tim cậu lại muốn nhảy khỏi ngực.
Nước xối lên người Kiều Ly, từng giọt từng giọt nước lấp lánh chảy xuống làn da trắng nõn mượt mà của cô.
Cậu đột nhiên thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn liếm sạch những giọt nước đang nhỏ trên da cô.
Cô nhoẻn miệng cười, giơ cánh tay lên: “Cởi giúp tôi nhé?”
Tay Phong Dịch run lẩy bẩy, lúc chạm vào chiếc móc khóa của áo ngực thì mắc kẹt.
Cậu biết phải mò tay ra sau lưng để cởi áo ngực, trên phim đều chiếu như thế, song cụ thể phải cởi thế nào?
Cũng đâu thể bảo cô rằng “Chị xoay người ra sau cho em nghiên cứu một chút” được, thế thì toang hết cả bầu không khí.
Cậu sờ tới sờ lui chiếc móc khóa, cố gắng thăm dò kết cấu của nó, thử cởi ra nhưng nó không dễ như cậu tưởng.
Kiều Ly nhếch môi cười trộm, dường như cô cũng chẳng trông mong cậu có thể tà ác cởi bỏ áo ngực cô chỉ với một tay rồi đè cô ra, giày vò đến khi cô khóc lóc xin tha.
Cô đưa tay cởi áo ngực ra: “Sau này phải luyện tập nhiều hơn nhé.”
Phong Dịch vừa thẹn vừa túng, lẩm bẩm: “Em sẽ lấy chị ra luyện.” Giờ nào khắc nào cậu cũng mơ tưởng quan hệ hai người có cơ may tiến thêm một bước.
Kiều Ly ném áo ngực ra, đôi gò bồng đảo đầy đặn hiện rõ, hai nụ đào hồng thẫm đang run run chĩa thẳng.
Khác với đêm đó, đêm đó chỉ có ánh đèn khuya leo lét và ánh trăng treo ngoài cửa sổ dẫn lối cho cậu, với cậu mà nói thì thân thể cô từ đầu chí cuối đều mông lung huyền ảo như cảnh trong mơ, mà giờ đây, chiêm bao rốt cuộc hóa hiện thực.
Phong Dịch ngơ ngẩn nhìn hai đầu nhũ của cô không, nước từ vòi sen dội vào mắt cậu khiến cậu khó chịu chớp chớp mắt. Tầm nhìn còn chưa rõ ràng thì Kiều Ly đột nhiên ấn ót cậu xuống, khiến người cậu chúi xuống, môi va phải một nơi non mịn.
Cậu mở mắt ra, mới phát hiện Kiều Ly đang hôn mình.
Đầu lưỡi cô ướt át mềm mại, cạy môi răng cậu ra, thốt nhiên cậu thấy dưỡng khí trong lồng ngực bị rút cạn, đại não trống rỗng, váng vất không động đậy nổi.
Kiều Ly buông cậu ra, cậu ngốc đến mức chẳng biết đáp lại cô thế nào.
Cô vừa thả tay, Phong Dịch đã đứng thẳng người dậy, nhìn môi cô với vẻ lưu luyến.
Nước phủ khắp người cậu, cả người cậu ướt sũng, thoạt trông còn sạch sẽ tinh khôi hơn trước, đẹp đến kỳ lạ.
Cậu chép miệng, vẻ mặt căng thẳng mà nghiêm túc, nom đáng yêu lạ.
Tầm mắt cô dừng trên chiếc cổ trắng nõn của cậu, yết hầu nơi ấy đang nhè nhẹ lên xuống.
Truyện xưa kể rằng, vì Adam ăn vụng trái cấm nên đã bị Thượng đế trừng phạt, kẹp trái cấm nơi cổ họng biến thành yết hầu.
Yết hầu của cậu có một vẻ đẹp hài hòa giữa ngây thơ và khêu gợi, vô cùng hút mắt cô.
Ngón tay cô lướt qua yết hầu cậu, cả người Phong Dịch run lên, đôi tay lóng ngóng chẳng biết để đâu.
Cô sát tới một bước, nhón chân liếm láp yết hầu của cậu.
“Nhột…” Phong Dịch nghển cổ, yết hầu run lên từng đợt, giọng nói do đó cũng lẩy bẩy theo.
Phong Dịch chưa kịp đẩy cô ra thì cô đã khẽ khàng cắn yết hầu cậu một cái.
Cả người cậu như bị điện giật, đột ngột lùi ra sau, được nửa bước lại nhoài tới ôm chầm lấy Kiều Ly.
Chiếc cắn nhẹ kia khiến cậu bỗng chốc ngạt thở.
Kiều Ly bị cậu ôm chặt, vật nóng bỏng dưới người cậu chọc vào bụng cô, hừng hực đến nỗi khiến hai chân cô nhũn ra.
Kiều Ly choàng tay lên cổ cậu, buông lời nhẹ tênh: “Lên giường đi.”
Lời vừa dứt, Phong Dịch đã bế bổng cô lên, rảo bước tiến về phía phòng ngủ.